Lúc trước gã chủ quán đầu hói trực tiếp tìm đến đồn công an
kêu gào đích thân sở trưởng Hoàng đến giải quyết vụ việc,
những người đang vây quanh trong nhà ăn đứng xem nãy giờ đã bị
Trương Dương cho một phen toát mồ hôi lạnh, nhưng tháy tiết mục
này, toàn bộ mọi người đều rất yên lòng.
Hoàng Trạch
sau khi tới liền thấy chả ai là người có lý, đầu tiên là đánh một cái gọi là chiếu cố đối với Trương Dương, hàm ý này,
không cần nói chắc ai cũng hiểu.
Hoá ra, hắn ta cũng là
một người tuổi trẻ tài cao, chả trách hắn dám trực tiếp động thủ đánh người, không hề để tâm đến hậu quả có thể xảy ra.
Trương Dương cười vô cùng thoải mái, đối mặt với Hoàng Trạch, sau vài cái nhún vai, hai tay phất phất, nói:
- Tôi cùng vợ và một người bạn đến đây ăn cơm, nhưng bốn người
Nhật Bản này nói chuyện không có đạo lý, nhất là người trẻ
tuổi kia, đám đùa giỡn vợ của tôi, cho nên tôi mới dạy dỗ mấy
người này một chút, sau đó thì như ông cũng thấy đấy, ông chủ
quán không đồng ý cho chúng tôi rời khỏi đây, lại còn đổ hết
trách nhiệm lên đầu tôi, yêu cầu chúng tôi bồi thường.
Trương Dương vừa dứt lời, những người đừng nhìn xung quanh nhà ăn lập tức mồm năm miệng mười nói vào, không hề nghi ngờ gì nữa, họ đều đang ủng hộ Trương Dương.
- Đúng vậy đúng vậy, tất cả đều là đám người Nhật Bản kia khiêu khích trước đấy!
- Cho dù là bồi thường, cũng phải là mấy người Nhật kia bồi thường!
- Đúng vậy, ông không nhìn thấy, chính là đám người kia lúc ấy đã đưa tay sàm sỡ vị cô nương này.
…
Hoàng Trạch nhìn Mễ Tuyết bên cạnh Trương Dương, thấy rõ rằng Mễ
Tuyết là một cô gái không những vô cùng xinh đẹp mà còn có
một khí chất tuyệt vời, đến ông ta cũng phải động lòng, lại
nghe thấy tất cả mọi người đều nói như vậy, ông ta cũng hiểu
rằng những gì đã xảy ra tương tự như những gì mọi người nói.
Nếu là như vậy chỉ là chuyện tranh cãi bình thường, điều này khiến Hoàng Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Trạch hiểu rõ vô cùng hoàn cảnh của Trương Dương, đặc biệt là sau sự việc của Chủ tịch quận Lương, ông ta cũng vì vụ bắt
thuốc phiện mà bị mất chức, trực tiếp chuyển chính thức, có
thể nói, ông ta hoàn toàn có thể chuyển chính thức trước,
cũng may mà có Trương Dương.
Cho nên, Hoàng Trạch hoàn
toàn không thể gây khó dễ cho Trương Dương, trước mắt, trong lòng Hoàng Trạch cũng không ngừng cầu nguyện, hy vọng mấy người
Nhật Bản thấy đuối lý mà rút lui, không cần so đo quá mức,
bằng không mà nói…
Lão chủ quán hói đầu từ lúc thấy
Hoàng Trạch đến mắt lão không rời khỏi ông ta, thấy Hoàng
Trạch từ lúc vào đến giờ không hề để ý đến ai mà lại tiến
tới chào hỏi cái người thanh niên trẻ tuổi kia, trong lòng lão
đột nhiệt co quắp lại.
Lần này hỏng rồi!
Lại
nhìn thấy sở trưởng Hoàng đang đứng trừng mắt nhìn mình, lão
đầu hói cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, cũng biết tình huống trước mặt là như thế nào rồi.
