Thắng Giả Vi Vương

Chương 5: Chương 5




Tả Dật ngủ không sâu nên khi nghe được động tĩnh liền tỉnh lại. Nhanh chóng nghiêng nghiêng đầu. Nhưng tóc vẫn bị Trần Thịnh cắn một nhúm. Cảm giác đau đớn khi tóc bị ngạch sinh sinh kéo xuống khiến thần trí vốn còn có chút hỗn độn của hắn lập tức thanh tỉnh lại.

Cảm giác đau đớn khi da đầu bị xé rách kéo dài rất lâu, bên tai nghe được tiếng Trần Thịnh phun ra sợi tóc trong miệng, nước miếng hung mãnh bắn lên trên trán của hắn.

Trần Thịnh gập khuỷu tay dùng phía trong cánh tay đánh hắn. Động tác thực ngoan trọng thiếu chút nữa đã đánh trúng. Hắn bình tĩnh cúi đầu, mặt sát qua bả vai bóng loáng của Trần Thịnh. Trần Thịnh giãy dụa cuộn tròn thân mình dùng bả vai đỉnh hắn một cái, đụng vào miệng vết thương trên mặt hắn nhưng hắn không để ý, chỉ tựa đầu càng thêm thấp, vùi vào trong chăn.

Trong chăn vô cùng ấm áp, tất cả đều là hương vị của người nam nhân táo bạo này. Hắn đem mặt dán ở trên lồng ngực của Trần Thịnh, cảm giác gối đầu lên cơ nhục rắn chắc thật tuyệt, quanh chóp mũi giống như có thể ngửi thấy mùi xạ hương nồng đậm. Trần Thịnh mắng to, lồng ngực kịch liệt phập phồng, mà hắn lại nằm trên ngực y, nghe tiếng tim đập kịch liệt, đột nhiên nhịn không được, hung hăng nhéo cơ ngực kiên cố lại mềm dẻo kia.

Sau đó hắn xốc chăn lên đứng dậy, sờ tìm kính mắt bên giường đeo vào, ngồi ở bên giường. Hắn cúi đầu liền có thể nhìn thấy Trần Thịnh lõa ngực trừng mắt nhìn hắn. Trên làn da căng đầy tràn ngập những dấu vết xanh tím do hắn ngày hôm qua nắm siết chà đạp, còn có vệt móng tay đỏ thẫm hắn vừa mới cào lúc nãy, phong cảnh thật sự rất đẹp.

“Mẹ mày! Biến thái! Thả bố mày ra!” Trần Thịnh vừa mới tỉnh lại đã trừng lớn mắt, tay chân giãy dụa kéo động xiềng xích phát ra những tiếng vang kịch liệt. Y ở trong cơn cuồng nộ do bị xâm phạm vũ nhục, rõ ràng mấy giờ trước còn bị làm cho vô cùng thê thảm, hôn mê bất tỉnh vậy mà nhanh như vậy đã khôi phục tinh thần.

Tả Dật đã sớm đoán được loại phản ứng này của y, hơn nữa cảm thấy cái loại tràn đầy thể lực cùng sinh mệnh lực này của y thật sự là rất tốt. Hắn cảm thấy mỹ mãn mà nghiêm mặt rời giường, đi phòng khách lục tìm trong ba lô của Trần Thịnh, tìm ra di động của y.

Sau đó hắn nghiêm mặt quay trở về, trừ bỏ di động còn mang theo một con dao giải phẫu bén nhọn mà khéo léo. Dùng con dao kia để ở động mạch cổ của Trần Thịnh, hắn mở di động ra, hỏi y “Quản lý của cậu tên là gì?”

Trần Thịnh cười lạnh, “Mắc mớ gì tới mày! Mày cảm thấy bố mày sẽ nói sao?”

Tả Dật dời dao đi xuống, vẽ trên ngực trái của y, bên dưới đầu vú thâm nâu, nhẹ nhàng mà khắc ra một hình chữ thập nhỏ bằng đầu ngón tay. Dòng máu đỏ tươi dũng mãnh tràn ra, hắn phải vô cùng cố gắng mới có thể khống chế được chính mình không đâm sâu xuống.

