- Cụ, ý của người là, vì con lần nữa có sự tiến bộ vượt bậc, nên bọn họ có khả năng vì tranh giành đào tiên mà liên minh lại?
Trương Dương vội nói. Nếu như Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa gia,Lý gia lần
nữa liên minh giành bàn đào,vậy thực lực của họ cũng có chút đáng nể.
Điều làm Trương Dương khó lí giải nhất chính là sự tham gia của Thiếu
Lâm. Trước đó Thiếu Lâm luôn duy trì mối giao hảo với Trương Gia, nếu
không thì ngay từ đầu, khi Trương Dương và Mễ Tuyết đính hôn, Thiếu Lâm
Thích Viên đại sư còn tặng Trương gia lễ vật là linh dược đại hoàn đan
để tỏ tấm chân tình.
- Không phải là liên minh, bốn người bọn họ chẳng qua là kiêng dè thế lực Trương gia chúng ta, không muốn đến
khi đào tiên chín muồi mà phải tay không trở về, mới bắt tay với nhau.
Như thế sao gọi là liên minh. Nếu như thực sự là chuyện lớn như liên
minh lại thì sẽ không đến mức chỉ họp mặt ngắn ngủi như vậy.
Suy đoán của ông cụ quả thật không sai. Có điều ông cũng không ngờ rằng, bốn đại viên mãn đã thực sự không màng đến cái tôi đầy kiêu ngạo để đạt được thỏa thuận liên thủ tạm thời.
Trương Dương cười khổ một tiếng, xem ra hắn đã đánh giá hơi thấp mê lực của bàn đào vạn niên đối
với bốn vị đại viên mãn kia. Không ngờ chỉ vì đào tiên ngàn năm mà ngay
cả môn phái vốn tránh xa thị phi thế tục như Thiếu Lâm cũng không cưỡng
lại được mê lực của nó.
- Tất nhiên rồi Dương Dương, con cũng không cần quá lo lắng, bất luận họ có lén đạt được cái thỏa thuận gì
đó, chỉ cần không phải là liên minh đối phó Trương gia chúng ta thì được rồi. Dù sao thì thiên tài địa bảo, người có đức ắt sẽ có được. Mọi
người cũng xem như đem bản lĩnh của mình mà tranh giành bảo vật, cho nên chúng ta cũng không cần quá bận tâm.
Ông cụ thấy Trương Dương cười khổ thì an ủi.
Trương Dương cúi đầu trầm tư hồi lâu, chợt ngẩng đầu, nhìn ông cụ nói:
- Cụ à, thực ra con không phải là lo lắng về điều đó, mà là lần này có
kẻ muốn thừa dịp đào tiên ngàn niên xuất hiện để mưu đồ bất chính.
Trương Bình Lỗ chau đôi mày rậm, ngay đến Trương Vận An cũng tỏ vẻ hồ nghi.
- Con muốn nói đến tam trưởng lão Long gia?
Ngược lại ông ngoại Trương Đạo Phong bất chợt nghĩ tới điều mà Trương Dương đang lo lắng.
Cũng bởi vì thời gian gần đây ông đều ở tại Long gia chủ trì đại cục,
nên biết rằng trên dưới Long gia không ai không oán hận tam trưởng lão
Long gia, Long Giang. Nếu không bởi vì ông ta, Long gia cũng sẽ không
rơi vào hoàn cảnh như hiện nay. Cho nên sau đại chiến lần trước ở bình
nguyên Long gia, Long gia đã phái không ít người đi truy bắt lão Long
Giang nhưng chẳng thu được kết quả gì.
Trương Dương gật đầu nói:
- Lần trước tin Long gia đại viên mãn chết đột ngột cũng chính do Long
Giang tiết lộ ra bên ngoài, mục đích của lão ta rõ ràng là muốn đẩy Long gia vào chỗ chết.
Trương Đạo Phong cũng tán đồng:
-
Đúng vậy, sau đó ta cũng có đi hỏi Long Hạo Thiên nhưng người của Long
gia chẳng ai biết rõ vì sao tam trưởng lão Long gia Long Giang lại oán
hận Long gia đến vậy. Người duy nhất biết được là Long gia đại trưởng
lão và nhị trưởng lão thì đều đã chết trong một trận chiến ở bình nguyên Long gia. Cho nên chân tướng chỉ có bắt được Long Giang mới có thể
biết.
- Dương Dương, ý của con là, Long gia tam trưởng lão
đem việc bàn đào vạn niên sắp xuất thế lần này tiết lộ ra ngoài. Ngoài
việc chặt đứt cơ hội khôi phục của Long gia, còn muốn thừa cơ làm loạn
Long gia lần nữa?
- Không sai. Cho nên chúng ta ngoài việc
phải cẩn thận đề phòng, còn phải ngăn chặn có người tranh thủ cò trai
đánh nhau ngư ông đắc lợi.
Trương Dương đúng là có ý này.
