Sau giờ ra chơi ấy tên Khoa xấu xí không còn mang sách vở ra chỗ tôi nhờ cậy nữa. Chà! Thoát nạn! Tôi vươn vai hít dài một hơi khoan khoái.
Nhưng đúng là ghét của nào trời trao của ấy, tôi và tên Khoa vẫn còn “duyên“. Tôi thật nằm mơ cũng không thể ngờ rằng trong một buổi sáng đẹp giời thầy chủ nhiệm đã xếp tôi ngồi ngay bên cạnh hắn với lí do: Bạn Khoa học kém, thầy xếp Thiên ngồi cạnh bạn ấy để Thiên kèm cặp bạn ấy giúp thầy.
Thôi xong! Thế là đời tôi đã đi đầu xuống đất. Muốn gào thét lên mà gào không được.
Ngồi cạnh hắn tôi hít đủ, thậm chí là hít thừa cái mùi tanh tanh nồng nồng của hắn. Để giữ thật xa khoảng cách với hắn, tôi lấy phấn vạch ghế, vạch bàn phân chia lãnh thổ rồi cảnh cáo:
- Tao cấm mày chạm sang phần đất của tao đấy! Nghe chưa?
Hắn mỉm cười ừ ừ gật gật. Tôi lườm hắn một cái dài thườn thượt rồi chăm chú nhìn lên bảng.
“ Cốp” - Một cái vụt không thương tiếc bằng thước kẻ giáng xuống cánh tay hắn làm hắn nhăn nhó rụt tay lại khi một phần khuỷu tay hắn chạm sang lãnh thổ của tôi. Rít nhẹ qua kẽ răng, tôi nhìn hắn bằng ánh mắt tột đỉnh của sự khó chịu:
- Dám đặt tay sang lãnh thổ của tao à?
- Hì hì! Mình xin lỗi! - Hắn cười cười với vẻ ăn năn.
Cái tên chết tiệt này đúng là không những xấu xí, đầu óc chậm tiêu, lại kèm theo thần kinh không ổn định. Hắn bị tôi vụt tới nỗi bỏng rát cả cánh tay mà miệng vẫn toét ra cười nham nhở! Đồ điên!
Để hạn chế cái mùi hôi nồng của hắn, tôi thản nhiên mua một tá khẩu trang rồi bịt ngay giữa lớp học. Bạn bè chúng nó ngạc nhiên:
- Hôm nay mày bị ốm hả Thiên?
- Không! - Tôi trả lời - Dạo này dịch cúm H5N1 hoành hành dữ lắm.
Tôi cố ý ngồi thật xa, thật xa tên Khoa đen nhẻm xấu xí đó ấy vậy mà hắn cứ sấn đến bên tôi xem tôi giải toán mới chết cha tôi chứ! Nhiều khi thấy hắn chăm chú nhìn vào trang vở của tôi, miệng cắn bút đăm chiêu suy nghĩ mà tôi thấy hắn ngộ ngộ sao ấy. Tôi tự nghĩ người siêng học như hắn mà cứ học dốt mãi thì kể cũng lạ.
Song cũng phải công nhận một điều tên Khoa xấu xí, chậm hiểu là vậy nhưng lại chính nhân quân tử ra phết. Thế này nhé: giờ học chính thì hắn cứ sấn đến bên tôi xem tôi giải toán còn giờ kiểm tra thì lại ngồi yên một chỗ chăm chú ghi ghi nháp nháp. Tôi có thương hại xoay xoay tờ giấy kiểm tra ra cho hắn dễ chép thì hắn mỉm cười lắc đầu xua xua tay từ chối ra vẻ ta đây tự lực cánh sinh. Sốt ruột! Đã vậy thì cho mày chết! Đúng là đồ đã dốt còn làm bộ thanh cao!
*****************************
Không hiểu sao hôm nay trời mưa to thế không biết. Nhìn những bong bóng nước nổi lên khắp sân rồi lại nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, tôi nhíu mày sốt ruột. Cũng gần 12 giờ trưa rồi chứ còn sớm sủa gì nữa đâu? Mưa! Mưa gì mà dai như đỉa ấy! Có để người ta về không vậy trời?
- Ê! Mày không mang áo mưa sao? Sao không về đi chứ? - Tôi quay lại nhìn tên Khoa cũng đang đứng dựa vào bàn học và nhìn ra sân, hất hàm kiêu ngạo hỏi.
- Không! Mình cũng không có mang! - Hắn cười tủm tỉm.
