Thắng Giả Vi Vương

Chương 4: Chương 4




Buổi tối ngày thứ sáu đó sắc trời không tồi. Phòng tập thể thao đối diện bờ sông, bình thường mặt sông được ráng đỏ (mặt trời lúc hoàng hôn) độ một tầng ánh vàng. Những người đi bên cửa sổ đều nhiễm lên sắc màu ấm áp của tịch dương (ánh hoàng hôn).

Tả Dật đứng ở bên cửa sổ, cúi người làm mấy động tác khởi động. Một thân hắc y lạnh lùng bị ánh tà dương bao vây. Lúc đứng dậy liền tựa như thần tượng viền vàng trong cung điện cổ của thần thoại Tây Phương. Ánh hoàng hôn rất diêm dúa, vùi lấp đi vẻ mặt ngây ngốc mà lạnh lùng của hắn, tạo cho người xem ảo giác hơi hơi ấm áp.

Đồng sự nói thầm với Trần Thịnh “Mới tới? Nhìn cũng không tệ a, anh nếm qua chưa?”

Trần Thịnh cúi đầu cột lấy bao cổ tay, bởi vì cơn nghiện thuốc lá đến nên có chút khó chịu “Mẹ nó, ăn thứ này cho nó mất mặt à, dính vào còn xả không ra.”

Đồng sự cười cười “Anh nói thứ này là chỉ Dương Chân đúng không? Người ta đối với anh thật sự là không chịu từ bỏ ý định a. Ngày hôm qua lại tới đây nữa, nói anh không ở đây vẫn còn đứng ở cửa chờ 2 tiếng.”

Trần Thịnh cười lạnh, không đáp lời hắn.

Người kia phẫn nộ nói “Được rồi a, anh liền không coi Dương Chân là “thứ này“. Mắt của anh thì đã từng xem trọng ai? May mắn tôi không phải là O, nếu không thì cũng bị anh đùa chết rồi.”

Đang nói chuyện, trước cửa đột nhiên một trận ồn ào. Một nam nhân râu ria xồm xoàm đẩy nhân viên ngăn trở, xông nhanh tiến vào. Vừa gặp liền cho ngay Trần Thịnh một quyền.

Trần Thịnh quay đầu né, một quyền của nam nhân râu ria xồm xoàm kia liền thẳng tắp rơi vào mặt vị đồng sự vừa mới nói mát kia. Vị đồng sự kia tuy rằng tính tình bà mụ thích lải nhải lầm bầm nhưng là một vị đại hán cường tráng so với Trần Thịnh còn lưng hùm vai gấu hơn. Hắn trực tiếp ăn một quyền mà cả đầu cũng không xê dịch một chút. Mắng một tiếng “Mẹ nó” liền chuẩn bị đánh trả, kết quả người kia nhảy qua một bước, quay đầu quyền tiếp theo liền hướng về phía Trần Thịnh.

Trần Thịnh nghênh diện dùng tay trái cầm lấy nắm tay của hắn, đem cả cánh tay của hắn siết chặt đến mức gân xanh bạo lộ. Cau mày nghiên cứu khuôn mặt đầy râu ria của đối phương, xác nhận không có chút ấn tượng nào vì thế tay liền đấm một phát chính giữa khuôn mặt xa lạ kia.

“Bàng” một tiếng trọng vật va chạm, sau đó là một trận “rầm rầm“. Người kia bị đánh va vào cửa sổ kính sát đất, cùng một đống mảnh thủy tinh vụn vỡ ngã xuống mặt đất.

Một nữ nhân đuổi theo ở phía sau, vừa lúc thấy Trần Thịnh một quyền đấm bay chồng mình. Vị tiểu thư này một chút đau lòng cũng không có, ngược lại bị vẻ tiêu sái, soái khí của kẻ hành hung mê mờ mắt. Sửng sốt hai giây sau mới nhớ tới việc thét chói tai.

Nam nhân râu ria đầu óc choáng váng từ trong mảnh vụn thủy tinh đứng lên, máu đầy mặt hướng về phía Trần Thịnh định tái chiến lại bị vài nhân viên ngăn lại – cũng không phải sợ hắn đánh trúng Trần Thịnh mà là sợ hắn bị Trần Thịnh một quyền đấm chết. Hắn rống giận tê tâm liệt phế, đại ý là huấn luyện viên thể hình không biết xấu hổ mà dụ dỗ vợ của hắn, để cho hắn đội nón xanh. Nếu có bản lĩnh làm tiểu bạch kiểm thì cũng có bản lĩnh đứng ra quyết đấu một trận.