Trên đường đi, hắn đã biết trên dưới núi Côn Lôn tụ tập rất nhiều đồn
trú của các môn phái thế gia. Trong đó toàn là các bậc tu luyện đắc đạo
của các thế gia. Môn phái cũng có tới năm, sáu chục. Nói cách khác, giới luyện võ Trung Quốc đều tụ tập quanh vùng núi Côn Lôn, muốn thử vận may với bàn đào vạn niên lần này.
Nhiều môn phái như vậy cùng
quy tụ một chỗ tất sẽ dẫn đến nhiều sự tình. Một khi xuất hiện mâu thuẫn hay hiểu lầm lớn, rất có thể sẽ dẫn đến một trận hỗn loạn. Trương Dương nghi ngờ, Tam trưởng lão Long gia sẽ lợi dụng sức hấp dẫn của bàn đào
vạn niên để thu hút mọi người tới đây. Rất có thể là có mục đích gắp lửa bỏ tay người, đổ hết tội lỗi lên đầu Long gia. Điều duy nhất không rõ
ràng chính là không biết rút cuộc ông ta muốn làm gì.
- Ý của Dương Dương ta đã hiểu. Việc này con và cụ cứ yên tâm đi.
Trương Đạo Phong rất nhanh đã hiểu ý của Trương Dương, ông nhắc đến Trương Vận An, nói với ông cụ và Trương Dương:
- Ta và Trương Vận An không phải đại viên mãn, trong trận chiến giành
đào tiên ngàn niên lần này bọn ta sức chẳng đến đâu, vừa hay sự việc này có thể giao cho bọn ta.
- Như vậy cũng tốt. Vậy thì vất vả con hai người rồi.
Ông cụ gật đầu, càng những lúc then chốt như thế này mới càng cần xem
xét kỹ càng các nhân tố. Long gia hiện nay có thể nói cũng chính là
doanh địa của Trương gia bọn họ. Nếu trong khi tranh giành bàn đào, Long gia đột nhiên xảy ra biến cố, chẳng khác nào đại bản doanh của mọi
người có vấn đề. Tất sẽ ảnh hưởng đến những người tham gia trận chiến
bọn họ.
- Phải rồi, cụ, còn nữa , ông ngoại, cậu, mọi người xem cái này.
Trương Dương đột nhiên nhớ tới vật gì. Vội vàng nói xong, liền lôi từ trong tay nải một hộp ngọc, lập tức mở ra.
- Ngọc ban linh khuẩn!
- Ngọc ban linh khuẩn!
- Ngọc ban linh khuẩn!
Trương Dương vừa mở hộp ra, sắc lục mặc trong hộp ngọc tỏa ra luồng hơi mát lạnh. Linh khí phát ra từ trong hộp khiến ba người Trương Bình
Lỗ,Trương Đạo Phong và Trương Vận An cùng đồng thanh kêu lên.
- Trên đường đi, con đã vô tình có được nó từ một phiến đã trên núi Côn Lôn.
Trương Dương đem chuyện có được hộp ngọc kể laị cho mọi người. Ba người bọn họ sau khi nghe xong lại lần nữa kinh ngạc nói không ra lời.
Tên tiểu tử Trương gia này thật là làm cho bọn họ quá nhiều chấn động.
Hắn chỉ từ Trường Kinh đến núi Côn Lôn mà trên đường đi chẳng những đạt
được nội công thâm hậu vượt bậc mà còn có điều kỳ ngộ như vậy. Vận khí
của hắn quả thật quá nghịch thiên rồi.
Trương gia có được một vị truyền nhân như vậy làm sao không một lần nữa lại huy hoàng xán lạn?
Trương Dương đóng hộp ngọc có Ngọc ban linh khuẩn lại, sau đó nhìn ba bậc trưởng bối:
- Lần này núi Côn Lôn chẳng những có bàn đào vạn niên xuất thế mà xem
ra còn hứa hẹn sẽ xuất hiện nhiều vật báu nữa. Cho nên , cụ, bước tiếp
theo con định đích thân sẽ đi một chuyến đến nơi bàn đào vạn niên sinh
trưởng. Cho dù không tìm được bàn đào vạn niên thì cũng có thể quan sát
xem còn bảo bối nào xuất hiện nữa không.
Kỳ thực bản thân ông cụ cũng biết, sau khi được nhìn thấy ngọc ban linh khuẩn, ông đã không
thể ngăn cản Trương Dương đến khu rừng đầy nguy hiểm đó. Cho nên sau khi nghe xong lời của Trương Dương, ông dứt khoát gật đầu đồng ý với cách
nghĩ của Trương Dương.
Nơi sinh trưởng của bàn đào vạn niên
nằm ở một bên bình nguyên Long gia. Nơi đó có một khu rừng rậm um tùm,
hai mặt bị bao vây bởi những ngọn núi, một mặt là một mê cung đá trải
dài. Bình nguyên Long gia là cửa vào dễ dàng nhất của khu rừng, cũng là
con đường ngắn nhất. Đây đúng là một ưu thế, không lí nào không nắm bắt.
