Chu Lê nghe cả đám đùng giọng Đông Bắc cảm thán một câu, sau đó liền móc điện thoại ra xem tin tức trong nhóm chat, hoàn toàn không chú ý tới chuyện phát âm sai, thấy tội lỗi quá chừng.
Cậu âm thầm hối lỗi một chút, thầm nghĩ cũng may đã xong ba ngày rồi, cuối cùng mọi người cũng không cần tiếp tục bị mình đầu độc nữa.
Đúng lúc này giáo viên tiết sáng bước vào, trong lớp nhanh chóng im lặng.
Nhưng cũng chỉ có mấy người thật sự đang đọc sách làm bài tập, đa số đều đang bàn tán về Quý Thiếu Yến, vì có người gửi ảnh hôm nay Quý Thiếu Yến ngồi xe lăn tới vào nhóm, cũng không rõ cụ thể bị thương ra sao nữa.
Chu Lê nghe thấy hai nữ sinh ngồi đằng trước nhỏ tiếng nói có khi nào hắn tàn phế luôn không, không chịu được xem miệng: “Không đâu.”
Hai nữa sinh lập tức quay đầu lại nhìn cậu: “Thật sao?”
Chu Lê nói: “Thật, nghỉ hè tôi có đi thăm cậu ta, cậu ta chỉ bị trật chân thôi, nghỉ ngơi là khỏi í mà.”
Mắt hai nữ sinh tỏa sáng ngay tức thì.
Tuy trong nhà mấy cô cũng có nhiều tiền nhưng vẫn chênh lệch rất lớn với những hào môn trên đỉnh kia, những người đó đều ở trong vòng riêng của họ, trong lớp chỉ có Đường Tử Hân là thuộc tầng lớp đó. Mà quan hệ giữa mấy người cũng thường thường nên ngại hỏi thăm, hiện giờ tốt rồi, có thêm một Chu Lê tính tình rất tốt, còn ngồi gần các cô như vậy nữa chứ!
Bây giờ không tận dụng thời cơ thì chờ khi nào chứ!
Tất cả đống câu hỏi dồn nén trong lòng mấy cô lập tức tuông ra, nào là Quý Thiếu Yến có bị thương chỗ nào nữa không, nghe nói hắn hôn mê một thời gian là thật hay giả, rốt cuộc bác sĩ nói thế nào bla bla bla.
Chu Lê không biết nên cười hay khóc, nhớ tới một fan cứng khác của Quý Thiếu Yến là Đào San San.
Đào San San đã biết được thân phận của cậu qua lời Tống Oanh Thời, dựa vào chút tình hữu nghĩ từng làm đồng nghiệp kia mà lúc khai giảng cũng bỏ bom cậu như này, thật sự mấy cô như cùng một khuôn mà đúc ra. Chuyện có thể nói cậu đều nói hết, bỗng dưng có hơi không nhịn được, hỏi: “Sao mấy cậu lại thích cậu ta vậy?”
Nữ sinh kia nói như chuyện hiển nhiên: “Đẹp trai á!”
Chu Lê nói: “Người khác cũng đâu thua kém đâu, thậm chí có người còn đẹp hơn cậu ta nữa.”
“Nhưng mấy người đó đâu nhìn thấy chạm tới được ngoài đời thực đâu, còn Quý thiếu thì ngày nào cũng gặp được hết ó.”
“Hơn nữa gia thế tốt nè, còn không kiêu căng, giáo thảo thần tiên luôn đó!”
“Không chỉ có con gái mới thích đâu, tớ nghe đồn còn có mấy đứa con trai theo đuổi cậu ta nữa.”
“Thật sự là quá hòa đồng luôn, lần trước tớ ở văn phòng hỏi cậu ta cách giải một cái đề, cậu ta cục kỳ ôn nhu giảng cho tớ!”