Vợ của hắn – cũng chính là người mấy hôm trước chủ động câu dẫn huấn luyện viên thể hình nhưng bị trực tiếp cự tuyệt – đang xấu hổ đứng ở tại chỗ, ngay cả mặt mũi của những kiếp trước cũng mất sạch, cơ hồ khóc cầu chồng mình mau mau trở về, đừng ở chỗ này tiếp tục làm bậy nữa.

Trần Thịnh lạnh mặt đứng nguyên tại chỗ, nghe hắn tức tức nghiêng nghiêng mắt một trận hiểu rõ mọi chuyện, chỉ nói lại một câu, nhưng không phải là nói với hắn mà là vợ hắn “Gả cho cái loại này, khó trách cô đi ra ngoài làm kỹ nữ.”

Nữ nhân sửng sốt một trận, khuôn mặt tươi cười nháy mắt cương thành màu gan lợn “Anh nói cái gì cơ?!”

Trần Thịnh không để ý tới cô ta, quay đầu đối với nam nhân đang giương nanh múa vuốt kia cười lạnh “Bố mày đối với cái loại dâm đãng như vợ mày không có hứng thú. Đừng có coi đồ đê tiện như bảo bối!”

Hai vợ chồng mặt đều màu gan lợn, đúng là tôn nhau lên thành thú. (~ kết hợp, bonus thú vị hay ho nực cười)

Nháo ầm ĩ khoảng nửa giờ, quản lý khuyên can mãi mới đem hai vị này tiễn bước. Vừa nhìn mảnh thủy tinh vụn vỡ, lại nhìn còn lại không mấy vị khách, mặt đều tái rồi. Quay đầu liền hướng Trần Thịnh phát giận.

“Sinh hoạt cá nhân của anh tôi cũng lười quản. Nhưng không thể để nó ảnh hưởng tới công ty! Anh tính tính xem suốt hai năm qua có bao nhiêu người tới nháo sự rồi! Tất cả đều là phá sự của anh! Trần Thịnh! Tôi nói cho anh, tôi chịu đủ anh rồi! Lần sau mà còn có loại sự tình này xảy ra, anh....”

Hắn trừng mắt nhìn, nguyên bản chuẩn bị mắng mấy câu kiểu “Anh sớm cút đi cho tôi” vv... nhưng chống lại sắc mặt băng lãnh của Trần Thịnh, lại nhớ tới công trạng vĩ đại của đối phương, câu nói kia liền ế lại, nuốt ngược vào. Giương nanh múa vuốt trong chốc lát liền oán hận rời đi.

Những đồng sự khác đứng xem náo nhiệt cũng phân tán đi, mà cái vị vô tội chịu thay Trần Thịnh một đấm kia thì chỉ lưu lại một ánh mắt ý “Vẫn là đại ca ngài giỏi a, ngay cả quản lý cũng không thể làm gì được anh”, sau đó cũng buồn bực chạy đi.

Trần Thịnh cúi đầu tháo bao cổ tay, chuẩn bị thuận thế tan ca sớm. Vừa mới quay người liền nhìn thấy một người đứng yên lặng ở đằng sau, nghiêm mặt hỏi “Có thể bắt đầu chưa?”

Nguyên lai chính là Tả Dật mặt không đổi sắc đứng ở một bên xem náo nhiệt.

Trần Thịnh nhíu mi “Anh còn chưa đi?”

“Hẹn 7h đến 9h, hiện tại mới có 7h40” Tả Dật nghiêm mặt nói “Sau 9h anh phải bù 40 phút.”

Trần Thịnh cười lạnh nhìn hắn, cảm thấy quái thai nơi nào cũng có, không cần cảm thấy kỳ quái. Một lần nữa buộc lại bao cổ tay, thật sự cùng hắn tập luyện.

Trong góc căn phòng tập thể thao trống rỗng cũng chỉ có hai người bọn họ đối với bao cát huy quyền.

