- Được rồi, chúng ta phải đi rồi!
Trương Dương giúp cô bé này châm cứu xong thì đứng dậy bảo Khúc Mỹ Lan rồi trở về bên cạnh Mễ Tuyết.
Suốt đoạn đường này đều là tiếng vỗ tay như sấm dậy, những người đi đường kia đối đãi Trương Dương bằng ánh mắt như là nghênh đón một anh hùng chiến thắng trở về.
- Ông xã em quá tuyệt vời!
Sau khi Trương Dương đi tới thì Mễ Tuyết vẻ mặt rực rỡ, lại còn hôn Trương Dương một cái trước mặt mọi người.
- Chúng ta đi thôi!
Trương Dương cũng không muốn tiếp tục bị cuốn vào, mới vừa rồi viện trưởng Thường, lại còn đám lãnh đạo bên cạnh ông ta đều nhìn hắn với ánh mắt tương đối nhiệt tình, một khi bị cuốn vào đây khẳng định sẽ làm trễ nãi hành trình, cho nên sau khi về lại cạnh Mễ Tuyết, Trương Dương liền dùng cách truyền âm bảo Kiều Dịch Hồng Yến Diệp Phi mau theo hắn rời khỏi đây.
- Chào chị, tôi là viện trưởng bệnh viện Du Thành, tôi họ Thường, chị cứ gọi Viện trưởng Thường là được.
Vị Viện trưởng Thường kia đi tới, đầu tiên là tự giới thiệu mình với chị kia một chút, sau đó nói:
- Về phần cách xử lý của bệnh viện chúng tôi, tôi thành thật xin lỗi, xin chị yên tâm, tiền thuốc thang tiếp theo đây của con gái chị, bệnh viện Du Thành chúng tôi sẽ chịu hết.
- Có thật không? Vậy thật sự rất cảm ơn ông rồi!
Nghe lời Viện trưởng Thường nói, chị kia lập tức kích động, đồng thời xoay người lại muốn đi cảm tạ người thanh niên mới vừa rồi đã châm cứu chữa cho con gái mình, trong lòng chị ta hiểu rõ nếu như không có người tuổi trẻ kia thì tất cả mọi chuyện cũng sẽ không được vậy.
Viện trưởng Thường nói như vậy cũng là muốn vãn hồi danh tiếng bệnh viện Du Thành trước mặt công chúng, dù sao thì cạnh ông ta còn có các lãnh đạo từ chủ tịch thành phố Du Thành đến bí thư thị ủy, những người này mặc dù hiện tại cũng không nói gì nhưng chuyện ngày hôm nay bọn họ nhất định sẽ ghi nhớ ở trong lòng, một khi xử lý không tốt thì địa vị của bệnh viện Du Thành lại sẽ phải chịu uy hiếp.
Ông ta hung hăng trừng mắt nhìn chủ nhiệm Viên hôm nay cách xử lý chuyện này của chủ nhiệm Viên khiến Viện trưởng Thường vô cùng bất mãn, trong bụng ông ta đã ngầm quyết định, tiếp theo đây sẽ thu hồi lại phần lớn quyền lợi của chủ nhiệm Viên.
Bọn họ xử lý xong việc của hai mẹ con thì Viện trưởng Thường lúc này mới nhớ ra, muốn đi cảm tạ người thanh niên có kỹ thuật Trung y rất mực cao siêu kia nhưng khi ngoảnh lại thì trong đám người kia chẳng thấy bóng Trương Dương đâu nữa.
Ngay cả những người vây quanh mới vừa rồi còn nhìn chằm chằm Trương Dương thì nay cũng đột nhiên phát hiện người thanh niên vừa mới chữa cho cô bé kia trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Điều khiến Trương Dương không ngờ tới chính là, từ sau chuyện này, ở Du Thành đã lưu truyền rộng rãi một truyền thuyết dân gian về một người tuổi đời còn trẻ dùng phương pháp Trung y chữa bệnh cứu người rồi sau đó nhẹ lướt đi, và đã trở thành một thiên giai thoại.
Sau khi rời khỏi Du Thành, hai chiếc Hummer lướt đi rất nhanh suốt dọc tuyến đường cao tốc.