Sau đó hắn để ngón tay ở trên chữ thập kia, lại hỏi “Quản lý của cậu tên là gì?”

“Mẹ mày... Ô!” Trần Thịnh vừa mắng ra hai từ đã nhịn không được kêu rên một tiếng. Tả Dật đem đầu ngón tay đâm vào miệng vết thương, ngón áp út đâm vào, ngón trỏ và ngón cái lại kẹp nhũ tiêm của y kéo lên trên.

Trần Thịnh cắn chặt răng, hít sâu, ánh mắt trừng căng như thuốc nổ tùy thời đều có thể bạo liệt.

“Mẹ tôi không ở đây, cũng không phải quản lý của cậu” Tả Dật nói, hơn nữa còn nói thập phần chân thành. Sau đó hắn di dao phẫu thuật xuống, theo cái chăn mỏng đắp hờ trên người y, theo cái bụng lõm xuống của y, chuyển thẳng tới vật bởi vì phẫn nộ và ghê tởm mà ngừng thần bột (chào cờ buổi sáng =)) Hắn lật thân dao lại, dùng sống dao lạnh lẽo vuốt ve vũ khí của Trần Thịnh. Từng chút từng chút vuốt phẳng cho tới tận túi túi mềm nhũn bên dưới, “Cậu không nói, tôi liền cắt nó đi, đem những thứ bên trong đều lấy ra. Cậu yên tâm, sẽ không nhiễm trùng, cũng sẽ không xấu đâu.”

Lồng ngực của Trần Thịnh phập phồng càng thêm lợi hại, trên trán bạo xuất gân xanh phẫn nộ, nắm tay siết chặt phát ra những tiếng khớp xương “tạch tạch” đầy dữ tợn.

Tả Dật không chút hoang mang hỏi lại lần thứ ba, “Quản lý của cậu tên là gì?”

Lần này Trần Thịnh nghiến răng trả lời – bởi vậy có thể thấy, đối với một thuần công, chim và trứng so với tính mạng hay đầu vú đều trọng yếu hơn, đó cũng là thứ duy nhất có thể khiến cho y cúi đầu.

Tả Dật tìm cái tên kia ở trong danh bạ điện thoại của y, ấn xuống nút gọi điện, để ở bên mặt y, “Nói với hắn cậu muốn từ chức.”

Trần Thịnh trừng hắn.

Tả Dật nghiêm mặt tiếp tục nói, “Đừng làm trò ngu ngốc gì.” Sau đó dùng sống dao chọt chọt hai quả trứng đang nằm dưới nguy cơ kia.

Biểu tình của Trần Thịnh rõ ràng là tức đến muốn hộc máu, răng trắng hung ác ma sát kêu đến “kèn kẹt” không ngừng. Ngay sau khi nghe thấy mấy tiếng “Alô? Alô?” của tên quản lý ngày hôm qua tính mắng y mà kết quả lại bị y dọa chạy đi, rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi mắng, “Alô cái mẹ mày ý! Bố mày khó chịu cái loại ẻo là như mày lâu lắm rồi, bố mày mặc kệ!”

Lời này ác độc kiêm ngạo kiều cỡ nào, quản lý đầu bên kia điện thoại bị nói đầu óc trống rỗng, sửng sốt hai giây mới nhớ ra phải phản kích nhưng điện thoại cũng phù hợp với tính cách lãnh ngạo rắm thối của Trần Thịnh, nhanh chóng tắt máy.

Tả Dật đem chiếc di động mới kia đóng lại, đặt ở trên tủ đầu giường, vỗ vỗ mặt Trần Thịnh, tâm tình thực thư sướng.

Sau đó sự thư sướng của hắn liền tạm dừng bởi vì Trần Thịnh đột nhiên quay đầu, hung ác cắn bàn tay vỗ mặt y của hắn – y vẫn luôn không buông tha bất cứ cơ hội công kích Tả Dật nào. Bàn tay kia cơ hồ trong phút chốc liền tê dại, máu hung mãnh tràn ra từ khóe miệng của Trần Thịnh.