Thanh âm nắm đấm rơi xuống bao cát nặng nề mà sâu nặng. Mồ hôi lạnh theo trên mặt Tả Dật rơi xuống cũng là ánh sáng duy nhất trên khuôn mặt ngây ngốc của hắn. Hắn chuyên tâm huy quyền, lỗ tai nghe được lời khen của Trần Thịnh “Sức bật không tồi.”

Trần Thịnh rất khó khen người khác, chỉ đạo hắn vài động tác, nghiên cứu hắn một phen liền nói “Trụ cột của anh cũng được. Đánh quyền lực cơ bản rất trọng yếu nhưng còn phải học vận dụng kỹ xảo.”

Y nhìn Tả Dật dưới sự chỉ đạo của y liên tiếp huy mấy chục quyền rốt cuộc cuối cùng cũng nghe được một tiếng trầm đục đấm vào bao cát, nhướn mày hừ lạnh một tiếng, xem như lời tán thưởng giản lược cho câu “Học được rất nhanh.”

Tả Dật đầu toàn mồ hôi, dừng lại động tác, giương mắt nhìn y. Ánh mắt rất sâu, ẩn dấu rất nhiều cảm xúc. Người bình thường bị loại ánh mắt này nhìn sẽ cảm thấy áp lực.

Nhưng Trần Thịnh cũng không quan tâm hắn có tâm tình phức tạp như thế nào, ngay cả nhìn cũng lười nhìn.

Luyện tập xong, tắm rửa thay quần áo, lúc đi ra đã hơn 10h. Trần Thịnh mang theo ba lô đi xuống dưới tầng. Tả Dật một thân tây trang phẳng phiu, dáng người cao mà thon gầy, đứng ở một góc cầu thang hẻo lánh chờ y.

Trần Thịnh đi thoáng qua bên người hắn, bị hắn gọi một tiếng “Huấn luyện viên.”

Vừa quay đầu lại đã bị băng gạc tẩm thuốc mê che lại.

Trần Thịnh quay đầu tránh thoát, vừa muốn huy một quyền qua thì cả người ngay cả ba lô đều đã bị ném xuống cầu thang. Đông đông đông lăn xuống cả một tầng. Bụng đau nhức, nửa thân mình rơi gần như tê liệt – Tả Dật sống học xong liền dùng, thế nhưng dùng một quyền y vừa dạy, trực tiếp đấm y ngã xuống cầu thang.

Chịu đựng cả người đau nhức, y nghiêng người nhảy lên, thuận tay ném ba lô về phía Tả Dật đang đi tới, sau đó huy quyền thẳng lên trên. Thế nhưng nấm đấm lại rơi vào khoảng không, Tả Dật đã vọt đến bên người, chế trụ khuỷa tay của y bẻ gập ra sau.

Đối phương nhấn một cái, cả cánh tay của y liền nháy mắt độn đau thoát lực, sau đó cả người bị giam cổ ngưỡng về phía sau, chàng tiến vào bờ ngực cứng rắn của đối phương. Tả Dật vừa giam cổ của y, vừa chậm rãi đem băng gạc tẩm thuốc mê che lên mũi y.

Đau đầu muốn nứt, mỗi một lần giãy dụa đều nghe được xương sống rung động “rắc rắc“. Y bị chế trụ tất cả động tác, một thân cường tráng vân da, các kỹ xảo cận chiến đều không có đất dụng võ.

Người này tuyệt đối luyện qua, lúc nãy trúc trắc tất cả đều mẹ nó là giả vờ!

Trần Thịnh hai mắt nộ trừng bị che lại miệng mũi, cơ nhục buộc chặt mấy chục giây, động tác dần dần nhỏ lại, rốt cuộc vô thanh vô tức.

Tả Dật buông băng gạc ra, nhìn y không hề động tĩnh gì, đoán y đã ngất đi. Vì thế hắn cúi người dùng lực nâng thân thể trầm trọng của y lên.

Nào ngờ vừa mới kéo đi được 1 bước liền bị một quyền ngoan trọng đấm vào mặt. Mắt kính gọng vàng nhất thời bay ra ngoài.

