Vốn nơi hư hỏng như này khiến Trương Dương rất đau lòng.
Nghề rèn của Đường thị đã thất truyền. Bất kì tổn hại nào trong việc này cũng không thể bù đắp được.
Trương Dương cẩn thận đặt mấy quyển sách cổ này sang bên cạnh.
Hắn lại lấy ra cái máy ảnh, liên tục chụp lại quyển sách. Nội dung từng trang của tám quyển sách cổ đều được Trương Dương chụp lại.
Những thứ này đều là đồ từ hơn trăm năm trước, cũng coi như đồ cổ, chỉ là coi là đồ cổ thì có giá trị nhất định. Tuy nhiên đối với Trương Dương, quan trọng nhất là nội dung bên trong, khả năng bảo quản của cuộn phim mạnh hơn nhiều so với quyển sách mục nát này.
Long Phong lúc này đang không ngừng liếc nhìn thanh chủy thủy kia, càng nhìn càng kinh hãi.
- Phệ long chủy?
Một lát sau, Long Phong tự đọc lên một danh từ. Tia Chớp đứng trên vai Trương Dương, không ngừng quan sát cây chủy thủ trên tay Long Phong.
Cây chủy thủ này, mang đến cho nó một cảm giác nguy hiểm, nó bài xích một cách bản năng.
- Phệ long chủy?
Trương Dương vừa chụp ảnh xong, đột nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn chỷ thủ trên tay Long Phong.
Lúc trước hắn vẫn tập trung suy nghĩ vào mấy quyển sách cổ, không chú ý thanh chủy thủ này, chỉ là cảm nhận được sự bất phàm của nó.
Chỉ có điều hắn cũng không ngờ, Long Phong lại nói ra cái tên này.
Phệ long chủy, đây chính là thần binh trong truyền thuyết. Trương truyền vào triều Tống, kiệt tác tâm đắc của đại sư Đường long đứng đầu Đường thị nhất môn. Sau khi cây chủy thủ này được tạo ra, luôn luốn đứng trong bảng những binh khí, trong thập đại thần binh, xếp thứ năm. Hơn nữa còn là một trong ba đại truyền gia bảo của Đường thị nhất môn.
Chỉ nghe cái tên Phệ long, liền biết sự lợi hại của cây chủy thủ này.
- Long Phong, cậu có nhìn lầm không, đây thực sự là Phệ Long chủy?
Trương Dương cúi đầu, nhìn kĩ một lúc, lúc này mới hỏi một câu. Hắn chỉ biết truyền thuyết về phệ long chủy, căn bản không biết nó xếp hạng năm trong bảng xếp hạng thần binh lợi khí.
- Không phải, đây chỉ là rất giống với Phệ Long chủy. Tôi cảm giác nó lạ một cây Phệ Long chủy mà người đời sau phỏng chế. Tương truyền Phệ Long chủy đích thực đã biến mất vào đời nhà Thanh. Hơn nữa thanh Phệ Long chủy này không giống trong truyền thuyết, Phệ Long chủy thật có mũi đao đỏ như máu.
Một lát sau, Long Phong mới lắc đầu.
Gia tộc Hên Viên lớn hơn rất nhiều so với Y thánh nhất mạch. Những tân bí mà họ biết cũng nhiều hơn một chút. Bọn họ từng ghi chép về Phệ Long chủy, hơn nữa còn rất tỉ mỉ.
Gia tộc Hiên Viên, là một trong số không ít gia tộc từng hợp tác với Đường thị. Rất nhiều thần binh lợi khí gia tộc Hiên Viên thừa kế đầu là người của Đường thị rèn cho bọn họ.
Tuyết tiên trên tay Long Phong cũng là xuất thân từ Đường thị nhất môn. Tuy nhiên chỉ có điều đồ mà người bình thường của Đường thị rèn, kém xa so với của đại sư đứng đầu.
Giao chủy thủ cho Trương Dương, Long Phong lại lắc đầu:
- Cho dù không phải Phệ Long chủy thật, đây cũng là thần binh lợi khí khó gặp. Nếu so với binh khí khác thì tốt hơn nhiều.
Lúc này Long Phong cũng chú ý tới mấy quyển sách cổ, sau khi thấy mấy chữ ‘ Đường thị rèn pháp’, anh ta cũng rất kinh ngạc.
Gia tộc hiên viên là bên hợp tác nhiều nhất với Đường thị nhất môn, hiểu rõ nhất Đường thị nhất môn. Cha hắn còn nhiều lần tiếc hận vì sự biến mất của Đường thị nhất môn, gọi đây là một tổn thất to lớn của giới tu luyện Trung Hoa.
- Hai người bị linh vượn giết chết, một trong hai là người của Đường thị. Hơn nữa còn là con cháu hạt nhân, không biết vì sao lên hải đảo, cuối cùng bị chết dưới tay thủ hạ của linh vượn, đáng tiếc.
