Thần Y Thánh Thủ

Chương 947: Chương 947: Giác ngộ của mọi người




Trương Dương thở ra một ngụm khí đục, lông mày đang nhíu chặt bỗng nhiên nới lỏng, giờ khắc này hắn dường như đột nhiên hiểu rõ lại được giác ngộ.

Giờ khắc này, hơi thở trên người của Trương Dương đột nhiên biến mất, không hề có hơi thở của người tu luyện. Lúc này cho dù là người tu luyện Đại viên mãn đứng ở trước mặt Trương Dương, trực tiếp mặt đối mặt, cũng không thể phát giác được Trương Dương cũng là một người tu luyện Đại viên mãn.

Có thể nói, Trương Dương bây giờ thật sự đạt tới trình độ nguyên sơ, không cần dụng tâm, hơi thở cũng sẽ không tiết ra ngoài, chỉ cần Trương Dương không muốn, người khác sẽ không thể phát hiện tu vi hiện tại của hắn rốt cuộc đạt đến trình độ nào.

Nhắm mắt lại, Trương Dương chậm rãi ngồi xuống, lẳng lặng tiêu hóa cảm ngộ trước kia của mình.

- Trương Dương, anh làm sao vậy?

Mễ Tuyết là người thất thần nhất trong năm người còn lại, Nhạc Sơn Đại Phật tuy rằng cũng làm cho cô chấn động, nhưng không đủ mạnh mẽ ác liệt, cô cũng không có cảm giác bị thu hút trong đó.

Tuy nhiên nhìn thấy Trương Dương ngồi xuống, Mễ Tuyết chỉ cảm thấy Trương Dương thật giống như đang biến đổi, nhưng cụ thể biến đổi làm sao lại không nói ra được, thành thật trực tiếp hỏi.

Vừa mở mắt ra, nhìn thấy Mễ Tuyết như vậy, Trương Dương cười khổ, Nhạc Sơn Đại Phật khéo léo tuyệt vời này không lay động được Mễ Tuyết, kỳ thật nguyên nhân cũng rất đơn giản, Mễ Tuyết tuy rằng tu luyện nội công, nhưng phương thức tu luyện của cô quá đơn giản.

Mễ Tuyết hiện tại có được thực lực nội công nhị tầng trung kỳ nhưng thực lực này có thể nói hoàn toàn đến từ Trương Dương, nếu như không có song tu cùng Trương Dương, cô muốn đạt được thực lực như bây giờ căn bản không thể.

Đi đường tắt đương nhiên sẽ có chỗ có hại của đi đường tắt, ví như hiện tại, mọi người ở trước mặt tòa Nhạc Sơn Đại Phật này dường như đều có cảm ngộ, nhưng Mễ Tuyết lại không có hề có thu hoạch.

Bốn người còn lại còn đứng ở trên boong thuyền, nhìn Nhạc Sơn Đại Phật nguy nga hùng vĩ, không thể tự kềm chế.

Trương Dương nhìn bọn họ, thỏa mãn gật đầu, bất kể như thế nào, sau hôm nay mấy người này đều có thu hoạch, hiện tại chỉ xem, cảm ngộ của ai lớn hơn một chút, thu hoạch của ai nhiều hơn một chút mà thôi.

Trong bốn người, Diêm Diệp Phi đột nhiên cả người run lên, trong mắt của ông ta có đạo tinh quang hiện lên, kế tiếp, Lý Quyên cũng có phản ứng giống như vậy, hai người này, thật giống như Trương Dương vừa nãy, vừa có cảm ngộ, vừa có giác ngộ.

Khiến Trương Dương không ngờ chính là, người có cảm ngộ trước tiên nhất lại là vợ chồng Diêm Diệp Phi, Lý Quyên, tuy nhiên khi suy nghĩ lại, điều này cũng không có gì quá kỳ quái, dù sao hai vợ chồng Diêm Diệp Phi, Lý Quyên là người tu luyện có Độ ách thể chất và Ảnh mị thể chất.

