Thần Y Thánh Thủ

Chương 709: Chương 709: Thu hoạch không nhỏ




Đề lại đồ, Thích Thành và Thích Viên đại sư từ chối lời mời ở lại của Trương Dương, trực tiếp rời Trường Kinh.

Thi Phương ở lại, được Trương Dương sắp xếp ở trong biệt thự của mình.

Mấy ngày nay rất nhiều người thăm hỏi Trương Dương. Gồm tộc trưởng của tam đại gia tộc, những người này Trương Dương cũng không giữ lại ở trong biệt thự của mình, ngay cả Lý Trường Phong và Long Cửu cũng đều ở khách sạn bên ngoài.

Biệt thự của hắn cũng không nhỏ, nhưng quá nhiều người ở cũng không được, căn bản không tiếp đãi được.

Tuy nhiên Thi Phương thì khác, lần này tuy tặng Thánh Nữ Hoàn, nhưng lại nợ Thiếu Lâm một ân tình khác, một ân tình thật lớn. Tâm đắc tu luyện ngũ tầng, giá trị tuyệt đối không kém bất cứ linh dược nào.

Ân tình như vậy cũng khiến Trương Dương đối đãi đặc biệt hơn với Thi Phương, giữ anh ta ở lại đây.

- Phương trượng sư huynh, chúng ta làm vậy, có đúng không?

Ở trên một chiếc xe thương vụ bình thường, Thích Viên mở mặt, hỏi Thích Thành bên cạnh một câu.

Tặng tâm đắc tu luyện năng lượng thực thể hóa, Thiếu Lâm đã từng thảo luận một lần, sau khi thảo luận rất gay gắt mới đồng ý tặng bảo bối này cho Trương Dương.

- Đúng hay không cũng làm rồi, tổ huấn như vậy, dù sao cũng không thể làm trái tổ huấn, hơn nữa tôi thấy phẩm chất của Trương Dương này cũng không tệ, lần này chắc sẽ không vấn đề gì.

Thích Thành khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút hiu quạnh.

Trương Dương không biết, hắn có thể có được tâm đắc tu luyện này không hề dễ, có tới bốn phần trong tổng số người của Thiếu Lâm phản đối, không đồng ý cho người khác mượn bảo bối.

Đây là tài sản thuộc về Thiếu Lâm, phải được giữ lại Thiếu Lâm mới đúng.

Lần trước tặng đại hoàn đan, sự phản đối còn không kịch liệt như vậy. Lúc đó Trương Dương thể hiện thực lực không tệ, tuy nhiên nguyên nhân chủ yếu hơn là do hắn là y thánh nhất mạch, trên dưới Thiếu Lâm đều muốn giao hảo với y thánh nhất mạch.

Thiếu Lâm cũng có đại sư phối dược, nhưng tổng thể mà nói vẫn không sánh bằng y thánh nhất mạch. Về phương diện phối dược, y thánh tuyệt đối có một không hai trong thiên hạ.

Nhưng cho mượn tâm đắc tu luyện thì hoàn toàn khác.

Trương Dương đã biểu hiện tiềm lực lớn như vậy, còn là tiềm lực tiến vào ngũ tầng, có được tâm đắc, chẳng khác nào trợ giúp hắn tu luyện, có thể giúp hắn mau chóng tiền vào ngũ tầng.

Sự bất đồng của Thiếu Lâm chính là ở điểm này. Rất nhiều người trong số họ đều không muốn thế gian thật sự lại xuất hiện cường nhân ngũ tầng. Bởi vì cường nhân ngũ tầng chắc chắn sẽ phá vỡ sự cân bằng hiện tại, ngũ tầng, thật sự quá hùng mạnh.

Cuối cùng vẫn là phương trượng ra mặt, lại có phần lớn sự đồng ý của các trưởng lão, ngay cả người thủ hộ đại viên mãn thiếu lâm cũng ra mặt, cuối cùng quyết định này mới được thông qua.

Nói xong, Thích Thành lại có chút phức tạp nhìn phía sau, hướng Trường Kinh.

Trong lòng ông cũng không muốn Trương Dương thăng cấp, càng không muốn đi giúp Trương Dương.

Tuy nhiên Thiếu Lâm vẫn có một tổ huấn, một tổ huấn chỉ có phương trượng, người chủ trì, người thủ hộ đại viên mãn và một số trưởng lão quan trọng mới biết. Đó là gặp được người có hy vọng tiến vào ngũ tầng thì không được ngăn cản, thậm chí phải chủ động giao hảo, có thể giúp thì phải giúp.

Tổ huấn này, là tổ tiên Đạt Ma trực tiếp lưu lại, nếu là người khác thì không sao, lời của tổ tiên Đạt Ma, trên dưới Thiếu Lâm bất cứ kẻ nào đều không dám vi phạm.

Đây cũng là nguyên nhân chính của việc họ cho Trương Dương mượn tâm đắc tu luyện.

