Sau đó liền nghe thấy Triệu Khương Lan nói: “Mọi người chờ một chút, đợi bổn cung gọi từng người bọn họ đến đây đổi chấp. Mọi người chỉ cần nghĩ kỹ về những điểm trên là sẽ biết ngay ai nói thật, ai nói dối”
Thẩm Hi Nguyệt nhanh chóng nói: “Đây là kiểu lý luận gì vậy. Ai biết được những phương pháp này có hiệu quả hay không”
Triệu Khương Lan như cười như không mà nhìn nàng ta: “Đây là phương pháp mà các quan sai thường dùng khi xét xử vụ án. Những điều này đều là vương gia đích thân nói với bổn cung. Sao vậy, vương gia chưa bao giờ nói chuyện thú vị này với Trắc phi sao?” Nhớ quay lại web truyện T am l inh đọc tiếp!
Tất nhiên nàng đang nói linh tinh, Mộ Dung Bắc Uyên không có rảnh mà nói những điều này với nàng ấy.
Đây là tất cả những kinh nghiệm nàng có được từ kiếp trước, qua việc xác định thuộc hạ của mình có phải là kẻ phản bội hay không.
Nhưng khi nghe Triệu Khương Lan nói như vậy, Thẩm Hi Nguyệt cũng không có cớ gì để bác bỏ.
Nếu không thì chính là nàng đang nghi ngờ phương pháp xử lý vụ án của Mộ Dung Bắc Uyên!
Một đám phu nhân của các quan viên lần đầu tiên nghe thấy điều này, đều cảm thấy vô cùng mới mẻ, nóng lòng muốn những người kia đến đối chấp.
Triệu Khương Lan đầu tiên nhắc đến Hoán Vân.
Nàng nhìn Hoán Vân nói: “Ngươi hãy kể lại câu chuyện ngược trở lại”
Hoán Vân không hiểu ý nàng liền nói: “Nói ngược lại là như thế nào?”
“Nghĩa là kể lại sự việc từ sau đến trước.Chuyện sau cùng chính là người cầm hai cái hộp quay lại, vậy trước đó thì sao. Đã xảy ra chuyện gì trước đó?“.
Bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, Hoán Vận đột nhiên cảm thấy căng thẳng đến cứng cả lưng.
Nàng sờ sờ mũi: “Trước đó, là Sở Sở đã nhờ nô tì cầm hộ đồ trong tay nàng ấy”
“Nàng ta bảo người cầm ngươi liền cầm à, lý do của nàng ta là gì?”
Hoán Vân liên tục nhìn người bên cạnh: “Nàng ấy nói, nàng ấy để quên thứ gì đó trong bếp và cần quay lại lấy. Trước đó nữa thì... nàng ấy...”
Những lời này nàng nói chậm hơn so với lúc này rất nhiều, hơn nữa Hoán Vẫn còn thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang Thẩm Hi Nguyệt.
Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Hi Nguyệt vô cùng khó coi, nàng bỗng cảm thấy trống rỗng, luôn nghi ngờ xem mình có nói lộ ra điều gì không.
Triệu Khương Lan đột nhiên ngắt lời Nàng: “Được rồi, vừa rồi có một a hoàn của Liên phủ nói rằng, nhìn thấy người cầm lấy cái hộp từ tay của Sở Sở xong liền chạy đi, còn nàng ta thì lại ngồi xổm xuống thắt dây giày. Ngươi còn gì để nói nữa!”
Thẩm Hi Nguyệt trừng mắt nhìn Triệu Khương Lan, làm gì có chuyện a hoàn nào đột nhiên xuất hiện, nàng ta rõ ràng đang muốn lừa Hoán Vân.
Nàng đang định mở miệng nói, đã bị Triệu Khương Lan chỉ thẳng vào mặt mà nói: “Câm miệng, không được phép cầu xin cho nàng ta!”
Hoán Vân lúc này hoàn toàn sợ hãi: “Là nô tì nói thiểu rồi. Dây giày của Sở Sở đích thực bị tuột, nhưng nàng ấy cũng có nói phải quay lại lấy đồ. Nô tỳ chạy là vì nô tỳ gia các phu nhân đang muốn dùng điểm tâm gấp.”
“Được, vậy người cố tình giẫm lên dây giày của nàng ta làm gì?”
“Nô tỳ, nô tỳ thật sự không cố ý? Hai tay nàng run rẩy, bám chặt lấy đùi.
Những người đến xem chuyện vui đã để ý thấy, nàng ta đã chạm vào mũi của mình tổng cộng sáu lần.
Nó giống hệt như những lời nói mà Triệu vương phi đã nói về những triệu chứng của một người khi nói dối!
Trái tim Thẩm Hi Nguyệt chùng xuống, nàng ta đang suy nghĩ xem làm cách nào để biện hộ rồi.
Lúc đó, Triệu Khương Lan liền tỏ ra mất kiên nhẫn mà phất tay lên, gọi người đem Sở Sở vào.