Tả Dật bị y hung hăng cắn, khuôn mặt ngây ngốc rốt cuộc có một tia buông lỏng – hơi hơi nhíu nhíu mày. Hắn nhìn ánh mắt hung tàn như lang của Trần Thịnh, tràn ngập tơ máu, đằng đằng sát khí. Hắn thật thích, nó thật xinh đẹp.

Nhưng nếu cứ tiếp tục thưởng thức thì bàn tay này cũng phải phế đi. Cuối tuần này hắn còn có một buổi giải phẫu vô cùng quan trọng, bởi vậy cũng chỉ có thể thoáng chút tiếc hận, dùng tay còn lại thong thả bài khai cằm của Trần Thịnh ra.

Động tác của hắn thong thả mà cẩn thận, đem cằm của Trần Thịnh bóp đến trật khớp.

Đôi mắt kia của Trần Thịnh quả thật đỏ như mắt sói, trong phẫn nộ còn có hỗn độn đau đớn khó có thể ức chế. Y kiệt lực ưỡn ngực, từ trong cái miệng không thể khép lại phát ra tiếng rống phẫn nộ. Mà Tả Dật lại bình tĩnh và ngây ngốc, dùng bàn tay đầy máu tiếp tục vỗ nhẹ mặt y nói, “Cậu còn chưa biết rõ tình cảnh của mình lúc này là gì thì phải.”

Hắn thẳng người quỳ gối trên đầu giường, đem quần áo ngủ của mình đều lột xuống, lộ ra căn hung khí đã tra tấn Trần Thịnh cả một đem. Đó là một căn phân thân thập phần xinh đẹp, với kích cỡ chết người lại mang theo màu phấn hồng thuần khiết, gân xanh uốn lượn trên thân tựa như đồ đằng cổ. Nó hiện đang vươn thân đứng thẳng, giương cung bạt kiếm.

Sau đó hắn một tay nắm tóc Trần Thịnh, một tay siết cằm của y. Dưới tiếng hô phẫn nộ điên cuồng của tù binh của hắn, đem căn hung khí kia nhắm thẳng, nặng nề mà đâm vào.

Trần Thịnh liều mạng nghiêng đầu về một bên, thân thể cuộn lại, bụng run rẩy vô cùng kịch liệt. Tả Dật kiên định nắm tóc của y, nắm mặt của y, từng điểm từng điểm đem phân thân đỉnh vào sâu bên trong.

Trần Thịnh phát ra một tiếng ho sặc sụa. Phân thân nhồi toàn bộ khoang miệng của y, vướng vào yết hầu. Y không phải chưa từng ăn qua thứ này, nhưng hiển nhiên chưa bao giờ ăn big size kiểu này. Nếu không phải cằm bị trật khớp thì thậm chí còn không thể nhét vào trong. Toan thủy trong dạ dày lập tức bốc lên, y kêu rên muốn nôn mửa lại bị chặt chẽ ngăn chặn yết hầu.

Sau đó Tả Dật bắt đầu đong đưa eo, trừu sáp trước sau – việc này quả thực liền muốn mạng người- y thậm chí thà rằng Tả Dật cắm vào phía dưới, ít nhất y còn có thể giãy dụa thở. Đây là loại cảm giác khủng bố khi hít thở không thông, thiếu dưỡng khí khiến cho đầu óc cực đoan hôn trầm. Từ đầu lưỡi đến yết hầu đều bị ma sát ê đau vô cùng, quả thật là tựa như sắp nứt vỡ ra!

Y giãy dụa vặn vẹo, khuỷa tay gập vào trong, một lần so một lần càng thêm vô lực mà vỗ lên eo Tả Dật. Không lâu sau y liền mất đi khí lực, cánh tay buống xuống dưới ga giường, chỉ có ngón tay là bắt lấy gối đầu – thứ này tối hôm qua lúc y bị thao còn không có, hẳn là sau khi y mê man đi Tả Dật cho y gối lên.

