Hoàng Tam tránh mấy bảo vệ, quay đầu lại oán hận nhìn Trương Dương, Trương Dương đã cướp nữ thần trong lòng y, lúc nãy còn hạ đài y, làm y không còn chút mặt mũi nào, nếu có thể, y muốn tiến lên xé xác Trương Dương.
- Chu Diệu Tông, tôi đâu bị anh quản thúc, với lại tôi đã xin nghỉ rồi, dựa vào cái gì mà tôi phải đi với anh?
Mễ Tuyết không bằng lòng, Trương Dương vừa về, cô không muốn liên tiếp xảy ra chuyện không vui ở đây, điều này làm cô rất giận, rất sốt ruột.
Cô thực sự sợ Trương Dương vì chuyện này mà nghĩ nhiều.
- Chỉ dựa vào việc các người gây chuyện, chỉ cần có người gây chuyện là tôi có thể quản.
Chu Diệu Tông lạnh lùng nói, bình thường quả thực gã không quản được Mễ Tuyết, không phải là người cùng phòng ban.
Lần này đối với gã mà nói là một cơ hội, bọn họ đánh nhau ở đây, gã muốn nhân cơ hội này, cho Mễ Tuyết biết được năng lực của gã.
Còn bạn trai của Mễ Tuyết, dám cướp phụ nữ của gã, nhất định phải cho biết thế nào là “hảo quả tử”.
- Chúng ta cứ đi rồi hẵng nói, ở đây nhiều người quá!
Mễ Tuyết định cãi cọ, Trương Dương đột nhiên kéo cô, xung quanh đã có mấy chục người tụ tập.
Phần lớn là khách hàng đứng xem náo nhiệt, ở siêu thị chuyện đánh nhau rất ít khi xảy ra, chứ đừng nói còn có thêm một cô gái xinh đẹp như Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết nhìn xung quanh, lập tức gật đầu
Cô thực sự không sợ Chu Diệu Tông này, tuy nhiên sự việc tạo ra náo động quá lớn, Chu Diệu Tông quả thực đã có lý do, cô không muốn gây thêm phiền phức cho chủ quản của mình, chị chủ quản đối xử với cô rất tốt.
Thấy bọn họ rời đi, Trương Lan có chút lo lắng, đáng tiếc sự việc không nằm trong sự khống chế của cô, cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Trương Dương.
Chu Diệu Tông cũng chẳng phải người tốt lành gì, hy vọng Trương Dương đừng chịu thiệt thòi gì cả.
Cô có ấn tượng không tốt với Trương Dương, nhưng dù sao cũng là bạn trai của Mễ Tuyết, cô nhất định sẽ đứng về phía Mễ Tuyết, huống chi cô cũng rất chán ghét Chu Diệu Tông kia.
Mấy người đều bị bảo vệ dẫn đến phòng bảo vệ.
Ở những siêu thị lớn như của bọn họ, nhân viên bảo vệ không ít, phòng bảo vệ cũng làm rất tốt, không những rộng, mà còn chia ra làm mấy phòng.
- Lục soát toàn thân bọn họ!
Vừa vào phòng bảo vệ, Chu Diệu Tông đã ra lệnh cho nhân viên bảo vệ đứng cạnh, đồng thời gã còn đưa mắt ra hiệu.
Chỉ là đánh nhau, gã không thể làm gì được hai người này, đặc biệt là anh chàng bạn trai của Mễ Tuyết, nhưng trộm đồ thì khác, một khi tìm thấy đồ gì đó trên người bọn họ thì sau đó muốn đánh muốn giết gì sẽ do gã định đoạt.
Chuyện như vậy gã không phải mới trải qua một lần, nhân viên bảo vệ bên cạnh hiểu ý gã, nhanh chóng bước đến lục soát.
- Đừng đụng vào tôi, các người dựa vào cái gì mà lục soát người tôi?
Trương Dương khẽ cau mày, Hoàng Tam đứng cạnh kêu lớn.
Tia Chớp và Vô Ảnh từ trong túi vải lò đầu ra, kết quả lại bị Trương Dương ấn đầu vào trong.
