Thần Y Thánh Thủ

Chương 734: Chương 734: Thứ chủ nhân lũ vẹt để lại




Nhìn từ phía xa xa, Trương Dương đang đứng đối diện con mãng xà.

Đôi vẹt kia cũng bay tới, thắng bại đã phân, chúng không cần phải tiếp tục đứng xa xa.

Chỉ là kết quả này lại khiến cho chúng thật sự không ngờ, Trương Dương là tứ đẳng trung kỳ, lại thêm hai linh thú tứ đẳng sơ kỳ, trước đó trong mắt chúng xem ra tối đa cũng chỉ là chèo chống được một hồi, căn bản không thể nào là đối thủ của Kim Quan Mãng thập quan.

Tứ đẳng về sau thì chênh lệch nhau lại càng lớn, hậu kỳ so với trung kỳ có thể nói là chênh lệch không nhỏ.

Đây cũng là nguyên nhân trước đó chúng đã rời núi đi khuyên bảo, con vẹt kia đã phát hiện Trương Dương đến nên mới có hảo tâm nhắc nhở.

Hai ngày này Kim Quan Mãng vẫn luôn đảo quanh Dã Nhân Sơn tìm kiếm hậu duệ mất tích của nó, để phòng ngừa vạn nhất, lũ vẹt còn cố ý trộm xác Kim Quan Mãng ngũ quan đi đặt ở vị trí trung tâm nhất, phòng ngừa nhân loại ngoài núi bị Kim Quan Mãng giận cá chém thớt.

Về phần Kim Quan Mãng thập quan có thể tìm chúng gây phiền phức hay không thì chúng không lo lắng chút nào.

Hai con vẹt này tuy nói chỉ là tứ đẳng trung kỳ nhưng đều đã tới mức đỉnh phong, hơn nữa chúng còn có vũ khí bí mật của mình, nếu thực sự liều mạng đánh nhau với Kim Quan Mãng thập quan thì bên chiến thắng cuối cùng nhất định là chúng.

Nhưng Trương Dương chiến thắng mà lại còn không hề tốn sức liền chiến thắng Kim Quan Mãng thập quan chém nó chết tươi thì quả thật có chút ngoài dự liệu của chúng.

Trong mắt chúng, Trương Dương chiến thắng quả không hề tốn sức, trận chiến đấu này cũng chấm dứt với tốc độ rất nhanh.

Hai con vẹt này đến lại khiến cho Trương Dương hơi có chút cảnh giác.

Hai con vẹt này tuy nói không tham dự vào chuyện tranh đấu của người khác, nhưng dù sao cũng là linh thú có thực lực không vừa, hiện tại thực lực của hắn đã giảm xuống rất nhiều, cũng không phát ra được năng lượng có uy lực công kích cực lớn như vậy nữa, hai con vẹt nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hắn cũng chỉ có thể co giò mà chạy.

Bên kia, Kim Quan Mãng vẫn chưa chết hẳn con mắt đỏ ngầu đang nhìn chòng chọc vào Trương Dương, trong đôi mắt to tràn đầy nỗi oán hận.

Nó còn cố gắng muốn ngẩng đầu lên, nhưng đáng tiếc chỉ ngẩng lên được chút xíu đã ngã chổng vó trên mặt đất.

Ánh mắt của nó bắt đầu dần rã rời, con mắt đỏ ngầu rất nhanh chóng đã trở nên vô thần, con linh thú tứ đẳng mạnh mẽ này cứ như vậy mà đã xong đời.

Trong lòng của nó có rất nhiều sự không cam lòng. Nó còn có rất nhiều tuyệt chiêu chưa hề dùng tới, nếu như không phải Trương Dương xuất ra pháo năng lượng thì dù là Trương Dương có thực thể hóa năng lượng năng lượng, nó cũng có lòng tin dây dưa thêm một phen.

Không nói chiến thắng, nhưng cũng không đến mức bị thua, hoặc là thất bại nhanh như vậy, thảm như vậy.

Bất đắc dĩ chính là Trương Dương phóng xuất ra pháo năng lượng, đây là đòn tấn công chỉ cường giả ngũ đẳng mới có thể tạo ra, cho dù là cường giả ngũ đẳng thì cũng phải có thực lực nhất định mới có năng lực đó.

