Tháng Ngày Giành Ảnh Đế Với Thái Tử

Chương 37: Chương 37: Chương 36




36.

Thử vai.

Địa điểm thử vai “Sơn Hải Kinh” là hội trường ở tầng một của tổng công ty Bình Xuyên, ban giám khảo là tổng đạo diễn Vương Thủy Hoán và trợ lý đạo diễn thứ nhất* Colin.

[1] Trợ lý đạo diễn thứ nhất (First Assistant Director – 1st AD): đảm bảo cho bộ phim được quay đúng tiến độ cũng như đảm bảo cho môi trường làm việc của đoàn phim, từ đạo diễn, diễn viên, các thành phần phụ khác, đều có thể tập trung vào công việc của họ.

Vương Thủy Hoán có tiếng tăm lừng lẫy, nổi tiếng với những cảnh tiên hiệp, thần quái và võ thuật cổ truyền Trung Quốc trong đầu thế kỷ trước. Về sau đề tài truyền thống suy thoái, y dần lấn sân bên mảng phim thương mại. Nhưng có lẽ Vương Thủy Hoán không thể hòa hợp với sở thích của giới trẻ trong thời đại mới, thành thử không đạt kết quả khả quan sau nhiều lần cải biến. Sau cùng chẳng chịu nổi nhục nhã, y bèn trở thành một đạo diễn khép mình lánh đời.

Về phần Colin. Anh là một đạo diễn nổi tiếng người Mỹ, từng thực hiện nhiều phim bom tấn thuộc thể loại phép thuật huyền bí và là cái tên bảo chứng cho doanh thu phòng vé. Đặc biệt, anh rất giỏi trong việc bố trí những cảnh quay hoành tráng. Nhà đầu tư đưa giá cao để mời Colin làm trợ lý đạo diễn thứ nhất cũng chính vì tài năng xuất chúng của anh ở mảng này.

Vương Thủy Hoán với kiến thức thâm sâu về văn hóa Trung Quốc đóng vai trò cốt lõi cho đoàn phim; Colin với bàn tay ma thuật về bố trí cảnh quay đòi hỏi độ cao đáng kể và chuyển động trơn tru; cùng với kinh phí dư dả cho hiệu ứng hình ảnh, cảnh tượng kỳ ảo của “Sơn Hải Kinh” chẳng còn là vấn đề nữa.

Đã có rất nhiều người xếp hàng bên ngoài hội trường thử vai, đại khái phải ít nhất cả trăm người. Nhưng sáng nay chỉ là một nhóm nhỏ bên tuyến nhân vật thứ nhất, và đây còn là kết quả sau khi đoàn phim đã sàng lọc hồ sơ cẩn thận.

Lý Tùng Nhất lắc đầu, không thốt nên lời.

Giờ đây, dẫu là nghệ sĩ của Bình Xuyên cũng không có đặc quyền. Khang Kiều cầm số thứ tự thử vai trong tay, ngồi trên sô pha chờ gọi tên với Lý Tùng Nhất.

Nội dung phỏng vấn hẳn nhiên là điều mà hầu hết những người có mặt ở đây quan tâm. Vì thế bất cứ diễn viên nào bước ra khỏi hội trường, đám người đứng xung quanh đều xáp lại ân cần hỏi han; bao gồm cả những khuôn mặt quen thuộc và những người mới bước chân vào làng giải trí.

Khuôn mặt người nọ lộ rõ vẻ khó xử, còn pha lẫn một nét hoang mang: “Không làm gì hết, nói chuyện thôi.”

“Nói gì?”

“Nói bừa à...”

Dù sao đi nữa cũng không hỏi được gì. Ngoài mặt ai cũng im ỉm, nhưng thực ra họ biết hiện tại đều là đối thủ lẫn nhau. Làm sao có thể dễ dàng lộ ra đề mục thử vai chứ?

Hỏi không ra, đành tự đoán đề thôi. Nếu bộ phim chuyển thể từ “Sơn Hải Kinh”, vậy tìm hiểu những vấn đề xoay quanh về nó chưa bao giờ là thừa.

Thế là Lý Tùng Nhất như trông thấy cảnh tượng trong phòng thi thời sinh viên, mỗi người chạy đua với thời gian để giành giật từng con điểm cuối cùng.

Đến phiên Lý Tùng Nhất.

Lý Tùng Nhất bước vào hội trường, phát hiện đây quả thật là một cuộc “trò chuyện” đúng nghĩa.