Cho nên mọi người đều hy vọng thông qua bình nguyên Long gia, trước hết là đi vào lãnh địa nơi bàn đào sinh trưởng để tìm bảo vật. Đây cũng
chính là điều buộc Trương Bình Lỗ không thể không phong tỏa bình nguyên
Long gia, không cho các môn phái bên ngoài mượn cớ thâm nhập vào nơi bàn đào vạn niên sinh trưởng.
Hơn nữa Trương Bình Lỗ và bốn vị
đại viên mãn Lý gia, Hoa gia, Võ Đang,Thiếu Lâm đã lập ra quy định,trước khi bàn đào vạn niên trưởng thành, không một môn phái nào được phép tập kết tại khu vực gần đó. Đó cũng chính là lý do mà không hề có người nào qua lại ở nơi bàn đào sinh trưởng.
Tuy nhiên vẫn không ít kẻ cậy bản thân có tu vi, bất luận là phải đi qua mê cung đá hay phải vượt qua hai ngọn núi lớn, vẫn mang ý đồ qua bình nguyên Long gia để thâm
nhập vào khu rừng, những mong tìm được bàn đào vạn niên.
Đáng tiếc là nơi sinh trưởng của bàn đào vạn niên lại được bảo vệ bởi sức
mạnh vô hình của tự nhiên. Những kẻ không tự lượng sức mình kia chỉ có
đi mà không có về. Các môn đệ Long gia cũng bởi biết rõ như vậy nên chưa có ai dám đặt chân vào khu rừng đó, mà chỉ dám đứng bên ngoài tìm cách
quan sát.
Có thể thuận lợi đi vào cánh rừng rồi toàn vẹn đi
ra có lẽ đến giờ cũng chỉ có đạt đến trình độ của đại viên mãn mới có
thể làm được. Tuy nhiên về núi Côn Lôn lần này xem ra cũng chỉ có vài vị đại viên mãn đó thôi. Mọi người vừa là thăm dò lẫn nhau vừa là đề phòng lẫn nhau. Chưa một ai dám tiên phong mạo hiểm bước vào khu rừng.
Nhưng lúc này thì đã khác, Trương Dương đã trở về bình nguyên Long gia, có nghĩa là bình nguyên Long gia hiện đã có được hai vị đại viên mãn,
chỉ cần có một vị ở lại trấn thủ Long gia, các đại viên mãn bên ngoài sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hơn nữa bản thân Trương
Dương đã khôi phục nguyên trạng. Bất luận là hắn có tới cánh rừng kia
hay không thì các đại viên mãn bên ngoài cũng không ai có thể biết được
hành tung của hắn.
Chỉ có điều mỗi một khối đá dưới chân núi
Côn Lôn đều cất dấu một loại bảo vật. Ai có thể biết được rằng trong khu sơn lâm ấy, còn có những bảo vật gì? Cho dù không quan tâm đên những
bảo vật đó thì đi tìm kiếm bàn đào vạn niên cũng vô cùng đáng giá. Hiện
mọi người chỉ biết rằng bàn đào vạn niên sẽ trưởng thành xuất thế trong
vòng mấy tháng nữa. Nhưng không ai biết cụ thể thời gian, thậm chí bàn
đào vạn niên sắp trưởng thành có mấy miếng cũng chẳng ai hay.
Cho dù Trương Dương lần này trở về tay không nhưng chỉ cần có được tin
tức về bàn đào vạn niên thì cũng bằng việc bốn đại viên mãn Hoa gia, Lý
gia, Thiếu Lâm, Võ Đang bắt tay với nhau. Huống hồ Trương Dương còn có
chuột tìm bảo vật Vô Ảnh, sao có thể tay không mà về?
Hiện
tại Trương gia đang chiếm cứ bình nguyên Long gia, nghĩa là đã có được
ưu thế địa lợi. Lại nắm được tình hình chính xác của bàn đào vạn niên,
chẳng khác nào có thêm thiên thời. Đợi đến khi bàn đào vạn niên trưởng
thành xuất thế, đã có hai vị đại viên mãn, Trương gia khác gì có được
nhân hòa.
Thiên thời, địa lợi đều có, những lợi thế của Trương gia quả thực là quá lớn.
- Dương Dương, con phải hết sức cẩn thận.
Ông cụ tuy đã đồng ý để Trương Dương đi nhưng vẫn đầy lo lắng. Dù sao
đến giờ vẫn không ai biết linh thú bảo vệ khu rừng kia rút cuộc là thế
lực gì.
- Cụ xin hãy yên tâm, con xin đi xem xét tình hình một chút.
Trương Dương ngược lại không chút lo lắng. Sau khi rời phòng lão gia,
mang theo tam đại linh thú Long gia, bước vào con đường đến với nơi sinh trưởng của bàn đào vạn niên.