Nửa khuôn mặt nhanh chóng sưng vù sung huyết. Tả Dật bụm mặt lui ra phía sau một bước, nhìn Trần Thịnh mắt đầy sát khí há mồm thở dốc ở trước mặt. Rốt cuộc hiểu được mình sơ sẩy ở đâu – những người tập thể hình có lượng hô hấp lớn hơn so với người thường.

Như vậy tiếp theo sẽ khó thực hiện một ít. Hắn một bên nghĩ một bên nghiêm mặt tiến lên. Nghiêng người né quyền đầu của Trần Thịnh, né xong liền đã tiến sát tới sau lưng Trần Thịnh, khống chế lực đạo, một chưởng chụp trúng đốc mạch của y.

Trần Thịnh hừ cũng không hừ nổi một tiếng liền gục xuống. Tả Dật tiến lên một bước liền tiếp được thân thể xụi lơ của Trần Thịnh. Bởi vì quá nặng, còn liên tiếp lảo đảo mấy bước.

Hắn thật cẩn thận đem Trần Thịnh đã hôn mê lật qua kiểm tra một chút. Hắn lần đầu tiên có chút không yên, lo lắng lực đạo khống chế không chuyển chụp choáng váng Trần Thịnh.

Điều này rất trọng yếu. Nếu choáng váng thì không thể nhìn thấy cặp mắt kia nữa.

Trần Thịnh thoạt nhìn không có việc gì, chỉ là bị đột nhiên đánh trúng huyệt vị nên nước mắt không tự giác mà rơi xuống. Nước mắt băng lãnh ẩm ướt tay Tả Dật. Lông mi ngắn ngủi cũng bị nhiễm ướt, mấy sợ tóc đen tạo nên bóng ma khêu gợi kết hợp với chiếc mũi cao ngất, nhìn qua giống như một pho tượng thần bị mưa ướt.

Tay Tả Dật run lên, cảm thấy hình ảnh này đẹp đến kỳ lạ.

Hắn cẩn thận đem băng gạc tẩm thuốc mê một lần nữa bịt lại miệng mũi của Trần Thịnh, để đối phương hít thêm trong chốc lát. Sau đó nhặt lên chiếc kính của mình, kéo lấy ba lô của Trần Thịnh đeo lên lưng rồi xoay người nâng Trần Thịnh dậy, rời khỏi tòa nhà.

Hắn ở trên con đường hẻo lánh bắt một chiếc taxi, nói Trần Thịnh là bằng hữu uống rượu say của mình, cứ thế trực tiếp ngồi xe về nhà.

Căn phòng mới chuyển tới cũng không có quá nhiều đồ đạc. Chủ cho thuê để lại mấy món đồ đơn giản như bàn giường, hắn cũng bỏ thêm vài ngăn tủ vào. Tả Dật đem Trần Thịnh nửa dìu nửa ôm tiến vào trong phòng ngủ, ném lên trên giường. Hắn lui ra phía sau một bước đứng ở bên giường nhìn thân hình cao lớn kia – cái trán lúc ngã xuống cầu thang bị phá da còn mang theo tơ máu- uể oải xụi lơ trên giường của hắn. Đột nhiên tim hắn đập nhanh đến không thể khống chế, kích động nói không lên lời. Tựa như khi còn bé lần đầu tiên bắt được một con bọ ngựa lớn giương nanh múa vuốt, hắn lập tức đem chân và cánh của nó từng chiếc từng chiếc xé xuống.

Trần Thịnh là giữa cơn đau nhức từ mông truyền tới tỉnh lại. Song trọng tác dụng của thuốc mê và bị đánh vào gáy khiến đầu y đau như muốn nứt ra. Nhưng nó vẫn còn kém xa cảm giác đau đớn xé rách từ phía sau truyền tới. Tựa như có một cái bàn ủi nóng bỏng xuyên qua nội bích, từng điểm từng điểm không chút do dự, đâm thẳng vào sâu bên trong.

Mắt còn chưa mở ra đã nghe thấy tiếng rên rỉ, khàn khàn mà đau đớn. Mờ mịt theo động tác của người phía sau lay động trong chốc lát, y mới miễn cưỡng phán đoán ra thanh âm kia là của mình. Y hơi hơi khép lại đôi môi hé mở khô khốc liền nếm được mùi máu tươi bên khóe miệng.