“...” Chu Lê nghe hai cô một câu rồi lại một câu y như súng máy, bốc ra ý chính, “Cậu nhờ cậu ta giảng đề ở văn phòng không sợ thầy giáo giận à?”
Dừng lại một lát, cậu lại hỏi tiếp, “Mấy tên con trai theo đuổi cậu ấy cuối cùng ra sao?”
“Thì bị từ chối hết chứ sao, Quý thiếu của tụi mình tính tình thiệt sự quá tốt, nhiều người theo đuổi như vậy lại không thấy cậu ấy đối xử đặc biệt với ai.”
Nữ sinh kia tự hào nói: “Lúc đó có người khác đang hỏi bài thầy giáo, tớ thấy Quý Thiếu Yến cũng ở đó nhanh trí bảo tớ đang vội, nhờ cậu ấy giúp tớ một chút, nên mới được đó ha há há há...”
Tiếng cười hơi bị rù quến khiến giáo viên trên bục giảng nhìn xuống.
Ba người vội chấm dứt cuộc trò chuyện, cúi đầu đọc sách. Hình ảnh của Quý Thiếu Yến chợt hiện lên trong đầu Chu Lê, cậu sâu sắc cảm nhận được trong sách không hề viết điêu, thiếu gia kia thật sự quá biết nhẫn nhịn lại diễn giỏi, thiệt là lừa người, vẫn là Đản Đản nhà mình đáng yêu hơn.
Quý – thiệt là lừa người – Thiếu Yến lúc này đang ngồi tại chỗ nhận lấy ánh mắt quan tâm của cả lớp, cực kỳ kiên nhẫn sắp xếp lại đống quà tặng đầy ứ trong tủ, đồ ăn thì chia ra, đồ trang trí linh tinh để lại phòng học, ai thích có thể tùy ý cầm về nhà.
Tuy tính tình hắn tốt nhưng trước giờ không nhận đồ của người khác tặng, đây chính là cách làm của hắn từ trước tới nay.
Quý thiếu gia không thiếu thứ gì, tặng gì hắn cũng không để tâm mà nhìn tới, chỉ cần là người khác tặng hắn đều sẽ lập tức chia ra. Cách này thành công ngăn cản được một đống fan não tàn điên cuồng, dù sao cũng không ai muốn nhìn thấy đồ mình tỉ mỉ lựa chọn hoặc làm ra cho nam thần sẽ xuất hiện trên người kẻ khác.
Nhưng luôn có nữ sinh ảo tưởng tấm lòng của mình có thể chạm tới người ta, trở thành người độc nhất vô nhị, vì vậy trong tủ đồ của hắn thi thoảng vẽ sẽ xuất hiện vài món quà, tiếc rằng hắn vẫn chia ra như cũ, tới nay chưa từng giữ lại thứ gì.
Bạn cùng bàn với hắn gia cảnh bình thường, là người thi đậu vào Minh Anh.
Chỉ mỗi năm đầu của cấp 3 thôi mà y đã có thể làm giàu nhờ Quý thiếu gia.
Lần này Quý Thiếu Yến gặp tai nạn xe cộ bị thương, số lượng quà tặng tăng lên đột biến, hắn phải tốn chút sức mới sắp xếp lại xong, đem đồ trang trí đưa cho bạn cùng bàn, bảo y tan học đặt lên cửa sổ.
Bạn cùng bàn nhận lấy, quan tâm hỏi hang: “Sức khỏe cậu sao rồi?”
Quý Thiếu Yến đáp: “Chỉ còn mỗi vết thương trên chân thôi.”
Bạn cùng bàn gật đầu, thấy hắn để một chiếc hộp giấy phản phất tỏa ra mùi vị ngọt ngào vào hộc tủ, lập tức thấy lạ trong lòng, thầm nghĩ hôm nay thiếu gia này còn mang cả đồ ngọt tới trường.
