Sơn Hải.
“Em không biết hỏi anh à?” Người nọ trưng bản mặt khổ tâm.
Lý Tùng Nhất không khỏi trợn mắt: “Tôi đâu dám. Nhỡ ông nghe tin gì đó rồi tưởng tôi đổi ý, tôi biết chạy đường nào?”
“Tên của anh nằm chình ình trên mục nhà sản xuất phim truyền hình, em ít nhất phải thấy một lần chứ.”
Lý Tùng Nhất thở dài: “Ông Mạnh à. Ông muốn tôi nói thẳng không nhớ không thích thì ông mới thấy vui hả?”
“Nhất Nhất lúc nào cũng thú vị hết trơn, anh thích lắm.” Người nọ cười híp mắt. “Em không nhớ cũng được, mà em giả vờ càng vui hơn. Vậy để anh giới thiệu một lần nữa ha. Anh tên Mạnh Trạch, công việc chính là cưa em.”
Mạnh Trạch lấy một tấm danh thiếp dát vàng trong túi áo trước ngực, nhét vào tay Lý Tùng Nhất.
Lý Tùng Nhất ước lượng: “Giờ nung cho tan chảy trở lại, biết đâu bán được vài trăm tệ.” Nói đoạn, cậu nhét bừa vào túi quần.
“Nếu Nhất Nhất thích, anh in mẫu đôi cho em luôn.” Mạnh Trạch cười.
Lý Tùng Nhất toan bỏ đi: “Tôi chỉ thích ông tránh xa tôi ra.”
“Hầy. Hai năm không gặp, em không muốn tâm sự với anh ư?”
“Tâm sự gì?” Lý Tùng Nhất lườm gã. “Tâm sự về cách ông không cho tôi đóng phim suốt hai năm qua?”
Mạnh Trạch cười hì hì: “Nếu em muốn biết, anh kể em nghe nè.”
“Điên.” Lý Tùng Nhất bực bội.
“Sao em mắng anh?” Mạnh Trạch tủi thân hết sức. “Em đẹp lắm luôn. Anh sợ em nổi bật quá, rồi bị mấy người xấu quy tắc ngầm chứ bộ. Cái giới này tạp nham ghê lắm, toàn là lũ vô lương tâm. Nếu em gặp phải kẻ nào không hiền lành dịu dàng như anh, anh biết làm sao đây? Chắc anh vừa ghen tị vừa đau lòng chết mất. Anh chỉ muốn bảo vệ em thôi à.”
Lý Tùng Nhất hoàn toàn bất lực trước kiểu già mồm át lẽ phải này: “Tôi biết ông ưng tôi. Tôi cũng chẳng phải không cho ông bao nuôi...”
Đôi mắt Mạnh Trạch lóe sáng.
Lý Tùng Nhất nghiêng đầu, nhìn gã từ trên xuống dưới: “Nhưng nhìn dáng vẻ này của ông đi, ông thấy xứng với tôi chỗ nào hả?”
Mạnh Trạch sững sờ, vô thức bắt nhịp theo Lý Tùng Nhất: “Anh biết anh không xứng với em, nên mới muốn quy tắc... Khoan đã, Nhất Nhất à. Em nói vậy anh giận đó nha. Mà em biết đó, hậu quả mỗi khi anh giận thì không đùa được đâu.”
Lý Tùng Nhất cười mỉm: “Như thế nào gọi là không đùa được đâu?”
Vẻ gian xảo trên mặt Mạnh Trạch chẳng thể che giấu. Gã nở nụ cười khả ố: “Đừng tưởng rằng đầu quân cho Bình Xuyên thì anh không làm gì được cưng. Ngay cả Trần Đại Xuyên thấy anh cũng phải nể mặt đôi phần đấy.”
“Thật ư?” Lý Tùng Nhất vờ như sợ hãi. Cậu quay đầu về hướng đã nhắm từ lâu, đoạn gọi tên ai kia. “Ông chủ Trần ơi, có người tìm anh nè.”
Mạnh Trạch giật mình, nhìn Trần Đại Xuyên đứng bên kia với khuôn mặt cứng đờ.
Trần Đại Xuyên đang trò chuyện với vài đối tác. Bỗng, hàng mày anh nhảy dựng khi nghe thấy tiếng gọi trí mạng ấy. Và rồi anh trông thấy Lý Tùng Nhất đang đứng bên cạnh Mạnh Trạch, hàng mày mới nhảy dựng nay đã khẽ cau lại. Anh nói lời xin lỗi với những người xung quanh trước khi một mình bước sang đó.
