CHƯƠNG 13
Nhắm mắt, trợn mắt, toàn bộ thế giới đều thay đổi!
“Đinh, người chơi tôn kính, hoan nghênh ngài đi vào thế giới 《 Chuyện kì quái thời nam cao 》(), bối cảnh thế giới đã được ghi lại trong sổ tay công lược, xin chú ý kiểm tra và nhận.”
(): Nam cao: trường cao đẳng nam sinh
“Đinh, người chơi tôn kính, thế giới 《 Chuyện kì quái thời nam cao 》 theo hình thức ký túc xá học đường, trong lúc người chơi đang chơi game không thể rời khỏi trường học, nếu không thì coi là nhiệm vụ thất bại.”
“Đinh, xin người chơi thương mạng mình, rời xa vòng trừng phạt, thể nghiệm nhân sinh trong game tốt đẹp.”
Tiếng máy móc liên tiếp nổ vang bùm bùm trong đầu Quản Lăng, Quản Lăng mặt không chút thay đổi lau mặt, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh chung quanh mình.
Giờ hẳn là đang vào buổi tối, màn đêm tối ngoài cửa sổ, bóng cây lay động gõ vào cửa sổ, chiếu ra bóng ma mơ hồ.
Xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy sân thể dục rất lớn bên ngoài, tầng dạy học xa xa vẫn còn ánh đèn, đèn nhỏ bên đường rọi sáng một đường, kéo dài tới cửa ký túc xá.
Vừa mới nghe hệ thống nói, lần này tựa hồ là bối cảnh học đường?
Nhìn quanh phòng liền hiểu ngay bố trí, khóe mắt Quản Lăng đảo qua đồng phục trải trên giường, không kìm lòng nỗi tìm tấm gương.
Trường này rất tốt, cư nhiên là mỗi người một phòng, ngẫm lại đại học của mình trước kia ký túc xá nam sáu người một phòng, Quản Lăng nháy mắt sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn.
Tìm nửa ngày rốt cục ở góc tường đào ra một tấm gương, Quản Lăng hơi khụ khụ, đi đến trước gương.
Trong tấm gương bẩn mơ hồ chiếu rõ ra thân ảnh Quản Lăng.
Tóc đen ngắn mềm mại bám vào khuôn mặt lạnh lùng, làn da trắng nõn như ngọc giống như lâu rồi không thấy ánh mặt trời, trong mắt trắng đen rõ ràng mang theo lạnh lùng nhè nhẹ, giống như có chút dại ra, đánh giá thiếu niên trong gương.
Nhìn tóc đen mắt đen đột nhiên xuất hiện, Quản Lăng có chút không quen sờ sờ hai gò má non nớt còn hơi ngại ngùng, dừng mấy giây, chạy như điên nhảy lên giường.
Đờ mờ thanh xuân của ông a, mày đã trở về rồi!!!
Ôm đồng phục manh manh lăn vài vòng trên giường, Quản Lăng tâm tình rất tốt lấy ra sổ tay công lược, chuẩn bị nghênh đón phần thưởng nhiệm vụ của mình.
Nhiệm vụ công lược: cốt truyện thế giới 《 Người con trai của biển cả 》 ( đã hoàn thành )
Phần thưởng nhiệm vụ 1: phần thưởng tùy cơ ( gây ra vào thời cơ đặc biệt ), phần thưởng nhiệm vụ 2: điểm trở về 2 điểm
Quản Lăng: …
Không có? Không có?!!!
Nhìn chằm chằm sổ tay công lược, xác định nó sau đó sẽ không nhảy ra phần thưởng nhiệm vụ 3, Quản Lăng cơ hồ là run run hít vào một hơi.
Lệ rơi đầy mặt cầm sổ tay công lược, Quản Lăng đã hoàn toàn tuyệt vọng với lương tri của hệ thống, trước không nói cái phần thưởng tùy cơ kia quả thực là còn vô dụng hơn năng lực biến thân thành người cá tới cực điểm, cái gây ra vào thời cơ đặc biệt lại là cái tình huống gì a, đây chính là hố sao a!
Hai mắt vô thần nhìn về phía trần nhà, Quản Lăng lẩm bẩm nói: “Hệ thống, mi là một tên bịp bợm!”
“Ông hao hết tâm lực hoàn thành cái nhiệm vụ công lược cực cẩu huyết kia, cmn không cho ông cái phần thưởng tốt liền quên đi, ngay cả điểm trở về rất nhiều lúc trước cũng chả thấy, mi nói cho ông, 2 điểm hơn thế nào, a, hơn thế nào?!”
“Đinh, người chơi tôn kính, nó là gấp đôi 1 điểm”
Quản Lăng: …
Phắc!!!