Những điều này Trương Dương đều không biết, trong lòng hắn còn có chút mơ hồ. Hành động lần này của Thiếu Lâm thật sự khiến hắn thấy rất ngạc nhiên.

Nếu Trương Dương đã tiến vào ngũ tầng, hay đã là cường nhân đại viên mãn, Thiếu Lâm làm như vậy còn có chút đạo lý. Hắn hiện tại chỉ mới tứ tầng trung kì, còn chưa đạt tới ngũ tầng chân chính, ít nhất cũng không có uy hiếp gì tới Thiếu Lâm, bọn họ làm vậy, thật sự khiến Trương Dương nghĩ mãi không ra.

Chuyện nghĩ mãi không ra, Trương Dương cũng không nghĩ nữa.

Long Phong còn đang bế quan, Trương Dương gọi Mễ Tuyết tới, cùng tiếp đón Thi Phương, sau khi ăn tới hắn mới về phòng.

Tâm đắc tu luyện tổ tiên Đạt Ma tự tay viết đã sớm khiến hắn ngứa ngáy vô cùng, chỉ là vẫn giữ phép tắc, sau khi tiếp khách mới bắt đầu xem.

- Đây là, sách do cường nhân ngũ tầng viết?

Mở ra xem một lượt, ánh mắt Trương Dương lập tức trừng lớn. Không phải hắn ngạc nhiên về nội dung, mà là thứ này trước kia hắn đã từng thấy.

Nội dung bên trong khiến người lần đầu tiên đọc có cảm giác không để ý. Cũng may Trương Dương không phải người thường, hắn hiểu rất rõ về năng lượng thực thể hóa, bản thân cũng có thể tự làm được.

Lần thứ nhất, hắn liền cảm giác được sự khác biệt bên trong.

Mở ra lần nữa, Trương Dương lại đọc lại lần thứ hai, lần này cảm ngộ càng sâu, cũng càng khiến Trương Dương ngạc nhiên.

Cảm giác này, rõ ràng rất giống lúc nhìn kiếm pháp Phá Thiên, kiếm pháp Phá Thiên chính là thứ bí tịch thần kì càng đọc càng cảm ngộ sâu hơn.

Kìm nén lòng mình, Trương Dương cúi đầu, mở sách ra lần nữa.

Lần này, hắn càng đọc cẩn thận hơn, lần cảm ngộ này quả nhiên không giống lần trước, hắn cảm nhận sâu sắc huyền bí hơn nhiều, hơn nữa bên trong có rất nhiều chỗ đã trở thành không hiểu được, thậm chí khó mà lí giải.

Điều này khiến lúc Trương Dương gập sách lại, không dám đọc lần thứ tư.

Mắt không nhìn, nhưng trong lòng lại nghĩ về nội dung bên trong, cứ không kìm nổi muốn tu luyện, ngón tay hắn bất giác vung lên bắt đầu chuyển động. Từng cỗ năng lượng thiên địa bắt đầu ngưng tụ, tuy nhiên lần nào ngưng tụ với nhau cũng thất bại, càng thất bại, Trương Dương có có cảm giác tâm phiền ý loạn.

Thời điểm tu luyện kiếm pháp Phá Thiên, hắn cũng không như vậy.

- Phù.

Ước chừng hơn một tiếng, Trương Dương há miệng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Thất bại trong một tiếng, khiến hắn trở nên rất lo lắng, đã có chút ngổn ngang, dưới áp lực như vậy, cuối cùng lại bị thương phun máu ra.

Cũng may sau khi phun ra ngụm máu tươi này, Trương Dương trở lại tỉnh táo, nhìn vệt máu dó trước mặt, Trương Dương không kìm nổi lắc đầu.

Rút cục hắn hiểu được, Thích Thành đại sư vì sao nói người thường không thể tùy tiện xem.

Nội dung bên trong này không giống kiếm pháp Phá Thiên. Nó có một sức hấp dẫn mê người, chỉ cần nhìn nội dung là không kìm dược sẽ làm theo những điều trong đó nói. Người không thể thực thể hóa năng lượng, hoặc không lĩnh ngộ sâu sắc tự nhiên chi đạo, cưỡng ép làm sẽ chỉ khiến chính mình bị thương.

Trương Dương cũng đã bị thương, cũng may hắn lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo rất sâu, còn có năng lực thực thể hóa năng lượng, tổn thương lần này không nguy hiểm lắm đối với hắn, sau khi phun máu ra ngược lại khiến hắn càng tỉnh táo.

- Sớm biết như vậy, yêu cầu thêm mấy ngày.

Vuốt vuốt quyển sách, Trương Dương lại lắc đầu cười khổ một tiếng, vật như vậy, thời gian ba ngày chỉ e khó hiểu hết được.

Mà bí tịch do chính cường nhân ngũ tầng viết hoặc những thứ khác, nhất định phải tự đọc nhiều lần, chỉ dựa vào trí nhớ thì không được, không có sách, xem qua coi như không xem.

