Kim Quan Mãng thập quan, đây chính là toàn thân bảo bối
Tinh huyết của linh thú tứ tầng hậu kỳ không chỉ hữu hiệu đối với Trương Dương và ba tên nhóc đám Truy Phong chúng nó hiện tại mà ngay cả đối với Đại Viên Mãn như Trương Bình Lỗ cũng có tác dụng nhất định.
Ngoại trừ tinh huyết ra thì còn có túi độc của Kim Quan Mãng thập quan.
Đây chính là túi độc của linh thú tứ tầng hậu kỳ, đối với Tia chớp tác dụng càng là không thể đo lường, Kim Quan Mãng vừa mới chết, Tia chớp cũng đã chạy tới, vội vàng xao động ở đó quan sát.
Ngoài ra thì da lẫn răng nanh của Kim Quan Mãng đều là nguyên liệu không tệ, chuyện răng nanh rất lớn có thể cùng huyền thiết làm vật liệu chính, phối hợp với các phụ liệu khác rèn nên một thanh kiếm răng thượng đẳng.
Thanh kiếm răng này về sau nhất định sẽ là thần binh lợi khí, nếu là kỹ thuật rèn đúc cực tốt nữa, nói không chừng còn có thể rèn ra lợi khí xếp hạng thần binh bảng.
Nắm lấy Hàn Tuyền kiếm, Trương Dương trực tiếp bò lên trên đầu Kim Quan Mãng.
Tinh huyết đều nằm bên trong kim quan của nó, điểm ấy Trương Dương cũng sớm đã tinh tường.
Bình ngọc trên người đều bị Trương Dương dốc rỗng, hiện tại hắn đi ra ngoài cơ bản đều mang theo rất nhiều bình ngọc, bên trong chứa các loại Linh Dược cần dùng.
Với thực lực bây giờ của hắn, đã không cần khép nép đem chút ít Linh Dược đi ra ngoài, coi như là Đại viên mãn cũng không nhất định có thể lại làm gì được hắn, đánh không lại hắn cũng có thể chạy thoát, tốc độ của Truy Phong có thể nói là đệ nhất thiên hạ.
Mười cái kim quan trọn vẹn được Trương Dương cho vào mười bình tinh huyết.
Một kim quan một bình, so với Kim Quan Mãng ngũ quan và thất quan trước đó đều nhiều thêm vô khối, Trương Dương cũng phát hiện, sau khi linh thú đã đến tứ tầng thì tinh huyết liền tăng lên nhiều, hai con linh thú tứ tầng sơ kỳ cũng không có nhiều tinh huyết như một con linh thú tứ tầng hậu kỳ.
Như vậy có thể thấy, săn giết linh thú tứ tầng hậu kỳ lấy được tinh huyết là khả quan nhất.
Nghĩ một hồi, Trương Dương lại tự giễu nở nụ cười.
Linh thú tứ tầng hậu kỳ rất mạnh, tu luyện giả tứ tầng hậu kỳ của nhân loại cũng không phải đối thủ của bọn chúng, cũng chỉ có Đại viên mãn ra mặt mới có thể.
Nhưng Đại viên mãn đa số tọa trấn tại gia tộc của mình hoặc là trong môn phái, làm sao có thời gian đi săn giết linh thú như vậy.
Huống hồ linh thú tứ tầng hậu kỳ số lượng cũng không nhiều, muốn tìm được một con cũng cực kỳ khó khăn.
Cất kỹ mấy bình tinh huyết, Trương Dương lại tìm lấy túi độc từ trong cổ họng Kim Quan Mãng, túi độc so với hai con Kim Quan Mãng lúc trước cũng phải lớn hơn nhiều lắm, bằng cỡ quả dưa hấu nhỏ.
Trông thấy túi độc, Tia chớp liền không thể chờ đợi được đã nhào tới.
Thứ này có tác dụng đối với nó là lớn nhất, đối với nó mà nói, túi độc so Linh Dược còn có tác dụng tốt hơn, Tia chớp dùng độc làm chủ, là một độc thú chân chính.
Nó nhào tới nhưng vẫn quay đầu lại mắt nhìn Trương Dương.
