Thần Y Thánh Thủ

Chương 267: Chương 267: Soát người gài tang vật




- Đừng có kéo tôi, tôi phải hỏi cho rõ ràng.

Hoàng Tam ra sức giãy dụa, vô cùng kích động.

Trương Lan dù sao cũng là cô bé yếu ớt, sao có thể mạnh được như y, chỉ cần quẩy người một cái, y đã thoát ra khỏi tay Trương Lan, xông đến bên cạnh Trương Dương.

Mễ Tuyết đứng bên Trương Dương, còn kéo tay Trương Dương.

Tay Trương Dương vẫn đang khoác cánh tay thon mềm của Mễ Tuyết, mắt của Hoàng Tam lập tức đỏ lên.

- Hoàng Tam, trong lòng tôi, điểm nào của anh ấy cũng hơn anh, hơn anh ngàn vạn lần, tôi nói với anh một lần cuối, tôi đã có bạn trai rồi, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa!

Vẻ mặt Mễ Tuyết lạnh như băng, tính tình của cô kỳ thực rất ngang, chỉ có điều trước mặt Trương Dương thì luôn thùy mị.

Không có tính cách như vậy, thì sao cô lại có danh hiệu “Hoa hồng gai” được chứ.

Đối với Mễ Tuyết mà nói, người quan trọng nhất là Trương Dương, bất kể ai cũng không thể làm nhục Trương Dương, Hoàng Tam hỏi Trương Dương hơn gì anh ta, có vẻ đã xúc phạm đến điều cấm kỵ của nàng.

- Trương Dương, chúng ta đi, em còn phải thay đồ.

Nói xong Mễ Tuyết lại kéo tay Trương Dương, còn cười ngọt ngào với hắn.

Thấy Mễ Tuyết cười ngọt ngào, ánh mắt Hoàng Tam đỏ lên, y đã theo đuổi Mễ Tuyết nhiều ngày như vậy, Mễ Tuyết chưa bao giờ cười như vậy với y.

Trong lòng y khó chịu như bị dao cắt, cộng thêm sự ghen tỵ khiến đầu y nóng lên, giơ nắm đấm về phía Trương Dương.

Tiểu tử này bình thường ở trường rất bá đạo, trước mặt Mễ Tuyết luôn cố gắng kìm chế, giờ thấy Mễ Tuyết và Trương Dương như vậy, y thực sự không thể khống chế được nữa, lập tức nổi cơn điên lên.

- A!

Hoàng Tam hét lớn, vừa gầm rú được một nửa đã lập tức mềm nhũn khiến người ta chán ghét.

Tay của Trương Dương đã chụp được nắm đấm của y, luận về võ lực, 100% y không phải đối thủ của hắn.

- Đau, đau

Hoàng Tam kêu lên, lúc đầu thì hung hãn lắm, gào thét như Trương Phi, giờ bị Trương Dương giữ nắm đấm lại, giọng lập tức giống như ai đó ở trong hoàng cung.

Lúc cương lúc nhu, biến đổi quá nhanh chóng, khiến ngay cả Trương Lan cũng khinh bỉ y.

- Mễ Tuyết nói, cô ấy không thích cậu, về sau mời cậu đừng đến quấy rầy cô ấy nữa.

Trương Dương thản nhien nói xong mới buông tay người theo đuổi Mễ Tuyết ra, đây cũng không phải người xấu, chỉ cần giáo huấn đơn giản là được rồi.

Trương Dương thả tay, Hoàng Tam lui về phía sau một bước, còn lảo đảo, sau đó oán hận nhìn Trương Dương

Bọn họ làm náo nhiệt, xung quanh có nhiều khách đã vây quanh, một vài nhân viên ít việc khác cũng chạy đến xem.

- Mễ Tuyết, Trương Lan, các cô đang làm gì đó?

Cách đó không xa một thanh niên hơn 20 tuổi bước đến, người thanh niên này mặc áo sơ mi trắng, còn cầm bộ đàm, vẻ mặt rất nghiêm túc.

- Không có gì, Đội trưởng Chu, bạn trai Mễ Tuyết đến tìm chị ấy, có chút hiểu lầm ấy mà!

Trương Lan vội vàng trả lời, nháy mắt với Mễ Tuyết, bảo cô nhanh chóng chạy đi.

Người tới là đội trưởng độ bảo vệ siêu thị bọn họ tên Chu Diệu Tông, tuổi không lớn lắm chỉ mới 25 tuổi, tuy nhiên cũng là cảnh sát vũ trang chuyển nghề, công phu rất lợi hại, lại rất thông minh.

- Bạn trai Mễ Tuyết?

Chu Diệu Tông sửng sốt, lập tức nhìn về phía Mễ Tuyết và Trương Dương.

Trương Lan hơi sững sờ, trong lòng thầm kêu lên, vừa rồi tình thế cấp bách, cô quên mấy Chu Diệu Tông này cũng là một trong số những người theo đuổi Mễ Tuyết.

Kỳ thực không chỉ Chu Diệu Tông, rất nhiều thanh niên độc thân trong siêu thị bọn họ đều có ý với Mễ Tuyết, có không ít người thổ lộ với Mễ Tuyết, Mễ Tuyết là cô gái xinh đẹp, tính cách lại tốt, gần như một nửa đàn ông ở đây đều thích hoặc thầm mến cô.

- Mễ Tuyết đã xin nghỉ, giờ bọn họ sẽ rời đi.

Trương Lan vội kêu lên, Chu Diệu Tông này điển hình của lòng dạ hẹp hòi, vì điểm này nên đội bảo vệ không ai dám thổ lộ với Mễ Tuyết, những người thổ lộ với Mễ Tuyết đều là nhân viên các bộ phận khác.

Cứ vậy, có khi bọn họ còn bị Chu Diệu Tông trả thù.

Lúc này để cho gã biết bạn trai của Mễ Tuyết ở đây, không chừng gã sẽ có ý định gì đó.

- Xin nghỉ phép cũng không được, cô còn mặc đồng phục thì vẫn còn là nhân viên ở đây, còn hai người, đánh nhau ở siêu thị, người đâu, đưa bọn họ đến phòng bảo vệ.

Chu Diệu Tông đột nhiên hung hăng kêu lên, xung quanh vài bảo vệ chạy đến, vừa nghe xong lập tức đứng lên bắt Trương Dương và Hoàng Tam.

Trong mắt của gã còn mang chút âm hiểm, khi nhìn thấy Mễ Tuyết ở đây trong mắt còn lóe lên sự trắng trợn.

- Đừng đụng vào tôi, đi thì đi, mấy bảo vệ nhãi nhép các người mà bắt cái gì, tí nữa tôi sẽ tính sổ với các người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.