Pháo năng lượng không chỉ là năng lượng chiết xuất một cách đơn giản, mà là dồn ép năng lượng đến một mức độ khủng bố, lúc này mới phóng xuất ra uy lực cực lớn.

Đòn công kích như vậy, coi như là cường giả ngũ đẳng cũng sẽ không biết đường mà đón đỡ. Lại càng không cần phải nói nó chỉ là một con linh thú tứ đẳng hậu kỳ.

Cũng có thể nói, cái chết của Kim Quan Mãng thập quan lần này có chút oan uổng, mà lại cũng không tính là oan uổng. Nó là đã bị chết ở dưới đòn công kích ngũ đẳng, mấy trăm năm qua đoán chừng nó là linh thú đầu tiên chết dưới đòn công kích dạng này.

- Nhân loại, chúc mừng ngươi đã chiến thắng rồi!

- Nhưng ngươi cũng không nên cao hứng quá sớm, ngươi giết chúng thì cũng coi như đã rước lấy mối phiền toái lớn!

Hai con vẹt lần lượt mở miệng lên tiếng, ngữ khí của chúng vẫn như lúc trước, nhưng trong đó đã có thêm một phần kính trọng.

Thực lực của Trương Dương đã được chúng thừa nhận.

- Phiền toái, phiền toái gì?

Trương Dương thoáng sững sờ rồi lại hỏi một câu. Kim Quan Mãng đã bị tiêu diệt hoàn toàn, sự cảnh giác của hắn đều đặt ở hai con vẹt này, hai con vẹt này thực lực cũng không đến nỗi.

- Cái này thì về sau ngươi sẽ biết, có điều bọn ta có thiện ý nhắc nhở ngươi một tiếng, nếu có thể, ngày sau đừng bước chân vào Trường Bạch sơn. Đặc biệt là chỗ Thiên Trì thì tuyệt đối không nên tới gần!

- Trường Bạch sơn, Thiên Trì?

Trương Dương trợn to hai mắt, nhứng gì con vẹt này nói hắn có chút không hiểu thấu.

- Kỷ Kỷ Kỷ!

Vô Ảnh đột nhiên nhảy qua đợi đám vẹt nói xong mới bổ sung thêm vài câu, Trương Dương sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.

Vô Ảnh nói cho hắn biết, Huyễn Thử đã từng nói qua với nó, thiên hạ rộng lớn có rất nhiều nơi có thể đi, nhưng có một chỗ tuyệt đối không thể đi, đó chính là Thiên Trì ở Trường Bạch sơn.

Trương Dương lúc này cũng đã nghĩ tới ba nơi mà theo lời Trương Bình Lỗ hắn không thể tới, trong đó có Thiên Trì ở Trường Bạch sơn.

Vẫn chưa hết, muốn dựa vào Linh Dược tiến giai ngũ đẳng thì cần một thứ phụ trợ vô cùng trọng yếu, Vô căn thủy Thiên Trì, cái thứ kia ở ngay Thiên Trì tại Trường Bạch sơn.

- Xin dừng lời tại đây, có nghe hay không tùy ngươi, ngươi coi như là đã đến tứ đẳng, lại đã đến đây, cũng đã được bọn ta thừa nhận, thứ chủ nhân để lại ngươi có thể tùy ý xem xét, đối với ngươi chúng ta cũng ưu tiên đặc biệt một lần, không hạn chế thời gian tiến vào giống như những người khác!

Lại một con vẹt lên tiếng, Trương Dương rất nhanh chóng ngẩng đầu lên, lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc, trực tiếp hỏi:

- Thừa nhận? Thứ chủ nhân để lại, tất cả những chuyện này là gì vậy?

Hắn lúc này quả thực rất mơ hồ, hoàn toàn không biết ý tứ trong lời của lũ vẹt.

- Ngươi đã đến Dã Nhân Sơn mà lại không biết đến làm gì? Trưởng bối nhà các ngươi chẳng lẽ không nói cho ngươi biết?

Lần này đến phiên con vẹt bị giật mình mà lớn tiếng kêu, Trương Dương nhìn chúng mà chẳng mấy chốc bất đắc dĩ lắc đầu.

