Cổ Phương dẫn Trương Dương và Vương Bân trở về phòng bệnh.
- Thần y Trương, ngài đã đến rồi à, ba tôi tỉnh rồi, thật sự đã tỉnh rồi.
Người đàn ông lúc trước dặn dò Cổ Phương kích động kêu lên, ông ta khoảng năm mươi tuổi rồi.
Trương Dương cười cười với ông ta sau đó đi thẳng đến đầu giường.
Người ở bên trong đều nhường chỗ cho hắn, tất cả đều tỏ ra tôn kính và khâm phục Trương Dương.
Trương Dương bắt mạch cho lão Kiều, gật đầu nói:
- Sức khỏe của lão Kiều không còn lo ngại gì nữa rồi, tôi kê thêm cho một đơn thuốc nữa, mọi người cứ bốc thuốc theo đơn và cho ông ấy uống thêm mấy ngày nữa, ông ấy sẽ hồi phục nhanh hơn.
Trương Dương nói xong, liền lấy giấy và bút ra kê đơn thuốc.
Vừa viết hắn vừa nói:
- Việc trị liệu tiếp theo của lão Kiều, nếu mọi người tin tưởng tôi thì tôi sẽ làm tiếp, cái khác thì tôi không dám nói, nhưng giúp lão Kiều có thể tự ăn cơm, tự mặc quần áo đượ thì không vấn đề.
- Thật sao, được, được, việc trị liệu tiếp theo giao tất cho ngày vậy, thần y Trương, tất cả đều nhờ ngài.
Người đàn ông chừng năm mươi tuổi kia sửng sốt thốt lên, gật đầu lia lịa.
Trên mặt ông ta hiện rõ vẻ vui mừng, những gì mà Trương Dương nói nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Có thể giúp lão Kiều tỉnh lại thôi ông ta đã mãn nguyện lắm rồi, đừng nói đến việc giúp ông ấy khôi phục, có thể tự ăn cơm và mặc quần áo. Trước kia đây đều là những điều xa xỉ.
- Không vấn đề gì, đây cũng là điều mà tôi đã đồng ý Cổ Phương.
Trương Dương viết xong đơn thuốc, liền đưa cho ông ta.
Ông ta đưa mắt nhìn vào đơn thuốc, sau đó đưa cho Cổ Phương, Cổ Phương cẩn thận cầm lấy, rồi dặn người nhà đi bốc thuốc luôn.
Nhìn Cổ Phương một cái, ánh mắt của ông ta rất phức tạp.
Ông ta tên là Kiều Quan Hải, là con trai thứ hai của lão Kiều, là một cán bộ nổi tiếng của Hỗ Hải.
Trước đây Cổ Phương đã nói với ông ta về chuyện của Trương Dương, ông ta thuận miệng hỏi một vài tình hình, biết được Trương Dương tuổi vẫn còn rất trẻ thì lập tức từ chối luôn.
Trong mắt ông ta, một người trẻ tuổi như vậy thì liệu có khả năng gì mà có thể cứu được cha của ông ta chứ.
Vì lão Kiều đã từng được những chuyên gia nổi tiếng trong nước khám.
Về sau, khi mà những bác sỹ khác đều không còn cách gì thì Cổ Phương liền đề xuất để người bạn này của mình đến thử xem sao.
Lúc đó tất cả mọi người đều không có chủ ý, đều có tư tưởng còn nước còn tát, đồng ý với đề nghị của Cổ Phương, nhưng đến bọn họ cũng không ngờ rằng, người thanh niên này lại lợi hại như vậy, không ngờ có thể giúp cho phụ thân của mình tỉnh lại được.
Kết quả này thật khiến cho mọi người cảm thấy vui mừng.
Cũng may mà đã đồng ý thử một lần, nếu không sẽ tiếc nuối cả đời.
Kê thuốc xong Trương Dương liền đứng dậy.
Việc hắn đã làm xong, còn lại thì giao cho người nhà và bác sỹ của bệnh viện là được, lão Kiều đã không còn đáng lo ngại nữa, rất nhanh có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường được rồi.
Tuy nhiên tất cả những điều này tạm thời không có liên quan gì đến hắn.
Kiều Quan Hải đích thân tiễn Trương Dương ra khỏi bệnh viện, còn đặn dò Cổ Phương đưa hắn về nhà khách.
Kiều lão tạm thời đã qua được cơn nguy kịch, lúc bệnh viện cho chuẩn bị hậu sự, bọn họ đã chuẩn bị một chút, hiện tại Kiều lão đã tỉnh lại, sức khỏe không còn gì đáng lo ngại nữa, những thứ kia có thể vứt đi được rồi, để tránh xui xẻo.