Vừa mới trị bệnh cứu người xong khiến Trương Dương có cảm giác khá thoải mái, giúp cô bé kia chẳng qua là tiện tay nhưng hắn biết là cái tiện tay thường tình của hắn trong mắt người phụ nữ kia lại chính là ân tình lớn bằng trời.
Loại cảm giác sau khi cứu người này chỉ có người trải nghiệm qua mới có thể cảm nhận được sự sung sướng nảy nở từ sâu trong tâm khảm, cũng phải thừa nhận chính là để hưởng thụ cảm giác như vậy, cho nên Trương Dương dù có tái sinh hay không thì vẫn sẽ lựa chọn chuyên nghề trị bệnh cứu người.
Tâm tính này của Trương Dương dường như cũng tác động khiến những người khác thay đổi, Khúc Mỹ Lan, Kiều Dịch Hồng cho đến vợ chồng Diêm Diệp Phi và Lý Quyên đều có cảm ngộ, nội kình dường như tu luyện nhanh hơn, Kiều Dịch Hồng thậm chí còn có cảm giác có được bước tiến dài về tu vi nội kình, thật giống như đã có dấu hiệu đột phá.
Chuyến đi lần này, bọn họ quả nhiên cũng không hoài công.
Mãi cho đến Nhạc Châu thì suốt dọc đường cũng không xuất hiện thêm bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nửa đường thì Trương Vận An đã rời nhóm Trương Dương sớm để trực tiếp chạy tới Long gia, cũng không cùng nhóm Trương Dương bọn họ đến Nhạc Châu đi thăm Nhạc Sơn Đại Phật nữa.
Tựa hồ là trời già hôm nay tâm tình không tệ, trời Nhạc Châu tinh không vạn lý, khí trời tốt vô cùng.
Khí trời như vậy là thích hợp nhất để đi thuyền lên núi, đi thăm Nhạc Sơn Đại Phật.
Mà Nhạc Sơn Đại Phật, vốn dĩ chính là một danh thắng quan trọng mà lần này Trương Dương muốn mang các đệ tử của Y Thánh Vũ Tông đi du ngoạn một chuyến.
Ban đầu cũng chính là tại nơi này, Trương Dương cùng Long Phong đều đã đạt được tỉnh ngộ, trong đó Trương Dương càng lĩnh ngộ thêm về tự nhiên chi đạo, công thành đại viên mãn.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, mọi người dùng qua bữa sáng rồi Trương Dương bảo Kiều Dịch Hồng thuê lấy một chiếc du thuyền cỡ nhỏ, hôm nay bọn họ sẽ cùng ngồi trên chiếc du thuyền này, từ trên mặt sông sẽ được nhìn cả tòa Nhạc Sơn Đại Phật toàn diện hơn trực quan hơn.
Trương Dương hy vọng, kiệt tác chốn nhân gian đã cho hắn và Long Phong tỉnh ngộ này cũng có thể mang lại cho đám Mễ Tuyết và Khúc Mỹ Lan bọn họ sự rúng động, nếu như có thể khiến cho bọn họ cũng có chỗ tỉnh ngộ thì đó chính là chuyện không thể tốt hơn.
Gửi xe ở lại chỗ trọ, nhóm Trương Dương bọn họ tự mình tới chỗ mướn du thuyền, người chủ chịu trách nhiệm lái du thuyền đã sớm ở trên đó chờ đám Trương Dương bọn họ rồi.
Hôm nay du thuyền của ông ta được nhóm Trương Dương bọn họ bao toàn bộ, cũng có nghĩa là hôm nay ông ta chỉ cần dẫn theo nhóm Trương Dương bọn họ du ngoạn một vòng là được rồi, không cần như mọi ngày, khổ cực chờ những nhóm khách khác, lại còn có thể lời thêm ít tiền, vì vậy thái độ của người chủ đối với nhóm Trương Dương cũng là tốt đến bất ngờ.
Ngồi du thuyền chạy trên mặt sông, gió nhẹ hiu hiu, cảm giác kia thoải mái đến khó tả, Mễ Tuyết cùng Khúc Mỹ Lan lúc này đều ở trên bong thuyền, cảm giác được cơn gió mát se lạnh thoáng qua mặt sông.