Lý Tùng Nhất thoắt cái như đứa trẻ gặp phụ huynh: “Ông chủ Trần ơi, có người muốn quy tắc ngầm với nhân viên công ty anh. Anh có quan tâm không ạ?”
Giả như người này là Lý Tùng Nhất, thú thật Trần Đại Xuyên chẳng muốn quan tâm tí nào.
Lý Tùng Nhất cho rằng mình và Trần Đại Xuyên có mệnh cách tương khắc. Vậy Trần Đại Xuyên thì nghĩ rằng Lý Tùng Nhất chưa bao giờ khiến mọi người yên ổn.
Hiển nhiên, kiểu suy nghĩ ngớ ngẩn này chỉ lóe lên một thoáng.
Trần Đại Xuyên đứng cạnh Lý Tùng Nhất, nói với Mạnh Trạch: “Anh Mạnh.”
Mạnh Trạch cười đàng hoàng hơn trước: “Chúc mừng Chủ tịch Trần. Bình Xuyên lại thắng lớn, càng ngày càng phát đạt đấy.”
“Tất cả là nhờ vào sự nỗ lực của hàng vạn nhân viên Bình Xuyên.” Trần Đại Xuyên nói. “Tôi vừa thấy anh Mạnh trò chuyện với Tùng Nhất, hình như không vui lắm nhỉ?”
Mạnh Trạch bắt đầu văn vẻ: “Mọi người đều yêu thích cái đẹp. Các nghệ sĩ của quý công ty xuất sắc quá, khiến tôi trò chuyện đến quên mất ngày giờ. Chắc hẳn đã vô tình nói gì đó làm cậu nhóc này hiểu lầm thôi.”
Lý Tùng Nhất nói mát: “Chả biết ai mới bảo phải nể mặt đôi phần nữa à.”
Mạnh Trạch suýt thì nổi đóa tại chỗ.
Trần Đại Xuyên cười: “Nếu là hiểu lầm thì tốt rồi. Dù Tùng Nhất vẫn là tân binh, nhưng Bình Xuyên rất coi trọng việc bồi dưỡng cậu ấy. Là chủ tịch, tôi lấy làm hãnh diện khi thấy những tài năng hiếm có như Lý Tùng Nhất trưởng thành từng ngày trong công ty. Với tư cách là đàn anh, tôi càng vui mừng vì giới giải trí đã có người kế thừa. Theo thời gian, anh Mạnh nhất định có thể trông thấy một Lý Tùng Nhất xuất sắc hơn nữa. Và cậu bạn nhỏ của ngày nào rồi sẽ lột xác thành một diễn viên ưu tú.”
Mạnh Trạch nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn. Trần Đại Xuyên đã ngấm ngầm nói rõ với gã rằng, Lý Tùng Nhất là mục tiêu lăng xê trọng điểm của Bình Xuyên. Chủ quan mà nói, cậu không phải là kiểu nghệ sĩ đồng ý bán rẻ thân xác cốt đổi lấy danh tiếng như trào lưu trong giới ngày nay; khách quan mà nói, Bình Xuyên cũng không phải là cục bột nhão mặc cho Mạnh Trạch muốn làm gì thì làm —— Anh Mạnh đây nên biết chừng mực thì hơn.
“Từ xưa tới nay, tôi chưa bao giờ nghi ngờ việc này.” Mạnh Trạch nói, giọng điệu chắc nịch. Đoạn gã nhìn Lý Tùng Nhất bằng ánh mắt không rõ nông sâu. “Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, tôi đã biết đây là một viên trân châu giữa bãi cát sỏi. Tôi biết một ngày nào đó, cậu ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu. Tôi tin Tùng Nhất không làm mình thất vọng đâu. Tôi vẫn đang rửa mắt trông chờ đây.”
Mạnh Trạch thản nhiên nhìn thoáng qua sau lưng hai người, cười bảo: “Tôi thấy người bạn cũ, theo lý nên qua hỏi thăm một chút. Không làm phiền Chủ tịch Trần tận hưởng bữa tiệc nữa.”
Trần Đại Xuyên gật đầu dõi mắt trông gã đi xa. Sau đó, anh quay đầu nói khẽ với Lý Tùng Nhất: “Gia thế của Mạnh Trạch không đơn giản, làm nhà sản xuất chỉ cho vui thôi. Có lẽ tiện cho việc “săn người“. Mai mốt cậu nên tránh nó càng xa càng tốt.”