Ngay sau đó, Trương Dương nhìn Diêm Diệp phi và Lý Quyên, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn mơ hồ cảm giác được, Diêm Diệp Phi và Lý Quyên nhìn thấy vị Đại Phật này, cảm ngộ lại là giác ngộ gần nhất tới tự nhiên chi đạo.

Tất cả những điều này Diêm Diệp Phi và Lý Quyên không hề phát hiện, bọn họ chỉ cảm thấy, vị Nhạc Sơn Đại Phật trước mặt mở rộng vô hạn, đến cuối cùng, thế cho nên trên mặt của vị Đại Phật này có rêu xanh hơi xanh kia, và nhánh cây của bốn phía lần lượt thay đổi, đều có thể thấy được rõ ràng.

Thạch bích cổ xưa, điêu khắc thành Đại Phật, dấu vết phong hóa khắp nơi, Nhạc Sơn Đại Phật trải qua hơn nghìn năm gió thổi phơi mưa phơi nắng, mặc dù không có biến hóa bao nhiêu, nhưng khó thoát khỏi dấu vết mưa gió, vết hằn theo năm tháng cuối cùng vẫn ở trên người vị Đại Phật này, để lại dấu vết không thể nào xóa sạch, chính là những cây đại thụ hình dáng kỳ quái ở bốn phía, nhánh cây đại thụ đâm ra tang thương như vậy, lá khô lá mới tụ một cành, hết năm này sang năm khác, lá cây héo rũ sau đó lại nảy mầm dài ra thành mầm mới, cái cảm giác sinh mạng kế thừa không ngừng sinh sôi.

Hai người bọn họ là một trong mấy đệ tử của Y Thánh Vũ Tông có quá trình tìm tòi học hỏi gian khổ nhất, bọn họ có thể tu luyện hoàn toàn không dễ dàng, mà giác ngộ lần này cũng làm cho bọn họ nghĩ tới nhiều hơn.

Lần đầu gặp Trương Dương ở Dã Nhân Sơn, do Trương Dương giải khai thế giới nội công thần bí cho bọn họ, kế tiếp, hai người bọn họ trăm cay nghìn đắng đi khắp danh núi sông rộng chỉ vì tìm kiếm một vị danh sư, đắc ý truyền thụ tâm pháp nội công, cố gắng tu luyện nội công gia nhập giới tu luyện.

Sau đó, đoạn đường này ngược lại là đường tai hoạ, chẳng những hoàn toàn không thành toại nguyện, cuối cùng còn bị ở lại Lý gia, bị người của Lý gia đối đãi như nô bộc, nếu không có Trương Dương cuối cùng xuất hiện, bọn họ hiện tại chỉ sợ còn ở Lý gia, làm công việc bưng trà rót nước, quét rác nấu cơm, cuộc đời này không có duyên tu luyện nội công.

Ngay từ đầu, là Trương Dương muốn nhận bọn họ làm đồ đệ, còn sau này, chính bọn họ là bái nhập Trương Dương môn, khổ cực đã qua, ngọt lành sẽ tới.

Nhân quả tuần hoàn này, không phải là không luân hồi giao thế.

Bỏ đi, bỏ đi cuối cùng mọi thứ cũng không uổng công vô ích, có thể tu luyện cũng tốt, không thể tu luyện cũng thế, Diêm Diệp Phi và Lý Quyên đều hiểu được, chủ định thật sự của bọn họ là theo đuổi giấc mộng, cho nên, bất kể kết quả như thế nào, cũng không quá đặt nặng yêu cầu.

Dường như có đồ vật gì đó đột nhiên thoáng qua giữa hai người bọn họp.

Diêm Diệp Phi và Lý Quyên nhìn nhau, đột nhiên lộ ra mỉm cười, bọn họ không biết mình bỏ lỡ cái gì, nhưng bất kể bỏ qua cái gì, cũng sẽ không khiến hai người cảm thấy thất vọng.

Trương Dương ở một bên, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, Diêm Diệp Phi và Lý Quyên không biết mình bỏ lỡ cái gì, nhưng Trương Dương có thể biết rõ.

Tự nhiên chi đạo.