Tỷ dụ như Vương Thủy Hoán cúi nhìn lý lịch của cậu, hỏi rằng: “Lý Tùng Nhất à? Tôi biết cậu, dạo này cậu siêu hot. Tùng Nhất nhi chung, một bề đến chết. Tôi không biết nên nói cái tên này thế nào nữa, tại sao tên cậu là Lý Tùng Nhất?”

Lý Tùng Nhất ngồi xuống ghế đối diện, đáp: “Tôi không biết, bố mẹ đặt cho tôi.”

“Cậu không hỏi bố mẹ sao?” Vương Thủy Hoán trông có vẻ hứng thú với cái tên này, bèn hỏi tới.

Lý Tùng Nhất lắc đầu: “Tôi không hỏi.”

“Sao vậy? Tôi tưởng ai cũng tò mò về nguồn gốc cái tên của mình. Khi bố mẹ đặt tên cho con cái thường có nguyên do. Hoặc là cảm thấy cái tên hay ho, hoặc là có ý nghĩa sâu sắc. Và cũng có thể là gửi gắm kỳ vọng của gia đình.”

Lý Tùng Nhất nhún vai: “Tôi không muốn hỏi, sợ đáp án của bố mẹ đưa ra khác với những gì tôi nghĩ.”

“Vậy cậu nghĩ đó là gì?”

“Tôi nghĩ đó là số mệnh, là duyên phận.”

Vương Thủy Hoán càng tò mò hơn: “Ý là sao?”

Lý Tùng Nhất ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ tênh như vầng mây trắng: “Vì tôi nghĩ kiếp trước mình tên Lý Tùng, tùng trong rừng rậm.”

“Ha ha.” Vương Thủy Hoán bật cười, cho rằng câu trả lời này rất thú vị; hơn nữa, con người cậu chàng này cũng thú vị không kém.

Sau đó mọi người chuyện trò về những điều bình thường trong cuộc sống, chẳng liên quan gì đến “Sơn Hải Kinh“. Chừng được mười phút, Vương Thủy Hoán bảo Lý Tùng Nhất về nhà chờ kết quả.

Lý Tùng Nhất vừa bước ra khỏi hội trường đã thấy cảnh tụm ba tụm năm hỏi thăm đề mục thử vai. Quả thật, cậu không còn gì để báo ngoài hai chữ “trò chuyện“.

Khang Kiều hồi hộp suốt từ nãy đến giờ: “Sao nào?”

Lý Tùng Nhất nói: “Chắc ổn.”

Khi rời đi, họ gặp phải nhóm diễn viên thứ hai đến thử vai. Trong số đó, còn có Tưởng Nghiêu.

Tưởng Nghiêu nhìn lom lom Lý Tùng Nhất một cách ác ý, cố gắng đoán kết quả phỏng vấn thông qua những biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt cậu.

Lý Tùng Nhất tặng cho hắn một nụ cười xán lạn như ý nguyện.

Tưởng Nghiêu thoáng chốc sầm mặt.

*

Năm ngày sau, Khang Kiều nhận được thông báo Lý Tùng Nhất đã vượt qua vòng casting đầu tiên.

Lý Tùng Nhất rốt cuộc đã có thể thoát khỏi mớ kế hoạch của Khang Kiều, đón một kỳ nghỉ Tết dài dằng dặc vừa yên bình vừa nhàn nhã trong căn nhà mới, khiến cho Châu Gia Mậu, Thai Hành, Châu Nghệ và bạn bè đều ngưỡng mộ sắp ngất. Bản thân họ thì cày ngày cày đêm, trong khi đằng ấy lại vùi mình nơi chăn ấm nệm êm. Đến khi họ chuẩn bị bước vào lịch trình bận rộn năm mới, Lý Tùng Nhất hãy còn đăng ảnh hưởng lạc trên vòng bạn bè. Đúng là không so sánh không đau thương, họ ghen tị đến mức chả buồn “thả tim“.

Mãi đến một tuần trước khi bước vào vòng thử vai thứ hai cho “Sơn Hải Kinh”, Lý Tùng Nhất mới ung dung trở về Bình Xuyên như bao người.

Ngờ đâu ngày hôm đó Lý Tùng Nhất nhận được tin nhắn từ Tưởng Nghiêu, nói rằng muốn hẹn dùng bữa với cậu. Tất nhiên Lý Tùng Nhất chẳng khách sáo, từ chối thẳng thừng.

Tưởng Nghiêu bèn gọi điện tới: “Gần đây tôi đang nghiên cứu về điện thoại, đặc biệt là dòng nội địa. Chẳng biết cậu có hứng thú không?”

