Rốt cuộc là linh thú tốc độ đệ nhất thiên hạ Truy Phong mang theo
Trương Dương từ phòng ốc Long gia chạy như điên đến chỗ giáp giới
vùng rừng rậm bình nguyên Long gia, lướt nhanh như một trận gió thoáng chốc đã đến.
Chẳng những người ở phía ngoài không phát hiện Trương Dương đã ra khỏi Long gia mà ngay cả người nhà Long gia cũng không có ai phát hiện Trương Dương đã ra ngoài, tất cả mọi người còn
tưởng rằng Trương Dương giờ phút này đang cùng Mễ Tuyết nghỉ ngơi trong
phòng.
Sau khi đã đến bìa rừng thì Truy Phong mới ngừng lại, nó nhìn rừng rậm um tùm trước mắt mà tựa hồ có chút lo lắng.
Còn hai nhóc Vô Ảnh và Tia chớp cũng từ trên người Trương Dương
nhảy xuống, hai chúng nó mắt nhìn khu rừng rậm mà dồn dập lộ vẻ
nghi hoặc ra mặt rồi cau mày, ngẩng đầu nhìn Trương Dương, tựa hồ đang
hỏi Trương Dương phải chăng nhất định phải tiến vào cánh rừng rậm này.
Trương Dương xoay người xuống từ bên lưng Truy Phong, hắn không ngờ
hai đứa nhóc luôn không sợ trời không sợ đất, vậy mà tới đây lại do dự như thế, xem ra cánh rừng rậm này hoàn toàn chính xác là có ẩn
giấu huyền cơ.
- Kỷ kỷ kỷ!
- Chít! Chít! Chít!!
Cảm ứng được ý nghĩ trong lòng Trương Dương, hai nhóc Vô Ảnh và Tia
chớp lập tức lớn tiếng kêu lên, chúng nó đây là đang nói cho Trương
Dương, chúng nó thực sự không phải là sợ hãi việc tiến vào cánh rừng
rậm này, mà là cảm giác được cánh rừng rậm này có gì đó quái lạ.
- Ha ha, có gì cổ quái hay không, sau khi đi vào mới biết được.
Trương Dương cười ha ha, ngược lại là không hề mảy may sợ hãi, dẫn đầu đám tam đại linh thú đi vào rừng.
Sau khi tiến vào rừng, Trương Dương chưa nóng lòng tiến lên vội,
sau khi hắn vượt qua hàng cây cối đầu tiên thì đi ước chừng hơn hai
trăm bước về bên phải, kế đó lại quay người đi ngược lại hơn 100
bước, rồi lại quay người rẽ sang phải hơn ba trăm bước, lúc này trong
đám cây cối lộn xộn đột nhiên xuất hiện một con đường nhỏ.
Trương Dương khẽ mỉm cười, mắt nhìn tam đại linh thú, hai nhóc Vô
Ảnh và Tia chớp lập tức nhảy lên vai Trương Dương cười hắc hắc vui
lây.
Thì ra đây chính là điều khiến tam đại linh thú cảm
thấy chỗ này cổ quái, rừng rậm này cùng nằm liền một dải với bình nguyên Long gia, lại còn là một Kỳ Môn ảo trận, ảo trận này so với
phòng hộ đại trận bên ngoài bình nguyên Long gia lại có chỗ khác, nó
cũng không chuẩn bị năng lực phòng ngự hay là tiến công, tác dụng của nó gần như cùng loại với mê ảo trận trước biệt thự Khương gia ở Nhạn
Minh Sơn, đều là có tác dụng che dấu tai mắt người khác, khiến người
ta lẫn lộn phương hướng.
Nếu như không thể hóa giải ảo trận này thì cho dù xâm nhập rừng rậm kiểu gì cũng chỉ sẽ bị dẫn tới một nơi khác, may mắn là Trương Dương lúc ở Dã Nhân Sơn đã được chính
thức truyền lại bí tịch Kỳ Môn Độn Giáp cổ của Trung Hoa, hiểu được
một ít Kỳ Môn Độn Giáp thuật, lúc này mới nhìn ra Kỳ Môn ảo trận giấu
kỹ nơi bìa cánh rừng này, từ bên trong ảo trận đi ra thành công.