Việc Kiều lão thoát khỏi cơn nguy kịch và đã tỉnh lại phải báo cáo cho một số người, đây đều là những việc mà hắn cần làm.
Trở về nhà khách, Trương Dương trước tiên thông báo cho Chu Đạo Kỳ một chút. Biết được tin Trương Dương đã cứu được người, Chu Đạo Kỳ cũng không khỏi vui mừng.
Thời điểm hắn đi, Ân Dũng cũng có mặt, nghe Trương Dương nói lão Kiều đã tỉnh lại rồi, tròng mắt của ông ta thiếu chút nữa rớt cả xuống đất.
Ông ta là người duy nhất đi theo Trương Dương qua bệnh viện, cũng là người biết rõ bệnh tình của lão Kiều nguy kịch đến mức nào, bệnh như vậy mà Trương Dương cũng có thể cứu được, khiến cho ông ta không có lời nào để nói cả.
Từ chỗ của Chu Đạo Kỳ, Trương Dương trở về phòng.
Đó là một căn phòng xa hoa của Long Phong mới mở được vài ngày, hắn không muốn về để quấy rầy người khác.
Ân Dũng cũng đi theo ra ngoài, hơn nữa còn đi theo Trương Dương vào thang máy.
Nhìn Trương Dương một cái, vẻ mặt Ân Dũng có chút phức tạp, một lúc sau anh ta mới hỏi:
- Trương Dương, cánh tay của cậu không sao chứ?
- Cánh tay không sao cả, điều trị vài ngày là ổn thôi.
Trương Dương cười nói.
Ân Dũng lại hỏi tiếp:
- Bệnh của cụ già đó, cậu đã chữa khỏi thật rồi sao?
Trương Dương thản nhiên cười, hạ giọng nói:
- Cũng tàm tạm rồi, thời gian điều trị tiếp theo chắc là dài một chút.
- Dùng thủ pháp Trung y sao?
Ân Dũng lại hỏi.
- Kết hợp cả Tây y nữa, nhưng giai đoạn đầu tất cả đều dùng Trung y.
Trương Dương suy nghĩ một chút, tùy ý trả lời. Đối với những câu hỏi của Ân Dũng, hắn cũng có chút nghi ngờ.
- Tôi hiểu rồi, Trương Dương, cậu tiếp tục cố gắng phát triển Trung y.
Ân Dũng gật đầu, thang máy đi cũng sắp đến rồi, anh ta không đi cùng ra ngoài mà khoát tay với Trương Dương.
Bộ dáng của anh ta giống như là cố ý đi tiễn Trương Dương vậy.
Trương Dương khẽ mỉm cười, vừa đi ra ngoài, hắn bỗng sửng sốt.
“Leng keng”.
Đã lâu hệ thống thanh âm rốt cục cũng đã xuất hiện rồi, lần này hệ thống thông báo hắn: Trở thành trung tâm của bạn học, nhiệm vụ này đã hoàn thành mỹ mãn, thái độ vừa rồi của Ân Dũng, tỏ ra tâm phục khẩu phục.
Được hệ thống nhắc nhở như vậy hắn mới nhớ ra, còn một nhiệm vụ cấp ba nữa chưa hoàn thành.
Mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để tìm ra cỏ Hoàn hồn, làm thế nào để cứu lão Kiều, suýt nữa thì quên mất nhiệm vụ này, cũng may, ở thời khắc mấy chốt rốt cuộc cũng đã hoàn thành rồi.
Dựa theo sự thuyết minh nhiệm vụ, ngay mai là ngày cuối cùng hoạt động, nếu như không hoàn thành thì đương nhiên nhiệm vụ này sẽ là thất bại.
Nhiệm vụ cấp ba, trở thành trung tâm của bạn học đã hoàn thành, phần thưởng cũng đã xuất hiện trên số liệu thống kê của hệ thống, tuy nói gia tăng không nhiều lắm nhưng cũng là một tiến bộ.
Đặc biệt là lực lượng, Trương Dương đã mạnh hơn trước kia rất nhiều, không sánh bằng linh thú, nhưng so với người tu luyện bình thường thì mạnh hơn một chút.
Nếu không phải lực lượng gia tăng, có lẽ hắn cũng không thể thắng được linh vượn tay dài.
Trở về phòng, Long Phong đang đứng nhìn ra cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì, lúc Trương Dương về thì gã mới quay đầu lại.
Trương Dương khẽ trau mày, nhiệm vụ cấp ba đã hoàn thành, hiện giờ lão Kiều đã tỉnh lại, nhưng nhiệm vụ cấp năm vẫn chưa được thông báo là đã hoàn thành.
Kiểm tra cột nhiệm vụ, nhiệm vụ cấp năm “cứu mạng lão Kiều” vẫn là “nhiệm vụ đang tiến hành”.