Động tác của Tả Dật càng lúc càng nhanh, túi trứng đánh lên mặt y phát ra từng tiếng “ba ba“. Mà y bị nghẹn không thể thở được, ánh mắt trắng dã, eo bụng run rẩy càng lúc càng nhỏ nhưng ngón tay siết gối đầu càng lúc càng chặt, đem gối đầu quấy loạn thành một đoàn, siết đến nó dữ tợn lõm xuống.

Lần này Tả Dật tiết rất nhanh, có lẽ là bởi vì bên trong thật sự rất ấm áp ẩm ướt, có lẽ bởi vì khoái cảm ở trong khoang miệng y tàn sát bừa bãi quá kích thích. Phân thân của hắn đặt ở hầu khẩu của Trần Thịnh, cứ thế toàn bộ bắn vào trong. Từng cỗ từng cỗ niêm trù bạch trọc rót đầy yết hầu. Trần Thịnh vô ý thức lắc lư đầu, phát ra một chút giãy dụa mỏng manh cuối cùng.

Sau đó hắn rời khỏi, nhìn khuôn mặt bị túi trứng của mình va chạm đến đỏ bừng. Trần Thịnh ho khụ phun ra một ngụm bạch trọc, vô ý thức run rẩy hít một hơi rồi lại hôn mê bất tỉnh. Y vô lực rũ đầu xuống, hai mắt nhắm nghiền, nước bọt hỗn tạp tinh dịch còn thừa theo khóe miệng không thể khép chặt của y chậm rãi tràn ra ngoài.

Nhờ vào thể trạng cùng thể lực tốt của y ban tặng, lúc y tỉnh lại lần nữa cũng không cách quá xa lần đầu. Cái cằm trật khớp đã được Tả Dật chữa lại. Mà khiến y tỉnh lại là cơn đau nhức nơi ngón tay.

Tả Dật đang khom lưng, cẩn thận bôi cồn i ốt và thuốc giảm nhiệt, băng bó cho đầu ngón tay y – lúc trước y siết gối giãy dụa quá mức dùng lực, thế nhưng đem móng tay đều siết ra máu.

Trần Thịnh giãy dụa ngón tay bỏ bông tẩm thuốc sát trùng ra, còn muốn tiếp tục giãy dụa nhưng lại bị Tả Dật ấn lại. Khuôn mặt của Tả Dật khuất bóng, ở trong màn đêm có một tia khí chất âm trầm, hắn lãnh thanh nói “Đừng lộn xộn, tôi không muốn tiêm thuốc làm lỏng cơ bắp cho cậu nữa, tiêm nhiều đối với thân thể của cậu không tốt.”

Một tên biến thái vừa mới dùng phân thân thống liệt phía dưới và phía trên của y lại nói ra câu này thì thật sự là rất ghê tởm. Bởi vậy Trần Thịnh liền phun một ngụm nước bọt lẫn máu ra, dính ở trên mu bàn tay quấn băng gạc của Tả Dật.

Nướt bọt nhanh chóng thấm vào băng gạc, thật sự là muốn lau cũng lau không được.

Tả Dật không cho là đúng, chỉ ngây ngốc nhìn khuôn mặt y. Trong bóng tối ánh mắt của hắn ở sau thấu kính phiếm ra quang mang, nhìn qua còn giống như có một tia – si mê?

“Ánh mắt cậu nhìn tôi như vậy, rất đẹp.” Tả Dật nói ra một câu thập phần quái dị, một bên còn dùng ngón tay lây dính một ít cồn i ốt vuốt ve khóe mắt của Trần Thịnh.

Trần Thịnh bị hun đến đau xót, cắn răng xoay đầu qua một bên. Lần này Tả Dật không vì y không thuận theo không khuất phục mà đem mặt y của xoay thẳng lại. Hắn chỉ thấm cồn i ốt, chuyên tâm bôi thuốc cho ngón tay của y. Sau đó thu thập hết mọi thứ đi ra phòng ngủ.

