Nhân cơ hội nghỉ xả hơi, Triệu Chấp Bính vừa quan sát Mễ Tuyết, vừa âm thầm đánh giá trong lòng, gã biết rõ mình muốn đánh tiếp tục đánh thì cũng chỉ thua mà thôi, chỉ cần thua, Ỷ Thiên phái sẽ vì thế mà hao tổn thanh danh, hơn nữa bản thân Triệu Chấp Bính gã cũng mất uy tín ở Ỷ Thiên phái, vì vậy, gã không thể nào bại được.
Hít thở nhè nhẹ, thanh kiếm Nga Mi trong tay Triệu Chấp Bính khẽ rung lên, gã đem toàn bộ nội lực còn lại trong cơ thể rót vào thanh kiếm Nga Mi, chuẩn bị đấu một trận tử chiến.
Trường kiếm chống trên mặt đất đột nhiên vẽ một hình tròng, cùng với kiếm quan hình bán nguyệt, Triệu Chấp Bính một lần tấn công Mễ Tuyết, cảm nhận được biến hóa của Triệu Chấp Bính, Mễ Tuyết không chút hoang mang, cũng rót nội lực vào sợi roi trong tay mình, khiến cho sợi roi vốn đang mềm mại bỗng trở nên vô cùng cứng rắn.
- Ầm!
Nga Mi kiếm trong tay Triệu Chấp Bính đã né được cú quất của Mễ Tuyết, cả người tiếp kiếm thế, bước mạnh mấy bước về phía trước, trượt mất vai của Mễ Tuyết.
- Thực lực của hai chúng ta không giống nhau, chi bằng hãy dừng tay, cô thấy sao?
Trong nháy mắt, tốc độ của Tbc tăng nhanh, nhỏ giọng nói. Âm lượng chỉ đủ mình Mễ Tuyết nghe thấy.
Mễ Tuyết né được, vốn nên quay người lại nhân cơ hộ quất vào tấm lưng đang sơ hở của Triệu Chấp Bính một cái, nhưng khi nghe thấy câu nói của Triệu Chấp Bính cô không khỏi ngây người, chiếc roi vốn chuẩn bị tung ra cũng được giữ lại trong tay.
Ssau mấy giây thất thần, Mễ Tuyết mới xoay người lại khó hiểu nhìn Triệu Chấp Bính, nghe ý nghĩa câu nói vừa nãy của đối phương dường như chuẩn bị đầu hàng, tuy rằng Mễ Tuyết bản thân vẫn chưa đánh đã, nhưng nếu đối phương đã đầu hành nhận thua, vậy thì cô cũng không ép buộc đối phương phải động thủ nữa.
Triệu Chấp Bính cũng thừa lúc Mễ Tuyết đang ngây người bèn điều tức, khí thế suy tàn vì bị Mễ Tuyết ra tay cũng vì vậy đột nhiên biến mất không chút dấu vết, hai người lại một lần nữa ở trạng thái ngang tay, giống như lúc vừa mới giao thủ.
Cuối cùng do không có kinh nghiệm đánh nhau nên lúc này Mễ Tuyết mới dễ dàng tin tưởng lời của Triệu Chấp Bính, bỏ qua ưu thế mà khó khăn lắm mình mới có được.
Khóe miệng Triệu Chấp Bính hơi nhướng lên, lộ ra nụ cười vô cùng quỷ dị, bản thân gã cũng nghĩ nếu đánh tiếp chắc chắn mình sẽ thua, cho nên muốn thừa lúc bản thân mình con chưa thua, nói thẳng với đối thủ, coi như hai bên hòa nhau, dù sao thì hòa cũng tốt hơn thua nhiều. Nhưng thật không ngờ Mễ Tuyết lại dễ dàng bị lừa như vậy, chẳng qua gã chỉ nói có một câu, Mễ Tuyết đã ngừng đánh, bỏ ưu thế mà bản thân phải cực khổ đấu mười mấy hiệp mới kiếm được.
Trong lúc dừng tay này, ưu thế trước kia của Triệu Chấp Bính đã hoàn toàn quay trở lại. Bây giờ, gã cũng có chút không cam phải hòa với Mễ Tuyết.
Giơ kiếm Nga Mi lên, gã không kêu tiếng nào, lại nghênh đón một lần nữa.
Mễ Tuyết không ngờ Triệu Chấp Bính lại đáng xấu hổ đến như vậy, vừa rồi rõ ràng đã nói không đánh nữa, giờ lại lao đến.
Do vội vàng, Mễ Tuyết chỉ có thể phòng thủ, lúc nãy còn ở thế thượng phong giờ lại rơi vào thế hạ phong.
Không những thế, trong lúc Triệu Chấp Bính hung hăng dọa người còn không quên dùng giọng nói nho nhỏ nói chuyện riêng với Mễ Tuyết, quấy nhiễu tinh thần Mễ Tuyết.
- Ha ha, cô bé còn trẻ mà đã có tu vi nội lực như vậy quả không dễ dàng gì, chúng ta đánh tiếp cũng chẳng phân chia thắng bại, vậy thì chẳng cần phải lãng phí thêm thời gian đánh nhau làm gì.
