Thắng Giả Vi Vương

Chương 6: Chương 6




Hắn cởi ra xiềng xích khóa ở đầu giường, chỉ chừa lại còng tay và xiềng chân trên người Trần Thịnh, sau đó ôm lấy y đi tắm rửa.

Ngắn ngủi vài bước đường từ phòng ngủ đến phòng tắm, Trần Thịnh hoàn toàn không ngoài dự kiến của Tả Dật, nắm chặt hết thảy cơ hội giãy dụa. Đáng tiếc y bị tiêm dịch dinh dưỡng liên tiếp ba ngày, hơn nữa lại mới trải qua một hồi súc ruột nhẹ nhàng vui vẻ lâm li, thân mình xương cốt thật sự là không có đủ vốn liếng để mà nhảy nhót. Dùng hết toàn lực mới có thể đấm một quyền lên mặt Tả Dật.

Hai má mới tiêu thũng của Tả Dật lại phiếm một mảnh ửng đỏ. Đem Trần Thịnh vây ở trên tường phòng tắm, một tay gắt gao ấn eo, một tay gắt gao giam cầm cổ tay không ngừng giãy dụa của y, ngây ngốc nhìn chiếc kính mắt mới đã vỡ nát nằm dưới đất.

Vẫn quy củ đeo kính hơn 20 năm, bác sĩ Tả lần đầu tiên bắt đầu nghiêm túc suy xét có nên đi mua một đôi kính áp tròng hay không. Lấy hiệu suất hai ngày đập vỡ một bộ kính mắt của Trần Thịnh lúc này thì bác sĩ Tả mới chỉ nhận được lương thử việc có chút ăn không tiêu. Những đồ chơi tình thú sắp dùng trên người Trần Thịnh để bảo đảm chất lượng thì giá cả cũng rất xa xỉ, bác sĩ Tả – một công dân tốt tuân thủ pháp luật [? =)))))] cần cù chăm chỉ kiếm tiền lương, tích tụ tiết kiệm thật sự là rất khổ sở a.

Hắn vừa nghiêm túc tính toán xem muốn nuôi một con Trần Thịnh thì phải tốn bao nhiêu tiền =))))), vừa từ trong túi quần lấy ra một bộ còng tay, đem Trần Thịnh còng lại ở vòi thép.

Thân thể trần trụi của Trần Thịnh ngồi nghiêng ở trên sàn nhà băng lãnh, nhắm mắt lại hơi hơi thở, nhìn bộ dạng như hoàn toàn kiệt sức, kỳ thật là đang dồn sức. Tả Dật sợ y cảm lạnh, còn cẩn thận chuẩn bị một chiếc khăn tắm lớn để ở dưới mặt đất, sau đó xoay người ôm y, muốn đem y đưa qua – sau đó liền bị Trần Thịnh dồn đủ sức, chuẩn xác tung chân đá ngay giữa ngực!

Bác sĩ Tả rút lui hai bước, che bờ ngực bị đá ra một dấu chân ướt đẫm, duy trì khuôn mặt than không chút sứt mẻ im lặng một lát, cuối cùng nhẫn nhịn được trận đau nhức... Sau đó chỉ vào móc treo khăn trên đỉnh đầu “Cậu mà còn động đậy nữa tôi liền treo cậu lên.” Dừng một lát, lại bổ sung “Treo ngược lại.”

Trần Thịnh trợn mắt trừng trừng nhìn hắn, còng tay ma sát vòi nước “bang bang” rung động, ở trong đầu sinh động tưởng tượng ra hình ảnh bản thân mình bị treo ngược lên trông ngu ngốc như thế nào, phẫn nộ dừng lại động tác.

Tả Dật đem Trần Thịnh kéo qua để ngồi ở trên khăn tắm dưới đất. Bởi vì trong nhà không có ghế nhỏ nên đành ngồi ở trên bồn tắm sau đó xối nước cho y, rồi bắt đầu đổ dầu gội đầu lên tóc y.