Trương Bình Lỗ quả thật không có nói cho nó biết tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì, chỉ là lại để cho hắn có cơ hội tiến vào Dã Nhân Sơn một chuyến, nói nơi này có lợi, thậm chí cũng không hề mơ hồ nhắc đến những thứ này.

- Trưởng bối nhà các ngươi thật là trách nhiệm!

Một con vẹt cúi đầu xuống, rất không hài lòng mà nói.

Một con khác mới ngẩng đầu khẽ bảo:

- Dã Nhân Sơn là nơi chủ nhân bọn ta đã từng ẩn cư, chủ nhân nhà ta là thiên tài số một trong đám tu luyện giả nhân loại, mười ba tuổi đã tiến giai lên nhị đẳng, 17 tuổi liền đã đến tam đẳng, chờ đến hai mươi lăm tuổi là tiến giai thành công lên tứ đẳng!

- Hai mươi lăm tuổi, tứ đẳng?

Trương Dương lại sửng sốt thêm lần nữa, lần này thật đúng là khiến hắn kinh ngạc.

Hắn năm nay tuy hai mươi mốt tuổi, cũng là tiến giai tứ đẳng năm hai mươi tuổi, nhưng hắn tiến giai là có thêm hệ thống trợ giúp, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống sẽ giúp hắn gia tăng thêm không ít nội kình.

Hắn chẳng khác gì là tiến giai kiểu ăn gian, nếu như không có hệ thống thì hắn đừng nói tiến giai lên tứ đẳng trung kỳ, lúc hai mươi lăm tuổi có thể tới tam đẳng trung kỳ cũng đã rất tốt.

Người này đúng là một thiên tài số một chính thức.

Bốn năm tiến giai tam đẳng, tám năm tiến giai tứ đẳng, tốc độ này nói ra thật sự rất đáng sợ.

Trong lịch sử loài người số cường giả ngũ đẳng rất ít, lúc này Trương Dương cũng đang suy đoán xem chủ nhân hai con vẹt rốt cuộc là ai.

- Ba mươi sáu tuổi, chủ nhân nhà ta chính mình lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo. Tiến giai lên Đại viên mãn rồi liền ở chỗ này bế quan tu luyện, bảy năm về sau, chủ nhân ở đây tiến giai thành công lên ngũ đẳng. Sau khi tiến giai thì ở đây viết ra những gì người tâm đắc về tiến giai, tuy nhiên về sau những điều tâm đắc này đối với chủ nhân đã vô dụng, nhưng đối với các ngươi những tu luyện giả tứ đẳng của nhân loại mà nói lại là bảo bối rất khó có được!

Con vẹt này vừa nói xong, con kia lập tức lại nói tiếp:

- Đúng vậy, chủ nhân trước lúc rời đi đã về lại Dã Nhân Sơn một lần nữa. Hơn nữa còn để lại chúng ở chỗ này, bảo vệ lấy những gì người viết ra, những tu luyện giả khác của nhân loại nhìn thấy được những thứ này là có nhưng hạn chế, chưa đến tứ đẳng thì tuyệt đối không được đi vào!

Con vẹt lúc trước lại cất tiếng:

- Coi như là tứ đẳng, cũng có hạn chế nhất định, nhất định phải được bọn ta đồng ý mới có thể đi vào. Nhưng hầu như cường giả tứ đẳng đều có cơ hội này, trừ phi vừa mới tiến cấp tứ đẳng, trạng thái vẫn chưa ổn định. Bọn ta sẽ để cho hắn lần sau lại đến!

Hai con vẹt nói đến đây, Trương Dương rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Vốn dĩ nơi này có bảo bối cường giả ngũ đẳng để lại, thứ cường giả ngũ đẳng để lại Trương Dương đã tiếp xúc qua, biết rõ đây đúng là vật báu vô giá.

Hắn đã tiếp xúc qua hai vật của cường giả ngũ đẳng, một là Phá Thiên kiếm pháp, thứ hai là tâm đắc trong tu luyện do Đạt Ma tự tay viết.

Hai món đồ này đều đã giúp hắn rất nhiều, Phá Thiên kiếm pháp không cần nói, không có bộ kiếm pháp kia thì Trương Dương căn bản không có khả năng khống chế năng lượng trời đất, càng không khả năng có cơ hội thực thể hóa năng lượng cũng như cả cơ hội tranh đấu cùng Đại viên mãn.