“Tao muốn biến khỏi cái game này, cái game này tổn hại nghiêm hại đến khỏe mạnh thân tâm của tao, tao muốn khởi tố tụi bây!” Quản Lăng hai mắt đẫm lệ hức hức ghé vào trên giường, bi phẫn lên án.
“Đinh, người chơi tôn kính, buông tha cho game thì được coi là nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ tự động tiến vào vòng trừng phạt, ngài xác định tiếp nhận trừng phạt?”
…
Mặt đầy máu bò lên giường, Quản Lăng kiên cường lau mặt, quyết định làm một cái nam nhi tốt không buông tay!
Xem nhẹ cái phần thưởng nhiệm vụ làm người ta phẫn nộ đến tâm can, Quản Lăng mím mím môi, mặt than lật qua một trang, bắt đầu đọc bối cảnh thế giới mới.
Trong một trường cao đẳng nam sinh có một truyền thuyết, một câu chuyện nổi danh được lưu truyền, mỗi khi nghe tiếng xao vang vào mười hai giờ đêm, cầu thang ký túc xá thông qua hướng sân thể dục sẽ từ hai mươi tám bậc biến thành hai mươi chín bậc, các học sinh đều gọi nó là cầu thang hồ ly.
Mà lúc này, chỉ cần bạn bước lên, cẩn thận đếm, khi đếm tới bậc thang số hai mươi chín, hồ ly đại tiên sẽ xuất hiện và thỏa mãn một nguyện vọng của bạn…
Xí xí, sao lại có cảm giác cái bối cảnh này kì kì?
Đột nhiên từ phong cách cổ tích Âu Mĩ chuyển qua phong cảnh học đường thần quái, tha thứ ca không phản ứng lại kịp a!
Nói, vì sao cmn lại xuất hiện cái sinh vật kỳ quái tên là hồ ly đại tiên này a!!!
Đối với bối cảnh mà game đặt ra này đã không thể nói gì cả, Quản Lăng nhịn lại nhịn, cam chịu đọc tiếp.
Quản Lăng là học sinh năm nhất của trường cao đẳng này, làm một tuyển sinh đặc biệt loại nghệ thuật, cậu lấy thành tích ưu việt vào trường học…
Ai u, nhìn thấy tên mình đột nhiên xuất hiện thật là cảm thấy vui vẻ mười phần a.
Gia cảnh học sinh trong trường rất giàu có, nhưng Quản Lăng vì cha mẹ ly dị, gia cảnh vô cùng bần cùng, dần dần, bị các học sinh xa lánh…
Ngón tay khẽ run lên, Quản Lăng buông mi mắt, có chút mờ mịt đọc tiếp.
Quản Lăng bị các học sinh xa lánh ngày càng im lặng ít lời, cậu chỉ có thể trốn trong phòng vẽ nhỏ của mình để vẽ tranh, vẽ bức tranh mà không ai biết, cho đến một ngày, khi cậu lại bị người khác cười nhạo, thì có một người đã ra mặt giúp cậu.
Đó là một nam sinh vô cùng ưu tú, diện mạo đẹp trai, gia cảnh giàu có, nhiệt tình sáng sủa, rất nhanh, họ trở thành bạn tốt nhất.
Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua chữ trên sổ, Quản Lăng mặt không chút thay đổi lần đầu có một chút động dung, mang theo ý cười chua sót.
Không giống vậy, cậu trong hiện thực, chưa bao giờ có bạn bè qua…
Cậu bị xa lánh suốt ba năm, cho đến sau khi lên đại học thì rốt cục mới thoát khỏi cuộc sống ác mộng kia, nhưng bắt đầu từ lúc ấy, cậu ngay cả cười, cũng chẳng thể nhớ.
Cho nên cậu trầm mê trong game, công lược một đám nhân vật hữu hảo tươi cười, theo quy tắc công lược, được mọi người yêu thích.
Hít sâu một hơi, Quản Lăng nhìn sổ tay công lược trong tay chậm rãi biến mất, nhắm mắt, nặng nề ngủ.
Game vẫn chỉ là game mà thôi, không thể cho là thật…
Hôm sau, Quản Lăng tỉnh lại trong tiếng chuông tan học giữa trưa.
Mặt không chút thay đổi nhìn ánh nắng vô cùng chói mắt ngoài cửa sổ, Quản Lăng yên lặng đóng rèm cửa, ha ha, cậu trốn học.
Vô cùng bình tĩnh đứng dậy khỏi giường, vỗ vỗ nếp uốn cổ áo, Quản Lăng nâng cằm, bắt đầu tự hỏi một vấn đề cực nghiêm túc —— giữa trưa ăn cái gì?
