44.
Nhận ra.
Mãi đến tận hai mươi bốn giờ sau, Trần Đại Xuyên mới cầm điện thoại bấm vào cái tên nửa quen nửa lạ.
“Lý Tùng... Nhất.” Trần Đại Xuyên thả nhẹ chữ “Nhất” cuối cùng. “Hôm nay rảnh không? Chỗ cũ hôm qua, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Rảnh.” Lý Tùng Nhất đáp ngay, trong lòng thoáng lo lắng.
Thực ra, vì hôm qua Trần Đại Xuyên đột ngột rời đi nên Lý Tùng Nhất đã cảm thấy kỳ quái, giọng điệu cố tình đè nén của anh trên điện thoại càng làm cho sự kỳ quái trở nên trầm trọng hơn. Và nó, khiến tim cậu nổi trống.
Lý Tùng Nhất nhủ bụng, hôm qua Trần Đại Xuyên đã đến sớm thì hôm nay không thể cho anh chờ nữa. Vì thế cậu lật đật bắt taxi đến quán cà phê mà chưa kịp sửa soạn cẩn thận.
Nhưng khi đến nơi, Trần Đại Xuyên đã ở đó.
Lý Tùng Nhất cân nhắc kỹ càng nguyên nhân, không khỏi cảm thấy buồn buồn. Trần Đại Xuyên có quyền có thế, lái chiếc xe hơi hạng sang mấy ngàn vạn. Con taxi thường thường mà cậu tình cờ gọi sao có thể sánh bằng?
Chợt, Lý Tùng Nhất trông thấy bờ vai căng cứng của Trần Đại Xuyên. Hiếm thấy thật, Trần Đại Xuyên ở trạng thái này quả tình hiếm thấy. Anh luôn tạo cho người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cơ mà?
Lý Tùng Nhất ngồi xuống cách khép nép, khóe môi còn treo nụ cười hết sức ngoan hiền.
Trần Đại Xuyên không lên tiếng, chỉ là ánh mắt di từng tấc trên khuôn mặt Lý Tùng Nhất. Đôi mắt đen láy kia ẩn chứa nhiều cảm xúc sâu xa mà Lý Tùng Nhất chẳng thể hiểu.
Lý Tùng Nhất sởn cả tóc gáy, trong lòng bắt đầu suy đoán thần thánh phương nào đã khiến Trần Đại Xuyên thành ra nông nỗi này. Dẫu cậu có “đạo văn” cũng không đến mức làm ông chủ mất ba hồn bảy vía. Chẳng lẽ tên khốn Mạnh Trạch nói gì đó đại loại như “Nếu nhà ngươi không giao Lý Tùng Nhất, ông đây nhất định cho Bình Xuyên phá sản”?
Và đây, là ánh mắt tội lỗi khi quyết định giao cậu vào tay giặc?
Tựa như tâm trạng của Phạm Lãi khi hiến Tây Thi cho Ngô Vương?
Lý Tùng Nhất vội vàng dùng ý thức quét sạch mớ suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, đoạn ho khan hai tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng trước.
Nhưng Trần Đại Xuyên bỗng mấp máy môi.
Lý Tùng Nhất im bặt, chờ Trần Đại Xuyên lên tiếng.
Trần Đại Xuyên nhìn chăm chú vào cậu, cất giọng trịnh trọng: “Lý Tùng, tôi là Tuyên Từ.”
Lý Tùng Nhất giật mình, chơi trò gì thế?
Đột nhiên muốn diễn thử hả?
Lý Tùng Nhất toan gọi một tiếng “Thái tử điện hạ” thì thấy ánh mắt của Trần Đại Xuyên bỗng trở nên xa xăm, như thể trông thấy quá khứ xa xôi u ám đã đóng băng trong sử sách thông qua khuôn mặt cậu.