Gần như là trong nháy mắt nếm được vị rỉ sắt kia, thần trí của y nhanh chóng hồi phục. Tiếng hít thở ồ ồ vô thức bị mạnh mẽ kiềm hãm, tiếng rên rỉ cũng theo đó im bặt. Y mở to hai mắt, ánh mắt sát khí bức người liền nhìn thẳng khuôn mặt của Tả Dật.

Mang đôi kính mắt vỡ nứt, khuôn mặt tiêu chuẩn biến thái, nửa bên má trái còn phù thũng là kết quả từ một đấm của y.

Tả Dật gần như si mê thưởng thức đôi mắt của y mở ra trong nháy mắt kia. Hưởng thụ đôi mắt tràn ngập sát ý cùng lệ khí dừng ở trên mặt của mình. Đương nhiên, hết thảy những điều này đều không biểu hiện một chút nào từ sắc mặt ngây ngốc của hắn- Trần Thịnh duy nhất có thể nhìn đến cũng là khuôn mặt biến thái băng lãnh tê liệt mà thôi.

Trần Thịnh nắm tay liền muốn huy qua, nhưng tay lại chỉ vô lực nâng lên một chút. Y nghe thấy tiếng xích sắt vang leng keng, mười ngón tay run rẩy đấu tranh hồi lâu mới miễn cưỡng nắm thành hình nắm đấm.

Y thở hổn hển, đem hết toàn lực căng thẳng cơ nhục toàn thân. Nhưng lại không có chút biện pháp nào, y ngay cả tay cũng không nâng dậy nổi.

“Ni mã (cũng ko biết chính xác nghĩa có lẽ để nguyên hoặc đm cũng được)...mày hạ dược gì.... cho bố mày....” y nghiến răng nghiến lợi nói. Mỗi một câu nói ra đều thập phần gian nan, đầu lưỡi mềm nhũn, trong miệng hàm cả nước bọt và máu do y cắn môi chảy ra.

Tả Dật rất hài lòng với ánh mắt ngoan tuyệt tức giận của y lúc này. Hắn nhìn thẳng lại cặp mắt kia, một bên thưởng thức, một bên dùng ngón tay lạnh lẽo nhu ấn huyệt khẩu của Trần Thịnh. Dùng sức bài khai cánh mông cơ nhục rắn chắc, đem phân thân của mình càng thêm vùi sâu vào trong, chậm rãi nói “Thuốc làm lỏng cơ bắp.”

Ánh mắt Trần Thịnh tựa như sắp phun hỏa. Lãnh ý và sát ý từ đôi mắt y lúc bình thường gần như có thể khiến cho kẻ bị y nhìn thẳng phải run rẩy sợ hãi. Nhưng giờ phút này y ở trong tầm mắt của Tả Dật lại là – thân hình trần trụi, vai rộng mông hẹp, làn da kiện mỹ lưu sướng trơn mượt tựa như tơ lụa màu vàng. Hai tay hai chân bị còng da gắt gao trói buộc với dây xích, bị tách ra thành hình chữ đại. Đôi chân thon dài dang rộng ở giữa là huyệt khẩu đang bị bắt gắt gao hàm trụ phân thân của Tả Dật. Tư thái lúc này lại kết hợp với loại ánh mắt kia, Tả Dật cảm thấy mình cũng bắt đầu phát run lên nhưng không phải vì sợ hãi mà là khó nhịn được kích động cùng hưng phấn.

“Mẹ mày.... Ngô!” Trần Thịnh còn muốn mắng nữa nhưng phân thân thô to không phải của người thường kia đã hung hăng đâm vào trong, gần như là đem y đâm xuyên!

Trần Thịnh không thể tin mở to hai mắt của mình, trên trán bạo khởi gân xanh. Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến y cả người đều kịch liệt run rẩy và tê dại! Y mất khoảng hai giây mới khôi phục được thần trí, gian nan cúi đầu nhìn xuống – Tả Dật đang đem căn hung khí tai họa thong thả rút ra bên ngoài. Trần Thịnh trơ mắt nhìn căn quái vật ít nhất có khoảng 27-28 cm, thô tựa như mã tiên (dương vật của ngựa) kia mang theo huyết nhục mơ hồ rời khỏi phía dưới của mình! Y bị thống liệt, hoàn toàn thống liệt! Y quả thực không thể tin tưởng được thứ đồ chơi này thế nhưng có thể đâm đi vào!

