Thần Y Thánh Thủ

Chương 779: Chương 779: Thỉnh cầu kết thành đồng minh




Từ phương hướng chuyển động của họ, họ thật sự là đến chỗ hắn.

Nắm lấy tay Mễ Tuyết, Trương Dương nói nhỏ:

- Em yêu, bên ngoài có khách tới, em vào trong nghỉ ngơi chút đi nhé!

Trương Dương cười nói, nhưng trong lòng không hề vui vẻ chút nào, bất kỳ ai, đang trò chuyện tâm tình với người mình yêu, hưởng thụ thế giới hai người mà bị người khác làm phiền, có lẽ đều không vui nổi.

Mễ Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi vào phòng.

Cô ấy không nhìn thấy có người khách nào, nhưng cô lại vô cùng tin tưởng Trương Dương, cô cũng biết khả năng của Trương Dương, Trương Dương nói như vậy, nhất định là có người tới.

Đương nhiên, lúc này cô cũng không vui vẻ, đây là một buổi sáng hiếm hoi, không ngờ lại bị người khác đến làm phiền.

Mễ Tuyết vừa bước vào phòng, Trương Dương đã đứng dậy, hai người đó đã tới đến cổng của họ rồi.

Đứng ở cổng, Âu Dương Kiến Khang lại hơi do dự.

Ông ta đã từng gặp Trương Đạo Phong, nhưng lại chưa từng gặp Trương Dương, hơn nữa tất cả những sự việc hôm qua đều là do một đệ tử chi thứ nói, tình hình thật sự thế nào ông ta cũng chưa đích thân chứng kiến.

Nếu Trương Dương này không phải là Trương Dương mà họ đoán, thì lần này sẽ gây ra trò cười lớn.

- A Hạo, gõ cửa đi!

Khẽ thở dài, Âu Dương Kiến Khang vẫn nói với người bên cạnh như vậy.

Đã đến đây rồi, thì chẳng có lý nào lại quay về, làm vậy sẽ càng mất mặt hơn, dù thế nào cũng phải điều tra rõ ngọn ngành.

Nếu như tất cả những điều này là thật, thì đây cũng là một việc vô cùng quan trọng đối với gia tộc Âu Dương.

- Người từ xa đến nhất định là khách, mời hai vị vào trong!

Âu Dương Hạo đi cùng Âu Dương Kiến Khang vừa giơ tay lên, cửa đã tự động mở ra, còn truyền đến một âm thanh rất vang dội, mắt Âu Dương Kiến Khang và Âu Dương Hạo đều nhíu vào, ngay lập tức chỉnh lại quần áo, rồi bước nhanh vào trong.

Giờ đây Âu Dương Kiến Khang đã hiểu, suy đoán trước kia không hề sai, người có khả năng này, người khiến cho ông ta không phát hiện được, cũng chỉ có Trương Dương của Thánh Y Nhất Mạch.

Trước đó, ông ta không hề cảm nhận được bên trong có người.

Hai người bước vào trong sân, ngay lập tức nhìn thấy dưới cây táo, là Trương Dương đang đứng chờ họ.

Nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương, hai người lại môt lần nữa ngạc nhiên, Trương Dương quả thật trẻ như trong lời đồn, thậm chí trẻ một cách đáng sợ.

- Không biết hai vị từ xa tới, để làm gì?

Đợi họ đi vào, Trương Dương mỉm cười, rồi hỏi thẳng.

Câu này của hắn rất đơn giản, ý tứ cũng đơn giản, có nghĩa là muốn hỏi họ là địch hay là bạn, mục đích đến tìm hắn là gì.

Cùng là người tu luyện nội công, đột nhiên có người lạ tìm đến, bất kỳ ai cũng trở nên cảnh giác, Trương Dương cũng không phải là ngoại lệ.

Nhưng cũng chỉ là cảnh giác mà thôi, với thực lực của hai người đó không thể tạo được uy hiếp lớn đối với hắn, có điều vẫn phải cẩn thận thì hơn.

- Xin hỏi cậu có phải là Trương tiên sinh Trương Dương của Y Thánh Nhất Mạch không?

