Liên tiếp hai nhóm người đi, sảnh phòng ăn đã trống rất nhiều.
Long Phong và Long Thành đều đứng bên cạnh Trương Dương, hai người có nội kình, đặc biệt là Long Phong là một cao thủ nội kình, nhưng về y thuật thì gã không biết, thua xa so với Trương Dương.
Bọn họ ngoài việc giữ gìn trật tự ra thì không giúp được gì hơn.
Nội kình thâm hậu của Long Phong có thể giải độc, tuy nhiên tốc độ giải độc của gã rất chậm, hơn nữa lộ ra thân phận là người tu luyện nội kình của gã, vì thế chỉ có thể đứng bên cạnh.
- Trương Dương, cậu mệt rồi hả, có cần uống chút gì không?
Nhâm Lập Quyên chạy đến, nhẹ nhàng hỏi Trương Dương, thực ra cô cũng luôn bận, lúc này hết bận rồi thì trán đã toát đầy mồ hôi.
- Không cần, mình không khát!
Nhìn cô, Trương Dương mỉm cười, không khí tại đây có chút nặng nề, còn lại 30, 40 người đều không ai nói gì, tất cả ngồi gục đầu, tinh thần của mọi người đều không tốt.
- Y thuật của cậu tốt như vậy, đều là do học ở trường đại học sao?
Nhâm Lập Quyên hỏi, cô ấy cũng cảm thấy sự đè nén ở hiện trường, nên muốn nói chuyện.
Trương Dương mỉm cười nói:
- Không phải, đây là gia truyền của nhà mình.
Y thuật của hắn thực sự chẳng liên quan gì đến trường học, đều là tổ truyền, bất luận là đời trước hay bây giờ, đều là kế thừa y thuật của Thánh y Nhất Mạch.
Có điểm khác là, trên cơ sở y thuật tổ truyền hắn đã kết hợp rất tốt y học hiện đại, điểm này mạnh hơn một chút so với tổ tiên, kết hợp chính xác cổ truyền và hiện đại, hiện tại cũng chỉ có mình hắn.
- Bác sỹ, bác sỹ, Tiểu Nhã không ổn rồi!
Hai người đang nói chuyện, một nữ sinh đã sợ hãi kêu lên, cô đang đỡ một cô gái khác bên cạnh mình.
Sắc mặt của cô gái đó đỏ bừng, miệng nói mê sảng, cơ thể đã mềm nhũn đổ vào cơ thể của bạn bên cạnh, bộ dạng này không khác gì so với mấy người trước đó, rõ ràng là độc tố phát tác.
- Đừng lo lắng, cô ấy sẽ không sao đâu.
Trương Dương đi đến, đâm một cây kim châm lên người cô gái, sau đó cho uống thuốc giải độc, cô gái nhanh chóng ổn định trở lại, chỉ là vẫn đang cắn chặt răng, chưa tỉnh lại.
Lúc cứu chữa, Nhâm Lập Quyên vẫn đi theo Trương Dương, xem hắn cứu người.
Trương Dương không hề biết, thực ra hai tốp người đi vừa rồi nên là Nhâm Lập Quyên, chị họ của cô ấy muốn ở lại chăm sóc cho bạn học, cuối cùng cô ấy kiên quyết bảo chị họ đi trước cô mới ở lại.
Sao mình lại muốn ở lại, Nhâm Lập Quyên cũng không rõ.
Nữ sinh này nhanh chóng ổn định trở lại, không lâu sau người của khách sạn lại đến, nói với bọn họ đã tìm thêm được xe rồi.
Chiếc xe này có thể đưa tất cả những người còn lại đi viện.
Đây là xe của một đơn vị bên cạnh, hơn hai trăm người bị ngộ độc tập thể, bất cứ lúc nào cũng có thể phát độc, đây không phải là một việc nhỏ, sau khi tìm lãnh đạo đơn vị, chiếc xe này lập tức được mượn về đây.