Lý Tùng Nhất nghĩ, cuối cùng thì ngày này cũng đến.

Trong phòng ăn riêng, Lý Tùng Nhất và Tưởng Nghiêu ngồi đối diện nhau.

Tưởng Nghiêu đưa bao lì xì cho Lý Tùng Nhất như chồn cáo chúc Tết gà*.

[2] Chồn cáo chúc Tết gà: Trong câu “Chồn cáo chúc Tết gà, rắp tâm ăn gỏi” (黄鼠狼给鸡拜年,没安好心), ý là giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.

Mỏng, siêu mỏng, chắc hẳn chỉ có một tệ. truyện kiếm hiệp hay

Lý Tùng Nhất lười mở.

Tưởng Nghiêu cười: “Mở ra xem thử đi, bảo đảm cậu có bất ngờ.”

Lý Tùng Nhất đành mở ra. Bên trong không phải là tiền, mà là một bản sao lịch sử trò chuyện WeChat giữa cậu và Thai Hành.

Lý Tùng Nhất chẳng hề bất ngờ vì điều này. Cậu chỉ bất ngờ vì Tưởng Nghiêu có thể chịu đựng đến bây giờ mới ngả bài với mình. Kỳ thực cậu luôn chú ý đến phương diện ăn nói —— Có lẽ do bản năng thận trọng từ kiếp trước nên khi Thai Hành tìm cậu bàn bạc về kế hoạch bán hủ, họ đã trao đổi qua điện thoại hoặc gặp mặt trực tiếp, hiếm khi lưu giữ lời nói dưới dạng ký tự. Nhưng lần đó, có lẽ Lý Tùng Nhất không coi tình bạn giữa mình và Thai Hành dính líu chặt chẽ đến việc kia, thành thử cậu pha trò một cách tự nhiên, không để chuyện đó trong lòng.

Ấy vậy chỉ một lần sơ suất đã tạo cơ hội cho người ta rắp tâm hãm hại.

Nếu hai người chỉ đơn giản nói về “công – thụ” thì thôi đi, song những từ như “ngay từ đầu bán hủ” và “nghe theo” đã thay đổi bản chất vấn đề thành một sự lăng xê có chủ ý. Nói một cách khó nghe, thì đây là lừa gạt tình cảm người khác.

Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Lý Tùng Nhất, Tưởng Nghiêu nở nụ cười hài lòng: “À quên, chúc mừng cậu lọt vào vòng casting kế tiếp của Sơn Hải Kinh.”

“Cũng chúc mừng anh.” Lý Tùng Nhất nói.

“Cậu biết tôi cũng pass à?”

Lý Tùng Nhất bật cười: “Nếu anh không pass vòng casting đầu tiên thì đã chẳng liên hệ với tôi. Nói đi, anh muốn tôi làm gì?”

“Thông minh.” Tưởng Nghiêu mỉm cười. “Nhưng trước khi nói, tôi muốn phiền cậu tự soát bản thân. Tôi không muốn có bất kỳ thiết bị ghi âm nào trong buổi trò chuyện hôm nay.”

“Ha.” Tiếng cậu bật ra như giọng cười mỉa.

Tưởng Nghiêu nói: “Tôi là người đầu tiên chủ động đứng ra lục soát khi cậu bị mất điện thoại —— Không tìm thấy là chuyện của cậu, đây xem như là nhân quả tuần hoàn thôi.”

Lý Tùng Nhất nhìn chằm chằm Tưởng Nghiêu hồi lâu với ánh mắt thâm trầm, song cuối cùng vẫn không nhịn được cười ra tiếng. Đoạn cậu đứng dậy dang hai tay: “Soát đi.”

Tưởng Nghiêu chẳng ngần ngại, bắt đầu cẩn thận lục soát.

Sau khi xác nhận rằng không có thiết bị ghi âm, Tưởng Nghiêu bảo: “Tôi muốn cậu rút khỏi vòng casting tới.”

Lý Tùng Nhất nhướng mày: “E rằng rút hay không chả phải do tôi quyết định. Người đại diện và công ty không cho phép tôi bỏ xó ngay phút tám chín đâu.”

Tưởng Nghiêu dường như đã sớm nghĩ tới điều này, bèn gật đầu đồng ý: “Cậu không rút cũng được, vậy tôi muốn cậu làm qua loa trong buổi casting đó.”