Nghe thấy câu này của Triệu Chấp Bính, Mễ Tuyết vừa định nói chuyện thì mũi kiếm của Triệu Chấp Bính đã lao đến!
Keng!!!
Dùng roi chắn trước trường kiếm của Triệu Chấp Bính, Mễ Tuyết liên tiếp lui ra sau mấy bước, cả người không ổn định.
Lúc này cuối cùng cô cũng hiểu Triệu Chấp Bính căn bản chẳng hề có ý định thu tay, những lời của gã chẳng qua chỉ muốn làm mình phân tâm mà thôi.
Trên mặt Mễ Tuyết bao phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt cô nhìn Triệu Chấp Bính chỉ toàn là sự chán ghét.
Lúc này, Triệu Chấp Bính đột nhiên chiếm thế thượng phong, ép Mễ Tuyết phải liên tiếp lui về phía sau, lập tức có nhiều đệ tử Ỷ Thiên phái reo hò.
- Tôi đã nói rồi, lúc nãy đại sư huynh của chúng ta thấy người ta là phụ nữ nên nhường thôi!
- Đúng vậy, đúng vậy, giờ Đại sư huynh mới ra tay, đúng là quân tử quá!
- Quả không hổ là Đại sư huynh Ỷ Thiên phái chúng ta!
...
Trong lòng Triệu Chấp Bính mừng thầm, những oán khí vì bị một cô gái như Mễ Tuyết đánh khi nay cũng tan sạch, khóe mắt liếc mấy đệ tử Ỷ Thiên phái vừa lên tiếng, thầm nghĩ sau này phải dẫn dắt mấy đệ tử có mắt nhìn người này thật tốt mới được.
Được đám đông xung quanh a dua nịnh hót, Triệu Chấp Bính chẳng chút đỏ mặt, thậm chí còn thấy mình nhẹ tênh, sau đó gã nhìn Mễ Tuyết, cười ha hả, bộ dạng thản nhiên nói:
- Thấy cô còn trẻ, có bản lĩnh như vậy thực sự cũng chẳng dễ dàng gì, thế này đi, tôi cũng không đành lòng bắt nạt cô gái yếu đuối như cô, lần tỷ thí này của chúng ta chỉ cần hòa là tốt lắm rồi, chuyện các người sỉ nhục tôi trước mặt các đệ tử Ỷ Thiên phái, chỉ cần các người xin lỗi, Ỷ Thiên phái chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
- Vô sỉ!
Mễ Tuyết tức đến nỗi chiếc roi trong tay cũng run rẩy, cô nghiến răng đáp lại Triệu Chấp Bính hai chữ
- Keng, keng, keng!
Chiếc roi kia đột nhiên cuộn 1 tầng đất đá, giống như một cơn lốc xoáy cuốn ngang qua, Triệu Chấp Bính vô cùng kinh ngạc, vội vàng nhảy sang một bên, né tránh cú đánh này.
Nhưng ngay sau đó, cổ tay Mễ Tuyết đột nhiên chuyển động linh hoạt, chiếc roi vừa chém ra đột nhiên thu về, đổi hướng đánh về phía Triệu Chấp Bính né tránh.
- Bang!
Mắt nhìn thấy chiếc roi như con rắn độc thè lưỡi lao đến nhưng chỉ kịp giơ tay đưa Nga Mi kiếm lên cản, tuy nhiên vẫn bị dư lực hung hăng của roi quất vào mặt, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, gã lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất mới ngừng lại
Keng
Nga Mi kiếm rơi khỏi tay, lăn trên mặt đất, Triệu Chấp Bính giãy dụa đứng dậy, sờ lên mặt, trên tay đã dính vết máu.
Chiếc roi này đã để lại một dấu vết cả đời không thể xóa được trên mặt gã.
- Các người đang làm gì đấy?
Một tiếng gầm vangleen, chưởng môn Ỷ Thiên phái Triệu Chí Thành cuối cùng cũng đã đưa mấy trưởng lão của Ỷ Thiên phái, chưởng môn các phái khác chạy đến.
Thấy tình trạng thê thảm của Triệu Chấp Bính, Triệu Chí Thành không để ý đến người khác, bước chân nhanh hơn, chạy đến bên cạnh Triệu Chấp Bính.
- Chấp Bính, con không sao chứ?
Triệu Chí Thành hoàn toàn quên lúc dự định ban nãy của mình, đỡ Triệu Chấp Bính lên, ân cần hỏi.
Triệu Chấp Bính là đệ tử mà ông ta đắc ý nhất, từ nhỏ đã gia nhập Ỷ Thiên phái, còn bái mình làm sư phụ, có thể nói là lực lượng trung kiên nhất của Ỷ Thiên phái, giờ gã bị thương, đương nhiên trong lòng Triệu Chí Thành rất khó chịu.
- Sư phụ, con... con nhất thời sơ suất, thua bọn họ, làm Ỷ Thiên phái chúng ta phải mất mặt rồi...
Triệu Chấp Bính che vết roi trên mặt, uể oải trả lời Triệu Chí Thành.