Tâm đắc tu luyện của Đạt Ma lại giúp cho Trương Dương càng thêm thuần thục với việc điều khiển năng lượng trời đất, còn phóng xuất ra đòn công kích đáng sợ như pháo năng lượng.

Pháo năng lượng có thể coi là đòn sát thủ giúp Trương Dương chính thức giết chết Kim Quan Mãng.

Lúc trước Trương Dương nếu là biết dùng pháo năng lượng thì đoán chừng cũng sẽ không bị Hô Duyên Phong truy đuổi đến mức thảm như vậy, hỏa cầu năng lượng có thể gây trọng thương của Hô Duyên Phong uy lực cũng không sánh bằng pháo năng lượng phát ra.

Có điều vị cường giả ngũ đẳng này cũng thật lợi hại, theo như lời lũ vẹt này mà tính toán thì ông ta năm bốn mươi ba tuổi đã tiến giai ngũ đẳng, đây là chuyện trước đó Trương Dương chưa bao giờ nghe nói, có người còn quá tuổi trẻ như vậy mà đã có thể đột phá lên ngũ đẳng, trở thành nhất đại tông sư.

Người là ai vậy này, Trương Dương thật đúng là không có đoán được.

Vẹt không phát hiện ra tâm tư của Trương Dương mà lại đang ở kia tiếp tục nói:

- Nói như vậy tức là, tứ đẳng sơ kỳ thì bọn ta cho phép quan sát một ngày, trung kỳ thì cho phép ba ngày, nếu như tứ đẳng hậu kỳ đến thì chúng ta cho phép thỏa ý trong bảy ngày, tối đa cũng chính là bảy ngày, bảy ngày sau bất luận thu hoạch như thế nào cũng phải rời đi, mỗi người cũng chỉ có một lần cơ hội để vào!

- Trung kỳ là ba ngày, hai vị mới vừa nói, có thể không hạn chế thời gian đối với ta sao?

Trương Dương vừa phục hồi lại tinh thần liền lập tức hỏi một câu.

Thứ mà cường giả ngũ đẳng để lại thì tuyệt đối không thể bỏ qua, hiện tại rốt cuộc hắn cũng đã hiểu rõ vì sao Trương Bình Lỗ lại để cho hắn đến Dã Nhân Sơn.

Thứ này đối với tu luyện giả tứ đẳng rất có ích, lại càng không cần phải nói đối với loại người lĩnh ngộ đạo tự nhiên, lại có thể điều khiển năng lượng trời đất như hắn.

- Ngươi nói rất đúng, ngươi là gã tứ đẳng đầu tiên có thể vận dụng năng lượng trời đất, chúng ta cho ngươi vào trường hợp đặc biệt, ngươi có thể tùy ý quan sát không giới hạn thời gian!

Một con vẹt gật đầu như chào Trương Dương trước kia bay ra ngoài, trước đó nó còn lộ ra vẻ rất là cao ngạo, lúc này rốt cục đối với Trương Dương đã có sự thừa nhận chính thức.

Trong giới Tu Luyện thì thực lực là nhất, điểm ấy bất kể là nhân loại hay linh thú đều là giống nhau.

- Đa tạ hai vị, vậy vật mà vị tiền bối ngũ đẳng kia để lại ở đâu?

Trương Dương lại lần nữa ôm quyền, hai con vẹt cùng quay đầu lại, đồng thời duỗi cánh chỉ ra phía xa xa.

Theo hướng chúng chỉ, Trương Dương đã thấy được sơn động bên kia, liền lập tức hiểu rõ ý tứ.

Vật mà vị cường giả ngũ đẳng kia để lại có lẽ ở ngay trong sơn động này.

- Tôi thu dọn một chút rồi sẽ vào ngay!

Quay đầu lại đưa mắt nhìn xác Kim Quan Mãng, Trương Dương lại nói với hai con vẹt một câu, hai con vẹt cùng gật đầu một cái rồi tung cánh bay lên, lần này chúng bay thẳng về phía hang núi kia.

Thấy chúng nó tiến vào sơn động, Trương Dương không do dự cầm Hàn Tuyền kiếm trực tiếp đi tới trước xác Kim Quan Mãng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.