Trên hai bên mặt của Thạch Dã Khang Thái Lang lúc này liền hiện lên nhiều dấu tay màu đỏ tươi, lúc này hoàn toàn đã bị Trương Dương đánh cho hôn mê!
- Hay!
Không biết là những
thực khách trong nhà ăn đã có người kêu lên một tiếng “Hay!”,
liền sau đó, một tràng khen ngợi vang lên như sấm rền, những
người bên cạnh, không một ai tỏ lòng thương cảm với người Nhật
Bản mà khắp mặt đã bị hằn đỏ với những vết tay.
- Tên kia, sao ngươi dám đánh thiếu gia nhà ta!
Cảnh tượng diễn biến quá nhanh, ba tên vệ sĩ của Thạch Dã Khang
Thái Lang không thể đối ứng kịp thời, khi xung quanh nhà ăn mọi
người lớn tiếng khen ngợi mấy người này mới hiểu ra rằng
người bị đánh chính là là Thạch Dã thiếu gia của bọn họ!
Ba tên vệ sĩ cùng lúc xông đến phía Trương Dương, nhất là tên vệ
sĩ có tên là Đằng Tỉnh Nhất Lang, bước một bước đã đứng
trước mặt của Trương Dương.
- Hừ!
Một hình bóng
gầy yếu đứng trước mặt hắn, lúc này, Đằng Tinh Nhất Lang mới
nhìn rõ, đứng trước mặt anh ta chính là người con gái đi cùng
nam thanh niên đánh Thạch Dã thiếu gia, cũng là người đã cùng
ăn cơm với họ.
Người con gái này chính là Khúc Mỹ Lan,
Trương Dương đang giáo huấn cái người Nhật Bản không biết trời
cao đất dày kia, ba người vệ sĩ rõ ràng đang có ý định ỷ đông hiếp yếu để đối phó với Trương Dương, Khúc Mỹ Lan đương nhiên
là không đồng ý, liền lập tức đứng chắn trước mặt ba tên vệ
sĩ, không để cho bọn chúng bước tới.
Lối đi trong nhà ăn
vốn dĩ không hề rộng rãi, Khúc Mỹ Lan lại đứng ngay ở chính
giữa đường đi, chả khác gì một cỗ xe giữa đường khiến cho
không ai có thể bước tới.
Đằng Tinh Nhất Lang nhe răng
cười một tiếng, giơ quả đấm lên, dường như không có chút ý
thương hoa tiếc ngọc nào, người con gái dám cản đường gã,
chính là tự tìm đến cái chết.
- Tung!
Đằng Tinh
Nhất Lang đánh ra một chưởng liền bị một bản tay nhỏ bé nhưng
cứng rắn chặn lại trên không trung, lúc này gương mặt của Đằng
Tinh Nhất Lang bỗng chốc biến sắc!
Thực lực của bản thân gã hiểu rất rõ, tự mình hiện giờ đã tu luyện tới nội công
nhất tầng, lực đánh ra lần này ngay cả một nam thanh niên cường tráng cũng đỡ không nổi, nhưng người con gái trước mắt lại dễ dàng ngăn chặn quả đấm của gã!
Khúc Mỹ Lan không để cho gã vệ sĩ có một cơ hội phản ứng nào, một quyền liền ngăn
chặn toàn bộ sức lực của Đằng Tinh Nhất Lang, xoa xoa xoa thì
mấy quyền của gã nối gót mà đi!
- Rầm rầm rầm!
Đừng nhìn vào bàn tay nhỏ bé của Khúc Mỹ Lan mà coi thường, mấy
quyền đánh lên người của Đằng Tinh Nhất Lang giống như là cả
một khối sắt thép cứng đập lên liền khiến cho Đằng Tinh Nhất
Lang mất đi khả năng khống chế bản thân, lùi về phía sau, liên
tiếp đập vào mấy cái bàn ghế lớn!
