Thần Y Thánh Thủ

Chương 954: Chương 954: Luyện tay một chút




Răng đập vào nhau, Triệu Chấp Bính cảm thấy mình tức như muốn phun huyết ra.

Sao lại có người như vậy?

Ngay trước mặt mình lại luôn miệng nói thay mình giáo dục đệ tử.

Triệu Chấp Bính vốn là giúp sư đệ mình tới đây lấy lại danh dự trước Y thánh vũ tông nhưng cảnh tượng lúc này chẳng khác gì chính anh ta cũng bị đối phương cho một cái tát.

Một cái tát này của Mễ Tuyết thêm cả lời cô nói sau khi đánh xong, chẳng khác gì việc tự tay tát cho Triệu Chấp Bính một cái, sau đó còn đá một cước, rồi muốn phủi tay quay đi, coi như không có chuyện gì.

Thử hỏi còn có thể nhịn được không?

Sao có thể chịu được?

- Vô liêm sỉ.

Rống lớn một tiếng, Triệu Chấp Bính rút ra một thanh trường kiếm mang theo bên người, không nói gì bổ về phía Mễ Tuyết.

Thấy đại đệ tử của Ỷ Thiên phái khai kiếm, nhóm đệ tử vãn bối vây quanh hai mắt tỏa sáng, bọn họ dù tu vi thấp tới đâu cũng biết lúc này Triệu Chấp Bính đang nổi giận, nếu không cũng không tới mức trực tiếp rút kiếm ra, lại còn bổ về phía người phụ nữ xinh đẹp như Mễ Tuyết.

Thậm chí còn đập tay hét rầm lên sợ nơi này chưa đủ loạn, đương nhiên những người này là đệ tử của những môn phái khác, bọn họ rất bất mãn với việc chưởng môn Ỷ Thiên phái Triệu Chí Thành để những người không rõ lai lịch này vào ở trong doanh địa. Lúc này thấy hai bên bọn họ nổi lên sung đột đương nhiên là rất háo hức.

Côn Lôn Sơn có vạn niên kỳ bảo xuất thế, mấy tiểu môn phái bọn họ cũng không được ké sái mấy. Nhiều thêm một thế lực gia nhập chẳng khác nào tương lai bọn họ sẽ được phân chia ít lợi ích hơn, cho nên nói, bất kể đám người Trương Dương thực lực như nào cũng sẽ không khiến họ vui mừng gì.

Nhưng Ỷ Thiên phái có mấy đệ tử mặt lộ vẻ lo lắng, cảnh tượng lúc này hoàn toàn vượt quá sự chịu đựng của họ, vì thế có mấy tiểu đệ tử sợ xảy ra chuyện, lặng lẽ rời khỏi đám người vây xem chạy ra ngoài doanh địa.

Bọn họ cũng biết những trưởng lão chưởng môn của mình lúc này đang đi tản bộ bên ngoài doanh địa cho nên đi tìm họ nhất định có thể tìm được.

Bên này Triệu Chấp Bính và Mễ Tuyết đã cùng quần chiến.

Đối mặt với một kiếm bất ngờ bổ tới của Triệu Chấp Bính, Mễ Tuyết nghiêng người tránh, Triệu Chấp Bính là thực lực nhị tầng trung kỳ, mà Mễ Tuyết cũng là nhị tầng trung kỳ, hai người lực lượng ngang nhau. Hơn nữa Mễ Tuyết sớm đã chú ý đến nhất cử nhất động của Triệu Chấp Bính, một kiếm dưới cơn thịnh nộ này của anh ta khẳng định không dễ gì đối phó.

Trương Dương nhìn thấy Triệu Chấp Bính rút kiếm, khẽ mỉm cười, khá yên tâm về Mễ Tuyết. Biết Triệu Chấp Bính không có khả năng làm gì được Mễ Tuyết, cứ cho là lùi mười nghìn bước, Triệu Chấp Bính mà có chút uy hiếp được tới Mễ Tuyết, hắn cũng có thể kịp thời ra tay, trong nháy mắt giết chết Triệu Chấp Bính.

Cơ hội này cứ để cho Mễ Tuyết, Triệu Chấp Bính và Mễ Tuyết thực lực tương đương, vừa may cho lấy anh ta ra làm đối tượng luyện tay cho Mễ Tuyết, giao cho Mễ Tuyết luyện tập.

Nghĩ tới những điều này Trương Dương liền một tay vắt chéo sau lưng, mở chưởng, nhẹ nắm lấy, một cây roi đột nhiên đột nhiên bay ra từ trong túi hành lý của Khúc Mỹ Lan ở trong lều, rơi đúng lòng bàn tay hắn.