Đầu tiên Âu Dương Kiến Khang ôm tay, trong lòng ông ta đã cảm thấy rất ngạc nhiên về dáng bộ trẻ trung của Trương dương, nhưng thái độ của ông ta với Trương Dương không vì thế mà coi thường.

Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên về việc này, hai người này đã trực tiếp tìm đến đây, nhất định đã biết về hắn nên mới tới.

- Hóa ra là Trương tiên sinh, tại hạ là Âu Dương Hạo của gia tộc Âu Dương, đây là trưởng lão của gia tộc tôi, Âu Dương Kiến Khang, tối qua tiểu bối trong gia tộc tôi đã mạo phạm, hôm nay chúng tôi đến đây để xin lỗi!

Lần này người lên tiếng là Âu Dương Hạo, Âu Dương Hạo là tiền bối quan trọng nhất trong gia tộc Âu Dương, cũng là người có thể thay thế tộc trưởng, nếu tộc trưởng không ở nhà, rất nhiều việc trong nội bộ gia tộc đều do ông ta xử lý.

Cũng có thể nói rằng, ông ta và tộc trưởng, một người phụ trách đối nội, một người phụ trách đối ngoại.

Nếu so sánh với việc kế thừa gia tộc, thì việc đối nội quan trọng hơn.

Trương Dương gật đầu, ngay lập tức mời hai người ngồi xuống.

Gia tộc Âu Dương, Trương Dương cũng đã từng nghe đến, đây là một gia tộc trên bậc trung, không bì được với thế gia nghìn năm, nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với những tiểu gia tộc chỉ có cao thủ tam tầng.

Hắn cũng biết về điểm đặc biệt của gia tộc Âu Dương, đây là một gia tộc dung hợp cùng chính phủ, dù là thế gia nghìn năm, nếu không có mâu thuẫn gì thì cũng không muốn đắc tội những người này.

Dù sao thì đối kháng với họ, có khả năng sẽ phải đối kháng với cả quốc gia, thế lực của gia tộc mạnh thật đấy, nhưng vẫn không thể đối kháng với cả một đất nước, càng không thể nói họ làm như vậy sẽ khiến thiên hạ đại loạn, đến lúc đó sẽ bị nhưng gia tộc và môn phái khác cùng hợp sức tấn công.

Không phải chưa từng xảy ra việc như vậy, trước đó đã từng có những thế lực rất mạnh ngông cuồng muốn trở thành người đứng đầu thế tục, kết quả khiến cho dân chúng lầm than, cuối cùng bị các đại gia tộc và các môn phái hợp lực giết chết.

Trương Dương cũng chỉ biết vậy về gia tộc Âu Dương, có điều hắn cũng hơi bất ngờ vì Âu Dương Hiên lại là người của gia tộc Âu Dương.

Âu Dương Hiên không có nội công, hôm qua anh ta cũng nhắc đến gia tộc Âu Dương, nhưng chỉ là Trương Dương không nghĩ về chuyện này.

Vừa ngồi xuống, Khúc Mỹ Lan đã đem dụng cụ pha trà đến, rồi pha một ấm trà ngon.

Đối phương không phải đến gây sự, chỉ là đến để xin lỗi, Trương Dương đương nhiên không đối xử ác ý.

- Trà ngon lắm, cảm ơn Trương tiên sinh!

Âu Dương Hạo uống một ngụm trà, rồi khen ngợi, Trương Dương chỉ mỉm cười, trong lòng thì đang lắc đầu.

Loại trà này không tệ, nhưng vẫn không phải là loại trà ngon nhất, gia tộc Âu Dương trấn thủ ở kinh thành, đồng thời còn có những nhiệm vụ đặc biệt, lãnh trách nhiệm bảo vệ chính phủ cấp cao, có loại trà ngon gì mà ông ta chưa từng nếm chứ.

Âu Dương Hạo nói như vậy, chỉ là cố tình nịnh hót, tâng bốc hắn mà thôi.