Nhưng mà y nhanh chóng hiểu ra mình lầm to rồi, chuông hết giờ vừa reo lên Quý Thiếu Yến đã lấy hộp giấy ra đặt lên đùi, đang định đi ra ngoài.
Y vội tới đẩy xe lăn giúp hắn, dưới ánh mắt của mọi người đẩy một đường từ lớp bọn họ tới lớp học nằm phía cuối hành lang, hiện giờ mới ngộ ra Quý Thiếu Yến không phải muốn tìm một chỗ để ăn mà là muốn tặng người ta, y không nhịn được thấy quá là vi diệu, ngay cả Cảnh thiếu và Nhan thiếu còn không được đãi ngộ cỡ này đâu đó! Hắn định tặng ai đây? Nhị tiểu thư nhà họ Đường Đường Tử Hân à?
Tên ở nhà của Đường Tử Hân là Điềm Điềm, nên ở trong trò chơi mới lấy ID Đường Tâm Điềm.
Quý thiếu ra viện, mấy người bọn họ như thế nào cũng phải tới thăm, tan học cô liền đi tới chỗ Chu Lê nói mấy câu, muốn cùng cậu đi ra ngoài, kết quả vừa ngẩng đầu là đã thấy người ta tự mình sang đây.
Hắn mặc đồng phục Minh Anh ngồi trên xe lăn, tuy thấp đi cả khúc nhưng vẫn thong dong diềm tĩnh như cũ, không thấy nửa chút yếu đuối mong manh nào. Ánh nắng buổi sáng rọi lên hành lang làm cả người hắn như đang phát sáng vậy.
Hai mắt Đường Tử Hân sáng lòe lòe, cười đi lên: “Đây là Quý thiếu biết chúng tớ lo lắng cho cậu nên tự mình qua đây phát đồ ngọt sao?”
Quý Thiếu Yến cười nhẹ: “Không phải cho cậu.”
Hắn không để ý người kia phản đối, nhìn Chu Lê, “Đồ ngọt lần trước rất ngon, hộ lý kia của tôi rất thích nên sáng nay cố ý làm một phần cho cậu, bảo tôi nhất định phải đưa tới tay cậu.”
Chu Lê liếc hắn một cái, cười nhận lấy: “Thay tôi cảm ơn chị ấy.”
Quý Thiếu Yến nói: “Chỉ cảm ơn chị ấy thôi sao?”
Chu Lê hiểu ý: “Cũng cảm ơn cậu đưa đồ giúp nữa.”
Lương Cảnh Tu và Nhan Vân Huy học cùng một lớp, hai người biết tin Quý Thiếu Yến đi học cũng đang chuẩn bị sang xem, lúc này vừa mới bước ra khỏi phòng học. Bọn họ nhìn theo ánh mắt của mọi người, nhanh chóng thấy được bạn nối khố nhà mình.
Lương Cảnh Tu cười tủm tỉm lấy tay huýt Nhan Vân Huy, hất cằm chỉ bên kia: “Thấy gì hông?”
Nhan Vân Huy nói: “Là sao?”
Lương Cảnh Tu nói: “Chim công, chim trống á.”
Vừa tới đã gấp không chịu nổi chạy đi theo đuổi bạn đời rồi.
Nhan Vân Huy lập tức bật cười, thấy đám Trịnh tam thiếu ra khỏi phòng học liền cùng đi qua.
Quý Thiếu Yến nhìn đám bóng đèn xung quanh mà thấy bực trong lòng một ít, nhưng hắn cũng hiểu bản thân vừa mới ra viện nên những người này chắc chắn sẽ tới hỏi thăm, đành cố nhịn xuống tiếp đón bọn họ.
Trịnh Tam nói: “Sao cậu không công bằng tí nào hết vậy Quý Thiếu Yến, sao chỉ tặng đồ cho cậu ấy, còn tụi này thì sao?”
Lưu Tiểu Duy hơ một tiếng: “Vậy mà có thể khiến cậu tặng đồ cho, ối dồi ôi, cậu đang để ý tới Chu thiếu của tụi này à?”