- Ai da, sở trưởng Hoàng, tất cả những cái này đều là hiểu nhầm, đều là hiểu lầm!
Không đợi Hoàng Trạch mở miệng, gã đầu hói liền cướp lời nói
trước một câu. Ngay lúc đó, lão cũng rời khỏi Thạch Dã Khang
Thái Lang, tránh để lại dấu vết. Đứng ở xa xa giữa Trương Dương và Thạch Dã Khang Thái lang, lão tiếp tục cười nói:
-
Vừa rồi tôi không rõ tình hình, nhất thời đã hiểu lầm Trương
tiên sinh, thật là xấu hổ quá, ở đây làm gì có thứ gì cần
Trương tiên sinh bồi thường chứ, toàn là những thứ bình thường
có gì quý hiếm đâu!
Thái độ của chủ quán Trần liền
thay đổi 180°, lão vốn dĩ là một tiểu thương, làm ăn kinh tế,
gần đây cũng là hạ quyết tâm, cắn răng cắn lợi vay mượn được
ít tiền mở một cửa hàng ăn nơi này để kiếm thêm chút đỉnh,
căn bản không chịu nổi một chút sức ép nào.
Lúc trước
thiên vị Thạch Dã Khang Thái Lang cũng là vì thấy Trương Dương
chỉ như một người bình thường nên có ý coi thường, hơn nữa
cũng không muốn đắc tội với những người Nhật Bản gần đây
thường xuyên ghé quán của lão để dùng bữa, nhưng trước mắt đã thấy rõ ràng cái người thanh niên kia không phải phàm thường,
cho nên lão quyết định ở vị trí trung lập, không thể đắc tội
với một trong hai bên, cố gắng sớm thoát thân.
Biểu hiện
của chủ quán Trần lập tức khiến cho những người đứng xem xung
quanh thở dài một tiếng, vừa rồi mọi người đều nghe thấy, lão chủ quán đã ngăn cản Trương Dương, không cho Trương Dương đi khỏi
đây như thế nào.
Mấy gã vệ sĩ bị Khúc Mỹ Lan đánh bại
nãy giờ cũng đã kịp đứng dậy, trở về bên cạnh Thạch Dã Khang Thái Lang, người nào cũng đang xuýt xoa đau đớn, khắp người đã bị Khúc Mỹ Lan đánh cho bầm tím.
Bọn chúng có thế nào cũng không hiểu tại sao một cô gái dịu dàng yếu đuối như vậy
lại có thể có một nội công lớn đến như thế.
- Thiếu gia, đối phương cũng người tu luyện nội công, chúng ta không phải là đối thủ của họ…
Đằng Tinh Nhất Lang thể hiện rõ mình là người cầm đầu của ba gã
vệ sĩ, gã đứng đằng sau Thạch Dã Khang Thái Lang, nói nhỏ một tiếng.
Thạch Dã Khang Thái Lang không trả lời, nhìn chằm chằm đầy căm thù vào Trương Dương, kẻ vừa cho hắn vài cái bạt tai như trời giáng, ánh mắt như có thể phun ra lửa, có thể
khẳng định, nếu như hắn không biết rõ rằng mình không thể đánh bại Trương Dương thì kể cả có cảnh sát ở trước mặt hắn cũng phải cho Trương Dương một bài học thích đáng.
Nhưng sau
khi nghe những gì mà chủ quán Trần nói, Thạch Dã Khang Thái
Lang suýt nữa thì hộc máu, chủ quán Trần đã nói như vậy,
chẳng phải là càng thêm xác thực rằng bọn họ là người cố
tình gây sự rồi tự rước lấy nhục vào thân sao?