Y thân là thuần công kiêm thuần tra công có chút danh tiếng trong cái vòng luẩn quẩn này. Tung hoành biển hoa mười mấy năm, cúc hoa như hắc động gặp qua không thiếu nhưng lại chưa từng gặp qua loại dưa chuột mã tiên này. Ni mã, chỉ có diễn viên da đen trong mấy phim con heo trọng khẩu vị (nặng đô) mới có loại chim lớn như vậy a!

Tả Dật tiếp tục hai tay dụng lực bài khai hậu huyệt mặc dù đã bị thống một hồi lâu nhưng vẫn nhỏ hẹp khó nhập như cũ. Hung khí dính đầy dịch cùng tơ máu lại một lần nữa thong thả xâm nhập. Trần Thịnh trơ mắt nhìn căn gậy gộc gân xanh bạo lộ kia lại đâm vào, lỗ tai cơ hồ có thể nghe thấy được thanh âm bên trong mình bởi vì bị khuếch trường mà xé rách như lụa trắng.

Lụa trắng bị xé rách cũng chỉ là ảo giác! Trong hiện thực, âm thanh phát ra có loại trắng mịn mà thâm trầm tiếng nước. Thật giống như là thanh nhồi cao su thong thả nhưng kiên định đâm vào ống tiêm tế gầy, mang theo tiếng vàng “bẹp bẹp” từng điểm từng điểm đâm sâu vào trong. Đem không khí, trơn tề máu mà tràng nhục bởi vì bị chống tràn đầy mà trở nên đỏ tươi, tất cả đều hung hăng nhồi vào trong.

Vị bác sĩ mạnh mẽ kim tiêm thô to đâm vào ống tiêm tế gầy- Tả Dật, mặt không đổi sắc, chỉ có từ bên kính nứt vỡ nhìn thấy được một tia quang mang trong ánh mắt. Loại quang mang này âm trầm mà thâm thúy, tựa như ám quang quỷ quyệt ánh xạ nơi giếng cạn giữa đêm khuya. Đó là một loại điên cuồng sa ngã. Vẻ mặt hắn cương ngạnh nhưng kỳ thật là thích đến không thể tự khống chế. Tựa như loại khoái cảm gần chạm tới linh hồn khi cầm dao giải phẫu, được xé tan khối thi thể mà hán khát vọng đã lâu. Hắn từng chút từng chút một mà xé rách làn da, cho dù bị đè ép có chút đau đớn nhưng khoái cảm mãnh liệt lại vượt xa chút đớn đau này.

Trần Thịnh đau đến cơ hồ ngất đi nhưng chỉ sau một cái chớp mắt lại bị động tác kéo ra của Tả Dật khiến cho đau đến thanh tỉnh lại. Tràng nhục bị xé rách đè ép gắt gao bám dính vào căn hung khí kia. Cũng bởi vậy mà bị lôi kéo ra ngoài, từng chút từng chút theo căn quái vật kia rời khỏi mà phát ra những thanh âm “Phốc phốc”, tiếng nước niêm nị chảy ra càng nhiều trơn dịch, bạch dịch cùng dòng máu đỏ tươi huyết dị.

Dược lực khiến cơ nhục của y mệt mỏi vô lực, ngay cả run rẩy cũng phát ra gián đoạn. Trần Thịnh lúc đầu còn thỉnh thoảng mắng được vài câu nhưng lát sau cũng chỉ có thể áp lực thở dốc. Tả Dật không ngừng lấy tay kéo cái đầu vô lực cúi xuống của y, bắt buộc y nhìn về phía hắn. Trần Thịnh đúng như hắn mong muốn, hung ác mà trừng hắn. Y cũng chỉ có thể hung ác trừng hắn mà thôi vì ngay cả khí lực để cắn môi cũng không có. Bờ môi khép hờ theo động tác của Tả Dật mà không ngừng chảy ra nước bọt. Toàn bộ thân thể đều như không phải của y, chỉ có cảm giác đau đớn bị căn thiết nóng bỏng ngạnh sinh sinh cắt thành hai nửa là rõ ràng.