Khi mọi người lên xe, Trương Dương lại đưa cho Nhâm Lập Quyên dùng thuốc giải độc, đồng thời cũng đưa cho cô ấy hai viên để chuẩn bị.
Những người này chỉ cần có thể kiên trì vào đến bệnh viện, thì cơ bản không có vấn đề gì.
Đến bệnh viện rồi thì cũng không cần Trương Dương ra tay nữa, điều kiện y liệu ở đó đủ để đối phó với việc trúng độc như thế này, cho dù độc tố đã phát tác thì cũng có thể trị liệu rửa ruột.
Chiếc xe cuối cùng rời đi, Trương Dương mới trở về.
Trải qua khoảng nửa tiếng lăn lộn, nhìn 20 chiếc bàn ăn trống ở phòng ăn, đã bày đầy thức ăn và rượu, còn cặp loa đang phát nhạc, Trương Dương không khỏi lắc đầu.
Lễ chúc mừng kết hôn vốn là chuyện vui, không ngờ đã xảy ra chuyện như vậy, quả khiến cho người ta buồn.
May là độc của chú rể đã được giải, cô dâu cũng đã uống thuốc, hôn lễ của bọn họ không bị ảnh hưởng, hi vọng ngày mai họ có thể vui vẻ cử hành hôn lễ, không xảy ra chuyện như ngày hôm nay nữa.
- Long Phong, xin lỗi, xem ra hôm nay không đi được rồi.
Nhìn đồng hồ, Trương Dương lắc đầu nói với Long Phong, bọn họ vốn muốn lòng vòng Tây Châu một chuyến, nhưng dù sao chuyến này là đi rèn luyện nên đi chỗ nào cũng như nhau.
Tiếc là việc như vậy xảy ra, bỏ lỡ không ít thời gian, lúc này đi ra ngoài trời tối cũng ít người rồi, một mình đi trên phố thì chẳng có ý nghĩa gì.
Long Phong cầm miếng dưa hấu ở đĩa hoa quả trên bàn, cắn một miếng, cười nói:
- Không sao, tôi phát hiện nhì anh cứu người cũng rất giỏi, cảm giác cứu người chắc là thích lắm phải không?
Trương Dương hơi ngạc nhiên nhìn anh ta, Long Thành ở bên cạnh cũng ngạc nhiên.
Long Phong lúc này rất khác so với trước, Long Phong trước kia là một người lạnh lùng, giống như một nhân sỹ không giao du với thế giới bên ngoài, lúc nào cũng tạo cho người ta cảm giác xa cách.
Long Phong bây giờ, trên người lại có chút nhân khí như vậy, càng giống với một người bình thường, những gì gã đã làm cũng đã có tiến bộ rất lớn.
Nếu là trước kia, hôm nay gã tuyệt đối không thể lên tiếng trấn an mọi người, mà sẽ chỉ đứng một bên để nhìn, bởi vì đây là một đám người chẳng có liên quan gì đến gã cả.
- Cảm giác cứu người thực sự rất không tồi!
Trương Dương mỉm cười, nụ cười của Long Phong lại càng tươi tắn.
Long Phong cầm đĩa hoa quả lên, đưa cho Trương Dương và Long Thành lấy mỗi người một miếng dưa hấu, rồi mới nói tiếp:
- Trước kia tôi chưa từng có cảm giác này, hôm qua tôi mới phát hiện, sau khi cứu được người, giúp được người, khiến cho trong đáy lòng có một cảm giác sung sướng, cảm giác này rất kỳ diệu, thậm chí còn tốt hơn so với đột phá trong luyện công, bây giờ tôi mới hiểu, tôi trước kia đã nhầm lẫn, một mực tu luyện là có thể thành công, nhưng cũng đã thiếu đi một thứ tình cảm, trải qua cuộc sống như vậy thực sự là không hoàn chỉnh.
Lời của Long Phong càng khiến cho Trương Dương ngạc nhiên.