Mặc dù các cô mấy ngày này đều du ngoạn trên thuyền rồi, nhưng cảm giác hôm nay so với mấy ngày trước đó hoàn toàn khác biệt.
Đây là cảm giác sung sướng mà thiên nhiên mang lại, mỗi nơi một khung cảnh khác nhau, cảm giác sung sướng mà thiên nhiên mang lại các cô cảm nhận được cũng là khác nhau, trên mặt mỗi người đám Mễ Tuyết ai nấy đều tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Kiều Dịch Hồng yên lặng ngời trong du thuyền, mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đã cuồn cuộn nổi lên sóng to gió lớn, thật lâu mà không cách nào bình tĩnh trở lại.
Y còn đang suy nghĩ chuyện Trương Dương cứu người mới vừa rồi, người chung quanh ai nấy đều là chân thành mỉm cười, vỗ tay nhiệt liệt nhất có thể, điều này khiến cho y không khỏi tưởng tượng, nếu như lúc ấy là y thay Trương Dương đứng ở nơi đó, nhận lấy tràng pháo tay của những người chung quanh thì cảm giác sẽ như thế nào.
Kiều Dịch Hồng chỉ cảm thấy, nội kình bản thân yên lặng đã lâu mà vào giờ khắc này lại sôi trào không dứt, cảm giác này cũng chưa từng xuất hiện trong cả quá trình tu luyện trước nay, giờ đang thiêu đốt trong cơ thể y, từ lúc rời khỏi Du Thành cho đến khi ngồi trên du thuyền, y đều có cảm giác sắp tự mình đột phá.
Trương Dương đã phát hiện sự dị thường nơi Kiều Dịch Hồng, có điều hắn không quấy rầy Kiều Dịch Hồng, bởi vì hắn hiểu rõ sự thăng hoa hiện tại của Kiều Dịch Hồng mới là trong tâm thức, người khác không thể trợ giúp mà phải chính y có tỉnh ngộ, chỉ cần tỉnh ngộ rồi thì có thể nói là chẳng khác nào đột phá, như vậy Kiều Dịch Hồng đã lại sắp trở thành một cường giả nội kình tứ đẳng nữa rồi.
Kiều Dịch Hồng có cảm giác lần này đi theo Trương Dương ra ngoài là lựa chọn chính xác nhất, y hoàn toàn không nghĩ tới, thì ra là đề cao cảnh giới về tinh thần đối với tu luyện mà nói, lại là một việc có trợ giúp thật lớn. Trước kia, y đều là một mình ở trong núi sâu tu luyện, sau khi rời thâm sơn lại lâm vào trong vũng bùn thế tục, tu vi chưa tiến bộ lấy nửa phần, nhưng thật ra cũng là bởi vì tâm cảnh của y theo không kịp, cho nên hết cách tiếp tục đột phá.
- Thưa các vị, đã đến Đại Phật rồi!
Bọn họ đang nói chuyện thì chủ du thuyền vui vẻ nhắc nhở một tiếng, kế đó du thuyền ngoặt vào một chỗ cua, dần dà một pho tượng Phật khổng lồ mơ hồ hiện ra trước mắt mọi người từ trong núi, đầu tượng phật cao hơn mười thước cho người ta một loại cảm giác rung động khác biệt.
Lại được diện kiến pho Nhạc Sơn Đại Phật thêm một lần nữa, trong mắt Trương Dương vẫn là rung động vô hạn, không ngờ thấy lại lần nữa mà hắn vẫn có thể sinh ra cảm giác như thế.
Kìm lòng không đặng, Trương Dương đã đứng lên, mặt đối diện pho Đại Phật mà chậm rãi nhắm mắt lại, cảm ngộ từ bốn phía hơi thở của thiên nhiên.
Còn trên du thuyền trừ Mễ Tuyết ra thì những người khác đều đứng lên, trợn mắt há hốc mồm, bị pho Nhạc Sơn Đại Phật này chấn động rất sâu rồi.