Diêm Diệp Phi và Lý Quyên thiếu chút nữa liền lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo, Trương Dương lắc đầu, đáng tiếc cho hai người này, không ngờ giác ngộ của hai người bọn họ lại là giác ngộ cao cấp nhất trong bốn người, trực tiếp chạm tới sự lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo của mình, tuy nhiên bọn họ cuối cùng lại bỏ qua lĩnh ngộ.

- Cảm ơn sư phụ tác thành.

Diêm Diệp Phi và Lý Quyên sau khi đi ra trong khiếp sợ, lập tức xoay người về phía Trương Dương, trịnh trọng nói lời cảm ơn.

- Không cần cảm ơn tôi, những thứ này đều là sự lựa chọn của bản thân các ngươi.

Nhìn thấy vẻ mặt của Diêm Diệp Phi và Lý Quyên, Trương Dương chỉ biết, bọn họ mặc dù biết mình bỏ lỡ cơ hội lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo cũng không sinh lòng tiếc nuối, bọn họ đã tiếp xúc với cánh cửa tu hành, tâm tình cũng đi giáp một vòng tự nhiên chi đạo, có thể nói, cơ sở tâm tình rất vững chắc, sau này tu luyện, chỉ biết làm ít công to, lần này cảm ngộ, cho dù không có giác ngộ tự nhiên chi đạo, cũng là có thu hoạch lớn rồi.

- Uống.

Đột nhiên, Kiều Dịch Hồng hét lớn một tiếng, hai mắt trợn to, trong lúc chiêm bao, du thuyền bốn phía, liên tiếp nổi lên nhiều sóng, đây hết thảy đều là do giác ngộ lần này của Kiều Dịch Hồng dẫn đến.

Thấy các vị cổ xưa này, dùng hai tay của mình, dùng trí tuệ của mình, làm ra những đồ vật mà ngay cả người tu luyện nội công cũng không có cách nào làm được, Kiều Dịch Hồng tràn đầy cảm ngộ.

Tòa Đại Phật này do nhiều cổ nhân đã bỏ công vất vả và mệt nhọc để chế tạo ra, bọn họ không có nội công, cũng không giống người tu luyện nội công có võ nghệ cao cường, có lực lượng cao thâm, có thể nói, bức Đại phật này được tạo thành bằng sự ngưng tụ lực lượng và trí tuệ của người dân lao động, kỳ thật không phải một pho tượng phật, mà là thăng hoa tinh thần của một số người lao động cổ đại kia đã ngưng tụ tập hợp ở một chỗ.

Nhìn nó, Kiều Dịch Hồng liền nghĩ đến chính mình lúc đầu ở trong núi sâu, không quan tâm thế sự, chuyên tâm khổ tu, cũng không chú ý gia đình của mình, anh trai sa đọa trầm mê đánh bạc, dẫn đến tan cửa nát nhà, ông ta cũng không kịp ngăn cản những thứ này phát sinh, trong lòng không khỏi dâng lên sự hối hận, giờ khắc này, ông ta có một sự mâu thuẫn hối hận muốn quỳ gối xám hối trước phật.

Trên thế giới có quá nhiều người biết mình sai cũng không cải chính, không biết hối cải, mất bò mới lo làm chuồng, vì thời gian còn chưa muộn.

Chính loại mâu thuẫn này khiến cho Kiều Dịch Hồng lập tức giác ngộ, nội công trong cơ thể ngưng tụ đan điền, nhanh chóng xoay tròn.

Vợ chồng Diêm Diệp Phi Lý Quyên sau khi có cảm ngộ, Kiều Dịch Hồng ngay sau đó, cũng có tất cả giác ngộ, đạt được đột phá.

Ánh mắt của Trương Dương rời khỏi vợ chồng Diêm Diệp Phi Lý Quyên, ngược lại nhìn Kiều Dịch Hồng, Kiều Dịch Hồng hiện tại rốt cục đã đột phá cảnh giới của chính mình, nội công đột phá tam tầng, hiện tại đã là một vị cao thủ nội công tứ tầng sơ kỳ.