- Không cần phải gấp gáp, cái này sẽ là của mày!
Trương Dương mỉm cười, túi độc này hắn và Truy Phong cũng không thể ăn, ăn hết liền trực tiếp bị độc chết , còn Vô Ảnh, Trương Dương cũng không biết tiểu tử này có thể tiêu hóa thứ có độc tính mạnh như vậy hay không.
Có điều nó ăn hết cũng vô dụng, cũng chả ích gì cho nó.
Được Trương Dương cho phép, cái miệng nhỏ của Tia chớp lập tức há ra, không bao lâu đã nuốt đánh ực cả cái túi độc cực lớn này vào trong cái bụng nhỏ của nó, một chút cũng không để thừa.
Sau khi ăn xong, Tia chớp còn ợ một tiếng no nê, sau đó mới ngã chúc đầu xuống chỗ đó.
Đối với loại tình huống này Trương Dương sớm đã có kinh nghiệm, cũng không có sốt ruột mà để cho Tia chớp được nghỉ ngơi, hắn lại bắt đầu thu lượm những thứ khác.
Răng nanh, da rắn đều được lột ra, tạm thời dùng cây mây bó lại đặt ở trên lưng Truy Phong, lưng phải cõng chỗ da rắn này khiến Truy Phong rất không thoải mái, không ngừng quơ chân loạn xạ.
Đáng tiếc đây là yêu cầu chăc nịch của Trương Dương. Dù nó phản đối cũng vô dụng, chỉ có thể nghe theo.
Da rắn này là đồ tốt, da của Kim Quan Mãng thập quan rất cứng, làm thành giáp mềm liền có thể mặc lên người, Thần Binh đều không nhất định có thể phá vỡ.
Nếu là quán chú thêm nội kình, có lẽ cũng có thể ngăn được một, hai lợi khí trong Thần Binh bảng.
Bảo bối phòng ngự mạnh như thế, tự nhiên không thể vứt bỏ.
Thật ra điều trong lòng Trương Dương mong muốn nhất, là làm một áo giáp mềm mỏng sát người cho mấy người đám Mễ Tuyết, Trương Khắc Cần.
Hắn hiện tại đã không cần nữa nhưng vừa mới tu luyện như Mễ Tuyết thì rất cần, có một món đồ như vậy ít nhất có thể bảo vệ an toàn cho cô.
Mãng xà này có lớp da mềm mỏng mà lại là bảo bối tốt thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập.
Sau khi thu nhặt sạch sẽ xong, Trương Dương mới tiến đến sơn động bên kia, lúc đi đến cửa sơn động Trương Dương sửng sốt mấy một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Hai con vẹt kia rời đi nhanh như vậy, chắc hẳn biết rõ hắn tiếp đó sẽ làm gì, không đành lòng quan sát mới vào đây trước?
Linh thú tầm đó, trừ phi huyết hải thâm cừu thì sau khi chứng kiến linh thú tử vong đều sẽ sinh ra một ít lòng trắc ẩn.
Đều là đồng loại, chúng không muốn sau này mình cũng có kết cục như vậy.
Do dự một hồi, Trương Dương lại quay đầu về lại chỗ cũ.
Kim Quan Mãng có thân thể rất lớn, tính cả con Kim Quan Mãng ngũ quan trước đó thì cái hố sâu hắn nổ ra trước đó là một mộ huyệt tốt nhất.
Hắn bèn đào lấy bùn đất từ chỗ khác dần đắp lên, ba tên nhóc đám Truy Phong đều ở bên cạnh mà nhìn, cũng không ai lên tiếng, tâm tình mỗi người đều khác nhau.
Dù gì thì chúng đối với mỗi hành động của Trương Dương đều rất tán thành.
Cho dù trước đó là địch nhân nhưng hiện tại cũng đã chết, ân oán toàn bộ tiêu tán, linh thú chết đi cũng là linh thú, có lẽ cũng có tôn nghiêm của mình, không nên vứt xác ra nơi sơn dã.
Không chỉ là chúng, nơi sơn động lại xuất hiện hai cái bóng nhỏ màu xanh biếc.