Y thánh Trương gia hiện nay so với lúc trước có thể nói là giàu nứt đố đổ vách, sự giàu có này không chỉ là về linh đan diệu dược mà còn cả rất nhiều thần binh vũ khí.

Cây roi này cũng là Trương Dương bảo Khúc Mỹ Lan tùy tay chuẩn bị lúc trước khi đi. Là một thần binh lấy được ở Hô Diên gia, tuy rằng hoàn toàn thua xa Hàn Tuyền kiếm nhưng đối với con gái thì nó rất thuận tay.

Hiện tay cây roi này đã phát huy công dụng.

- Đón lấy.

Trương Dương đưa tay quăng ra ném cho Mễ Tuyết cây roi, Mễ Tuyết tùy tay đón lấy nắm trong lòng bàn tay.

- Mễ Tuyết, chẳng phải em tò mò em tu luyện tới trình độ nào rồi ư? Bao cát miễn phí này đúng lúc đưa tới tận cửa, cứ dùng anh ta để luyện tay chút đi.

Cười nói với Mễ Tuyết một câu, Trương Dương chặn bọn Khúc Mỹ Lan, Diêm Diệp Phi, Lý Quyên đang không kìm nổi muốn ra tay.

Sau khi hiểu ý của Trương Dương, Khúc Mỹ Lan, Diêm Diệp Phi và Lý Quyên mới bỏ ý định giúp Mễ Tuyết. Còn Mễ Tuyết sau khi nghe Trương Dương nói thì lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, ngọt ngào vâng một tiếng với Trương Dương.

- Không coi ai ra gì.

Lời nói của Trương Dương càng kích thích Triệu Chấp Bính, Triệu Chấp Bính lúc này hoàn toàn có thể nói là đã nổi trận lôi đình, từ khi tu luyện tới nay anh ta chưa bao giờ bị người ta khinh thường như thế.

- Đỡ một kiếm của ta.

Triệu Chấp Bính giơ trường kiếm trong tay lên, nhảy lên thật cao, múa một đường kiếm xuống sau đó lao về phía Mễ Tuyết.

Sau khi lấy được roi, Mễ Tuyết không còn sợ trường kiếm trong tay Triệu Chấp Bính nữa, cô sa sầm mặt, đưa tay run lên, trường tiên trong tay tựa như rắn độc, hộc lưỡi ra, đụng vào trường kiếm của Triệu Chấp Bính.

- Ba ba!

Roi và trường kiếm trên không trung liên tiếp va chạm, hai cái bóng của Mễ Tuyết và Triệu Chấp Bính không ngừng lần lượt biến hóa, liên tiếp mấy chiêu thức, hai người mới tách ra, kết thúc hiệp giao thủ thứ nhất.

Sau một hiệp giao đấu không ai mạnh hơn ai, ngược lại là Triệu Chấp Bính, hiện tại sắc mặt đỏ bừng, cũng không biết vì tức giận hay vì trong quá trình giao đấu với Mễ Tuyết bị thua thiệt gì.

Triệu Chấp Bính thở hổn hển, nhân lúc này quan sát cô gái xinh đẹp đối diện, trong lòng sớm đã nổi sóng, lần này giao thủ khiến anh ta càng thêm nhận thức rõ thực lực của cô gái này. Theo anh ta phán đoán thì cô gái này cũng có thực lực nhị tầng trung kỳ.

Phát hiện này cũng khiến anh ta càng thêm giật mình.

Hiện tại anh ta cũng đã 30, thân là đệ tử Ỷ Thiên phái, tuy nhiên mới có thực lực nhị tầng trung kỳ, nhưng cô gái đối diện kia lại có thực lực giống anh ta, điều này khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, sao có thể không kinh hãi.

Mà trong tay anh ta là Nga Mi kiếm tiếng tăm lừng lẫy trong Ỷ Thiên phái, ít nhất cũng là một thanh bảo kiếm cắt đứt cả cọng lông. Nhưng trong lúc giao thủ với đốiphương lại không chiếm được ưu thế gì, việc này cũng giải thích một điều, cây roi trong tay Mễ Tuyết còn cao cấp hơn cả kiếm Nga Mi trong tay anh ta.

Hô Diên gia dù sao cũng là thế gia ngàn năm, nội tình nhiều, hơn xa một môn phái nhỏ bé phân hệ như Nga Mi Ỷ Thiên phái. Roi này tuy chỉ là một binh khí bình trường trong kho tàng của Hô Diên gia nhưng cũng không phải thứ mà kiếm Nga Mi có thể so sánh được. Cây roi này ít nhất cũng phải cao hơn ba cấp, dưới lằn quất của cây roi này, kiếm Nga Mi dù không có vết gãy nhưng cũng đã tàn tạ nhiều.