Tuy nói là đã phá giải được Kỳ Môn ảo trận nơi ven bìa rừng rậm
nhưng Trương Dương cũng không dám khinh thường, không cưỡi Truy Phong
tiếp tục đi tới mà là dẫn tam đại linh thú chậm rãi tiến về phía trước.
Cánh rừng rậm này là nơi bàn đào vạn năm sinh trưởng, hơn nữa lão gia
tử cũng đã nói đúng là nơi này có linh thú mạnh bảo vệ, cho nên
Trương Dương không dám khinh thường.
- Kỷ kỷ kỷ!
Năng lực của Tầm Bảo Thử Vô Ảnh tại thời khắc này lại xuất hiện thêm
lần nữa, nhưng lần này năng lực tầm bảo đã mang cho nó mối phiền não to lớn, bởi vì nó nhìn chung quanh một vòng rồi lúc sau đầu dong
thẳng xông tới chỗ Trương Dương bất lực kêu vài tiếng.
Đây không phải nó không tìm được bảo bối, mà là nó phát hiện nơi đây bốn phía đều có khí tức của bảo bối, hơn nữa đều là bảo bối rất trân quý,
trong lúc nhất thời ấy, nó cũng không biết nên đi tìm món bảo bối nào
trước.
Trương Dương trong lòng chấn động, hắn cũng không
ngờ Vô Ảnh lại gặp phải tình trạng này, xem ra bảo bối xuất thế
từ bàn đào vạn năm cũng không chỉ có một món thôi đâu.
- Chúng ta tiếp tục đi nào!
Trương Dương khẽ lên tiếng, dù gì thì bọn hắn cũng đã tới đây rồi, một là để tìm kiếm gốc bàn đào vạn năm chưa chín kia, thứ hai
là tới thám hiểm tầm bảo, ở đây dường như khắp nơi đều có bảo bối, đi
theo hướng nào cũng là giống nhau cả.
Vô Ảnh tùy tiện tìm
một phương hướng, đi phía trước dẫn đường, không bao lâu thì nó liền
đứng lại dưới một cây đại thụ rợp trời.
Cây đại thụ này ít nhất năm sáu người ôm, nhánh cây tươi tốt, có thể nói là cây sum suê nhất mà Trương Dương nhìn thấy từ khi tiến vào rừng.
Vô Ảnh đứng ở dưới bóng đại thụ, nhằm phía Trương Dương mà không ngừng kêu lên.
Trương Dương đi qua đó mới phát hiện phía sau gốc đại thụ có một cái hốc nhỏ cỡ nắm tay, trong hốc có một cây nấm hình xòe ô mọc
chìa ra.
- Đây là linh chi ngàn năm?
Trương
Dương nhìn thoáng qua liền nhận ra cây nấm này ký sinh ở trên thân
đại thụ, nó ẩn chứa linh khí đậm đặc, ít nhất cũng phải có ngàn năm
tích lũy thì mới đạt tới mức này.
- Không đúng, không phải linh chi ngàn năm!
Nhưng lúc Trương Dương quan sát cẩn thận hơn một chút thì mới phát
hiện chỗ không bình thường. Cây linh chi này nhìn phía trên thì vẫn
vô cùng non nớt, cũng không có cảm giác tang thương của linh chi ngàn
năm.
- Không phải chứ, nhìn tình trạng sinh trưởng của
gốc linh chi này thì dường như nó chỉ là một cây linh chi trăm năm.
Trương Dương cau mày, tự lẩm bẩm một hồi, đoạn duỗi tay hái nó xuống.
- Kỷ kỷ kỷ!