- Dựa vào cái gì? Dựa vào cây côn trong tay tôi, ngoan ngoãn chút đi, đừng có tự chuốc khổ vào thân.
Nân viên bảo vệ kia quơ quơ cây côn, đe dọa Hoàng Tam, Hoàng Tam lập tức co đầu rụt cổ, hơi sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì kêu la.
- Các người chớ có làm loạn, tôi với anh Long là bạn, chọc tôi, anh ấy sẽ không bỏ qua cho các người.
- Anh Long, anh Long nào?
Chu Diệu Tông khẽ cau mày, bước đến hỏi.
Hoàng Tam gã đã gặp vài lần, mỗi lần y đến quấy rầy Mễ Tuyết đều khiến gã cảm thấy khó chịu, đang muốn mượn cơ hội này để chỉnh y, nhưng lời của y khiến Chu Diệu Tông có chút do dự.
Chu Diệu Tông rất rõ, gã chẳng qua chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ, sau lưng có cây to Hồng Phát chống lưng nên mới có thể kiêu ngạo một chút, nếu chẳng may đắc tội với người có lai lịch một chút, chắc chắn gã sẽ không chịu được.
- Còn anh Long nào nữa, ở chỗ này, nhắc đến anh Long của Đạo Bắc ai mà không biết?
Đạo Bắc, là ở phía Bắc nhà ga, bình thường hai phía Nam Bắc của nhà ga đều được gọi như vậy, khu vực Đạo Bắc rất lớn, tuy nhiên người tên anh Long là nổi tiếng nhất.
Đó là một người thực sự lăn lộn trong giới xã hội đen, Chu Diệu Tông thực sự biết anh ta, cũng có chút e dè.
Chu Diệu Tông suy nghĩ, cười ha hả nói:
- Haha, khéo quá, tôi cũng quen anh Long, cậu thực sự là anh em của anh Long à, đây là hiểu lầm, người anh em, chi bằng cậu thử gọi điện cho anh Long xem?
Nói xong gã chỉ chỉ vào chiếc điện thoại bên cạnh.
Gã không hoàn toàn tin vào lời của Hoàng Tam, nhưng cũng không phải là không tin chút nào, bảo y gọi một cuộc điện thoại, nếu thực sự là người của anh Long thì chắc chắn gã phải nể mặt anh Long rồi.
Nói trắng ra, gã tuy là một bảo vệ, hù dọa người bình thường thì không thành vấn dề, chứ còn mấy xã hội đen thực sự họ không dám đắc tội, tuy nhiên nếu Hoàng Tam không gọi được cho anh Long, hoặc không phải anh Long kia, hôm nay Hoàng Tam xui xẻo chắc.
- Gọi thì gọi!
Hoàng Tam đang tức giận, bèn đến trước điện thoại gọi đi, kỳ thực y cũng có di động, nhưng hôm nay vừa vặn y không đem theo, chứ nếu không vừa nãy y đã gọi người đến rồi.
Gã vừa bấm số, một lúc sau thì quay lại, khi y gọi điện, Chu Diệu Tông lại đến bên cạnh Trương Dương.
Hoàng Tam đã khiến gã khó chịu, nhưng thật sự khiến gã hận thầm là người đang đứng trước mặt này.
Hoàng Tam dù gì cũng chỉ đơn phương tương tư Mễ Tuyết, còn người này lại là bạn trai của Mễ Tuyết, Mễ Tuyết còn thừa nhận bạn trai của mình, trong lòng gã lúc này vô cùng ghen tỵ.
Người này dù có ai đứng sau, hôm nay gã cũng phải tìm cách giáo huấn hắn một lần để hắn rời xa Mễ Tuyết.
- Sao vẫn chưa lục soát thân thể hắn?
Chu Diệu Tông đột nhiên quát nhân viên bảo vệ đứng cạnh, nhân viên bảo vệ thoáng sửng sốt, lập tức đi về phía Trương Dương.
Trong tay nhân viên bảo vệ, còn giấu một cái hộp quà tặng mấy trăm tệ, thứ này giá trị không lớn cũng không nhỏ, nhưng có thể dùng để vu oan, đây là phương pháp mà lần trước họ sử dụng.