Gia tộc Âu Dương là một gia tộc có quan hệ nhiều nhất với thế tục, khó tránh khỏi có một số thói quen của thế tục.

Uống trà một lúc, lại nói chuyện về Trương Đạo Phong xong, Âu Dương Kiến Khang mới nói chầm chậm:

- Trương tiên sinh, tôi xin mạo muội hỏi anh một câu, có phải anh đã đột phá, và trở thành Đại Viên Mãn rồi không?

Sau khi ông ta hỏi câu này, hai con mắt nhìn chằm chằm vào mặt Trương Dương.

Âu Dương Hạo ngồi bên cạnh cũng vậy, Trương Dương đã thừa nhận thân phận của mình, cũng không hề phản bác về chuyện hôm qua, cùng nghĩa với việc cũng thừa nhận việc cơn gió thổi dịch chiếc xe hôm qua.

Nhất định đã có người tạo nên cơn gió đó, không thể nào trùng hợp như vậy, tự nhiên lại có một cơn gió đến chỉ thổi chiếc xe ô tô đi.

Mà loại gió mạnh này, chỉ có Đại Viên Mãn mới có thể làm được, vì vậy Âu Dương Kiến Khang mới hỏi như vậy, đây cũng là điều mà họ quan tâm nhất, và mong chờ biết đáp án nhất.

Trương Dương tiến vào Đại Viên Mãn, ngoại trừ người của Trương gia, cũng chỉ có Hoa Phi Thiên của Hoa gia là biết điều này, nếu Hoa Phi Thiên không tiết lộ ra ngoài, thì dù là Long gia, và Thiếu Lâm đều không biết.

- Giờ tôi chỉ là tứ tầng trung kỳ, không phải là Đại Viên Mãn thật sự!

Trương Dương nhẹ nhàng hỏi, trong lòng Âu Dương Kiến Khang và Âu Dương Hạo đều thở phào nhẹ nhõm, dường như là rất thoải mái vậy.

Trương Dương trẻ trung thế này, trẻ hơn nhiều so với họ, nếu như thật sự đã thăng cấp lên Đại Viên Mãn, thì chẳng phải họ rất lãng phí những năm tháng tuổi đời của mình hay sao? Dù là người vĩ đại cũng có lòng đố kỵ, đừng nói đến họ nữa, nghe nói Trương Dương vẫn chưa phải là Đại Viên Mãn, họ liền thở phào nhẹ nhõm.

Có điều Trương Dương trẻ tuổi như vậy, có thực lực tứ tầng trung kỳ cũng rất đáng sợ rồi.

Nhưng như vậy, thì cơn gió kia lại trở nên rất kỳ lạ rồi, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao, đột nhiên lại có một cơn gió mạnh, đẩy xe dịch ra?

Nhìn bọn họ, Trương Dương lại cười, rồi nói tiếp:

- Mặc dù tôi không phải là Đại Viên Mãn thật sự, nhưng đã hoàn toàn lĩnh ngộ được pháp tắc tự nhiên, tôi có thể làm được tất cả những gì Đại Viên Mãn có thể, chỉ là số lượng năng lượng thiên địa mà thôi có thể khống chế được không nhiều bằng những Đại Viên Mãn tứ tầng hậu kỳ thật sự thôi!

Lời của Trương Dương còn chưa dứt, hai người đã há rộng miệng.

Họ đã nghe thấy điều gì cơ chứ, tứ tầng trung kỳ, mà đã lĩnh ngộ được tự nhiên chi đạo, tất cả những gì Đại Viên Mãn làm được hắn đều có thể làm, vậy người này, không phải là Đại Viên Mãn thì là gì được đây?

Đại Viên Mãn mạnh mẽ như vậy, là vì lĩnh ngộ được tự nhiên chi đạo, thứ Đại Viên Mãn sử dụng là năng lượng thiên địa, năng lượng này mạnh hơn nhiều so với nội công trong cơ thể.

Dù Trương Dương có thực lực tầng mấy, chỉ cần hắn có thể khống chế được năng lượng thiên địa, là đã trở thành người mà những người tu luyện nội công bình thường không thể chống lại nổi.