Một lát sau khi quay trở về, hắn đem theo một bát cháo trắng. Để thêm mấy cái gối đầu ở sau đầu của Trần Thịnh, sau đó liền múc một thìa cháo định đút y.

Trần Thịnh để ý đến hắn mới là lạ, nghiến răng nghiến lợi chết cũng không chịu mở miệng. Tả Dật nhân tiện nói “Cậu không ăn tôi liền tiêm dịch dinh dưỡng cho cậu, cũng tương tự cả thôi.”

Trần Thịnh cười lạnh nhìn hắn, đột nhiên như là thỏa hiệp mà há to miệng, cúi đầu nuốt vào thìa cháo kia.

Tả Dật cúi mắt định múc thìa thứ hai, cái thìa vừa bỏ vào bát cháo thì cháo hoa ấm áp đã phun đầy mặt hắn.

Tả Dật đầy mặt là cháo, giương mắt nhìn về phía Trần Thịnh. Trần Thịnh nhếch môi cười lạnh, đầy mặt đều viết khinh thường.

Tả Dật buông bát cháo xuống, chậm rãi lau mặt, đứng lên, nghiêm mặt nói, “Xem ra cậu không có thói quen bị người thao, chờ mặt sau của cậu tốt rồi, chúng ta sẽ từ từ tiến hành.”

Tả Dật nói từ từ tiến hành, thật đúng là để từ từ tiến hành. Cho Trần Thịnh hai ngày đều tiêm dịch dinh dưỡng, mỗi ngày ở trong tiếng mắng chửi đầy tức giận và tiếng xiềng xích trói buộc tay chân va chạm leng keng, mạnh mẽ tách hai chân của y ra. Bao tay mang theo xúc cảm băng lãnh mở ra huyệt khẩu xem viết thương, sau đó đem những viên bông tẩm ướt thuốc từng chút từng chút nhét vào trong.

Trần Thịnh giãy dụa vô cùng hăng hái, mỗi lần Tả Dật đều phải bỏ ra tám phần khí lực để đè y lại. Bị tên biến thái chết tiệt dùng ánh mắt chuyên chú nghiêm cẩn như nhìn xem số liệu thí nghiệm và nhìn chằm chằm lỗ đít, hơn nữa còn nơi nơi xoa xoa, chỗ chỗ sờ sờ, so với bị thao còn muốn khó có thể chịu đựng hơn.

Đến buổi chiều ngày thứ ba, Tả Dật xin nghỉ, sớm liền tan ca. Theo thường lệ mở hai chân của Trần Thịnh ra, tách mở huyệt khẩu đã khôi phục sự chật hẹp, đem bông tẩm thuốc được nhét suốt cả một ngày ở bên trong thật cẩn thận kéo ra, sau đó hơi hơi mở ra cơ vòng nhìn nhìn vào bên trong.

“Có cần tao ỉa một đống cứt lên mặt mày không?” Trần Thịnh cười lạnh hỏi, mặt của hắn gần như sắp dán lên mông của y.

Tả Dật thẳng thân mình, nghiêm trang trả lời, “Về sau cậu sẽ có rất ít cơ hội để ỉa.”

Hắn kéo ngăn tủ, ôm ra một thùng đầy, mở ra, lục tìm một túi vô khuẩn đánh nhãn số 1.

Miệng vết thương của Trần Thịnh khôi phục không sai biệt lắm, đã có thể bắt đầu súc ruột và làm một số huấn luyện khuếch trương cơ bản. Mấy ngày nay hắn đều thật chăm chú đi nghiên cứu các tư liệu liên quan, đem tất cả các đạo cụ đều mua đủ, vệ sinh sạch sẽ sau đó đóng gói vào trong túi vô khuẩn, còn cẩn thận đánh số dán nhãn.