Hai con vẹt vẫn quan sát Trương Dương rồi đều yên lặng gật đầu, nhân loại với linh thú như địch thủ sống còn, chính thức có thể sống chung vô cùng ít, những người khác sau khi giết chết linh thú, phần lớn là lấy đi vật hữu dụng còn lại thì tùy ý ném vất vưởng.
Thân thể linh thú cuối cùng sẽ bị các động vật khác ăn tươi nuốt sống.
Đây là nỗi bi ai, cũng là sự khinh nhờn đối với linh thú, tôn nghiêm của linh thú không thể khinh nhờn.
Người như Trương Dương, sau khi chiến đấu còn đem di thể linh thú đi mai táng cũng không nhiều, Trương Dương không biết rằng chỉ một hành động nho nhỏ này của hắn đã lại khiến cho hai con vẹt này có cách nhìn mới đối với hắn, lại còn là ấn tượng không tệ chút nào.
Mai táng Kim Quan Mãng là công việc tốn sức, cũng may Trương Dương không thiếu khí lực.
Tuy hắn chỉ có một người, nhưng dưới sự trợ giúp của nội kình cùng năng lượng trời đất thì vẫn là rất nhanh chóng lấp xong cái hố này, còn ép chặt phía trên để tránh trời mưa bị lộ ra.
Vị trí này, phần mộ này thì tin rằng không bao giờ có khả năng có phóng viên tới đào chúng lên nữa.
Xong xuôi hết thảy mọi việc thì đêm đã về khuya, nhưng tinh thần Trương Dương còn rất tràn đầy, hắn lập tức bay thẳng đến sơn động bên kia.
Trong sơn động rất tối, nếu là người bình thường, tại đây đêm hôm khuya khoắt tuyệt đối không dám vào sơn động như vậy, Trương Dương bước vào. Dường như bỏ qua tất cả những thứ hắc ám mà tiếp tục tiến lên phía trước.
- Nhân loại, ngươi có thể nhìn thấy được sao?
Trong sơn động cũng không bằng phẳng. Còn có mấy cái cọc nhỏ, trong môi trường đen kịt nơi đây, đám cọc nhỏ này đều bị Trương Dương ép xuống rất xảo diệu. Cho nên vẹt kia mới có nghi vấn như vậy.
- Coi như không tồi đi!
Trương Dương mỉm cười, thị lực của hắn là rất không tồi, nhưng vẫn chưa đến mức đang không có một tia sáng nào mà có thể nhìn thấy đồ vật, hắn có thể phân biệt cũng đều là công lao của việc sử dụng năng lượng trời đất dò đường.
Thân thể của hắn trước sau tràn ngập một luồng năng lượng trời đất nhàn nhạt, thông qua những năng lượng này đã lấy được thông tin về cảnh vật chung quanh.
Có điều xem ra lũ vẹt có thể nhìn thấy, nhưng chúng nó quan sát kiểu gì thì Trương Dương cũng không biết, dù sao trong môi trường này thì ngay cả Truy Phong cũng là hai mắt mò mẫm.
- Ba ba ba ba!
Chung quanh đột nhiên vang động, một mảnh ánh sáng đột nhiên bừng lên. Chung quanh trên vách núi đá có rất nhiều lỗ đèn, bấc đèn bên trong từng bước từng bước được thắp sáng lên.
Những ngọn đèn này tự thắp sáng lại khiến cho Trương Dương hơi có chút giật mình.
Sau khi đèn sáng rõ thì Trương Dương rốt cuộc cũng thấy được một ít khung cảnh trong sơn động. Sơn động này hơi dài và hẹp, cũng không phải đi vào trong liền rộng lớn hơn cho lắm, bên trong tựa hồ đường còn rất dài.
Vị trí của Trương Dương hiện tại chính là trên con đường này.
Theo quan sát thì từ bên ngoài đi vào trong càng giống là tiến vào một hành lang, phải thông qua hành lang này mới có thể tới chỗ cần tới. Mà trên vách núi đá hai bên hành lang là được chiếu sáng bởi những ngọn đèn.