Giờ phút này, Trương Dương không thể cưỡng lại ý muốn giữ lại cuốn sách này, còn nghĩ tới việc liệu có phải Thiếu Lâm còn có những thứ khác do cường nhân ngũ tầng để lại, những thứ đó có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn.

Tuy nhiên ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn liền kìm lại.

Thiếu Lâm người ta đối với hắn như vậy, trước kia từng tặng Đại Hoàn Đan, sau đó còn đem tới trọng lễ như này, mình lại có ý nghĩ như vậy thật không nên. Nhưng lúc này, có vẻ hắn đã hiểu về thái độ của Thiếu Lâm.

Thời gian ba ngày, nhanh chóng trôi qua.

Trong ba ngày này, Trương Dương rất khó mới có thể ở nhà, ba ngày này Mễ Tuyết cũng không đi học, luôn ở bên cạnh Trương Dương.

Ba ngày thoáng qua, Thi Phương cáo từ, ba ngày này anh ta vừa Trương Dương không nói chuyện nhiều, nhưng cùng ở với nhau ba ngày, cũng không còn giống như người xa lạ.

- Trương huynh, xem ra cậu thu hoạch không nhỏ.

Nhìn Trương Dương, Thi Phương nói, thực lực của Trương Dương không thay đổi, nhưng anh ta cảm thấy Trương Dương vẫn có chút khác biệt.

Trương Dương trước kia, mang lại cho người khác cảm giác điềm đạm chất phác, còn Trương Dương bây giờ hình như không bằng, nhìn có vẻ giống một người thanh niên giản dị.

Giản dị, phúc hậu, cảm giác hiện tại của Thi Phương chính là như vậy, cảm giác giống như đối diện với một người bình thường. Nếu không phải anh ta có Thiên Nhãn thần thông, e là thật sự sẽ coi Trương Dương là người thường, chứ không phải người tu luyện.

- Lần này phải cảm ơn quý phái, Thi huynh, ý tốt của mọi người Trương Dương sẽ nhớ kĩ, phiền anh chuyển lời tới Thích Thành đại sư, chuyện tôi đã đồng ý chắc chắn tôi sẽ làm được. Nếu sau này có chuyện gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.

Trương Dương khẽ mỉm cười, cầm chiếc túi trên tay giao cho Thi Phương.

Không ai biết trong túi đựng cái gì.

Thi Phương gật đầu, khách sáo nói vài câu, lúc này mới đi.

Phương trượng nói gì với Trương Dương anh ta cũng không biết, nhưng nếu Trương Dương đã đồng ý rồi, chứng minh mục đích của phương trượng đã đạt được, nhiệm vụ của anh ta cũng đã hoàn thành.

Rời khỏi biệt thự của Trương Dương, Thi Phương không kìm được quay đầu lại nhìn.

Trước kia, Thi Phương cứ cho rằng mình mới là người tu luyện xuất sắc nhất, còn trẻ như vậy đã là tam tầng hậu kì, còn có thể đột phá tứ tầng trước 40, người như vậy Thiếu Lâm không có nhiều.

Các trưởng bối trong chùa, cũng vô cùng chiếu cố anh ta, rất nhiều người đều tin, anh ta là lực lượng không thể thiếu trong chùa sau này.

Tất cả những điều này, lúc trước đều là chuyện đương nhiên.

Đáng tiếc Trương Dương đã xuất hiện, thay đổi tất cả. 20 tuổi đạt nội công tứ tầng, 21 tuổi đã tới tứ tầng trung kì, tốc độ tu luyện nhanh như vậy khiến anh ta hoàn toàn không có ý nghĩ đuổi theo, tốc độc này căn bản khiến người ta tuyệt vọng.

Nếu không phải anh ta luôn ở trong Phật môn, sớm đã rèn luyện tâm tính vô cùng cứng cỏi, chỉ e đòn đả kích này đã đập tan sự tự hào của bản thân.

Cho dù hiện tại, trong lòng anh ta không tránh khỏi vẫn có chút ghen tị với Trương Dương, đây là sự ghen tị giữa thiên tài với thiên tài,chỉ có điều sự ghen tị này anh ta giấu rất kĩ, người ngoài không biết được.

Đương nhiên cũng chỉ là ghen tị, biết thành tích của Trương Dương, không ai là không ghen tị.

Ngay cả Long Phong cũng vậy, đây là chuyện bình thường, điều khác là Long Phong, Thi Phương lúc này đều sẽ nhắc nhở bản thân phải cố gắng hơn, cho dù không đuổi kịp Trương Dương cũng không thể tụt lùi quá xa.

Còn một số người khác, sau khi có lòng ghen tị thì cũng bị tiêu diệt, giống như hai vị trưởng lão Hô Diên gia, và Hô Diên Phong. Hơn nữa hành vi của họ cuối cùng còn khiến cho bản thân và cả gia tộc mình đều bị hủy diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.