Một lát sau, Trương Dương liền đóng cửa hệ thống, không muốn suy nghĩ thêm vấn đề này nữa, sinh mạng của Kiều lão đã cứu được, chắc chắn nhiệm vụ này cũng sắp hoàn thành rồi, khi nào hoàn thành nhất định sẽ được thông báo.
Mở túi vải ra, Trương Dương lấy ra mấy quyển sách cổ đã có chút mục nát, còn mấy vật nhỏ nữa.
Nhìn thấy những vật này, Long Phong cũng đi đến.
- Những thứ này là cái gì?
- Trước khi chúng ta đến thì cũng đã có ba người tu luyện nội kình đã đến sơn cốc đó, hai người đã bị linh thú giết chết, tất cả những cái này đều là di vật của bọn họ.
Trương Dương nhẹ nhành nói, Long Phong và hắn đã cùng trải qua cửa ải sinh tử, hắn đã sớm tin tưởng vào Long Phong.
Long Phong hơi sững sờ, vẻ mặt ngay lập tức biến thành sợ hãi:
- Sao cậu biết những điều này? Sao biết chỗ giấu những thứ này?
Trong sơn cốc, chỉ có một mình linh vượn sinh sống, cuối cùng linh vượn cũng đã chết, trước kia có người đến qua nhưng có bao nhiêu người thì Trương Dương không biết và không thể có người khác biết.
Điều này có thể khẳng định.
Từ thung lũng đi ra, Trương Dương lại biết tỉ mỉ như vậy, thậm chí còn mang di vật của bọn họ về.
- Tia Chớp có thể giao lưu với linh vượn, mà tôi lại có thể giao lưu với Tia Chớp, những điều này đều là do Tia Chớp biết được từ linh vượn đó.
Trương Dương giải thích nói.
Điều này hắn không định giấu diếm Long Phong, cũng không cần phải giấu gã. Hắn tin tưởng Long Phong, nếu không đã không lôi những vật này ra.
Chủ nhân có thể giao lưu với linh vật của mình cũng không phải là chuyện bí mất gì, tuy nhiên khi tình cảm phải thật sâu đậm mới có thể làm được, Long Phong nhìn Trương Dương gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Hiện tại coi như đã hoàn toàn hiểu rồi, cho dù gã có tốt với Tia Chớp hơn nữa thì cũng không thể khiến Trương Dương ghen được.
Tình cảm giữa hắn và Tia Chớp đã sâu đậm đến mức không thể bị ảnh hưởng bởi nhân tố bên ngoài nữa rồi.
Hiểu những điều này, Long Phong cũng ngồi xuống, tò mò nhìn những đồ vật kia.
Gã nhẹ nhàng cầm lấy con dao găm kia, càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc.
Con dao găm này rất khác biệt, nó mang theo hàn khí, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Cho dù nó chỉ là một thứ đồ cổ không thôi thì cũng có giá trị rất cao rồi.
Lúc Long Phong xem dao găm, Trương Dương đang lật xem mấy cuốn sách cổ.
- Đường Thị Đoán Tạo Pháp?( phương pháp rèn của Đường thị - DG)
Mở quyển thứ nhất ra, nhìn thấy tên sách Trương Dương liền cảm thấy sửng sốt. Đường thị, là một gia tộc nổi tiếng về tu luyện nội kình, lúc hưng thịnh còn nổi danh hơn cả Trương gia của hắn.
Trương thị chủ yếu làm nghề y, còn Đường thị thì lấy việc rèn binh khí làm chính, đối với người tu luyện thời cổ đại mà nói, việc sở hữu một binh khí tốt còn quan trọng hơn sở hữu mấy viên thuốc quý.
Binh khí tốt, có thể giúp tăng sức mạnh.
Đường Thị Đoán Tạo Pháp, là bí kíp chỉ truyền cho con trai, không truyền cho con gái.
Điều đáng tiếc là thời kỳ liên minh quốc tế xâm lược TQ, một nhà của Đường thị đã anh dũng đi bộ đội, cuối cùng đều hy sinh, Đường thị diệt vong cũng từng khiến cho rất nhiều người tu luyện cảm thấy nuối tiếc, những điều này cũng đều được ghi chép lại ở Trương gia.
Trương Dương không nghĩ tới, lấy được từ thung lũng lại là bí mật Đường Thị Đoán Tạo Pháp.
Trương Dương đếm một chút, chỗ này có tất cả tám quyển sách xổ, tất cả đều là Đường Thị Đoán Tạo Pháp, tuy nhiên điều khiến cho Trương Dương đau lòng chính là một số nội dung không còn nhìn rõ nữa vì thời gian đã quá lâu.