Sau khi nhìn kỹ vài lần thì Trương Dương lại lần nữa sửng sốt mất giây lát, con mắt cũng trừng lớn.
- Kỳ môn độn giáp?
Trương Dương kích động khẽ kêu một tiếng, hai bên sơn động này ngầm ẩn hàm bố trí kỳ môn độn giáp, đây cũng không phải là loại Kỳ Môn trận pháp thoát thai từ kỳ môn độn giáp mà Trương Dương đã học trước đó, đây mới là kỳ môn độn giáp thực sự.
- Chẳng lẽ, chủ nhân lũ vẹt là truyền nhân của kỳ môn độn giáp?
Trương Dương đột nhiên ngầm toát ra ý niệm như vậy trong đầu, kỳ môn độn giáp đã biến mất một thời gian rất dài, nếu quả thật nói như vậy, Trương Dương không biết được sự tồn tại của chủ nhân lũ vẹt cũng thuộc về lẽ bình thường.
Nhưng nhìn hai con vẹt này, Trương Dương rất khó tin hai tiểu tử linh thú này lại sống lâu như vậy. Coi như là linh thú cũng không phải là không có hạn chế về tuổi thọ, Hồ Vĩ Điêu như Tia chớp là hơn 300 năm, nếu là tiến hóa đến bậc cao hơn, hoặc là tiến hóa lên linh thú tứ tầng thì có lẽ có thể đột phá lên năm trăm năm ra dạng này.
Về phần Truy Phong thì Trương Dương không phải quá rõ ràng, nhưng sống sáu bảy trăm năm cũng không có vấn đề.
Vô Ảnh thì Trương Dương càng không rõ ràng lắm, dù sao Huyễn Thử đã sống quá ngàn năm, còn Vô Ảnh bao nhiêu tuổi Trương Dương cũng không biết.
Coi như là Huyễn Thử ngàn năm thì cũng có thọ nguyên sẽ hao hết vào một ngày nào đó, cụ thể là bao lâu thì Trương Dương không rõ lắm, nhưng khẳng định không thể sinh tồn vĩnh viễn được.
Vĩnh sinh, trên thế giới này cũng không tồn tại, đây là sự tồn tại trái với quy luật tự nhiên.
Bình thường tuổi thọ của vẹt đúng là dài, nhưng cũng chỉ có vài thập niên, tối đa cũng là bảy tám chục năm, cũng không biết sau khi thành linh thú thì có thể tăng thêm bao nhiêu năm tuổi thọ.
Nhưng nếu nói sống quá ngàn năm thì Trương Dương hay vẫn là không thể nào tin được, dù sao linh thú qua ngàn năm cũng là một nấc thang, linh thú ngàn năm rất không bình thường.
- Nhân loại kia, mắt mũi nhà ngươi quả không tệ, rõ ràng đã nhìn ra kỳ môn độn giáp, chủ nhân nhà ta là có thêm nghiên cứu rất sâu về kỳ môn độn giáp,nơi đây là được ngài ấy tự mình bố trí, còn ngươi có thể đạt được cái gì từ đó thì phải xem vận mệnh của ngươi rồi!
Một con vẹt mở miệng nói ra, nó vừa nói xong, con kia lại tiếp lời:
- Nhân loại, ngươi đã nhận ra kỳ môn độn giáp, tới đây bọn ta sẽ cho ngươi một mình khảo nghiệm, trong vòng một canh giờ, xem ngươi có thể xuyên qua sơn động, đi vào bên trong hay không, nếu như có thể vào thì chúng ta sẽ tặng cho ngươi một món quà đặc biệt!
Nói xong thì hai con vẹt đều bay vào sâu trong sơn động, chỉ để lại Trương Dương cùng đám Truy Phong.
Khảo nghiệm, lại chỉ có một canh giờ? Trương Dương vẫn không rõ chuyện gì xảy ra thì ngọn đèn đột nhiên tối lại, rất nhanh chóng hắn liền phát hiện, môi trường chung quanh đã có thay đổi.
Cảm thụ được biến chuyển quanh mình, khóe miệng Trương Dương nhịn không được mà thầm cười khổ