Lương Cảnh Tu dí sát theo: “Đúng đó, ai mà thiệt có mắt nhìn nè, có ý với Chu thiếu của tụi mình luôn nè?”
Quý Thiếu Yến vờ như không hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời nói của ai kia, đơn giản kể lại chuyện Chu Lê đi thăm mình.
Nhím nhị đại không tin, bọn họ thật sự đã từng muốn tới thăm hắn nhưng chẳng phải bị từ chối khéo hết sao, dựa vào đâu chỉ mỗi mình cậu ta được gặp hắn chứ. Quý Thiếu Yến cực kỳ thản nhiên, cười nói: “Đồng đội của tôi, tôi đương nhiên sẽ chọn gặp cậu ấy.”
Chu Lê cũng không muốn đề tài cứ tiếp tục xoay quanh bản thân mình, dứt khoát mở hộp ra chia bánh.
Với tính cách của Quý Thiếu Yến nếu hắn tự làm tuyệt đối sẽ không nói dối, nên đây chắc chắn do người khác làm rồi, còn cái lý do hắn nói kia có đúng hay không cũng không quan trọng, dù sao tên này chỉ muốn mượn cớ đưa đồ ngọt qua để gặp cậu mà thôi.
Đúng thiệt, Quý Thiếu Yến chả có tí khó chịu nào, thậm chí hắn còn tự mình lấy một cái lên ăn.
Nhóm nhị đại đều là kẻ thành tinh cả, cùng nhau tâm sự một lát, thấy sự chú ý của Quý Thiếu Yến đều dồn hết lên người Chu Lê thì cho là hắn có chuyện muốn nói riêng với cậu, liền nhanh chóng giải tán.
Bạn cùng bàn Quý Thiếu Yến thấy vậy cũng thức thời rời đi, lúc này xung quanh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chu Lê lười biếng dựa vào tường, hạ mắt nhìn hắn: “Không phải bị nhốt lại à, làm sao ra được vậy?”
Dáng vẻ này của cậu mang theo mấy phần tùy ý bất kham, thiệt sự quá cuốn hút người ta.
Quý Thiếu Yến âm thầm đánh giá cậu từ đầu tới chân, ngoài miệng nói: “Ông nội mềm lòng nên thả tôi ra.”
Dĩ nhiên ông nội hắn không tự dưng đi mềm lòng rồi.
Hắn phát hiện hộ lý kia của mình rất dễ mủi lòng, liền nói thẳng với cô tình cảm của hắn đối với Chu Lê, ra vẻ con đường này sẽ rất khó khăn nên hy vọng cô có thể giữ bí mật giúp hắn.
Tiếp đó, ngay ngày khai giảng tới hôm qua liên tiếp 4 ngày hắn từ chối ra cửa hóng gió, mỗi ngày ăn cơm xong lại ngồi trước cửa sổ đọc sách hoặc ngẩn ngơ nhìn chằm chằm di động. Hộ lý kia nhìn tới không chịu nổi nữa liền gọi điện cho ông nội hắn.
Cô đã đồng ý sẽ giữ bí mật nên không nói ra chuyện Chu Lê, chỉ nói với ông có thể là hắn đang thích ai đó, vì vậy mỗi ngày đều hồn vía trên mây. Ông nội lại thương hắn, thà tin là có chứ không tin là không, cũng không ngăn cản chuyện yêu đương của hắn nên liền thả hắn ra.
Đợi tới khi ông phát hiện ra Chu Lê, tiện đó đoán được sự thật khiến chân hắn bị thương thì vết thương chắc cũng đã khỏi rồi.
Mà sự việc quả thật diễn ra theo ý hắn, không lâu sau đám người Lâm gia sẽ gặp chuyện, còn hắn cùng lắm là bị ông nội mắng một trận thôi, chả sao hết.