- Ý, ý của anh là, anh mới ở tứ tầng trung kỳ, nhưng đã hoàn toàn lĩnh ngộ được tự nhiên chi đạo, không phải là Đại Viên Mãn, nhưng lại có thực lực của Đại Viên Mãn sao?

Âu Dương Hạo vội vàng hỏi một câu, Trương Dương mỉm cười gật đầu, lần này hắn đã thừa nhận.

Việc Trương Dương là Đại Viên Mãn, nhất định không thể giấu được bao lâu nữa, họ cũng không định cứ giấu mãi.

Trương gia có hai Đại Viên Mãn, nhất định sẽ quật khởi, thực lực mạnh mẽ như vậy không cần phải che đậy, nói cho họ cũng không sao.

- Trương tiên sinh, thật là khâm phục!

Một lúc sau, Âu Dương Hạo mới cười ôm tay lại, Âu Dương Kiến Khang cũng không biết phải nói gì hơn.

Giờ đây cảm giác nhẹ nhàng, thậm chí vui mừng trước đó của họ đã hoàn toàn biến mất, không phải là Đại Viên Mãn thật sự, nhưng chỉ cần có thực lực của Đại Viên Mãn, là có thể xem như Đại Viên Mãn rồi.

Trong giới tu luyện nội công, thực lực là thứ quan trọng nhất.

Giờ đây, họ cuối cùng đã hiểu ra tất cả, và cũng biết những suy đoán trước kia của họ không hề sai.

Nếu vậy, cơn gió mạnh kia cũng có lời lý giải rồi, đó là do Trương Dương làm nên, đẩy xe ô tô ra, dù hắn chỉ là tứ tầng trung kỳ, nhưng lại có khả năng của Đại Viên Mãn, nên cũng có thể làm được điều này.

Nếu thật sự như vậy, thì Y Thánh Trương gia giờ đã có hai người thực lực Đại Viên Mãn.

Một người trong số đó còn trẻ như thế này, tương lai sẽ càng huy hoàng hơn, và cũng rất có khả năng tiến vào được cảnh giới ngũ tầng như thần tiên.

Âu Dương Kiến Khang do dự một lúc, rồi mới ôm tay lại, nói với Trương Dương:

- Trương tiên sinh, lão hủ có một sự việc muốn thỉnh cầu, không biết có nên nói hay không?

- Mời Âu Dương lão tiên sinh cứ nói!

- Không biết gia tộc Âu Dương có được vinh hạnh kết làm đồng minh với Nhất Thánh Y Mạch hay không, đương nhiên, liên minh này không cần các anh làm gì cả, chỉ cần giúp đỡ khi Âu Dương gia tộc gặp khó khăn là được, anh yên tâm, gia tộc Âu Dương tôi sẽ báo đáp hậu hĩnh!

Âu Dương Kiến Khang đứng dậy, ôm quyền, hơi khom người với Trương Dương, và nói rất thành khẩn.

Âu Dương Hạo hơi ngớ người, đại trưởng lão đột nhiên đưa ra yêu cầu kết đồng minh, ngay đến ông ta cũng không biết.

Có điều nghĩ một lát cũng hiểu được, giờ đây Y Thánh Nhất Mạch có hai vị Đại Viên Mãn, đã là một lực lượng đơn lẻ hùng mạnh nhất trong nước rồi, bất kỳ gia tộc và môn phái nào đều không thể chống lại đơn độc.

Gia tộc Âu Dương cũng rất lớn mạnh, nhưng vì không có Đại Viên Mãn, nên vẫn luôn bị o bế.

Nếu như có thể nhờ vả được Trương gia, thì tương lai của gia tộc Âu Dương sẽ ổn định hơn, đặc biệt là Trương Dương của Trương gia trẻ tuổi thế này, chỉ cần có hắn, không chỉ bảo vệ được Trương gia, mà còn bảo vệ được cả Âu Dương gia của họ.

Điều này cũng có nghĩa là, trong mấy trăm năm tới, Âu Dương gia đều có một người bảo vệ mạnh mẽ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.