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, chắc là ngày cậu nhập cung. Khi đó cậu mới chín tuổi, công công đang dẫn cậu đi gặp phụ hoàng. Lúc đi ngang qua điện Sùng Đức, tôi tình cờ bị phụ hoàng phạt quỳ gối ngoài điện. Ngày đó tuyết rơi dày đặc, toàn thân tôi đều ủ trong tuyết. Nghe nói quê nhà cậu ở phương Nam quanh năm ấm áp, hẳn là chưa từng thấy tuyết nhỉ. Cậu cứ nhìn tôi hoài, còn nói đang đắp người tuyết à. Rồi công công quát cậu một câu to gan.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Đại Xuyên rơi vào tai Lý Tùng Nhất, song cậu lại có vẻ ngơ ngác không hiểu.
Đôi mắt Lý Tùng Nhất bắt đầu mờ đi, tuyết rơi dày đặc như xuyên qua ngàn năm thời không xuất hiện trước mặt.
Trận tuyết đó lớn lắm, Lý Tùng chưa từng thấy tuyết bao giờ. Chỉ là khi dỗ ngủ còn nhỏ, cung nữ thường ôm y vào lòng và kể rằng mùa đông ở phương Bắc năm nào cũng có tuyết rơi. Tuyết có màu trắng tinh, mang vẻ đẹp mềm mại. Tuyết còn có thể che khuất vạn vật. Bọn trẻ Nam Tuyên không sợ lạnh, thường đắp người tuyết ở ngoài viện.
Khi Lý Tùng chìm vào giấc ngủ mơ màng, y vẫn còn tự hỏi người tuyết là gì?
Lý Tùng Nhất không viết đoạn này vào kịch bản, bởi nó quá ngây thơ và phi logic. Cậu vẫn không tài nào hiểu nổi, vì sao mình lại thốt ra những lời trẻ con như thế khi bước vào hoàng cung Nam Tuyên với thân phận con tin – nơi tượng trưng cho biết bao sỉ nhục. Rõ là trong lòng tuy sợ hãi nhưng bề ngoài vẫn ra sức trấn định, cớ sao cậu lại bật thốt những câu nói rặc vẻ ấu trĩ như thế?
Cậu không còn là đứa con nít miệng còn hôi sữa. Cậu đã hiểu rõ ràng và sâu sắc vận mệnh nghiệt ngã của mình.
Phải chăng tuyết rơi dày quá, ngay cả một người dân sinh sống ở Nam Tuyên cũng hiếm khi thấy tuyết to như vầy trong đời?
Tường đỏ ngói xanh, cây khô hoa úa, điện Sùng Đức nơi hoàng đế ở và những nhà tranh mái ngói trong ngôi làng đều bị tuyết trắng bao phủ; dù phóng tầm mắt ra xa thì đâu đâu cũng là mảng trắng tinh khôi.
Nó khiến một Lý Tùng nho nhỏ vừa đặt chân vào Nam Tuyên quên mất hình dáng ban đầu của thế giới này. Khi ấy, Lý Tùng đã nghĩ gì nhỉ? À, y nghĩ rằng đằng sau tuyết trắng tinh khôi là vạn vật cũng trắng như tuyết.
Chuyện quá khứ bí mật và khó lý giải ấy như một bông tuyết của mùa đông năm nào, chỉ nhẹ nhàng đón gió trong chốc lát rồi đột ngột rơi xuống, hòa vào mảnh đất bẩn thỉu dưới tiếng quát mắng của công công.
Lý Tùng cúi đầu, chẳng dám nhìn ngang ngó dọc. Hèn mọn. Cẩn thận. Y như bước trên lớp băng mỏng vào đại điện, dập đầu với hoàng đế địch quốc.
Bóng dáng nhỏ thó của y cũng bị bông tuyết đầy trời che mất.
Vốn là câu chuyện cũ nhạt nhẽo như tuyết trắng ngày đông, cớ sao hôm nay lại nhắc tới?