- Ngu ngốc
Hai
tên vệ sĩ còn lại đã chứng kiến toàn cảnh Đằng Tinh Nhất Lang bị một người con gái yếu đuối đánh bại, đôi mắt của bọn
chúng long lên, đỏ cạch, không nói lời nào, lập tức lao đến
muốn dùng thân thể lực lưỡng để trực tiếp uy hiếp Khúc Mỹ
Lan.
- Bang bang!
Ba tên vệ sĩ này thực chất cũng
chỉ có thực lực của nội công nhất tầng, đứng trước mặt Khúc
Mỹ Lan thật ra chẳng có gì đáng để bận tâm, hai tên vệ sĩ xông tới liền bị Khúc Mỹ Lan nhẹ nhàng đánh bại, theo gót Đằng
Tinh Nhất Lang nằm la liệt trên mặt đất, đau đến nỗi không thể
đứng lên nổi!
Đây đúng là cảnh tượng khiến người khác phải ngạc nhiên, lại một lần nữa làm kinh động toàn bộ nhà ăn!
Ba người thanh niên trưởng thành lại bị đánh bại dưới tay một
người con gái yếu đuối, liên tiếp bị ngã trên đất. Trong nhà ăn lại một lần nữa ầm lên một trận khen ngợi như sóng triều
đến!
Trương Dương buông Thạch Dã Khang Thái Lang ra, đứng
dậy, tiện tay rút một ít giấy ăn trên bàn ăn, lau qua tay rồi
vứt qua một bên.
Khúc Mỹ Lan nhẹ nhàng quay lại bên Trương Dương, cúi đầu, cô biết rất rõ rằng cho dù cả ba tên vệ sĩ
có xông tới cùng lúc thì cũng không thể nào gây khó dễ được
cho Trương Dương, sợ Trương Dương sẽ trách mắng mình vì việc
xuất thủ vừa rồi, Khúc Mỹ Lan nhẹ nhàng kêu lên một tiếng
- Sư phụ
Rào rào - -
Trong nhà ăn, âm thanh xì xào khen ngợi nãy giờ đã yên lặng!
Hai tiếng “sự phụ” mà Khúc Mỹ Lan thốt ra, âm thanh không hề lớn
nhưng cũng đủ làm cho những người xung quanh nghe thấy rõ ràng,
người con gái đã đánh bại cả ba gã đàn ông to lớn hơn cô ta
rất nhiều lần không ngờ lại gọi nam thanh niên này là sư phụ?
- Này, đây là đất nước của kungfu sao?
Ngay tại một bàn ăn gần chỗ Trương Dương đứng, một người đàn ông
tóc vàng mắt xanh đang trợn mắt há mồm nhìn Trương Dương vẻ
rất ngạc nhiên, ánh mắt như ngây dại.
- Ông xã, anh xem,
nữ đồ đệ của người ta đã lợi hại như vậy, ông xã nói xem tôi
có nên cũng bái người ta làm sư, học một hai đường công phu
không?
Phía còn lại, một người phụ nữ thời thượng gần
30 tuổi đang lay mạnh người đang ông đi cùng cô ta, vẻ mặt dại
trai nhìn Trương Dương, hai mắt hấp háy ánh sáng.
Những
người trong nhà ăn đưa mắt nhìn Trương Dương, ngoại trừ vè kinh
ngạc còn có lẫn cả sự cuồng nhiệt và sùng bái!
Trương
Dương đã sớm quen với những ánh mắt như vậy, trong lòng không
hề có chút tự hào nào, hắn chỉ chẳng qua là cho Khúc Mỹ Lan
một biểu hiện đôi chút khen ngợi, liền lôi kéo Mễ Tuyết và
nói:
- Mễ Tuyết, chúng ta đi thôi, bữa tối ngày hôm nay xem ra đã bị mấy con chuột này phá hỏng mất rồi.
Mễ Tuyết gật đầu nghe theo, cô nhìn Trương Dương một cách trìu mến.
- Không cho bất cứ một ai đi!
Đúng lúc Trương Dương chuẩn bị đưa Mễ Tuyết và Khúc Mỹ Lan rời
khỏi nơi này, một người đàn ông hói đầu thở hổn hển chạy vào nhà ăn, người ngợm béo ịch, hắn len qua đám người đang đứng
xem để chạy vào, đứng trước Trương Dương, gương mặt nhễ nhại mồ hôi.