Trương Dương tuyệt đối không ngờ, những lời này lại là từ miệng của Long Phong nói ra, khiến một Long Phong luôn tự cho mình là tài trí hơn người, không bao giờ giao tiếp với người bình thường lại nói ra những lời như vậy, thật là không dễ dàng gì.
Sau khi đã tu luyện tâm pháp cao cấp hơn, Long Phong thực sự đã có thay đổi rất lớn.
- Đi thôi, chúng ta trở về nghỉ ngơi, anh xem Tia Chớp đã ngủ như thế này rồi, nghỉ ngơi cho tốt ngày mai xuất phát, đến thẳng hồ Ngạc Châu không dừng nữa, chúng ta đi qua thành phố Kinh Tương.
Long Phong nhếch miệng cười, nói xong tự mình bỏ đi khỏi nhà ăn trước.
Trước khi bỏ đi, anh ta lại cầm mấy miếng dưa hấu, vừa đi vừa ăn, Long Phong bây giờ so với “bế quan tỏa cảng” trước kia thực sự khác nhau một trời, tuy nhiên thay đổi này của anh ta chính là điều Trương Dương muốn nhìn và thích nhìn thấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người lên xe xuất phát, Tây Châu chỉ là chỗ ở lại ngoài ý muốn, đây chỉ là một trong những nơi bọn họ đi qua lần này.
Đến trưa, Trương Dương mới gọi điện thoại cho Tiêu Hà, nói với cậu ta mình đã rời đi rồi.
Tối hôm qua, và sáng hôm nay, Tiêu Hà đều đang rất bận, những người trúng độc hôm qua không ít, trên xe đi bệnh viện thực sự đã có người phát độc, không chỉ một người, may có sự chuẩn bị thuốc giải độc của Trương Dương, bọn họ đều đã kinh hãi nhưng không nguy hiểm.
Khi ở bệnh viện, lại có người độc tố phát tác, dưới sự giúp đỡ của bác sỹ, bọn họ đều thoát khỏi nguy hiểm.
Theo thống kê sau sự việc của Tiêu Hà, người bị phát độc khoảng 30 người, những người khác cũng đều nằm ở viện trị liệu, trong người họ dù ít dù nhiều cũng đều có độc tố.
Hơn 200 người, ngoài những người đã dùng thuốc giải độc, còn lại đều phải nhập viện, nhiều người như vậy phải chia đều ra 6 bệnh viện mới đủ chỗ, sự kiện trúng độc tập thể này, rất hiếm thấy ở thành phố Tây Châu.
Theo Tiêu Hà nói còn kinh động đến rất nhiều nhà báo, một số nhà báo còn tìm đến cậu ta, may là mọi việc đều đã sắp xếp xong không có ai nói lung tung, nhà báo cũng không thu thập được tài liệu gì quan trọng.
Còn Chu Thanh và Lưu Xướng vì phải tiến hành hôn lễ nên đều không ở bệnh viện, bạn học của họ đều là do Tiêu Hà và Nhâm Lập Quyên chăm sóc.
Cũng chính vì thế mà bọn họ mới chưa liên lạc được với Trương Dương, không ngờ Trương Dương đã rời đi rồi.
Trong điện thoại Tiêu Hà không kìm được đã oán trách mấy câu, nói Trương Dương không rên lên một tiếng đã bỏ đi rồi, bọn họ muốn cảm ơn cũng không được.
Ngoài ra nguyên nhân trúng độc cũng bước đầu được tìm ra, đó là hai món ăn trong đó đã cho nhầm thêm hạt của hoa Mạn đà la, hai món ăn này lại là hai món có hương vị ngon nhất, mọi người ăn nhiều nhất.
Kết quả kiểm tra người trúng độc cũng nhiều, đa số đều là nam sinh ăn nhiều hơn so với nữ sinh, vì thế tỉ lệ phát độc của nam sinh mới cao hơn nữ sinh.