Tia chớp và Truy Phong cũng đã đi tới,Tia chớp hít hà cây linh chi
trong tay Trương Dương rồi lập tức kêu lên, khẳng định với Trương
Dương tuy cây linh chi này chỉ có tuổi thọ khoảng trăm năm nhưng linh
khí của nó hoàn toàn chính xác đạt đến mức linh chi ngàn năm
Hơi thoáng trầm tư, sau đó Trương Dương đã lập tức rõ ràng, cây linh
chi trăm năm này sở dĩ có nồng độ linh khí giống với linh chi ngàn
năm thuần túy là bởi vì nơi này có một cây bàn đào vạn năm sắp thành
thục xuất thế, điều này cũng có nghĩa là đang nói cây linh chi kia
dù là chỉ hấp thu được một phần vạn linh khí từ chỗ cây bàn đào vạn
năm tiết lộ ra ngoài mà cũng đã đủ để bắt nó thúc đẩy quá trình
sinh trưởng từ linh chi trăm năm lên linh chi ngàn năm.
Đem linh chi bỏ vào trong túi vải buồm, Trương Dương lại dẫn theo Vô
Ảnh, Tia chớp và Truy Phong chuẩn bị tiếp tục tiến lên, đột nhiên có
một luồng năng lượng mạnh mẽ đột nhiên đánh úp lại từ phía sau lưng.
- Cẩn thận!
Trương Dương đột nhiên giật mình rồi nghiêng người né tránh, Vô Ảnh
và Tia chớp phản ứng cũng cực kỳ mau lẹ, hai nhóc bọn chúng loáng cái liền từ trên vai Trương Dương nhảy lên trên nhánh cây đại thụ
kia.
Một bóng đen chợt lóe lên trước mắt Trương Dương, sau
khi nhảy lên cây đại thụ thì vèo một cái liền nhằm phía bên trên
rượt theo, mục tiêu của bóng đen này dĩ nhiên là Vô Ảnh đang trốn
trên cây.
- Chít! Chít! Chít!!
Tia chớp thấy Vô
Ảnh sắp bị đánh lén liền lập tức dựa vào Vô Ảnh rồi phun từ trong
miệng ra một thứ độc vật đánh về phía bóng đen kia.
- Kỷ kỷ kỷ!
Vô Ảnh thấy bóng đen này trực tiếp đánh úp lại phía mình thì cũng
rất giận dữ, không tránh né mà trực tiếp lướt qua phía trước mặt mà bắn ra một luồng nội kình.
Bóng đen kia hiển nhiên không
ngờ Vô Ảnh lại mạnh như thế, nó ngoài bị nội kình đánh ra thì
cùng lúc sau lưng cũng bị độc vật đánh úp lại, năng lượng ẩn chứa
không có kém hơn nó chút nào.
Bất đắc dĩ, nó chỉ có thể
khựng lại đột ngột, sau đó buông mình nhảy khỏi cành cây mới
tránh thoát nội kình của Vô Ảnh cùng khói độc của Tia chớp vừa rồi.
Lúc này, Trương Dương mới nhìn rõ bóng đen này là thứ gì.
Trông không được xinh xắn gì cho cam, đây rõ ràng chính là một con khỉ toàn thân ngăm đen.
Trương Dương hơi sững sờ, dường như không ngờ bảo vệ chỗ sinh trưởng bàn đào vạn năm bên trong vùng rừng rậm này, vậy mà lại chỉ có mỗi
con khỉ với thực lực tứ đẳng.
- Kỷ kỷ kỷ!
Con khỉ này ngược lại thì đang theo dõi Trương Dương, miệng kêu một
tiếng đoạn phóng tới Trương Dương, nó tự tin dùng tốc độ cực nhanh của mình tuyệt đối có thể đến trước Vô Ảnh và Tia chớp, bắt lấy gã
thanh niên trông không có thực lực gì này.
Đùng!
Không đợi con khỉ này tiếp cận Trương Dương, Tia chớp lẳng lặng một
cước đề đến, lập tức chặn ngang thế tiến công của con khỉ này, đá nó
văng ra ngoài chỉ trong cước thứ nhất.
- Kỷ kỷ kỷ!
Con khỉ này kêu thảm thiết một tiếng bay ra ngoài, kế đó Vô Ảnh và Tia chớp cũng nhảy trở lại bên người Trương Dương.