Người đàn ông điển trai trầm tĩnh gói trong tây trang giày da trước mặt đang lôi ra từng ký ức khảm sâu trong linh hồn cậu. Chúng biến thành tuyết bay ngang trời, đoạn rơi lả tả xuống người Lý Tùng. Và rồi nó chạm vào đôi mắt Lý Tùng Nhất, hóa thành chút ẩm ướt bởi nhiệt độ âm ấm.
“Thực ra tôi vốn đã quên mất lần đầu tiên gặp cậu là thế nào.” Trần Đại Xuyên nhìn sâu vào đôi mắt ướt át của Lý Tùng Nhất. “Nhưng khi tôi nhận ra cậu là Lý Tùng, ký ức về cậu dần dần rõ ràng hơn. Tôi nhớ lại nhiều chuyện lắm. Mọi thứ sống động trong mắt tôi, như mới vừa hôm qua vậy.”
Lý Tùng Nhất bỗng lấy tay che mặt, thở ra một hơi như tiếng khóc nấc.
Trần Đại Xuyên im lặng ngồi đối diện với Lý Tùng Nhất, kiên nhẫn chờ cậu trút bỏ toàn bộ cảm xúc của mình.
Thật lâu sau, Lý Tùng Nhất mới đặt lòng bàn tay ướt át xuống bàn. Đôi mắt cậu đỏ hoe, hệt như Trần Đại Xuyên của hôm qua.
Lý Tùng Nhất nâng tách cà phê —— Cà phê đã nguội lạnh và đắng chát tự lúc nào. Cậu hớp một hơi lớn mà chẳng hề nhíu mày, đoạn thở dài thườn thượt. Ba hồn bảy vía tuồng như đã trở lại trong vị đắng mênh mang, ý thức cũng dần dần khôi phục.
Lý Tùng Nhất nhìn thẳng vào Trần Đại Xuyên, một khuôn mặt hoàn toàn khác với Thái tử Tuyên Từ. Song vào lúc này, hai khuôn mặt hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo.
Lý Tùng Nhất cười khẽ, dẫu cơ má căng cứng do thay đổi tâm trạng liên tục thì nụ cười ấy vẫn đẹp như ngày nào.
Trần Đại Xuyên cũng cười, nhưng bản tính khéo kiểm soát cảm xúc chỉ khiến đôi vai anh khẽ run lên.
Hai người tựa như cô hồn dã quỷ, một khi gặp nhau mới thực sự trở thành người sống.
“Hôm qua anh mới phát hiện tôi là Lý Tùng?” Lý Tùng Nhất đã bình tĩnh lại, song giọng nói hãy còn khàn khàn.
Trần Đại Xuyên trả lời: “Sau khi cậu viết di ngôn kia thì tôi mới biết. Tôi từng thấy rồi.”
“Ừm?”
Trần Đại Xuyên nhìn cậu: “Khi cậu chết, tôi có đến xem. Phát hiện trong góc phòng có cục giấy nhăn nhúm.”
Tim hẫng một nhịp, Lý Tùng Nhất như bước lên không trung.
Trần Đại Xuyên nói tiếp: “Đáng lẽ tôi nên biết sớm hơn. Kịch bản cậu viết quá tỉ mỉ, người hiện đại nào có thể hoàn nguyên Nam Tuyên chính xác như thế? Có lẽ do cái duyên hai mình vẫn còn kẹt ở đâu đó, nên tôi không nghi ngờ gì cả.”
“Đáng sợ không?”
Trần Đại Xuyên hỏi: “Sao hả?”
Lý Tùng Nhất thấp giọng: “Tôi sau khi chết, có dáng vẻ thế nào?”
Trần Đại Xuyên nhớ lại, nói: “Gầy với hốc hác lắm.”
“Đáng sợ không?” Lý Tùng Nhất hỏi lại.
Trần Đại Xuyên thoáng nhìn cậu: “Chết rồi có gì phải sợ, còn sống mới gọi là đáng sợ.”