Mễ Tuyết nhìn thấy pho Đại Phật kia, mặc dù cũng cảm giác được rung động, nhưng phản ứng không như đám Khúc Mỹ Lan bọn họ, cô nhìn nét mặt đám người Khúc Mỹ Lan rồi lại nhìn pho Đại Phật kia, nhíu mày lấy làm khó hiểu tại sao đám Khúc Mỹ Lan bọn họ lại phản ứng như thế.
Du thuyền tiếp tục lướt đi, cả pho Đại Phật cũng chầm chậm hiện ra hết, pho Đại Phật thân cao hơn bảy mươi mét, thẳng tắp xuất hiện trước mắt, loại rung động này là không thể tưởng tượng nổi.
Mặt sông không rộng, du thuyền cũng không nhiều, chủ thuyền dừng du thuyền ở vị trí tốt nhất, sau đó giữ yên lại để đám Trương Dương bọn họ thưởng thức.
Vị trí tốt nhất này chỉ cách Đại Phật một đoạn mặt sông, cả tòa Đại Phật nguy nga hùng vĩ thu hết vào mắt.
Giờ khắc này, đám Trương Dương bọn họ giống như là con kiến dưới chân ngẩng đầu nhìn một pho tượng Phật khổng lồ cao chừng hơn hai mươi tầng lầu, mọi người bế khí trầm tư, gắng sức ngẩng đầu nhìn pho Đại Phật. Ban đầu khi lần đầu tiên nhìn thấy, ngay cả Trương Dương và Long Phong cũng bị pho Đại Phật này làm cho khiếp sợ, lần này, đám Kiều Dịch Hồng, Khúc Mỹ Lan bọn họ cũng không phải là ngoại lệ.
Nhìn xa và lại gần căn bản là hai thứ cảm giác khác biệt, một loại giống như là đơn thuần thưởng thức phong cảnh, một loại khác lại là để người dung nhập vào phong cảnh, bản thân biến thành một phần của cảnh sắc.
Bất thức Lô sơn chân diện mục, Chỉ duyên thân tại thử sơn trung (Chẳng biết Lô sơn mày mặt thật, Bởi tại núi này thân ở trong- thơ TDP)!
Giờ khắc này, Trương Dương đột nhiên lại nhớ đến một bài thơ, sau đó nhẹ nhàng diễn cảm đọc ra miệng.
Trước mắt bọn họ mặc dù không ngắm cảnh ở Lô sơn, nhưng ở dưới chân Nhạc Sơn Đại Phật hầu như cũng có cảm giác như vậy, bọn họ đã cùng Nhạc Sơn Đại Phật hòa thành một thể, trở thành một phần trong bức tranh phong cảnh đặc biệt này, tuy hai mà một.
Lần trước, Trương Dương nhìn pho tượng Phật này chỉ cảm thấy thời gian ngàn năm, cô độc ngàn năm, pho Đại Phật này lẻ loi ở chỗ này nghỉ ngơi đã ngàn năm, nhất định vô cùng cô đơn, cảm giác chắc chắn chẳng lấy làm dễ chịu.
Nhưng bây giờ, Trương Dương nhìn lại pho Đại Phật này lại đột nhiên cảm thấy nó không hề cô đơn, trong mấy ngàn năm qua nó luôn ở đây để cho thế nhân chiêm ngưỡng, cảm thụ sự tang thương chốn nhân gian, đứng ngoài quan sát nhân gian muôn màu muôn vẻ, thế sao gọi là cô đơn được chứ?
Mà với giới tu luyện, cảm giác lại không phải là như thế, vừa bắt đầu ai cũng liều mạng tu luyện, chỉ vì mục đích trở nên mạnh hơn, trở thành kẻ mạnh nhất, song khi tu luyện tới vị trí đứng đầu, trở thành đệ nhất thiên hạ rồi thì đã sao nào?
Cát bụi thuộc về cát bụi, trời đất vẫn thuộc về trời đất, ai mà trăm năm ngàn năm sau chẳng trở thành cát bụi bị thế nhân quên lãng?
Không rõ ý nghĩa của nhân sinh thì dù có trở thành cường giả ngũ đẳng cũng phỏng ích lợi gì?