Trương Dương nhẹ giọng nói một câu, Long Phong gật đầu theo.
Điều Trương Dương nói cũng là phỏng đoán của anh ta. Phệ Long chủy vốn là truyền gia chi bảo của Đường thị nhất môn. Sau khi thất truyền, bọn họ tự phỏng chế ra một thanh khác thì cũng là chuyện bình thường.
Bọn họ và linh vượn đã giao đấu, biết sự cường đại của linh vượn.
Đó còn là linh vượn đã già, đã thiếu chút nữa khiến họ phải nuốt hận. Nếu là linh vượn trai tráng, linh vượn thời kì đỉnh cao, cho dù có thần binh lợi khí, cũng rất khó chiến thắng nó. Truyền nhân của Đường thị nhất môn nếu cấp bậc nội kình không cao, hoặc là chỉ như Trương Dương, căn bản không phải đối thủ của linh vượn.
Trương Dương quay đầu, đột nhiên nói:
- Long Phong, có thể đồng ý với tôi một chuyện không, mấy thứ này tạm thời không nói ra ngoài, người trong nhà cũng không được nói.
- Anh yên tâm, trước khi nội kình của tôi đạt tứ tầng, chuyện này tôi sẽ luôn giữ bí mất.
Long Phong cười, khẽ gật đầu.
Anh ta biết Trương Dương tại sao nói vậy, Đường thị nhất môn năm đó rất nổi tiếng trong giới tu luyện, gần như có thể vượt qua Hiên Viên nhất mạch của bọn họ, chính là dựa vào phương pháp rèn(đoán tạo chi pháp) của họ.
Hiện nay sách quý về phương pháp rèn này đều đang trong tay Trương Dưng. Nếu truyền đi, tuyệt đối sẽ khiến nhiều người mơ ước, ngay cả hắn lúc nhìn thấy khi nãy cũng đã động tâm.
Trương Dương hiện nay là nội kình tam tầng. Nhìn thì hùng mạnh, nhưng muốn giữ những thứ này thì lại không dễ. Trên đời này có quá nhiều người có lòng tham.
Chỉ khi tiến vào nội kình tứ tầng, tự thân đã có được thực lực hùng mạnh, người khác mới không dám có ý động vào mình. Đến lúc đó phương pháp rèn của Đường thị nhất môn, một lần nữa xuất hiện ở Y thánh nhất mạch cũng không phải không thể được.
Trương Dương không nói gì, có câu này của Long Phong là được rồi.
Thật sự tới được nội kình tứ tầng, hắn cũng không sợ người ngoài biết chuyện này. Lúc đó hắn đã bước vào giao đoạn đỉnh cao của người tu luyện, bất cứ kẻ nào cũng không dám tùy tiện nhằm vào hắn.
Thu lại tất cả những đồ này xong, Trương Dương trực tiếp vào phòng ngủ.
Thu hoạch lần này, lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, máu tươi của linh vượn, rèn pháp của Đường thị nhất môn, còn cả thanh Phệ Long chủy phỏng chế.
Phệ Long chủy tuy nói là phỏng chế, nhưng lợi hại hơn nhiều so với thần binh lợi khí thông thường. Bằng không sẽ không được người quả gia tộc Đường thị mang theo người. Đúng lúc Trương Dương thiếu một vũ khí phù hợp.
Long Phong cũng về nghỉ, trận đại chiến lúc trước với linh vượn, hắn đã tiêu hao không ít thể lực.
Một đêm không xảy ra chuyện gì, ngày hôm sau Trương Dương rời khỏi giường, đưa Long Phong cùng đi tu luyện.
Máu tươi hắn mang về phải về Trường Kinh mới phối dược được. Tạm thời cứ mang theo người, máu tươi thu được lần này, còn nhiều hơn so với lần trước giết Kim Quan Mãng có được. Hơn nữa còn tinh thuần, có tác dụng lớn hơn.
Sau khi chế ra tinh huyết đan, Trương Dương tin tưởng có thể tiến thêm một tầng nội kình trong thời gian ngắn.
Sự phong phú của bản thân hắn hiện nay, vượt xa tổ tiên của Trương gia. Ngay mấy thứ trên người hắn đây, nếu người khác biết sẽ không ít người đỏ mặt ghen tị
Cho nên, đối với việc nâng cao thực lực của mình, Trương Dương cũng rất vội.
- Trương Dương, nghe nói lần này anh cứu người, vẫn là người mà rất nhiều chuyên gia không có cách gì?
Tu luyện trở về, vừa tới quán ăn, Vương Lộ liền gọi Trương Dương lại, hỏi một cách hào hứng.
Tin Trương Dương về, Chu Đạo Kỳ đã nói cho họ. Hai ngày nay tuy Trương Dương không có ở đây, nhưng trước đây hắn đã tích lũy được rất nhiều điểm giá trị, các trường phía sau có đuổi thế nào cũng không kịp.