Vũ khí y khống chế biển hoa lúc này uể oải nầm úp sấp trong bụi cỏ đen bị trơn dịch tẩm ướt, theo động tác của Tả Dật hơi hơi đung đưa. Loại vận động pittong máy móc này không biết giằng co bao lâu. Trần Thịnh đau đến mức thần trí đều hoa mắt ù tai, không ngừng lặp lại giữa ngất đi và đau tỉnh. Trong lỗ tai chỉ nghe thấy những tiếng “vù vù”, dần dần, giống như tiếng nước càng ngày càng phát ra lớn hơn, thanh âm “bẹp bẹp” cũng càng thêm thông thuận – Tả Dật rốt cuộc đâm y thống “khai” (khai = mở nhưng nên giữ nguyên vì nó cùng từ khai bao và khai huân)

Tiếng túi cầu đánh vào cánh mông “ba ba” bắt đầu vang hơn, động tác của Tả Dật cũng càng lúc càng nhanh, rốt cuộc cũng có tiết tấu hoan ái của người bình thường. Trơn dịch pha máu bắt đầu tạo thành từng vòng từng vòng bạch sắc bọt biển, tựa như dùng chày đá nghiền áp thành đậu hũ tương. Động tác nuốt vào phun ra của mị nhục cũng càng thêm điên cuồng, giống như nóng vội đem căn hung khí thô to biến thái kia nuốt vào lại nhả ra, nuốt vào lại nhả ra!

Trần Thịnh vốn đã thành công lâm vào hôn mê sâu lại không thể không bị cơn đau làm cho bừng tỉnh, hơn nữa tạm thời cũng mất đi cơ hội ngất đi. Trùng kích cao tốc nóng bỏng khiến y cơ hồ không thở nổi, ngay cả tiếng hít thở cũng bị phá thành mảnh nhỏ. Động tác giã vào bên trong y của Tả Dật tựa như dùng máy khoan đánh vào tường đá, đem bên trong y giảo rối tinh rối mù, tựa như lục phủ ngũ tạng đều bị quấy thành một, toàn bộ trong bụng đều vỡ vụn thành tương hồ. Dưới động tác thoát phá này, tầm mắt y mơ hồ nhìn xuống dưới, phảng phất thấy bụng của mình nở ra. Tả Dật ở nơi đó đến đến đi đi, y thậm chí có loại ảo giác bụng của mình bị một căn cột đá chống đỡ trướng trướng lạc lạc.

“Ngô....A.....” thần chí của y không rõ, rốt cuộc từ khóe môi khô nứt hơi hơi hé mở tràn ra một thanh âm mà bản thân y hoàn toàn không thể khống được.

Thanh âm kia khàn khàn, mang theo loại ảo giác bị phá hủy, kết hợp vởi vẻ mặt mê ly sũng ướt mồ hôi, hai tay bị gắt gao trói buộc, vòng eo run nhè nhẹ cùng cơ bụng buộc chặt vì đau đớn và huyệt khẩu nhu nhuyễn mà huyết nhục mơ hồ của y quả thật là thuốc thôi tình tốt nhất. Động tác của Tả Dật đột nhiên gia tốc, cuồng phong mưa rào, vạn mã bôn chạy. Xiềng xích trói buộc tay chân phát ra những tiếng trọng vang cùng với tiếng của chiếc giường lớn dưới thân họ không chịu nổi gánh nặng mà thét chói tai, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng rên rỉ khi đứt đoạn khi liên tục của Trần Thịnh.

Tiếng thở dốc của Tả Dật cũng bắt đầu ồ ồ, khuôn mặt băng lãnh mà trắng bệch rốt cục có huyết sắc. Mồ hôi theo trên trán của hắn từng giọt từng giọt chảy xuống dưới. Thần sắc dưới đáy mắt của hắn cũng mê ly như Trần Thịnh, trừ bỏ hung hăng va chạm hắn cũng không thể nghĩ tới bất luận thứ gì khác nữa. Hai tay của hắn gắt gao nắm lấy đùi của Trần Thịnh, ngón tay thâm thâm kháp nhập vào bắp đùi kiên cố mềm dẻo của đối phương, gần như kháp ra từng đạo vết bầm xanh tím.