Thạch Dã Khang Thái Lang không thể nào nhịn một tiếng thở dài, hắn cắn răng, căn bản không quan tâm chủ quán Trần nói những gì, mạnh
mẽ nói với Hoàng Trạch:
- Cảnh quan, tôi, Thạch Dã Khang
Thái Lang, là khách quý được quý quốc mời tới trong hoạt động giao lưu y học nước ngoài lần này! Hiện tại, tôi, ở trong này, bị người của các vị đả thương, chẳng lẽ các vị không nói
không rằng gì để người này đơn giản rời khỏi đây sao?
Chẳng lẽ các vị đối đãi với khách như vậy sao? Tôi, Thạch Dã Khang
Thái Lang, yêu cầu ông, nhất định phải bắt người này lại, nếu
không, tôi sẽ trực tiếp báo cáo lên cấp trên của chúng tôi tại
đại sứ quán Nhật Bản!
Thạch Dã Khang Thái Lang tức giận nói với Hoàng Trạch, chính là một trận chỉ trích, tư thế
này là chuẩn bị cưỡi lên đầu Hoàng Trạch rồi!
Hoạt động giao lưu y học nước ngoài?
Trương Dương nghe đến đây liền cười lạnh một tiếng, hôm qua Quách Dũng mới nhắc tới, có một vị bác sĩ đến từ Hàn Quốc, cố ý tìm tới bệnh viện Kinh Hoà, chỉ mặt đặt tên phải cùng chính hắn
luận bàn giao lưu một phen, mà lbaay giờ lại gặp một người
Nhật Bản, không những cũng là đến tham gia hoạt động giao lưu y
học nước ngoài mà còn là một kẻ luyện tập nội công, xem ra
cái hoạt động giao lưu y học nước ngoài này càng ngày càng
trở nên thú vị rồi.
Trên mặt Hoàng Trạch có đôi chút
biến sắc, từ lúc được thăng cấp điều về làm sở trước sở
cảnh sát đến giờ, Hoàng Trạch chưa từng bị người khác chỉ
trích như vậy, nếu không phải vì đối phương là người nước
ngoài, lại được mời tới với thân phận cao sang, nhất định ông
ta sẽ bắt gã lại từ sớm rồi.
- Thạch Dã tiên sinh, bất kể có nói thế nào, chuyện cũng là do ngài khiêu khích trước…
Hoàng Trạch cắn răng, cố nén cơn bực tức, trì hoãn, khuyên bảo Thạch Dã Khang Thái Lang.
Chẳng ai ngờ, Thạch Dã Khang Thái Lang ngược lại còn quát lớn:
- Không được, hắn đã đánh tôi, làm tôi bị thương! Vì vậy, nhất
định phải bắt hắn, nếu không bắt cũng được, chỉ cần hắn quỳ
xuống dập đầu nhận lỗi, tôi sẽ…
Pằng!
Thạch Dã Khang Thái Lang còn chưa nói xong liền bị dính một cái tát lớn trên gương mặt!
Tốc độ của Trương Dương quả thực quá lớn làm cho những người xung
quanh không kịp phản ứng, hắn nhanh chóng tiến đến, trước mặt
của Hoàng Trạch, trước mặt của ba tên vệ sĩ của Thạch Dã
Khang Thái Lang, trước mặt của toàn bộ những người đang đứng
xem trong quán ăn, lại một lần nữa hung hăng ra một cái tát!
- Phù!!
Lần này, Thạch Dã Khang Thái Lang đã bị hộc máu mồm, một chiếc
răng nanh vàng vàng đã bị Trương Dương đánh cho rơi xuống đất!
- Thiếu gia!!
Mấy gã vệ sĩ nhìn thấy ông chủ của mình bị nhận cái tát, đồng
loạt đứng ra, nhưng Trương Dương lạnh lùng quét mắt liếc họ một cái, ba tên vệ sĩ không thể không phanh lại, chỉ lo vây quanh
người của Thạch Dã Khang Thái Lang, ân cần hỏi han.
Thạch Dã Khang Thái Lang che miệng lại, đau đến mức chảy cả nước mắt, ấp a ấp úng, nói không nên lời.