Cúc hoa của Trần Thịnh vừa hoán tràng xong nên còn hơi sưng, tư thế ngồi này khiến y có chút khó chịu. Y cắn răng, ánh mắt huyết hồng nhìn chằm chằm con kiến nhỏ đang gấp gáp chạy trốn trong góc phòng tắm hẻo lánh, mặc kệ động tác ở trên đầu mình của Tả Dật. Kỹ xảo của tên khốn đằng sau cực kỳ tệ khiến cho cả đầu của y lộn xộn toàn bọt dầu gội đầu, thậm chí còn tràn khắp cả lưng. Lúc này y tựa như một con mèo hoang lớn bị một tên người qua đường biến thái bắt về nhà, bị chà đạp một phen sau đó lại bị bắt đưa vào bồn tắm tắm rửa, dù đã cố sống chết phản kháng nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể chịu khổ thất bại. Mang theo một đầu ướt sũng loạn mao, hoa rơi nước chảy, lòng tràn ngập sát ý.

Thình lình một đống bọt chảy vào trong mắt, Trần Thịnh ăn đau nhắm mắt lại lắc lắc đầu, sau đó bị Tả Dật ngăn lại.

Tả Dật nghiêng người, dùng bàn tay đầy bọt dầu gội đầu niết cằm của y, đem mặt y xoay qua, chăm chú nhìn nhìn, sau đó rửa tay dưới dòng nước, dùng bụng ngón tay cái mềm nhẹ lau bọt nơi khóe mắt cho y.

Trần Thịnh cau mày, cảm giác đau đớn dần dần giảm bớt, vì vậy theo bản năng mở mắt ra – liền đối diện đôi mắt Tả Dật gần sát. Mà đôi kính gọng vàng vẫn luôn che đi cặp mắt này hiện đang nằm cô linh linh ở góc xa xa.

Khoảng cách quá thân cận, tư thế rất ái muội, ngay cả khí tức ấm áp thở ra từ cánh mũi của đối phương đều có thể cảm nhận được, hai người đều sửng sốt một chút. Trần Thịnh lập tức tràn ngập địch ý nhăn mi lại, đem sát ý đều lấp đầy trong đôi mắt, mà Tả Dật... trong ánh mắt hắn là khát cầu cùng chuyên chú không chút nào che dấu.

Không nhìn Trần Thịnh hung ác tức giận, tầm mắt của Tả Dật chậm rãi đi xuống. Ánh mắt tựa như một dụng cụ y học chiếu laser, băng lãnh như máy móc rồi lại kèm theo nhiệt độ quái dị tựa như có thể xuyên thấu cơ thể người. Chậm rãi, từ cánh mũi của Trần Thịnh đi xuống đôi môi của y, hầu kết, cái cổ run rẩy, nơi xương quai xanh giao hội, sau đó là cơ ngực bóng loáng phập phồng rồi trượt xuống bụng...

Đôi mày của Trần Thịnh càng ngày càng cau lại, lần đầu tiên y chú ý tới ánh mắt Tả Dật nhìn y – ánh mắt rất thuần túy. Đó là loại thuần túy chuyên chú lại khát cầu đối với thân thể của y, không bao hàm bất cứ tạp chất nào cả. Nó mang cho y một loại cảm giác ghê tởm và bài xích quái dị. Mà loại cảm giác này thế nhưng hình như đã từng gặp qua.

Tên biến thái đột nhiên xuất hiện này, đến tột cùng là vì sao lại đưa y bắt cóc đến nơi này rồi lại vì sao làm những chuyện như thế với y – mấy vấn đề này, y luôn dùng thời gian thanh tỉnh hiếm hoi trong mấy ngày qua để liên tục tự hỏi. Mà ánh mắt của tên biến thái lúc này lại nói cho y biết, hắn không vì tiền tài, không vì ích lợi... tựa hồ chỉ là vì hắn thích y?

Nhưng vì sao lại là y mà không phải người khác, vì sao tên biến thái này lại cố tình chọn trúng y?

Không có người nào dám can đảm dùng loại ánh mắt này nhìn y, không có người nào có can đảm đối với y làm ra loại chuyện này...

Loại cảm giác thân quen này đến tột cùng là...

Tả Dật dùng ánh mắt đem toàn thân của y đều gột rửa một lần sau đó mới nghiêm mặt lui về sau, tiếp tục lau tóc cho y. Mà ánh mắt của Trần Thịnh lại âm trầm nhìn đống bọt trên sàn, cau mày liên tục suy tư, thế nhưng lại bảo trì yên lặng và phối hợp thập phần khó có được.

Tả Dật chà xát tẩy rửa xong liền tỉ mỉ đem bọt đều gội đi, sau đó dùng một chiếc khăn tắm trắng lớn bao lấy thân thể của y, cởi bỏ còng tay khóa ở trên vòi nước.