Hắn hỏi: “Đã thấy quen chưa?”
Chu Lê đáp: “Quen lắm rồi, bạn học đều rất đáng yêu.”
Quý Thiếu Yến hiểu được tính cách cậu, khẳng định cậu sẽ không có gì làm khó được cậu, cười cười: “Sau này có chuyện gì cứ tới tìm tôi.”
Chu Lê đáp lại một tiếng, nhìn đồng hồ thấy sắp vào học liền đẩy người trở ra cửa, giao cho bạn cùng lớp hắn rồi xoay người trở vào.
Buổi sáng đã qua hai tiết học, một tiếng ngữ văn và một tiết toán, sau đó là tiết thể dục và tiết hóa.
Chu Lê phát bệnh năm lớp 11 nhưng không bỏ dở giữa chừng, hơn nữa còn muốn cảm nhận một chút sự thảm khốc của thi đại học, vậy nên tuy thân tàn nhưng chí lại kiên vẫn tham gia kỳ thi, cuối cùng không ngờ lại có thể lết qua nổi, tiếc rằng không đợi được tới lúc nhập học đã tèo rồi.
Hiện tại xem như qua một kỳ nghỉ hè vào học lại lớp 11, cũng không có gì gọi là khó khăn, tinh thần tràn trề học xong hai tiết sau đó lên văn phòng.
Chủ nhiệm lớp đã nghe được “thành tích hào hùng” của cậu, chuẩn bị sẵn tinh thần thiếu gia này sẽ đánh nhau các kiểu.
Nhưng ba ngày trôi qua cậu không những không gây chuyện gì với bạn học, vào lớp còn cực kỳ ngoan ngoãn, khiến cô thật sự hơi bị cảm động luôn, lúc này thấy cậu bước đến liền dùng ánh mắt mẹ hiền nhìn cậu.
Chu Lê nói: “Cô ơi, giúp em chuyện này với ạ.”
Chủ nhiệm lớp ân cần hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chu Lê trả lời: “Bạn cùng trường cũ của em có việc vào nội thành, gặp phải chút rắc rối muốn em tới giúp. Dù gì cũng làm bạn học một thời gian nên em không thể bỏ mặc được, vì thế em muốn đi qua đó xem một lát, chiều nay là có thể về kịp rồi, em chỉ xin nghỉ hai tiết buổi sáng thôi, được không ạ?”
Chủ nhiệm lớp càng cảm động hơn.
Nghe đồn thiếu gia này trước đây trốn học như cơm bữa, hiện giờ lại tự động biết xin nghỉ, thật sự quá là đáng quý. Vì vậy sảng khoái cho cậu giấy ra cửa, hỏi: “Một mình em đi có ổn không, cần cô giúp chứ?”
Chu Lê khựng lại một giây, chân thành nói: “Cảm ơn cô, mình em là được rồi.”
Chủ nhiệm lớp nói: “Vậy được, đi đi, trên đường cẩn thận nhé.”
Chu Lê lại nói cảm ơn, hài lòng cầm tấm phiếu nhỏ đi mất.
Đúng lúc Quý Thiếu Yến cũng đang ở văn phòng, một màn này hắn đều nhìn thấy hết, nhanh chóng đánh hơi ra chuyện nhưng trên mặt chỉ thoáng qua một tia khác thường, thầm nghĩ ngốc bạch ngọt đang nói dối, rốt cuộc cậu định làm gì đây?
Hắn không cần suy nghĩ lấy lý do đi thay thuốc xin nghỉ, ra cửa bấm thang máy xuống lầu lại thấy Chu Lê đã đi được rất xa rồi, liền gọi điện sang.
Chu Lê nhấc máy: “Alo.”
Quý Thiếu Yến cười nói: “Quay đầu lại đi.”
Chu Lê vừa xoay người đã thấy được giáo thảo thần tiên của Minh Anh.