Trong túi là một bộ dụng cụ súc ruột. Thậm chí còn có một khoách giang khí (dụng cụ khuếch trương hậu môn), phía trước hình thoi nhỏ hẹp, phần sau lại có bánh răng. Tiêu độc xong, hắn tách mở huyệt khẩu của Trần Thịnh ra, đem đầu nhỏ đâm vào. Dược thủy bị ngâm một ngày còn ở bên trong nên dụng cụ thật dễ dàng liền bị hàm tiến vào. Hắn bắt đầu quay bánh răng, phần đầu liền tựa như cánh hoa nở ra ở bên trong từng chút từng chút mở ra nội bích.

“Fuck!” Trần Thịnh mắng một tiếng, đây là phản ứng ăn đau kèm theo cảm giác khuất nhục. Xích tay lại một lần nữa bị y giãy rung động kêu vang.

Huyệt khẩu bởi vì bị thương mà khép kín mấy ngày nay lại dưới sự trợ giúp của đóa hoa thép mà từng chút từng chút mở ra. Huyệt đạo thoạt nhìn ôn nhuyễn lại ướt át, nước thuốc mỏng manh bao phủ trên thịt mềm mị hồng hơi hơi run rẩy, Tả Dật dùng đèn pin chiếu vào bên trong, ở gần vị trí đỉnh con thoi của dụng cụ có hai nơi rõ ràng đỏ thẫm lên, đó là dấu vết vừa mới khỏi hẳn sau khi liệt thương.

Đó là loại mỹ cảm yếu ớt do từng bị xé rách, Tả Dật nhịn không được vói ngón tay đeo găng vào trong, nhẹ nhàng đè lên vết thương nhạt kia, chỗ đó còn có chút hơi sưng thũng.

Cả người Trần Thịnh đều run lên một cái, phát ra tiếng run rẩy hút khí, sau đó bắt đầu chửi ầm lên. Đùi gốc và cơ nhục trên mông đều chặt chẽ hoạt động, theo bản năng muốn khép lại huyệt khẩu, đáng tiếc đóa hoa bằng thép kia vẫn còn đang chặt chẽ nở rộ bên trong. Giãy dụa cùng co rút không những không thể che lấp bộ vị tư ẩn của y mà ngược lại còn bởi vì quá mức dùng sức mà khiến cho màu sắc của mị nhục càng thêm đỏ sẫm, nộn nhục sâu bên trong không ngừng co rút lại phảng phất như động tác mời gọi.

Tả Dật xoay người ngồi xổm ở giữa hai chân đại khai của y, trầm mặt cúi đầu, cố gắng kiềm chế xúc động nơi hạ phúc. Một hồi lâu sau mới có thể một lần nữa nghiêm túc xem kỹ chỗ đó. Kiểm tra một phen không thấy có bất cứ vấn đề nào khác, hắn liền chậm rãi chuyển động bánh răng, đem đóa hoa thép kia thu nhỏ lại thành hình thoi, dần dần rút ra.

Nước thuốc niêm nị dính ở trên khe hở của đóa hoa thép, mị nhục cuốn quanh giữ lại dị vật. Khi hình thoi thoát đi ra ngoài, chúng nó gần như lưu luyến không rời mà nhô đầu ra theo.

Nhưng chúng nó cũng không cô tịch lâu lắm, rất nhanh một cây ống tiêm chứa đầy cam du liền lần nữa đâm vào trong.

Ống tiêm 50cc so với kim tiêm bình thường thì thô to hơn một chút, ước chừng có đường kính cỡ khoảng 2 ngón tay nam nhân. Tả Dật vừa đem đầu tiêm đâm vào đã bị kẹt lại. Trần Tịnh cau mày liều mạng co rút lại cơ vòng, liều chết không chịu phối hợp. Y cũng không phải chưa từng cho người khác quán tràng (súc ruột), các bước tiếp theo sau khi quán tràng xong y lại càng thêm rõ ràng. Hai ngày qua y không có bài tiết bởi vì cơ hồ không ăn gì cả nên mới miễn cưỡng chống đỡ được. Nhưng tiểu tiện thì lại....mỗi lần đều nghẹn đến mức chết đi sống lại, chờ Tả Dật về nhà cho y dùng bô. Trước mặt Tả Dật đi tiểu cũng đủ để y không chịu nổi, nếu còn phải ở trước mặt hắn đi ỉa... FUCK!