Hắn cúi người ôm Trần Thịnh đứng lên lại bị y đẩy ra. Tả Dật theo bản năng tưởng rằng y lại muốn giãy dụa liền nhanh chóng ở trong đầu phác thảo các huyệt vị trên người Trần Thịnh, chuẩn bị nhất lao vĩnh dật chụp ngất y rồi lại đem bế về. Kết quả Trần Thịnh lại chỉ là tự đỡ lấy tường chậm rãi đứng lên, kéo lấy xiềng chân, suy yếu vừa đi vừa phát run. Bước lên một bước, ý đồ đem chút tôn nghiêm của mình kéo trở về.

Nhưng đến bước tiếp theo y liền nhuyễn xuống, nếu không phải Tả Dật đúng lúc từ phía sau ôm lấy thì y đã thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống đất rồi.

Trần Thịnh tựa ở trong lòng Tả Dật khàn khàn mắng câu “F*ck”, lần này rốt cuộc thức thời buông tha giãy dụa, bị Tả Dật ôm về trên giường – tên biến thái này khí lực thật sự là lớn đến làm cho người ta khó chịu.

Hai người đều tiêu hao quá nhiều thể lực, cũng không có tâm tư tiếp tục ép buộc lẫn nhau nữa. Trần Thịnh bị trói lại trên giường, trầm mặc nhìn trần nhà ngẩn người, tiếp tục công cuộc trầm tư tự hỏi của y. Mà Tả Dật thu thập một phen tàn cục, rốt cuộc mới tắm rửa một cái, ngã trên giường, thập phần tự nhiên vươn một tay vòng ôm qua lưng Trần Thịnh, để đầu của hai người bảo trì một khoảng cách an toàn – phòng ngừa Trần Thịnh cắn hắn – sau đó rất nhanh mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Trần Thịnh nghe tiếng hít thở vững vàng lâu bền bên cạnh, mở to hai mắt nhìn phía hắc ám.

Buổi sáng Tả Dật theo lệ thường hâm nóng sữa, ốp trứng, nướng sandwich. Sau đó gần như không ôm chút hi vọng nào dùng mâm plastic bê đến trước mặt Trần Thịnh, đặt ở đầu giường bên cạnh sau đó xoay người đi lấy thuốc dinh dưỡng – hắn đã dự đoán là Trần Thịnh sẽ giống như mấy ngày qua: nhổ nước miếng lên sandwich, sau đó bị tiêm thuốc dinh dưỡng trong giãy dụa và tiếng mắng tức giận.

Kết quả lần này Trần Thịnh lại ở sau lưng hắn lạnh lùng nói: “Mày mẹ nó không buông tao ra, tao ăn kiểu gì?”

Tả Dật nhanh chóng quay đầu, trên khuôn mặt than nháy mắt chợt lóe kinh ngạc sau đó lại nhanh chóng khôi phục ngây ngốc.

Hắn ngồi ở bên giường tự mình cầm sandwich đút Tả Dật, hơn nữa cũng dự phòng bị Tả Dật phun đầy mặt. Kết quả chỉ là chấn kinh nhìn Tả Dật cắn một ngụm, tùy tiện nhai một chút, nuốt xuống sau đó tràn ngập chán ghét nói “Mẹ mày là ngu ngốc à! Trứng ốp lết không bỏ muối?”

Tả Dật không trả lời chỉ là đem sữa để kề bên miệng y.

Trần Thịnh cũng lười lại để ý đến hắn, uống mấy ngụm sữa liền đem bữa sáng không quá phong phú trên tay hắn ăn hết, sau đó nghiêng đầu nằm trở về. Tả Dật thu thập bàn ăn, đứng ở bên giường trầm mặc quan sát Trần Thịnh trong chốc lát. Nhìn không ra y có gì không ổn mà cũng nhìn không ra có âm mưu gì.

Hắn mang theo cặp tài liệu muốn ra khỏi nhà, nghĩ nghĩ lại quay về phòng ngủ, nói với Trần Thịnh vẫn duy trì tư thế nằm thẳng tắp trên giường: “Đầu giường có một cái nút chuyên dụng gọi thẳng đến di động của tôi, có việc gấp liền ấn. Giữa trưa tôi sẽ mang cơm về cho cậu.”

Trần Thịnh không để ý đến hắn, từ từ nhắm hai mắt lại như là ngủ.