Lý Tùng Nhất tỏ ra mình vô tội: “Đây không phải là chuyện cứ muốn thì được. Hai năm trước ổng đeo theo tôi, hại tôi suốt hai năm trời chả có phim đóng. Nếu không gặp anh, chắc bây giờ tôi đã trồng rau nuôi cá dưới quê.”
So với những người khác, Trần Đại Xuyên hãy còn dễ thương chán.
Trần Đại Xuyên vỗ nhẹ lên vai Lý Tùng Nhất: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu phải cẩn thận. Nếu nó muốn làm gì thật, cậu có thể báo thẳng với tôi.”
Lý Tùng Nhất nhướng mày, cố ý nói: “Hồi nãy ổng mới lên mặt bảo, ngay cả Trần Đại Xuyên thấy anh cũng phải nể mặt.”
Trần Đại Xuyên bật cười: “Tôi đích thân đứng trước mặt nó là đã cho nó thể diện. Dù sao tôi với nó không có mối thâm thù nào cả, tội tình gì cứ phải cắn chặt nhau chứ. Nhưng vì lợi ích công ty, tôi chẳng tài nào nhắm mắt cho qua được.”
“Có lời này của ông chủ thì tôi yên tâm rồi.” Lý Tùng Nhất thở ra, cảm giác uất ức suốt hai năm dường như đã biến mất.
Trần Đại Xuyên là nhân vật chính của đêm tiệc hôm nay, nghiễm nhiên chẳng có thời gian để trò chuyện với Lý Tùng Nhất. Tán gẫu đôi câu rồi anh rời đi, đặng chào hỏi với những người khác.
Lý Tùng Nhất nhẹ lòng, song vừa quay đầu đã va phải ánh nhìn phức tạp của Tưởng Nghiêu. Cậu bèn tặng cho hắn một nụ cười chân thành đặc biệt.
*
Sau họp thường niên là đến cửa ải cuối năm.
Khang Kiều thuộc nằm lòng cái tánh lười chảy thây của Lý Tùng Nhất, thành ra hắn không nhận kịch bản cho cậu vào đoàn phim ngay dịp Nguyên Đán, thay vào đó chỉ nhận một ít hợp đồng quảng cáo ngắn hạn.
Mấy hôm nay, Khang Kiều đang vắt óc lên kế hoạch tỉ mỉ cho lịch trình đầu năm của Lý Tùng Nhất. Hắn phải làm thế nào để vừa không ép buộc cậu, vừa không thả cậu rong chơi quá mức. May sao Khang Kiều chẳng bị mờ mắt bởi sự bùng nổ danh tiếng của Lý Tùng Nhất mà qua quýt nhận lời mời đóng phim từ khắp mọi miền đất nước. Bởi vậy sau khi nhận thông báo từ tổng công ty, Khang Kiều đã hăm hở xách tài liệu đến tìm cậu.
Lý Tùng Nhất xụ mặt: “Anh đã nói với tôi trước Tết không nhận kịch bản mà.”
“Casting thôi.” Khang Kiều hồ hởi. “Vòng casting đầu tiên là trước Tết. Nếu pass, phải mất hơn nửa đầu năm sau mới diễn ra vòng casting tập trung thứ hai.”
Lý Tùng Nhất kinh ngạc, đoạn lật xem tài liệu do Khang Kiều đem tới: “Phim gì mà khó khăn vậy?”
“Sơn Hải Kinh!” Khang Kiều thốt. “Nói chính xác là kế hoạch chuyển thể IP của vũ trụ Sơn Hải Kinh*. Tổng công ty đã nhắm dự án này từ vài năm trước, nhưng tạm thời trì hoãn bởi nhiều nguyên nhân khách quan. Ai ngờ ngày hôm nay quyết định khởi động lại. Có điều kế hoạch Sơn Hải Kinh do Bình Xuyên hợp tác với hai công ty điện ảnh khác cùng chuyển thể, tài nguyên không thể nghiêng hết về phía nghệ sĩ nhà mình. Thế nên họ mới tổ chức buổi casting quy mô lớn trong giới.”
[1] Sơn Hải Kinh (山海经): là một cuốn sách cổ của Trung Quốc tổng hợp về địa lý, thần thoại và các sinh vật huyền bí. Phần lớn cuốn sách ghi lại những câu truyện ngụ ngôn về địa lý, văn hóa và thần thoại Trung Quốc trước thời đại nhà Tần. Cuốn sách được chia thành 18 phần, mô tả hơn 550 ngọn núi và 300 con sông.