Kiều Dịch Hồng vốn lần đầu gặp phá đồ bên cạnh, vẫn chính là đang tìm kiếm một cơ duyên thích hợp, không ngờ, lúc này đây ở dưới chân Nhạc Sơn Đại Phật, tìm thấy cơ duyên chính mình, vì thế vừa mới đột phá, nội công đạt đến tứ tầng sơ kỳ.

Du thuyền dần dần khởi động, cũng đến lúc trở về, lúc này, chỉ có Mễ Tuyết cùng Khúc Mỹ Lan không thu hoạch được gì, tuy nhiên khi du thuyền rời khỏi tầm mắt của Nhạc Sơn Đại Phật, Khúc Mỹ Lan còn ở lại trên boong thuyền, nhìn phương hướng của Nhạc Sơn Đại Phật, như si mê như say sưa, vẫn chưa có tỉnh lại.

Trương Dương ngăn trở bọn Kiều Dịch Hồng đi quấy rầy động tác của Khúc Mỹ Lan, Khúc Mỹ Lan mặc dù lúc tham quan Nhạc Sơn Đại Phật chưa có giác ngộ tại chỗ, nhưng cũng không có nghĩa là, cô không có hy vọng đạt được giác ngộ, có thu hoạch rồi.

Du thuyền dần dần rời khỏi mặt sông này, trở về trên bờ, Khúc Mỹ Lan rốt cục phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng thở hắt ra, thoát khỏi cảm giác rung động kia.

- Công tử, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?

Khúc Mỹ Lan mặc dù không có cảm ngộ gì, nhưng cũng không có cảm giác nổi giận, ngược lại nhìn Trương Dương, như thoáng chút suy nghĩ mà hỏi.

- Cô cứ hỏi đi.

Trương Dương nhìn Khúc Mỹ Lan, không biết cô muốn hỏi cái gì.

- Công tử, tôi cố gắng tu luyện, luyện một ngày nào đó có thể giống Tôn Nhạc Sơn Đại Phật từ một hòn đá nhỏ, trưởng thành một vị Đại Phật không?

Khúc Mỹ Lan mở to hai mắt nhìn, nhẹ giọng mà hỏi.

Trương Dương khẽ mỉm cười, khẳng định gật đầu, Khúc Mỹ Lan vẫn chưa có tự tin, bằng không mà nói, cô cũng sẽ giống bọn Diêm Diệp Phi Kiều Dịch Hồng như vậy, ở trước Nhạc Sơn phật là có thể đột phá cảm ngộ rồi.

- Làm đến nơi đến chốn, chỉ cần từng bước từng bước đi, dưới sự kiên trì lâu dài, cho dù là ốc sên, cuối cùng cùng có lúc cũng bò lên tới đỉnh tháp, cùng hùng ưng, cúi xem phong quang dưới tháp.

Nghe những lời Trương Dương nói, mặt của Khúc Mỹ Lan đang cứng ngắc bỗng giãn ra, lộ ra nụ cười.

Trong lúc đó, Khúc Mỹ Lan bỗng nhiên đột phá, cô hiện tại, tu vi cảnh giới đã đột phá qua nhị tầng.

Sự giác ngộ này làm cho tất cả tâm cảnh của bọn họ đều tiến một bước, bất kỳ linh dược gì đều không thể đẹp ngang nhau.

Du ngoạn một hồi, sự trưởng thành dần dần cũng được mở rộng.

Trong thời khắc ngắn ngủi, cảm giác mà mọi người đem lại cho Mễ Tuyết, giống như bọn họ đều thay đổi thành người khác rồi.

- Chúc mừng mọi người.

Chỉ có Trương Dương hiểu rõ trên người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, mỉm cười chúc mừng bọn họ.

Còn Kiều Dịch Hồng cười ha ha, ông ta đột phá tứ tầng khiến trong lòng giống như là lau mật, hương vị rất ngọt ngào, còn hai vợ chồng Diêm Diệp Phi Lý Quyên liếc mắt nhìn nhau, nắm chặt tay, về phần Khúc Mỹ Lan, cũng trở nên tự tin hơn trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.