Tới giữa trưa, Tả Dật tìm lấy cớ xin nghỉ, tan sớm nửa tiếng, ở trong căn tin bệnh viện mua hai phần cơm đầy đủ dinh dưỡng mang về. Trần Thịnh thật đúng là đem suất cơm của mình một ngụm ăn sạch, chỉ là vẫn lộ ra biểu tình phỉ nhổ, tựa hồ thực chán ghét hương vị của đồ ăn.

Thực tập sinh cùng phòng với Tả Dật được trải qua một đêm thức trắng đêm khó ngủ bởi vì bác sĩ Tả băng sơn vật cách điện buổi chiều này thế nhưng chủ động mở tôn khẩu giải thích cho cậu một căn bệnh nghi nan. Sau khi tan tầm còn đi cùng đường với cậu, mua một con gà ở khu chợ gần bệnh viện.

Sự phối hợp của Trần Thịnh vẫn liên tục uống xong canh gà, ăn xong thịt gà, cơm nước xong xuôi... mãi cho đến mấy giờ sau súc ruột mới chấm dứt.

Y dùng ánh mắt tương tự như hôm qua tràn đầy sát ý cùng hận ý trừng mắt nhìn Tả Dật và ống tiêm ở trong tay hắn, sau đó bắt đầu giãy dụa.

Đồ ăn giúp y khôi phục được phần lớn sức chiến đấu, y dũng mạnh quẫy động đôi chân cường tráng hữu lực, cặp kính mắt còn chưa kịp đổi của Tả Dật thiếu chút nữa liền bị y một lần nữa làm rơi xuống đất. Bả vai bác sĩ Tả bị ăn một đá nhưng gặp biến không sợ hãi, giam cầm khớp xương đem y trói lại, buộc chặt xiềng xích, đem y gắt gao trói thành hình chữ đại. Sau đó đem liên tiếp ba túi, tổng cộng 1500cc cam du tiêm vào trong, hơn nữa còn để ống tiêm lưu trong huyệt khẩu của y coi như nút lọ.

Suốt quá trình tiêm vào, Trần Thịnh đều nghiêng đầu, kịch liệt thở dốc, khớp hàm cắn chặt phát ra từng tiếng “kẹt kẹt” rung động, nhưng không có phát ra tiếng mắng to nào, chỉ là lúc Tả Dật đem mông của y nâng lên, đặt một cái bô nhựa ở dưới, rút ra ống tiêm, ý bảo y có thể bài tiết thì mới khàn khàn nói một câu “Cút ra ngoài.”

Tả Dật đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, Trần Thịnh hơi áp mông xuống, vòng eo co dãn mười phần hơi đẩy, phi thường có kỹ xảo dùng mông đem cái bô nhựa kia lăn ra xa.

Ý tứ chính là mày chậm chạp không cút bố mày liền ỉa đầy ra ga giường của mày.

Trầm mặc một lát, Tả Dật nghiêm mặt tiến lên trước, một tay đặt ở vòng eo nhỏ xúc cảm rất tốt của y, một tay đem bô nhựa một lần nữa đặt ở dưới thân của y. Trước khi Trần Thịnh lại đẩy lăn nó liền rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Hắn tựa như một bức tượng thạch đứng ở sau cửa, ước chừng khoảng năm phút đồng hồ nghe tiếng nước ào ào bên trong.

Sau đó hắn đẩy cửa vào thu thập tàn cục, mang cái bô nhựa ra ngoài, thanh lí thân thể cho Trần Thịnh. Trần Thịnh không để ý tới hắn, cũng không lại giãy dụa. Bọn họ đều tự thối lui một bước, xem như miễn cưỡng thỏa hiệp.

Thanh lí xong, Tả Dật lại cầm lấy một khoách giang khí lần trước, mở ra huyệt khẩu của Trần Thịnh, đẩy vào, từ từ mở ra để tiện kiểm tra cẩn thận một phen.

Sau đó hắn cất cả khoách giang khí và dụng cụ súc ruột đi, sau đó lại từ trong ngăn tủ bảo bối của hắn lấy ra túi đánh số 2. Bên trong là hai trứng rung màu đen lớn nhỏ khác nhau. Ngoài ra còn có một cây gậy mát xa nhỏ màu phấn hồng, dài cỡ ngón tay trỏ của nam nhân trưởng thành, to bằng hai ngón tay.