Trong nháy mắt cao trào tiến đến, hắn liều chết đâm vào chỗ sâu nhất trong huyệt động của Trần Thịnh, thấp giọng gào thét, dưới cơn co rút run rẩy của Trần Thịnh, liên tiếp đem ba bốn cỗ chất lỏng nóng bỏng hung hăng bắn vào trong!

Tả Dật thở hổn hển dừng lại động tác, hung khí còn dừng ở chỗ sâu trong Trần Thịnh, gân xanh trên trụ thể còn run nhè nhẹ. Mà tràng nhục bên trong nội bích của Trần Thịnh liên tục co rút bao trụ lấy nó, ôn nhu lưu luyến không rời. Bao vây lấy hắn nhè nhẹ run rẩy tựa như đang nhẹ nhàng liếm láp.

Mồ hôi theo hàng mi nhỏ giọt, làm mơ hồ tầm nhìn. Hắn dại ra trong chốc lát sau đó mới vươn tay tháo xuống kính mắt, lau một phen rồi lại đem kính mắt bị tẩm ướt mù sương kia đeo lại – tuy rằng đã nứt vỡ nhưng so với không đeo vẫn tốt hơn vì hắn là cận thị nặng.

Sau đó hắn cúi đầu nhìn về phía Trần Thịnh. Đầu của Trần Thịnh nghiêng về một bên, chỉ còn eo lưng là vô thức run rẩy, đã sớm không biết từ lúc nào thì triệt để hôn mê. Đôi mắt mà hắn vô cùng yêu thích kia giờ đã đóng chặt, khóe miệng sẽ cong lên độ cong trêu tức cũng vặn vẹo, mày cau rất chặt, đó là thần tình thống khổ đến mức tận cùng.

Tả Dật mặt không chút thay đổi, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Trần Thịnh. Vuốt ve khóe mắt và khóe môi sũng mồ hôi lạnh của y. Động tác mềm nhẹ giống như lúc hắn mềm nhẹ xé từng cánh hoa đặt nhẹ trên thi thể con ếch bị hắn tách rời.

Hắn cúi xuống hôn Trần Thịnh, hôn ở trên khóe môi tím bầm của y. Động tác này liên lụy đến bộ phận tương liên giữa hai người khiến Trần Thịnh trong vô thức co rút một chút, môi khẽ run tựa như là hôn đáp lại.

Tả Dật bởi vì động tác này mà vừa lòng đến ngay cả đầu ngón tay cũng đều phát run lên, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình lãnh đạm chết cứng. Hắn do dự làm ra động tác nhếch nhếch khóe môi, cảm giác đây là nụ cười đắc chí thỏa mãn nhưng cơ bắp trên mặt cương ngạnh không xé rách ra được, cực kỳ không thói quen nên cũng chỉ có thể từ bỏ.

Hắn đem phân thân rút ra khỏi cơ thể Trần Thịnh. “Ba” một tiếng vang nhỏ, mang theo bên trong đại lượng chất lỏng không ngừng phun ra. Hắn cúi người dang rộng hai đùi của Trần Thịnh, thưởng thức huyệt khẩu tựa như nụ hoa nở rộ, kiên nhẫn mà nhìn mị nhục bị xé rách phun ra từng đoàn từng đoàn hỗn loạn trọc dịch đỏ trắng ra bên ngoài – rất đẹp! Hắn đâm nơi này đến loạn thất bát tao, một đống hỗn độn tựa như đảo nát đóa hoa những mảnh nhỏ ướt sũng, dâm mĩ xinh đẹp đến nói không lên lời.

Hắn lẩm bẩm thật nghiệm kết cấu cùng tên thuốc – tựa như người bình thường nhẹ giọng hừ ca – lấy ngón tay bài khai huyệt khẩu để ngăn nó vì tràng nhục sung huyết sưng lên mà ngăn chặn huyệt khẩu, nhìn chất lỏng dần dần bị phun hết. Sau đó nghiêm mặt đứng dậy rời đi chuẩn bị dụng cụ thanh tẩy và trị liệu.

Chăm sóc xong đóa hoa bị hắn đâm rối tinh rối mù của Trần Thịnh. Hắn đổi ga giường, kiểm tra lại xiềng xích, gửi tin nhắn cho chủ nhiệm phòng xin một ngày nghỉ phép sau đó cởi bỏ kính mắt, lên giường ôm chặt Trần Thịnh đi vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.