Tả Dật không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ là xoay người nghiêm túc chiếu cố tiểu cúc hoa của y. Cởi ra bao tay, dùng ngón cái xoa nắn vuốt ve huyệt khẩu. Cái loại xúc cảm lạnh lẽo này rất biến thái, Trần Thịnh nhịn không được run lên một chút, huyệt khẩu cũng buông lỏng, Tả Dật liền nhân cơ hội hướng bên trong đâm sâu thêm một đoạn.

“FUCK!” Trần Thịnh rít gào “Mẹ mày! Đem thứ đồ chơi này bỏ ra đi!”

Mấy câu này nói ra thật sự là phí công. Ống tiêm vốn đã vùi vào một đoạn. Tả Dật liền tích thêm một ít trơn dịch ở đoạn còn lại, cứ thế liền thuận lợi lưu sướng đem nửa đoạn sau đâm vào trong. Tiếp đó đâm xuống nút lọ, thật thuận lợi đem 50cc cam du tiêm vào trong.

Hắn dùng nước ấm ngâm qua túi cam du kia nên chất lỏng dũng mãnh tiến vào nội bích mang theo chút ấm nóng. Hơn nữa bởi vì có kim tiêm nên mang theo cảm giác phun bắn, thậm chí tương tự như bị nam nhân hung hăng bắn vào bên trong. Trần Thịnh nắm chặt xiềng xích bên tay, kiệt lực ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tả Dật. Trong quá trình phun bắn từng cổ từng cổ chất lỏng đều duy trì ánh mắt sáng bừng bừng. Bụng y run rẩy, theo hô hấp dồn dập mà phập phồng, đường cong cơ nhục kịch liệt mà xinh đẹp.

Vì để nhìn ánh mắt này của y, Tả Dật hoàn chỉnh tiêm vào bốn lượt, đúng 200cc. Tuy rằng so với mức cao nhất là 800cc như trong kế hoạch điều giáo mà hắn đang học tập thì đó không tính là gì, nhưng súc ruột bình thường cũng chỉ cần khoảng 100-120cc mà thôi. Vả lại Tả Dật vốn cũng không tính tiêm vào nhiều như vậy.

Hiện tại cái bụng không ngừng co rút lại cho chút sưng lên, tay đặt ở bên trên phảng phất có thể cảm nhận được chất lỏng lưu động ở bên dưới. Tựa như cho khối cơ nhục cứng rắn này một tia cảm giác yếu ớt mềm mại vậy. Tả Dật đè xuống một chút, cơ hồ có thể cảm giác được sự co dãn bên dưới.

Đột nhiên hô hấp của Trần Thịnh bị kiềm hãm, bụng co rút lại, theo yết hầu phát ra tiếng kêu rên áp lực.

Hắn mạnh xoay đầu, nhắm mắt lại phát ra một trận nôn khan dồn dập. Trong bụng vốn liền tràn đầy, hiện lại thêm sinh lý và tâm lý ghê tởm, y bắt đầu đại nôn ra tiếng. Toan thủy tràn ra khỏi miệng, chất lỏng trong suốt theo khóe môi hé mở tràn ra, nhưng trừ nó cũng không còn gì có thể nôn ra được nữa, cũng chỉ có thể khô nứt phát ra từng tiếng ho khụ như xé rách yết hầu.

Y cuộn thân thể, theo bản năng gập lại đầu gối, theo động tác nôn mửa mà kịch liệt duỗi thân sau đó lại vô lực buông xuống, tựa vào bên eo Tả Dật. Tả Dật đỡ lấy đùi của y, mà y vừa gian nan ho khụ vừa khàn khàn mắng to “Buông, khụ khụ... buông ra! Mày đi ra ngoài! Khụ khụ... khụ... cút ra ngoài!”