Lý Tùng Nhất nhướng mắt, nhìn Tưởng Nghiêu một cách chán chường: “Nếu tôi từ chối thì sao?”

“Thì tôi đăng hết lên.” Tưởng Nghiêu nhìn thẳng vào mắt Lý Tùng Nhất.

“Đúng là ảnh hưởng của việc này khá lớn, nhưng không đến mức làm tôi tan xương nát thịt. Anh thì khác, hình này từ đâu ra? Nếu truy cứu cặn kẽ, đây là bất hợp pháp đấy nhé. Được vạ thì má sưng*, anh vẫn muốn làm à?”

[3] Được vạ thì má sưng: Thực ra bản gốc là “giết địch một ngàn giết mình tám trăm”, nhưng mình dùng câu nói của người mình cho gần gũi nhé (cũng đồng nghĩa).

Tưởng Nghiêu cười: “Đừng lấy cái này hù tôi. Nếu đã quyết định làm, vậy tôi chắc chắn sắp xếp đường lui cho mình. Vả lại dù cậu tìm thấy bằng chứng chứng minh tôi làm, tôi được vạ mà má cậu sưng, so ra vẫn là cậu đau hơn. Dầu gì bây giờ cậu đang nổi đình nổi đám, chạm tay là bỏng. Nếu ngay thời điểm này tung bài bốc phốt, danh tiếng cậu...”

“Anh cho rằng tôi quan tâm đến danh tiếng?”

“Trên đời này có ai không quan tâm ư?”

Lý Tùng Nhất cười khinh: “Đó là vì họ chả có gì ngoài danh tiếng.”

“Cậu rất tự tin, tôi ngưỡng mộ thật đấy.” Tưởng Nghiêu chân thành nói, song nỗi ghen ghét vẫn chiếm trọn lòng hắn. “Cậu không màng danh tiếng, còn bạn bè thì sao? Nếu nhớ không lầm, người bạn bán hủ với cậu đang chuẩn bị ra phim mới. Hình như tên là “Chết đi sống lại” nhỉ? Tôi thấy cậu quảng bá cho người kia trên Weibo nhiều lắm, cũng nhiệt tình nữa. Đừng nói bán giả thành thật nhé?”

Ánh mắt của Lý Tùng Nhất bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

Tưởng Nghiêu càng đắc ý hơn: “Người kia tên là Thai Hành, đúng không? Ảnh đóng “Chuỗi thức ăn” với cậu, nhưng bây giờ nhiều người bảo phần lớn doanh thu của “Chuỗi thức ăn” là do cậu gánh, chả liên quan gì đến Thai Hành. Doanh thu phòng vé cho phim sắp tới hoàn toàn dựa vào khả năng của một mình ảnh, nếu xảy ra scandal vào thời điểm này thì còn ai đi xem nữa? Chậc, ca này khó trở mình à nha. Có khi nào Thai Hành hối hận vì làm bạn với cậu không nhỉ?”

Lý Tùng Nhất lẳng lặng nhìn hắn, đoạn nói: “Anh có biết điểm đáng ghét nhất của Giang Tầm Dương trong kịch bản thứ hai ở đâu không?”

Tưởng Nghiêu nhíu mày: “Liên quan gì?”

Lý Tùng Nhất nói tiếp: “Điểm đáng ghét nhất là tự cho rằng đã nắm thóp Tề Thành Hoan, đe dọa người ta hết lần này tới lần khác. Tôi chỉ thấy khá vui thôi. Anh đóng vai Tề Thành Hoan trong phim, nhưng hiện thực lại bắt chước Giang Tầm Dương.”

“Cậu...” Tưởng Nghiêu cáu lên.

“Được rồi, tôi đồng ý với anh.” Lý Tùng Nhất ngắt lời hắn, đứng dậy toan bỏ đi. “Tôi chả muốn làm thỏa thuận gì với anh cả. Dù anh hứa không lôi chuyện này ra nữa, tôi vẫn không tin nhân phẩm của anh cho lắm. Về phần tôi, anh cứ yên tâm được rồi. Anh có thể thấy rõ tôi làm qua loa thế nào trong buổi casting tập trung tiếp theo.”

Lý Tùng Nhất bước ra khỏi nhà hàng. Dẫu đã đeo khẩu trang nhưng cậu vẫn thoáng rùng mình bởi cơn gió xuân se lạnh.

Cậu đút tay vào túi quần, lấy điện thoại gọi một cuộc: “Thai Hành. Anh nghĩ cách chiếu phim của mình sớm hơn, được không?”

Hết chương 36

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.