- Chủ quán!
Nữ giám đốc trẻ tuổi của khách sạn kinh ngạc nhìn lão đầu hói, nhẹ nhàng che miệng lại kêu lên một tiếng.
Bản thân đã nhìn thấy toàn bộ diễn biến câu chuyện, giờ đã sắp
đến hồi kết chủ quán mới bắt đầu lộ diện sao? Những người
trong nhà ăn đa số đều nhìn lão đầu hói với ánh mắt khinh
thường, hoàn toàn không giống với ánh mắt sùng bái mà khi nãy họ dành cho Trương Dương.
- Làm sao? Còn chuyện gì nữa?
Trương Dương đã muốn đi thì không ai có thể cản hắn, tuy nhiên vì giữ lễ phép, Trương Dương vẫn phải hỏi một câu.
- Tôi đã báo cảnh sát rồi, các cậu đánh nhau trong nhà ăn của
tôi, làm hỏng đồ đạc, tất cả đều phải bồi thường theo đúng
giá trị!
Lão đầu hói lau mồ hôi trên trán rồi nói như hét với Trương Dương.
Trương Dương nhíu mày nhưng không để lão nói hết, xung quanh đã có người hô lên.
- Là đám người Nhật Bản khiêu khích trước đấy, nếu phải bồi thường thì phải là bọn người Nhật bồi thường!
- Đúng vậy đúng vậy
…
Nhưng lão chủ quán đầu hói giả bộ như không nghe thấy lời những
người xung quanh nói, đưa khoé mắt nhìn quanh ba gã vệ sĩ người Nhật vừa bị Khúc Mỹ Lan đánh cho bẹp dí đang miễn cưỡng đứng dậy, tiếp theo cao giọng với Trương Dương:
- Tôi mặc kệ,
động thủ là ngươi, như vậy đúng ra ngươi phải bồi thường, nếu
ngươi không bồi thường thì không thể rời khỏi nơi này!
Lúc trước, khi đánh nhau cũng chỉ là đụng rơi mấy cái bàn, cái
ghế, không hề có tổn hại gì to lớn, cho dù là đã làm hỏng
vật báu quý giá gì của nhà hàng Tây thì đối với Trương Dương
mà nói, việc bồi thường thật sự không thành vấn đề, nhưng khi
thấy rõ ràng lão chủ quán có ý bênh vực đám người Nhật Bản, Trương Dương liền thay đổi chủ ý.
- Haha, nếu tôi không bồi thường thì sao?
Trương Dương nhìn lão đầu hói, thản nhiên nói một câu.
- Không bồi thường?
Lão chủ quán ngây ra một lúc, lão dường như không ngờ thái độ của Trương Dương lại cứng rắn đến vậy, liền đổi vẻ lạnh lùng
nói:
- Ta đã gọi điện thông báo với sở trưởng Hoàng,
nếu người không muốn bồi thường tổn thất cho ta thì đợi lát
nữa tự mình nói chuyện với sở trưởng Hoàng đi.
Trương Dương nhíu mày, đúng lúc này, bên ngoài nhà hàng Tây vang lên âm thanh của tiếng còi cảnh sát.
Nhìn qua tấm kính thuỷ tinh, Trương Dương đã nhìn thấy trên chiếc xe
cảnh sát đỗ trước cửa nhà hàng đang bước xuống một viên cảnh
sát, Trương Dương nhịn không nổi, khẽ nhếch mép lên một chút
đồng thời gương mặt nhăn nhó nãy giờ cũng bình thường trở
lại, lộ ra một nụ cười thâm hiểm.
- Ái chà…ái chà…
Thạch Dã Khang Thái Lang lúc trước bị Trương Dương liên tiếp quạt cho
mười mấy cái tát giờ đã hồi phục chút tinh thần, giãy dụa
đứng lên, lúc này gã mới phát hiện ra cả ba vệ sĩ của gã
đang chật vật nằm đè lên nhau, trên mặt gã lộ rõ vẻ tức giận!