Y nôn đến hôn thiên địa ám, chất lỏng trong bụng cũng bắt đầu lưu động, tràng đạo run rẩy đau đớn, đè ép cơ vòng. Y sắp nhịn không được nhưng y không muốn để tên biến thái này nhìn thấy, *** mẹ tên biến thái...

Tả Dật buông chân của y, lui ra phía sau một bước. Nhưng chỉ là đứng ở bên giường cũng không rời khỏi phòng. Mà Trần Thịnh rung động xiềng tay, phát ra tiếng rít gào xé rách “Cút! Khụ khụ....khụ....ọe....”

Y rốt cuộc không ức chế được cảm giác phun ra ở hậu môn. Xoay đầu đem mặt vùi vào trong gối đầu, lộ ra cái cổ gân xanh bạo đột. Từng cỗ chất lỏng mờ nhạt đục ngầu tựa như nước tiểu theo huyệt khẩu khép mở của y phun ra ngoài, tí ta tí tách tẩm ướt cả ga giường. Sau đó là lần thứ hai, lần thứ ba....

Bởi vì y kiệt lực áp chế nên chất lỏng cũng phun ra không thông thuận, cứ như vậy đứt quãng phun tung tóe. Mà cùng với phía dưới phốc phốc rung động, y đem trán đặt trên gối đầu, lại vẫn tiếp tục nôn khoan. Lại một cỗ nước chua bốc lên, lần này y rốt cục có thứ để nôn ra. Nước rất nhanh thấm ướt gối đầu, niêm dính ở trên gương mặt y. Mồ hôi lạnh cũng nhanh chóng tẩm ướt mái tóc.

Tả Dật vẫn trầm mặt đứng ở bên giường nhìn y, nhìn y chật vật không chịu nổi giãy dụa và ho khụ. Tù binh của hắn thoạt nhìn phẫn nộ đến sắp phát điên rồi. Ho đến ngay cả hô hấp cũng đều rất khó khăn, nhưng lại vẫn thỉnh thoảng tê rống mắng to. Tả Dật cố gắng nghe rõ, hẳn là nói tới nói lui vẫn là một từ “Cút”

Khoảng 10′ sau, Trần Thịnh mới chậm rãi khôi phục lại, hư thoát rời mặt khỏi gối đầu, hơi hơi hướng bên ngoài cúi xuống. Đùi gốc của y vẫn còn đang lạnh run, huyệt khẩu nhu nhu phun ra nuốt vào một ít chất lỏng, nhưng đã không bao hàm bất cứ uế vật gì.

Tả Dật lúc này mới tiến gần một bước. Nhìn ga giường một đống hỗn độn tanh tưởi giống như thân thể của Trần Thinh, nhíu mi.

“Cậu hẳn là nên chờ tầm 5 – 10′ rồi mới phun ra.” Hắn nghiêm mặt chỉ trích. Hắn còn chuẩn bị bô, kết quả lại không dùng đến.

Trần Thịnh không để ý tới hắn, từ từ nhắm hai mắt vẫn không nhúc nhích. Chờ con mẹ mày.

Sau đó thật sự là một hồi hỗn chiến a. Bác sĩ Tả chăm chỉ yêu sạch sẽ, không thể không đem thân thể vị tù binh một chút cũng không phối hợp của hắn lôi xuống dưới. Cố gắng từng chút từng chút rút ra cái ga giường vô cùng thê thảm kia, trực tiếp đóng gói vứt đi – thật sự là khổ cho nhân viên vệ sinh thu gom rác. Sau đó dùng khăn lông tẩm ướt lau chùi thân thể, lau mông, tẩy đùi cho đại gia hắn cướp về. Cuối cùng lại lấy một khối khăn mặt khác lau mặt cho Trần Thịnh, ngửi ngửi mái tóc ướt mồ hôi của đối phương, cảm thấy hẳn là nên gội đầu.

Việc này... mới là kỹ thuật sống a~ (khó, yêu cầu kĩ năng/ kinh nghiệm cao)

Hết chương 5.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.