[2] IP: Tài sản trí tuệ (intellectual property – IP) là từ thông dụng trong ngành điện ảnh Trung Quốc. Ví dụ tác phẩm ra mắt ngay sau các bản chuyển thể điện ảnh của The Left Ear / Tai trái và Ever Since We Loved / Vạn vật sinh trưởng. Ngoài việc đều có sự góp mặt của các ngôi sao điện ảnh trẻ tuổi hàng đầu, các bộ phim này có điểm chung là chuyển thể tiểu thuyết nổi tiếng dành cho tuổi mới lớn. Các biên kịch trong ngành điện ảnh Trung Quốc tạo ra cụm từ “IP movie” (tạm dịch “phim từ tài sản trí tuệ”) để miêu tả xu hướng này.
Lý Tùng Nhất gật gù, nghe khá hay nhỉ. Theo thông tin trên tài liệu, bộ phim có tên là “Sơn Hải Kinh: Nam Sơn” – phần đầu tiên của series chuyển thể.
“Sơn Hải Kinh” là một cuốn sách cổ với nhiều nội dung phong phú, thần thoại và huyền bí. Nội dung liên quan đến các mô tả chi tiết theo hướng núi, đất hoang và biển; ngoài ra còn có cây thuốc lẫn động vật kỳ thú. Tựu trung là những bảo vật có giá trị khai thác.
Mặc dù trước đây đã có nhiều phim ảnh liên quan đến chủ đề “Sơn Hải Kinh“. Nhưng cách trình bày nội dung rất tầm thường, thậm chí có thể xem là một mánh lới quảng cáo, chẳng hề ăn nhập gì cả. Đây quả thật là một tiếc nuối vô cùng to lớn. Nếu “Sơn Hải Kinh” được khai thác cách chuẩn xác, nó chắc chắn là một kho tài nguyên vô tận có thể sánh ngang với loạt phim của Hollywood.
Vài năm trước, công ty điện ảnh Bình Xuyên đã dự định chuyển thể “Sơn Hải Kinh“. Song, do chi phí quá lớn và nhiều trở ngại trong quá trình quay phim nên kế hoạch tạm thời bị gác lại. Và sau rốt, nó đã trở lại dưới hình thức hợp tác vào năm nay.
Kế hoạch chuyển thể Sơn Hải Kinh bắt đầu từ phần đầu tiên “Sơn Hải Kinh: Nam Sơn“. Nếu kết quả khả quan thì Tây Sơn, Bắc Sơn, Đông Sơn và các phần khác sẽ được tung ra dưới hình thức phim ảnh, kịch nói, v.v.
Tổng công ty không hề tiết lộ cốt truyện cụ thể trong tư liệu, mà chỉ nêu một số thiết lập nhân vật cơ bản trong buổi thử vai đầu tiên. Tuy nhiên có một đoạn tóm tắt đáng chú ý rằng —— “Nam Sơn Kinh” là một phim hình tượng*. Mục đích trên cả là ngân vang khúc nhạc dạo cho vũ trụ Sơn Hải Kinh, và giải thích cho khán giả về thế giới quan hoàn chỉnh của nó.
[3] Phim hình tượng (群像戏): thường được gọi là “ensemble cast” hay là “star-studded“. Đây là một thể loại phim mà dàn diễn viên chính được lên hình trong thời lượng bằng nhau và có độ quan trọng như nhau trong khâu sản xuất. Ví dụ phim Dune (Xứ cát) vừa công chiếu năm 2021.
Điều này cũng đồng nghĩa rằng, không có nhân vật chính tuyệt đối trong bộ phim này. Nếu diễn tốt, bạn có thể đóng vai chính trong phần tiếp theo. Kể cả khi nhân vật đã chết ở phần Nam Sơn, bạn vẫn có thể hồi sinh trong phần Bắc Sơn.
“Tôi đọc hết danh sách vai diễn rồi.” Khang Kiều chỉ vào một đoạn văn trên tài liệu. “Tôi muốn cậu casting vai này.”
Phỉ Kỷ: Nam. Một trong số ít người trong bộ tộc học chữ viết và vẽ tranh. Tuy anh không cường tráng, nhưng mọi người lại hết sức kính trọng. Anh đúc kết kiến thức về thế giới từ những bức thư pháp thô sơ do tổ tiên để lại. So với những tộc nhân ngu dốt kia, thì anh hiểu biết tường tận mọi việc trong thiên địa. Anh có thể chỉ đường kiếm ăn cho các bộ tộc đang đói khát; đồng thời ghi lại một cách chân thực về quá trình khám phá của các dũng sĩ với núi non hùng vĩ, để lại cho đời sau nhiều lời khuyên đắt giá về tránh hại tìm lợi.