Lý Tùng Nhất bật cười, song nụ cười lại vương nét buồn thương.
Trần Đại Xuyên nói: “Nhân tiện tôi muốn nhấn mạnh, rượu độc thực sự không phải chủ ý của tôi. Cao Chương tự tiện hạ độc cậu.”
“Không sao.” Lý Tùng Nhất xua tay. “Dù anh ban rượu độc cũng đúng thôi, hai mình đứng ở phe đối lập mà. Ngàn năm rồi, chả lẽ tôi còn bắt anh đền mạng?”
Trần Đại Xuyên cất giọng khẩn thiết: “Không cần biết cậu quan tâm hay không, tôi chưa làm tức là chưa làm.”
Lý Tùng Nhất cười: “Được rồi, tôi tin anh.”
Trần Đại Xuyên ngờ ngợ: “Cậu tin thật à?”
“Thật, tin mà.” Dấu vết buồn bã trong lòng Lý Tùng Nhất đã biến mất, chỉ còn lại sự nhẹ nhàng và vững vàng chưa từng thấy. “Anh là Thái tử điện hạ đó, còn là ông chủ của tôi nữa. Anh có cần phải nói dối tôi không?”
Nhắc tới đây, Lý Tùng Nhất bỗng đổ quạu: “Nhưng tại sao hai kiếp rồi, anh vẫn đầu thai sướng hơn tôi vậy!”
Trần Đại Xuyên phì cười.
Lý Tùng Nhất thở phì phò, ông trời không công bằng gì hết. Đoạn cậu cầm tách cà phê lên, song lại đặt mạnh xuống: “Không được, tôi khó chịu quá. Cho tôi thêm một ly cà phê. Đắt nhất, không cần ngon đâu.”
Trần Đại Xuyên cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhấn chuông gọi nhân viên phục vụ pha hai tách cà phê khác.
Sau đó, Lý Tùng Nhất trưng ra mạch não khác thường của mình. Cậu nở nụ cười bí hiểm, tặng một phỏng đoán kinh thiên động địa cho Trần Đại Xuyên: “Thái tử nè, anh có nghĩ con người trên thế giới là hữu hạn không? Họ vẫn luôn đầu thai hay tái sinh nhiều lần, chẳng qua ai cũng nghĩ mình là trường hợp đặc biệt nên mới giấu giếm thân phận?”
Trần Đại Xuyên giật thót: “Chắc... không đâu.”
Lý Tùng Nhất bĩu môi: “Chưa chắc à.”
Nhân viên phục vụ mang hai tách cà phê nóng hổi vào phòng, thoạt trông là một cô gái hiền lành và dịu dàng.
Lý Tùng Nhất thôi nói, nhìn chằm chằm vào nhân viên phục vụ hồi lâu. Đến khi cô gái toan rời đi, cậu mới cố ý gọi một tiếng: “Bích Đào.”
Cô gái không trả lời.
Lý Tùng Nhất chẳng biết cảm giác trong mình là tiếc nuối hay thư thái. Cậu giải thích với Trần Đại Xuyên: “Bích Đào là cung nữ bên cạnh tôi, cô ấy xinh lắ...”
Lý Tùng Nhất im bặt, trông thấy khuôn mặt Trần Đại Xuyên biến sắc rõ rệt. Cậu quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh, nữ phục vụ đã tới cửa phòng lại chần chừ không đi. Cô nhìn Lý Tùng Nhất với ánh mắt triền miên lưu luyến, tựa như chất chứa cả trời thương nhớ nối liền từ kiếp trước đến kiếp này.
Lý Tùng Nhất và Trần Đại Xuyên nhìn nhau, cả hai đều trông thấy vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương.
Mọi thứ huyền ảo quá đỗi.
Nữ phục vụ cuối cùng lấy hết can đảm, trở về phòng riêng nhìn Lý Tùng Nhất: “Anh là Lý Tùng...”