Đánh nhau với Triệu Chấp Bính trông Mễ Tuyết có vẻ rất thoải mái.

Tâm pháp tu luyện của cô không biết cao hơn Triệu Chấp Bính mấy lần nhưng cây roi hiện tại trong tay cô thì cao cấp hơn nhiều trường kiếm trong tay Triệu Chấp Bính. Cô đánh nhau với Triệu Chấp Bính đương nhiên chẳng có gì là mệt nhọc.

Đệ tử bốn phía xung quanh nhìn thấy Triệu Chấp Bính giao thủ với một cô gái trẻ như vậy đã có cảm giác có chút rơi vào thế hạ phong, lập tức lo lắng. Còn mấy đệ tử các môn phái khác thì chẳng thèm để ý tới mặt mũi của Triệu Chấp Bính.

Triệu Chấp Bính bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, biết thực lực đối phương bằng mình, mà binh khí trong tay đối phương lại mạnh hơn mình, ông ta càng không thể vì tức giận mà đánh mất lí trí.

Lại quần chiến với Mễ Tuyết lần nữa, Triệu Chấp Bính đã cẩn thận hơn nhiều, cũng không đấu đá lung tung ngay từ đầu nữa.

Hiện tại căn bản anh ta không thể thua được, nếu thua sau này Ỷ Thiên phái càng không thể ngóc đầu lền được ở doanh địa này.

….

Ngoài doanh địa mấy đệ tử Ỷ Thiên phái sợ xảy ra chuyện đã chạy một mạch ra, nhưng không gặp được đám người trưởng lão chưởng môn của Ỷ Thiên phái, không khỏi lo âu.

Lúc này một đám người khác đã tới.

Bọn họ chính là nhóm chưởng môn tiểu môn tiểu phái đi cùng Triệu Chí Thành gặp bọn Trương Dương ở doanh địa hôm qua. Xem ra chưởng môn Triệu Chí Thành của Ỷ Thiên phái sáng sớm đã dẫn Kiều Dịch Hồng ra ngoài cũng không gọi theo bọn họ.

- Đây chẳng phải là đệ tử của Ỷ Thiên phái sao? Sao giờ này không ở trong doanh địa tu luyện bài võ buổi sáng, sao lại chạy ra ngoài thế này?

Nhóm chưởng môn này nhìn thấy mấy đệ tử Ỷ Thiên phái, có một người lập tức lên tiếng hỏi.

- Chào các sư bá.

Mấy tiểu đệ tử Ỷ Thiên phái thấy những người này thì nhẹ nhàng thở ra. Không tìm được chưởng môn của mình mà gặp được những người này thì cũng tốt lắm rồi, cho nên sau khi chào một tiếng họ đều kể lại chuyện xảy ra trong doanh địa.

Những đệ tử này nói xong nhìn nhóm chưởng môn trước mặt đầy chờ đợi. Trong lòng họ muốn khiến đối phương mau chóng qua, khuyên nhủ đại sư huynh và người kia, không cần làm to chuyện làm gì.

- Triệu Chấp Bính đệ tử của Triệu Chí Thành, Ỷ Thiên phái? Các cậu vừa nói cậu ta nổi lên tranh chấp với người của Y thánh vũ tông vừa tới hôm qua? Còn động tới kiếm?

- Haha, xem bọn họ gấp thế này chắc là thật rồi.

- Đây gọi là gì? Là Triệu Chí Thành tự tìm đá đập chân mình sao?

Mấy vị chưởng môn liếc mắt nhìn nhau nhỏ giọng thảo luận với nha, trong mắt lại ánh lên vẻ sung sướng khi người khác gặp họ. Bọn họ tuy rằng nghị luận nhưng lại chẳng ai nhúc nhích, bọn họ không có chút ý định nào tới ngăn cản Triệu Chấp Bính động thủ với đám người của Trương Dương.

- Mấy vị sư bá, nhanh đi thôi, chậm thêm chút nữa nói không chừng sẽ xảy ra tai nạn chết người, đại sư thúc của chúng tôi hiện giờ đang tức giận vô cùng, nếu chẳng may không cẩn thận làm mấy người đó bị thương thì phải làm sao bây giờ?

Một đệ tử Ỷ Thiên phái thấy mấy vị chưởng môn không ai nhúc nhích gì kích động giục một câu.

- Không nên gấp, sốt ruột cũng không có tác dụng gì đâu.

Một vị chưởng môn đi ra nhìn đệ tử không kìm được vừa lên tiếng thúc giục kia, tò mò hỏi:

- Dù sao cũng phải hỏi cho rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chúng tôi mới tiện ra tay, tuy nhiên lại nói, phát sinh sự việc lớn như vậy mà chưởng môn Triệu Chí Thành của các người lại đi đâu vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.