Sự xuất hiện của bác sĩ Lâm có thể nói là khiến cho nhà họ Văn hoàn toàn không ngờ tới.
Nhưng nhà họ Văn cũng không đến mức luống cuống chân tay.
Hơn nữa vị bác sĩ Lâm này còn dẫn theo Dương Long đến nữa.
Ở đây là thành phố Khánh Song! Đây cũng là biệt thự núi Vân Long! Nhà họ Văn lớn như vậy sao có thể sợ hãi vị bác sĩ Lâm kia chứ? Ngay sau đó một số thành viên trụ cột của nhà họ Văn đã tập trung tại sảnh.
Hai bên trái phải đều có người ngồi, nam nữ già trẻ đều có.
Văn Thanh Hải cũng đến rồi, anh ta mặc một bộ quân áo thoải mái đang đứng phía sau một người đàn ông trung niên.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên kia u ám, râu ria xôm xoàm để đầu bằng và mặc một bộ áo dài của Tàu đang định uống trà thì nhìn thấy Phan Lâm bước vào cùng với Dương Long.
Ông ta bỗng nhiên nổi giận đập mạnh tách trà xuống mặt bàn rồi hừ lạnh một tiếng sau đó cũng không có lại nhìn Phan Lâm.
Người này tên là Văn Hùng chính là cha đẻ của Văn Thanh Hải.
Mẹ đẻ của anh ta là Châu Minh Quân cũng chính là người phụ nữ đã dẫn Phan Lâm đi vào sau đó ngồi bên cạnh Văn Hùng.
Mà ở phía trêи của đại sảnh còn có một người đàn ông trung niên khác đang ngôi.
Nhìn khuôn mặt có lẽ người này lớn tuổi hơn Văn Hùng một chút.
Phan Lâm đánh giá sơ ông ta mà lúc này ông †a cũng giống như mọi người đều đang quan sát anh.
Dương Long biết tính tình của Phan Lâm nên tiến lên trước tiên sau đó hơi khom người và khẽ cười nói: “Long Dương cùng với thây của phái Nam Y đã tùy ý tới quấy rây vẫn mong được lượng thứ, xin được chào hỏi gia chủ Văn ở đây.”
“Ông Dương Long khách sáo rồi tôi không phải là gia chủ!”
Người ngồi bên trên bình tĩnh lên tiếng.
“Không phải là gia chủ sao?”
Dương Long hơi ngạc nhiên.
—————————-