- Ngươi nhớ mặt ta.
Trương Dương lạnh lùng nhìn Thạch Dã Khang Thái Lang, từng câu từng chữ nói:
- Tại đây, là đất của Trung Quốc, vì vậy, đến đây phải theo quy
luật của Trung Quốc! Nếu ngươi tuân thủ theo quy định của Trung
Quốc, ngươi mới là khách, nếu ngươi không tuân thủ, ngươi chính
là địch!
- Chúng ta đối với địch, trước nay chưa từng nương tay!
- Nói rất đúng!!
Người vỗ tay khen hay đầu tiên lại là Hoàng Trạch, nghe hết câu nói
của Trương Dương, Hoàng Trạch quên cả thân phận của bản thân,
liền vỗ tay tán thưởng kịch liệt!
Lời nói của Trương
Dương đã giúp Hoàng Trạch tránh được câu nói ác ý, ông ta nhìn Thạch Dã Khang Thái Lang, nói:
- Thạch Dã tiên sinh, sự
việc lần này, nếu thực sự cần phải truy cứu, thì tôi cũng
chỉ còn biết bắt ngài trở về thôi!
- Thiếu gia, chúng ta trở về trước, nói cho lão gia biết…
Đằng Tinh Nhất Lang thật đúng là tên cầm đầu của ba gã vệ sĩ, gã
dắt díu lấy Thạch Dã Khang Thái Lang, lặng lẽ nói một câu bên
tai hắn.
Thạch Dã Khang Thái Lang cũng biết lần này thực sự đã trúng phải thiết bản, rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách thuận theo ý kiến của Đằng Tinh Nhất Lang, đi thẳng ra
hướng cửa chính của cửa hàng, rời khỏi nơi đây.
- Xin lỗi trước rồi đi cũng không muộn!
Trương Dương nhìn Thạch Dã Khang Thái Lang, thản nhiên nói một câu
Thạch Dã Khang Thái Lang căm hận nhìn Trương Dương, phải đến nửa ngày miệng mới thì thầm nói được một câu.
- Xin lỗi!
- Không phải tôi, mà là cô ấy!
Trương Dương chỉ Mễ Tuyết, nhất định không chịu buông tha.
- Xin lỗi!
Thạch Dã Khang Thái Lang không thể không nhìn về phía Mễ Tuyết xin
lỗi, sau đó đựa vào Đằng Tinh Nhất Lang, bốn kẻ thất thểu như
chó nhà có tang rời khỏi nhà hàng.
Nhìn thấy bọn Thạch Dã Khang Thái Lang bốn người thất thểu ra về, trong nhà ăn liền vang lên một trận cười lớn.
Không ai chú ý tới việc sau khi Thạch Dã Khang Thái Lang rời khỏi,
cũng có một vị khách đi theo, rời khỏi nhà hàng Tây này.
Mà người này sau khi đi ra khỏi nhà hàng đã thấy bóng dáng của
đám Thạch Dã, lấy cái điện thoại di động ra, bấm một mã số.
- A lô, là Kim tiên sinh đấy sao?
- Không sai, là tôi.
- Là như vầy, vừa rồi Thạch Dã Khang Thái Lang đến từ Nhật Bản
đã bị một người thanh niên trong nước dạy cho một bài học.
- Hả?
- Hơn nữa người dạy cho Thạch Dã Khang Thái Lang bài học chính
là người thực tập sinh tại bệnh viện Kinh Hoà mà ngài muốn
tôi điều tra, Trương Dương.
- Cái gì? Thật sự là Trương Dương? Anh không nhìn sai chứ?
- Yên tâm, tuyệt đối không sai, tôi đã đi theo bọn họ cả ngày trời!
- Tốt, lần này anh làm rất tốt, thù lao của ngươi, tôi sẽ chuyển khoản qua ngân hàng!
- Vâng, vậy cảm ơn Kim tiên sinh rồi.