Linh hồn của Lý Tùng Nhất thoắt cái đã trôi tuột ra khỏi cơ thể, phảng phất như sắp đắc đạo thành tiên.
“Anh là Lý Tùng Nhất!” Nữ phục vụ thở hổn hển nói nốt cả câu. “Là anh thật, đúng không? Em siêu siêu thích anh. Nghe tin anh giải nghệ, em buồn sắp ngất. Ai dè được gặp anh ở đây! Mặc dù giám đốc cấm nhân viên nói chuyện với khách, nhưng em vui quá à! Em sợ hôm nay không bắt chuyện, mai mốt chả còn cơ hội nữa!”
Lý Tùng Nhất liếc nhìn Trần Đại Xuyên, khoảnh khắc tầm mắt giao nhau thì Trần Đại Xuyên bỗng chậm rãi quay đầu. Nhưng cửa sổ thủy tinh đã phản chiếu khuôn mặt xấu xí đang cố không cười thành tiếng của anh rồi!
Lý Tùng Nhất hít sâu, mỉm cười với nữ phục vụ: “Ừm, tôi là Lý Tùng Nhất.”
“Anh có thể cho em xin chữ ký được không?” Nữ phục vụ đã u mê nhan sắc của cậu từ lâu. “Có chữ ký rồi, giám đốc đuổi việc em cũng cam tâm!”
“OK em.” Lý Tùng Nhất vẫn duy trì nụ cười thần tượng tiêu chuẩn, đoạn lấy giấy bút trên bàn. Cậu hào phóng tặng cho cô lời chúc dài ngoằng, nữ phục vụ đứng bên cạnh thiếu điều lăn đùng ra xỉu.
Lý Tùng Nhất còn viết thêm một dòng tái bút mà cả đời cô gái ấy cũng không hiểu: Mai mốt gọi ai nhớ gọi một hơi, kẻo hiểu lầm đấy.
Ở phần cuối chữ ký, Lý Tùng Nhất khựng lại rồi thay đổi cách viết —— Cậu ký tên theo chiều dọc.
“Tùng” (从) và “Nhất” (一) dính liền nhau, Lý Tùng Nhất (李从一) cũng là Lý Tùng (李丛).
Cô gái cười tít mắt, nhảy chân sáo ra ngoài với chữ ký đặc biệt trên tay.
Lý Tùng Nhất dõi mắt nhìn cô đi xa, mãi đến khi cửa phòng đã đóng chặt. Cậu quay đầu thì trông thấy Trần Đại Xuyên càng cười lớn hơn, bờ vai run run rõ rành rành.
Lý Tùng Nhất bặm môi: “Đủ rồi nha.”
Trần Đại Xuyên nín cười đúng ba giây, sau đó kiềm lòng không đặng mà bật cười thành tiếng.
Lý Tùng Nhất quê xệ, đá anh một cú ngay dưới gầm bàn.
Trần Đại Xuyên phản ứng nhanh, thậm chí còn phản kích thô bạo hơn.
Trần Đại Xuyên có danh hiệu ngôi sao võ thuật, kiếp trước còn thường xuyên ra trận giết địch. Lý Tùng Nhất thon thả yếu đuối, sao có thể sánh bằng anh. Hơn nữa Lý Tùng Nhất vẫn chưa kịp rút chân về, nên cú phản kích của Trần Đại Xuyên khiến cậu mất thăng bằng suýt ngã xuống đất.
Lý Tùng Nhất vội giữ chặt bàn, mặt mày trắng bệch như ma đói. Cậu đang định “dạy dỗ” Trần Đại Xuyên vài câu, thì thấy anh bỗng nghiêm túc hẳn: “Thôi, đừng nghịch nữa. Tôi dẫn cậu đến một nơi.”
Hết chương 44
Q: Ăn Lễ vui vẻ nhé các cô cậu ~