Trần Thịnh vẫn không có biểu tình gì nhìn trần nhà, cảm giác sau huyệt bị Tả Dật đổ rất nhiều trơn dịch, lành lạnh. Sau đó một vật trắng mịn gì đó để ở huyệt khẩu, từng chút từng muốn muốn thử tiến vào trong.

Y theo bản năng căng cứng cơ nhục, mà Tả Dật lại không nhanh không chậm, dùng hai ngón tay mở ra huyệt khẩu đóng chặt, bóp chặt trứng rung cỡ nhỏ dùng lực đẩy vào trong.

Trứng rung có hình dạng như trái bóng bầu dục, sau khi đoạn thô to ở giữa trợt vào trong, tràng nhục co rút lại gần như là cấp tốc không chờ đợi được mà đem đoạn còn lại nuốt vào trong. Sau đó lại đóng chặt cửa vào với nếp uốn đỏ bừng, chỉ chừa lại một sợi dây điện mảnh màu đen.

Tả Dật chuyên chú nhìn cảnh tượng mị nhục nở rộ rồi lại đóng kín. Nó so với những huyệt khẩu cúc hoa trắng nõn hoặc mọc lông mà hắn xem ở trên “video dạy học” xinh đẹp hơn rất nhiều. Xung quanh cúc hoa của Trần Thịnh là màu mạch sắc khỏe mạnh – làn da của y tựa như trời sinh đã có nhan sắc thâm hơn người bình thường một chút, mà huyệt khẩu còn có đôi chút ửng đỏ hơi sưng tấy, nhan sắc tươi mới lại sinh động.

Hắn có chút tò mò nhẹ nhàng kéo kéo sợi dây điện, cơ vòng liền lưu luyến không rời trứng rung nhỏ, không để cho nó trượt ra ngoài.

Tả Dật đem trứng rung lớn hơn một chút để ở trước động khẩu. Lần này trở lực nhận được lớn hơn một chút, đầu trứng trượt đến trượt đi ở chung quanh huyệt khẩu dính ướt, nhưng như thế nào cũng không chịu đi vào. Tả Dật cúi gần sát hơn một chút, chuyên chú tựa như đang làm một cuộc giải phẫu trọng yếu liên quan đến mạng người vậy. Hắn dùng ba ngón tay khóa trụ trứng rung, chậm rãi đâm vào trong.

Trứng rung thứ hai liền chui vào trong huyệt khẩu đã có trứng rung thứ nhất đứng sẵn ở trong, sau đó ngoại lực hơi hơi đẩy mạnh, nó liền rốt cục bị mị nhục của huyệt khẩu nuốt trọn vào. Chỉ dư lại hai sợi dây điện màu đen ở bên ngoài, giao quấn lẫn nhau run nhè nhẹ.

Bác sĩ Tả còn khiếm khuyết rất nhiều kỹ xảo thực chiến, hoàn toàn không biết phải lôi kéo hai khỏa trứng rung như thế nào để khiêu khích tù binh của hắn. Hắn chỉ là thật thành thật đem hai khỏa trứng rung đều nhồi vào bên trong, sau đó bật lên chốt mở cả hai... mức cao nhất.

Trần Thịnh bất ngờ không kịp đề phòng phát ra một tiếng rên! Cả người kịch liệt bật nảy lên, hai tay bị trói phát ra từng tiếng “đương đang”, chửi ầm lên “F*ck!”

Kích thích kịch liệt trong cơ thể khiến y thở hổn hển, nửa người dưới cơ hồ không chịu khống chế mà liên tục phát run, tay chân bị trói thật sự chặt, y gần như không thể động đậy, chỉ có thể ở giữa tiếng thở dốc khó khăn mắng to “F*ck!...Mày... Ni mã!”

Ni mã có kiểu dùng như vậy sao! Đầu tiên phải bật mức nhỏ nhất để bố mày thích ứng đã chứ! Ni mã ngu ngốc!

“A ~!” Sau đó y đột nhiên cau mày phát ra một tiếng rên, mồ hôi lạnh trong thoáng chốc từ trên trán đổ ra.

Tả Dật có chút khẩn trương nhìn khuôn mặt trắng bệch của y. Trần Thịnh rên rỉ dùng sức cắn môi, đau đớn quay đầu qua một bên, gân xanh trên cổ run rẩy bật ra. Đùi của y bắt đầu run rẩy không bình thường, chân phải lôi kéo xích phát ra từng tiếng vang to, chân trái lại chỉ cương tại chỗ phát run.