- Thạch Dã thiếu gia, thật sự xin lỗi đã khiến ngày gặp phải chuyện như thế này trong nhà hàng của tôi…
Thấy Thạch Dã Khang Thái Lang đứng dậy, lão chủ quán đầu hói liền chạy ra nâng Thạch Dã dậy, vẻ mặt rất a dua.
- Đồ ngu!
Thạch Dã nhìn Trương Dương, mắt gần như có thể phóng hoả, nhưng gã
nhận ra rằng những vệ sĩ của mình đã hoàn toàn bị đối phương quật ngã, biết mình đánh không nổi đối phương, cho nên cũng
chỉ dám trừng mắt đứng nhìn Trương Dương.
- Thạch Dã
thiếu gia, xin ngài bớt giận, không cần so đo với đám người
bình thường đó, đợi đến lúc sở trưởng Hoàng đến, tôi nhất
định sẽ nhờ ông ta bắt bọn chúng bồi hoàn tổn thất!
Lão đầu hói cúi đầu, nói vài câu lấy lòng Thạch Dã.
Lần này Trương Dương đã hiểu rõ, vốn dĩ chủ quán của quán ăn Tây
này có quan hệ quen biết với đám người Nhật kia, cũng hiểu là thân phận của Thạch Dã Khang Thái Lang không tầm thường chút
nào, nhưng hắn đã không nói rõ thân phận cư xử tự nhiên như một người khách bình thường, cho nên mới càng có chuyện thiên vị
đám người Nhật này.
Vài tên cảnh sát rốt cục cũng đến
một cách chậm rãi, nhìn thấy người cầm đầu, gương mặt của
lão chủ quán đầu hói lộ rõ một nụ cười sáng lạ, vội vàng
hô to:
- Sở trưởng Hoàng, sở trưởng Hoàng!
Người
cảnh sát cầm đầu bước tới, đợi đám người hiếu kỳ xung quanh
tản ra, ông ta nhìn thấy Trương Dương đầu tiên, lập tức trong
lòng có chút bất an, sắc mặt thay đổi đột ngột!
Có lẽ nào lại là vị Bồ Tát này?
Người cảnh sát cầm đầu lộ vẻ chua xót trên gương mặt, chậm rãi
bước tới phía trước, ông ta ngàn vạn lần không muốn gặp Trương
Dương, bởi mỗi lần gặp phải Trương Dương đều có gặp điều gì
đó không tốt.
Trương Dương nhìn người đang đi lên, nụ cười trên gương mặt càng trở nên rạng rỡ, nói ra thì cũng thật là
có duyên, mỗi lần Trương Dương đánh nhau ở kinh thành có cảnh
sát đến, người cầm đầu cũng là người này, thật không ngờ,
lần này cũng là ông ta – Hoàng Trạch.
- Sở trưởng Hoàng, chính là người này đã đánh những bằng hữu Nhật Bản tại
quán của tôi, lại còn không chịu bồi thưởng thiệt hại cho bổn
quán!
Lão đầu hói nhìn thấy Hoàng Trạch, mắt sáng như
sao, bất chấp tất cả kể liền một mạch, đổ toàn bộ trách
nhiệm lên người Trương Dương.
Nói xong, lão đầu hói liều
chỉ chỉ vào Thạch Dã Khang Thái Lang, nhất là chỉ lên gương
mặt vẫn còn in rõ bàn tay của gã, bổ sung thêm:
- Sở
trưởng Hoàng, vị này chính là người được mời đến để tham dự
giao lưu y học gì đó với bạn bè Nhật Bản, nhưng lại gặp phải
sự ngược đãi như vậy đây!
Điều không nghĩ tới chính là,
Hoàng Trạch căn bản không để ý đến lão, thậm chí đến nhìn
cũng không thèm liếc mắt nhìn mất người Nhật Bản kia, nhưng
đối với Trương Dương lại nở nụ cười đầy đau khổ:
- Trương, Trương tiên sinh, lần này lại xảy ra chuyện gì vậy?