Con khỉ kia sau khi đứng dậy thì đưa mắt nhìn qua Trương Dương cùng
tam đại linh thú, không tấn công nữa mà quay người muốn bỏ chạy.
- Không ổn, nó là muốn trở về gọi viện binh!
Trương Dương đột nhiên phát giác ý đồ của con khỉ này, hắn cũng không
dám để cho con khỉ này trở về gọi viện binh, cánh rừng rậm này lớn như
vậy, ai biết bên trong có bao nhiêu con khỉ có thực lực mạnh như vậy.
Dù đám khỉ này tất cả đều là thực lực tứ đẳng mà nếu có trên 100, 200 con thì hắn có là Đại viên mãn cũng chưa chắc chịu nổi.
Trương Dương đột nhiên gia tăng tốc độ dưới chân, trong tay đột nhiên
ngưng tụ lại một khối sương trắng, tiếp đó một luồng bạch quang từ
đầu ngón tay bắn ra, đánh về phía trước hướng con khỉ tính chạy trốn.
Ầm!
Luồng bạch quang này đánh vào phía trước hướng con khỉ đang chạy
thục mạng khiến nó lại càng hoảng sợ, ngay trong khoảnh khắc nó đang bối rối, Trương Dương liền lướt tới một tay nắm lấy gáy nó, túm
chặt lấy cụm lông màu đen.
- Kỷ kỷ kỷ!
Con khỉ
này sau khi bị tóm vẫn không bối rối, ngược lại là kinh ngạc hét rầm
lên, nó hoàn toàn ngạc nhiên khi gã thanh niên này lại có thể phóng
nội kình ra ngoài, hóa hình năng lượng.
- Chít! Chít! Chít!!
Tia chớp đã chạy tới trước mặt con khỉ lớn tiếng kêu ầm lên.
- Kỷ kỷ kỷ!
Con khỉ trong tay Trương Dương cũng không cam lòng yếu thế liền nhằm phía Tia chớp mà hét ầm lên.
Hai nhóc đứa nhóc đấu khẩu cả buổi rồi sau đó con khỉ dần dà
nhỏ tiếng đi, tiếp đó không biết làm sao mà nó thở dài một hơi rồi không màng tranh cãi với Tia chớp, cũng không giãy dụa nữa.
Thấy Tia chớp nhìn về phía mình, đã rõ ràng ý tứ của nó, Trương
Dương liền buông lỏng tay ra, tha cho con khỉ có ý đồ đánh lén bọn
hắn.
Con khỉ này không hề chạy trốn, cũng không tấn công
nữa, chỉ nhìn tam đại linh thú rồi lại nhìn Trương Dương một chút, do dự cả buổi rồi lại gọi Tia chớp lại.
- Chít! Chít! Chít!!
Tia chớp nghe xong liền quay đầu lại truyền đạt với Trương Dương, sau khi được Tia chớp phiên dịch thì Trương Dương cuối cùng đã hiểu con khỉ này thực sự không phải là linh thú thủ hộ gốc bàn đào vạn năm.
Mà con khỉ này tấn công bọn hắn, chỉ là để cho bọn hắn mau chóng rời
khỏi cánh rừng rậm này, không nên dừng lại ở chỗ này mà thôi. Nhưng
điều làm nó không ngờ chính là, thực lực của đám Trương Dương lại
mạnh đến thế.
- Kỷ kỷ kỷ!
Con khỉ này đột nhiên lại hét rầm lên, nó giơ móng vuốt lên chỉ về phía sau lưng Trương
Dương hét to một tiếng rồi quay người bỏ chạy.
Trương Dương
đột nhiên quay đầu lại, ngay sau lưng có một luồng năng lượng khổng lồ che ngợp bầu trời bao phủ tới, so với khí tức của con khỉ vừa rồi
mang theo thì còn khổng lồ hơn svô số lần.
Rốt cuộc đây
là linh thú kiểu gì mà khí tức năng lượng trời đất mang theo
lại khổng lồ như thế, giống như là sóng biển gầm rú bao phủ tới