Đang lúc Quản Lăng tự hỏi vấn đề mà cậu tự nhận là trọng đại nhất trong đời, tiếng đập bên tai đột nhiên truyền đến, cùng với thủy tinh chấn động, rèm cửa khép hờ bị xốc mạnh lên, một thân ảnh bay vào phòng, sau đó, một nam sinh mang theo nụ cười nắng chói xuất hiện trước mặt Quản Lăng.
Diện mạo nam sinh tuấn mỹ vô cùng, mang theo luồng khí đẹp trai kiệt ngạo bất tuân, cổ áo trước ngực tùy ý mở rộng, áo sơmi học sinh xốc xếch nhét vào lưng quần, có một loại cảm giác gợi cảm.
Không chút để ý ném túi sách lên giường Quản Lăng, nam sinh đi nhanh tới trước Quản Lăng, nhướn mày mang theo chút hờn giận, đưa tay phủ phủ hai gò má trắng nõn của Quản Lăng, mềm nhẹ nói: “Quản Lăng, cậu đi đâu? Vì sao không đi học?”
Quản Lăng dại ra nhìn Spiderman nhảy ra từ cửa sổ này, trong đầu nhảy mạnh ra ba chữ to, Bộ! Thời! Nhận!
Không sai, đây là đứa bạn tốt đẹp trai đã cứu vớt cậu trong truyền thuyết.
Nhưng mà, đại ca, anh sao trèo lên được cái ký túc xá này vậy, đây chính là lầu ba a, thần kinh vận động của anh cũng quá phát đạt đi!
Thấy Quản Lăng si ngốc nhìn mình, Bộ Thời Nhận đưa tay ấn mạnh Quản Lăng vào tường, hoài nghi nheo hai mắt lại.
Cả người Quản Lăng nhất thời dựng lông, vô cùng nhanh chóng phản ứng lại, ra vẻ trấn tĩnh nâng mắt lên nói: “Làm sao vậy?”
Chẳng lẽ nhìn ra cái gì, không có khả năng a, ca rõ ràng một câu cũng chưa nói, chẳng lẽ lúc Quản Lăng bên Bộ Thời Nhận là một tên lải nhải?!
Hai tay đỡ tường, bao phủ Quản Lăng dưới bóng tối, Bộ Thời Nhận hơi hơi cúi thân xuống, đặt trán lên, than thở nói: “Bộ dáng ngốc thế, chẳng lẽ phát sốt? Sao lại không nói với tớ?”
Í chà, úi chà sao lại cảm giác có chút kì kì ta?
Cứng ngắc dán trên tường, Quản Lăng run rẩy nói: “Tớ, tớ không sao, nhưng hôm nay có chút không quá thoải mái, cho nên không lên lớp.”
Nghiêng mắt đánh giá Quản Lăng một lát, Bộ Thời Nhận nhướn mi cười cười, duỗi ngón tay cong cong sợi tóc trước mặt Quản Lăng, nhẹ giọng nói: “Lần sau có việc phải nhớ là nói với tớ một tiếng, nếu không, tớ sẽ sợ.”
Sợ?
Chậm rãi đứng thẳng dậy, hai mắt Bộ Thời Nhận nhìn thẳng chằm chằm vào Quản Lăng, nở ra một nụ cười cực kì chiếm hữu.
Hai tay khoát lên eo Quản Lăng, Bộ Thời Nhận từng chút ôm cậu vào lòng, vô cùng ôn nhu sờ sờ vành tai cậu, thấp giọng nở nụ cười, “Tớ sợ cậu sẽ biến mất ở nơi tớ không nhìn thấy, Quản Lăng a, không có cậu tớ phải làm sao bây giờ.”
Quản Lăng: =A=
Đờ mờ đây là cái tình huống gì?!
Vì sao người bạn của tui cả người cậu ta lại tản ra thuộc tính hắc ám đáng sợ, sao lại nói đây là thiếu niên tốt hoạt bát sáng sủa chính trực nhiệt tình chứ?!
“Đinh, người chơi tôn kính, chúc mừng ngài tiến vào cốt truyện đầu mối chính của thế giới 《 Chuyện kì quái thời nam cao 》, nhiệm vụ đầu mối chính 1 đã tuyên bố, xin chú ý kiểm tra và nhận, nhiệm vụ nhánh lập tức tuyên bố, chúc người chơi có một nhân sinh hạnh phúc ( tính phúc ) trong game.”
Lại cái hạnh phúc này…
“Đinh, chúc mừng người chơi mở ra nhiệm vụ nhánh: 《 tìm nha tìm nha tìm bạn 》, tình hình cụ thể của nhiệm vụ đã được ghi lại ở sổ tay công lược, xin người chơi chú ý kiểm tra và nhận.”