Tả Dật lập tức ý thức được y có thể là nhất thời kích thích mà bị rút gân. Hắn liền vội vàng tắt đi chốt mở, cởi bỏ xiềng xích trên chân trái của y. Trần Thịnh vừa đau vừa giận, vừa đạt được tự do liền liều mạng đá giãy dụa. Bởi vì đau nhức mà công kích không hề có kết cấu. Tả Dật thực cố gắng mới ôm được đầu gối của y để nhấc cả chân lên – sau đó liền bị đạp bay kính mắt.

Cặp kính gọng vàng triệt để báo hỏng, hai tròng kính đều vỡ nát đầy đất.

Bác sĩ Tả chịu đựng không ngừng cố gắng mới khống chế được cái chân kia. Ở trong tiếng mắng to của Trần Thịnh, đem nó nâng lên thành một góc vuông, sau đó ở phía dưới ấn xoa lòng bàn chân, giúp y đỡ chuột rút.

Trần Thịnh xoay mặt vùi đầu vào gối đầu, đầu vai run rẩy, qua một hồi lâu mới quay đầu lại, từ từ nhắm hai mắt hơi hơi thở dốc.

Tả Dật buông y ra, động tác mềm nhẹ tiếp tục giúp y mát xa bắp chân. Hơn nữa còn ở trong lòng kiểm điểm, mấy ngày gần đây thường xuyên để y lõa thể, còn quên không đắp chăn nên có lẽ bị cảm lạnh.

Nói thật, muốn nuôi một tù binh ương ngạnh chống cự, dũng mãnh thiện chiến thỉnh thoảng còn bị chuột rút yêu cầu tỉ mỉ chăm sóc thật sự là rất phiền toái.

Hắn xem ở trong “video tư liệu” những tiểu thụ bị giam cầm, rõ ràng chỉ cần khóa một vòng sắt ở trên cổ, bị thao hơn 10′ liền sẽ bắt đầu ngâm nga rên rỉ, uyển chuyển cầu hoan.

Quả nhiên cổ tích đều là gạt người a.

Bác sĩ Tả cũng không biết vấn đề là ở khẩu vị khác hẳn thường nhân cùng với kĩ xảo tán tỉnh thập phần trúc trắc của hắn. Nhưng cũng may ở trong từ điển của hắn chưa từng có hai từ sợ khó khăn và sợ phiền toái cho nên hắn thập phần bình tĩnh nhận mệnh, dùng sức xoa bóp gân mạch cả tay lẫn chân một phen cho Trần Thịnh, sau đó còn rửa một chiếc khăn mặt ấm lau mồ hôi lạnh cho y.

Bởi vì kính mắt triệt để hỏng cho nên hắn gần như cái gì cũng nhìn không rõ. Cúi người cực kỳ gần sát để lau thái dương cho Trần Thịnh. Lau lau, hắn mới nhận thấy được ánh mắt nóng người đang nhìn mình, theo bản năng hạ tầm mắt, đối diện đôi mắt của Trần Thịnh. Trần Thịnh dùng cặp mắt sói hung ác sấm nhân, bên trong viết đầy “muốn đánh chết tên ngu ngốc này.”

Còn hắn lại hồi đáp y một ánh mắt chuyên chú mà nóng bỏng đầy khát vọng.

Hai người gần gũi, lặng im nhìn nhau trong chốc lát, đột nhiên Trần Thịnh nhếch miệng phát ra một tiếng cười nhạo.

“Tao nhớ ra mày là ai rồi.” Trần Thịnh cười lạnh nói.

“Mày chính là thằng Mắt Kính biến thái thời trung học bị tao ngược một lần liền nghiện, vẫn thường xuyên vụng trộm nhìn lén bố mày....”

Tả Dật nghiêm mặt không nói gì, lãnh hỏa trong mắt lại càng cháy càng vượng. Gần như là vô ý thức, nắm chặt chiếc khăn nóng trong tay.

Hóa ra từ lúc đó, đối phương đã biết hắn luôn đi theo, luôn nhìn y. Đối phương thế nhưng biết hết.

Vậy, đối phương nhất định cũng đoán được.......

“A, biến thái, từ lúc đó mày đã thích tao rồi à?”

Bắt đầu từ giờ phút này, Tả Dật đã đánh mất toàn bộ vị trí chủ đạo của trò chơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.