Về phần chú rể Chu Thanh, đơn thuần là vì uống nhiều rượu, rượu thúc đẩy sự phát tác của độc tố, mới khiến cho anh ta là người đầu tiên ngã xuống.
Bên phía khách sạn ũng có người đứng ra chịu trách nhiệm, phí điều trị của tất cả những người trúng độc đều do bọn họ gánh vác, mỗi người đều sẽ được bồi thường, đầu bếp gây nên sai lầm sơ đẳng này cũng bị bọn họ đuổi việc, chuyện may mắn lần này là phạm vi trúng độc lớn không ra ảnh hưởng tồi tệ, cũng không có người nào thiệt mạng.
Điểm này, bác sỹ của mấy bệnh viện đều gọi đó là thần kỳ.
Nhiều người như vậy, trúng độc sâu như vậy, lại xử trí thích đáng như thế, những người phát độc trước lại càng có được sự cứu chữa hiệu quả, xử lý như vậy thật không đơn giản.
Điều này cũng làm cho những người bị trúng độc hiểu được, trong chuyện này Trương Dương có vai trò quan trọng như thế nào.
Nếu như không có Trương Dương, ít nhất mấy người trúng độc rất sâu sẽ rất phiền phức, tử vong cũng có khả năng rất lớn, dù sao kết quả tuyệt đối không phải như bây giờ.
Biết được một số tình hình xong, Trương Dương chỉ cười.
Đối với hắn mà nói chỉ là gặp dịp may mắn, hắn là bác sỹ, gặp phải việc này không thể không hỏi, dù cho trong đó không có bạn học của hăn, thì hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Kết quả cuối cùng là tốt, việc lần này cũng là một lần nhắc nhờ mọi người, ít nhất khách sạn sẽ phải chú ý hơn, sau này sẽ không để xảy ra chuyện tương tự nữa.
Rất nhiều sự kiện trúng độc tập thể, thực ra là do một sai sót nhỏ gây nên, cuối cùng gây thành đại họa.
Sau khi ngắt điện thoại, Trương Dương nghĩ một lúc, rồi lại gọi điện thoại cho Chu Thanh.
Hắn và Chu Thanh không quen, nhưng nghĩ thấy là có duyên, tính cách của Chu Thanh cũng không tồi, Trương Dương ấn tượng rất tốt đối với anh ta.
Chuyện xảy ra, Chu Thanh cũng không muốn trốn tránh trách nhiệm, mà là dũng cảm gánh vác, điểm này ở những công tử nhà giàu không hề nhiều, hôm qua Trương Dương cũng xem như không cứu nhầm người.
Lúc Trương Dương gọi điện thoại Chu Thanh vừa tổ chức hôn lễ xong, mệt rồi tinh rối mù, cũng may hắn có nội kình trừ độc của Trương Dương, ít nhất anh ta hồi phục tốt hơn nhiều so với những người trúng độc khác.
Thấy điện thoại của Trương Dương, trước tiên anh ta nói lời cảm tạ, biết Trương Dương đã rời đi, anh ta cũng oán trách rất lâu, nói không cho anh ta cơ hội tới nói lời cảm ơn, chuyện ngày hôm qua vai trò của Trương Dương Chu Thanh biết rất rõ, nói đã cứu mạng anh ta.
Đối với sự khách sáo của Chu Thanh, Trương Dương chỉ cười, sau đó nói với anh ta một việc.
Nghe được việc Trương Dương nói, miệng Chu Thanh lập tức há to ra, nét mặt tỏ ra không dám tin, thậm chí còn liên tục truy hỏi mấy lần.
Sau khi nhận được sự xác nhận của Trương Dương, anh ta mới mừng rỡ như điện chạy về, nói với cô dâu Lưu Xướng của anh ta tin tốt này, đối với bọn họ mà nói chắc chắn là tin bất ngờ, cũng là một việc đại hỉ.