- Không sao, không sao...
An ủi Triệu Chấp Bính xong, Triệu Chí Thành đứng lên, nhìn đám Trương Dương, nghiến răng nghiến lợi.
- Sư, sư phụ...
Từ phía khác, Triệu Hải Lượng nhìn thấy đại sư huynh Triệu Chấp Bính bị đánh ngã, vốn nghĩ có thể báo được thù, nhìn thấy chưởng môn Triệu Chí Thành cuối cùng cũng tới, trong lòng lập tức dâng lên một tia hy vọng, vội vàng gọi.
- Câm miệng, tài nghệ của mình không bằng người khác còn làm liên lụy đến sư môn, ngươi có mặt mũi nào mà khóc lóc? Về chuyên tâm tu luyện cho ta, trưa và tối đều không được ăn cơm!
Trong Ỷ Thiên phái địa vị của Triệu Hải Lượng làm sao bằng với Triệu Chấp Bính? Triệu Chí Thành nhìn thấy bộ dạng của Triệu Chấp Bính, trong lòng vô cùng lo lắng, làm sao có thể để ý đến Triệu Hải Lượng nữa, nghe thấy Triệu Hải Lượng gọi mình, ông chỉ cảm thấy cơn tức không biết từ đâu dâng lên, lập tức mắng y.
- Đại sư huynh...
Đột nhiên thấy chưởng môn Triệu Chí Thành nói như vậy, gương mặt Triệu Hải Lượng buồn rười rượi, sau đó rên rĩ một câu, y hoàn toàn không hiểu, vì sao chưởng môn lại đối xử với mình như vậy, nói như vậy, há chẳng phải nói hai bàn tay y đều là tay trắng sao?
Lúc này, trong đám người kia có một ông lão chậm rãi bước ra đầu tiên, ông ta đứng bên cạnh Triệu Chí Thành, ông chính là cường giả tầng bốn của Côn Lôn sơn mà lần này Triệu Chí Thành lôi kéo được, Triệu Chí Thành thấy ông ta bước ra, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn, mấy ngày nay cung phụng vị cường giả tầng bốn này như thần tiên, giờ thấy Ỷ Thiên phái bị người ta bắt nạt, coi như ông ta cũng hơi giác ngộ, chủ động đứng ra.
Tuy nhiên, sau khi trưởng lão tầng bốn này bước ra thì nhìn chằm chằm sợi roi trong tay Mễ Tuyết, ánh mắt thèm thuồng không chút che giấu, nhỏ giọng hỏi.
- Đây hình như là roi Phích Lịch, đúng là bảo bối tốt!
Roi Phích Lịch tuy trên bảng Thần binh không bằng Hàn Tuyền kiếm, nhưng căn bản cũng không phải là bảo bối vô danh, vị cường giả tầng bốn này liếc mắt đã có thể nhận ra cũng không có gì kỳ lạ.
Triệu Chí Thành đứng dậy, sắc mặt cuối cùng ngưng trọng, ông ta phát hiện, dường như bản thân mình đã sai lầm khi đánh giá mấy người tự xưng là người của Y Thánh Vũ Tông.
Đối mặt với cô gái trước mặt, thực lực chỉ có nội lực tầng hai, tuy nhiên có thể tùy tiện lấy ra thần binh bảo bối roi Phích Lịch như vậy, lại thêm Kiều Dịch Hồng ít nhất cũng là tu luyện giả có nội lực tầng ba hậu kỳ, bọn họ rất có khả năng là một thế gia lớn hoặc là một môn phái lớn lánh đời, tuyệt đối không thể là một môn phái nhỏ được.
Điều này khiến Triệu Chí Thành nhất thời ném chuột sợ vỡ đồ, cũng không dám trực tiếp khiển trách đám Trương Dương mà chỉ đứng yên do dự, một vị trưởng lão tương đối lớn tuổi của Ymp đã bước ra chỉ trích đám Trương Dương.
Vị trưởng lão lớn tuổi này căn bản vẫn chưa nhìn ra tình hình hiện tại, chỉ vì có mặt chưởng môn Triệu Chí Thành, lại thêm vị cường giả tầng bốn mới gia nhập, nên mới đứng ra cao ngạo khiển trách Trương Dương.
Tuy nhiên...
Không đợi vị trưởng lão nói nhiều, đột nhiên, một miếng giẻ rách đã bay thẳng vào miệng lão, động tác rất nhanh, ngay cả Triệu Chí Thành cũng không kịp thấy rõ!
- Nội lực tầng bốn, thực lực của cậu hóa ra cũng được tầng bốn đấy!
Vị cường giả tầng bốn kia đã nhìn ra được người động thủ, lập tức chỉ vào Kiều Dịch Hồng hét lên.
Xung quanh xôn xao!
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Kiều Dịch Hồng.
Sau khi tùy tiện ném một miếng giẻ rách chặn miệng vị trưởng lão kia, Kiều Dịch Hồng chậm rãi bước về phía Trương Dương, đứng sau lưng Trương Dương, cung kính với Trương Dương, chẳng có chút tư thế của cường giả tầng bốn.