Hôm nay đến phiên tôi và tên Khoa phải ở lại làm vệ sinh lớp vào cuối giờ. Công việc thì cũng không có gì là vất vả, chỉ lau mấy cái bàn, quét lại cái lớp và chùi mấy tấm cửa kính cửa sổ là xong. Hai đứa chỉ cần tập trung làm một loáng là được về, ai ngờ khi vừa làm xong thì lão trời già đổ mưa tầm tã, báo hại tôi và hắn, hai kẻ “trai đơn trai chiếc” phải ở lại cùng nhau giữa một lớp học vắng vẻ đến như thế này.
- Tao cũng không có mang - Tôi chép miệng - Cơn mưa này chắc phải nửa tiếng nữa mới tạnh.
Đây là lần đầu tiên tôi và tên Khoa có một cuộc nói chuyện “riêng tư” và “điềm đạm” đến thế này. Bình thường hắn toàn bị tôi gắt gỏng.
- Ừ, chắc cũng tầm ấy - Hắn nói mà môi lại nở nụ cười. Tên chết dẫm này tôi cũng thật không hiểu sao lại suốt ngày cứ cười tủm tà tủm tỉm như vậy nữa.
- Ê, sao mầy học ngu thế?
Câu hỏi buột khỏi miệng tôi mới phát hiện ra mình hỏi một câu vô duyên. Cái tật của tôi là vậy, chả bao giờ kịp nghĩ nghĩ gì trước khi nói.
Hắn lại cười tủm tỉm, chả có gì là buồn hay giận trước câu hỏi thẳng thắn của tôi. Lắc nhẹ đầu, hắn đáp:
- Mình không biết, chắc tại đầu mình ít chất xám.
- Mà sao mày nghèo thế?
Lại một câu hỏi mà tôi chắc chắn trăm phần trăm là nếu có một thằng bạn đứng bên tôi thì chắc chắn nó sẽ cuộn cuốn vở lại rồi đập vào đầu tôi một cái không thương tiếc vì tội ăn nói không biết tránh nể ai.
Vẫn cười, hắn nhìn ra màn mưa nhưng ánh mắt có vẻ gì đó thoáng buồn:
- Bố mình bị cụt một tay trong một lần dùng mìn đánh bắt cá ở sông từ đó trở đi chẳng làm gì được nữa. Mẹ mình nghề nghiệp không có, sớm tối đi thu mua ve chai, Thiên bảo cuộc sống không nghèo sao được?
- Uả vậy hả? Xin lỗi! Tao không biết!
Lần đầu tiên tôi nói một lời nhẹ nhàng đến như vậy với hắn.
- Cũng không có gì, Thiên đừng bận tâm.
- Mày nghèo thế, lại học dốt nữa, không biết tương lai sau này sẽ như thế nào nhỉ?
- Mình không biết và cũng không dám mơ ước gì cho tương lai cả.
- Ừ, phải thôi, mày như vậy mà.
- Đối với mình mình chỉ ước sao có một người bạn tình chung thủy, yêu thương mình, quan tâm mình, hai vợ chồng sống hạnh phúc là mình thỏa mãn rồi.
- Mày như vậy có ma nó lấy mà ở đó mà ước.
- Không đâu - Hắn cười tủm tỉm nhìn ra màn mưa và tự bạch - Ngày mình nhỏ xíu bố mình đã đính ước cho mình một đám rồi. Mình nhất định sẽ cưới người đó làm vợ.
- Trời! - Tôi tròn xoe mắt kinh ngạc - Đính ước từ hồi còn nhỏ xíu? Lại có chuyện đó nữa hả?
- Ừ!
- Ủa, vậy con nhỏ người yêu mày như thế nào? Nó có ở gần nhà máy không?
- Không! Bạn ấy ở nơi khác, mình cũng chưa bao giờ biết mặt bạn ấy cũng như bạn ấy chưa bao giờ biết mặt mình.
- Bó tay. Vậy mà dám nói chắc như đinh đóng cột là sẽ cưới người ta làm vợ. Nó nhìn thấy mày nó lại không chạy mất dép.
- Kệ chứ! - Tên Khoa lại cười tủm tỉm, nụ cười tự tin và hy vọng - Biết đâu bạn ấy thích mình thì sao?
- Hâm! - Tôi mắng - Đến tao đây đẹp giai học giỏi lại con nhà giàu mà còn chả dám mơ có một tình yêu đẹp nữa là mày vừa đen vừa xấu lại học dốt nghèo rớt mồng tơi.
- Kệ! - Hắn vẫn cười - Có ai bắt phải đóng thuế giấc mơ đâu!
Nhìn nụ cười của hắn sao tôi thấy ghét chết đi được. Đúng là cái đồ chập chập điên điên ăn nói luyên thuyên mà cứ tưởng mình là tiên giáng thế.
- Ngớt mưa rồi. Về!
Vắt ba lô lên vai tôi lao vội ra sân trường trong cái bụng đang réo lên vì đói.