Hoạt động hôm nay chính thức kết thúc, sẽ là ngày tổng kết cuối cùng. Đại học Trường Kinh lần này dẫn đầu, đã là sự thật ai cũng biết.
Điều này khiến mọi người trong đại học Trường Kinh lần này rất vui vẻ, bất kể là học sinh hay thầy cô.
- Tôi chỉ là may mà biết loại thuốc dùng cho bệnh ấy thôi.
Trương Dương mỉm cười lắc đầu, hắn nói rất đơn giản, quá trình trong đó cũng không muốn nói ra.
- Cậu có thể biết thuốc đúng bệnh, chính là bản lĩnh. Bằng không cũng không có nhiều chuyên gia như vậy đều không có cách rồi. Tôi nghe Ẩn Dũng nói, lần này còn có cả chuyên gia nước ngoài.
Vương Lộ bĩu môi, nhẹ giọng nói, cô hình như để ý hơn cả Trương Dương.
- Đúng vậy, có chuyên gia nước ngoài, còn nữa, bệnh nhân mà Trương Dương chữa lần này, còn dùng phương pháp trung y của chúng ta.
Ân Dũng nói một câu, lúc nói có vẻ rất tự hào.
Trung y chữa khỏi bệnh mà chuyên gia nước ngoài phải bó tay, coi như khiến trung y truyền thống một lần được nở mày nở mặt, để những người ngoại quốc kia không dám coi thường Trung y của chúng ta.
Ân Dũng là Trung y thế gia, anh ta hiểu rõ nhất sự hiu quạnh cua Trung y ngày nay.
Mười năm trước, phòng khám Trung y của nhà họ đông như trẩy hội, rất nhiều người đều hâm mộ tiếng tăm đến khám bệnh. Nhưng cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, sự hùng mạnh không ngừng của lực lượng trang thiết bị trong bệnh viện, người đến khám nhà họ ngày càng ít.
Cuối cùng cũng khiến họ không thể không gia nhập Tây y, bằng không phòng khám sẽ không tồn tại được.
Mà ngay cả chính cậu ta, cũng tới học y học lâm sàng, chứ không phải trung y lâm sàng.
- Tôi biết mà, Trương Dương lợi hại nhất đấy.
Vương Lộ ngẩng đầu, tự hào kêu lên một tiếng. Giọng của cô rất lớn, bọn Thi Nhan đều nhìn cô cười cười, tuy nhiên trên mặt mỗi người cũng đều có chút tự hào.
Trương Dương là bạn học của họ. Biểu hiện của Trương Dương càng lợi hại, trên mặt bọn họ càng sáng.
Mấy sinh viên khác đi vào nhà ăn, đều nhìn họ với ánh mắt hâm mộ. Bọn họ cũng chỉ có thể hâm mộ, ai bảo trường họ không có học sinh khác thường như Trương Dương.
Không lâu sau, Chu Đạo Kỳ cũng tới nhà ăn. Hôm nay bọn Vương Lộ tới hơi sớm, chính là đến chờ Trương Dương, muốn gặp hắn sớm một chút.
Sắc mặt Chu Đạo Kỳ rất tốt, hôm nay là ngày bình xét cuối cùng, tổng kết hoạt động lần này. Lần này bọn họ đạt nhiều vinh dự là chuyện ván đã đóng thuyền.
Sinh viên biểu hiện tốt nhất, ngoài Trương Dương thì còn ai nữa. Cho dù mấy ngày hắn không ở đây, cũng không ai có thể thay thế được vị trí của hắn.
Mấy ngày hắn không có ở đây, nhưng đã có Bộ y tế và Bộ giáo dục bảo đảm rồi, nghĩa là đó là việc chung, ai dám lôi chuyện hắn không ở đây ra nói.
Ngoại trừ giải biểu hiện tốt nhất, thành tích tổng thế đứng thứ nhất cũng là đại học Trường Kinh. Trong một hoạt động có sự giám sát của cả Bộ y tế và Bộ giáo dục, xếp thứ nhất, đại học Trường Kinh lần này coi như là một cơ hội nở mày nở mặt khó có được.
Học viện y học của bọn họ, về sau cũng sẽ được trường coi trọng.
Người đến ăn điểm tâm ngày càng nhiều. Vài giáo sư của những trường khác, đều lân la tới chủ động chào hỏi Trương Dương.
Chuyện mấy ngày nay, bọn họ đều nghe nói ít nhiều.
Trương Dương không chỉ có năng lực lý luận rất mạnh, còn có y thuật rất cao. Cường nhân ở bất cứ nơi nào đều được tôn kính, không có ngoại lệ.
Có thể được nhiều giáo sư chủ động chào hỏi, sinh viên như vậy, chỉ có một Trương Dương, những người khác đều không có tư cách này.
Phải biết rằng, những giáo viên này, đều là lãnh đạo quan trọng trong các trường, là nhân vật rất nhiều sinh viên đều ngửa mặt trông lên.