Quý Thiếu Yến ấn xe lăn đi tới, hỏi: “Trùng hợp ghê, cậu cũng muốn ra ngoài sao, có việc gì à?”
Chu Lê gật đầu.
Quý Thiếu Yến ra vẻ rất chi là quan tâm: “Chuyện gì vậy?”
Chu Lê vốn không định nói, thấy hắn không buông tha đành phải móc cái lý do dùng để gạt giáo viên kia ra.
Quý Thiếu Yến càng thêm quan tâm, gọi một cuộc điện thoại, một chiếc siêu xe nhanh chóng dừng lại trước mặt bọn họ.
Dù trong nhà có nhiều xe đi nữa thì cũng không có khả năng mỗi ngày đều đậu sẵn ở đây chờ lệnh, là do ông nội lo lắng ngày đầu tiên hắn đi học gặp chuyện mới để lại một chiếc xe đề phòng bất trắc. Nếu hôm nay không có gì xảy ra thì ngày mai hắn cũng không được đãi ngộ như thế này nữa, không ngờ vừa hay có thể dùng tới.
Hắn nhìn tài xế mở cửa xe ra, quan tâm nói với Chu Lê: “Nếu là việc gấp thì để tôi đưa cậu đi, lên nào.”
Chu Lê: “...”
Cậu bình tĩnh lên xe ngồi xuống, giả vờ mở điện thoại ra xem rồi nói tên một cái bệnh viện, làm như bạn học của cậu đang chờ ở đó.
Quý Thiếu Yến ngẩn ra, cười nói: “Trùng hợp quá, vừa hay tôi có người quen ở bệnh viện đó, hay để tôi giúp cậu nói một tiếng nhé, hiện giờ bạn học cậu đang ở phòng cấp cứu sao?”
Chu Lê: “...”
Cậu trầm mặc nhìn người trước mắt.
Quý Thiếu Yến nhìn lại cậu, chần chờ mấy giây rồi diễn như thiệt: “Cậu... lẽ nào cậu muốn trốn học à?”
Chu Lê phục rồi, phục sát đất luôn.
Đừng tưởng lúc nãy cậu không nhìn thấy hắn trong văn phòng, cậu thấy đó, nhưng lại không bận tâm tới, ai ngờ phí sức kiểu đó rồi mà thiếu gia này vẫn có thể nhìn ra sơ hở đuổi theo, lại còn ra vẻ rất là ngây thơ vô tội nữa.
Quý Thiếu Yến vừa bảo tài xế lái ra ngoài vừa mang theo mấy phần không đồng tình nhìn Chu Lê, hỏi: “Cậu muốn trốn học đi đâu?”
Chu Lê nhìn chằm chằm bạch thiết hắc trước mặt, nhận ra rằng muốn bỏ hắn lại thì hơi bị khó nên cuối cùng đành nói thật: “Đại học Thanh Liên.”
Mấy hôm nay cậu vẫn không mơ thấy thứ gì liên quan tới ngọc, nhưng bởi vì ba ngày hôn mê kia cậu quyết định phải tìm hiểu miếng ngọc này.
Nếu muốn gặp Vệ lão gia tử phải đợi hơn một tháng nữa, cậu không rõ mình còn đủ thời gian hay không, có chết thì cũng phải chết cho rõ ràng chứ, nên muốn tự mình điều tra trước.
Ngày đầu vào học cậu đã dạo một lần trong thư viện trường.
Hai ngày còn lại cậu nhân lúc nghỉ trưa cũng đã đi tới thư viện lớn nhất nội thành xem thử rồi. Chuyện này không khác gì mò kim đáy bể, chính bản thân cậu còn không rõ mình phải tìm kiếm thứ gì, trong thư viện thật ra có một ít tài liệu về ngọc nhưng trên đó đều không có ghi chép về miếng ngọc hình cánh hoa.
Cũng may trời không tuyệt đường người.
Cậu biết tin giáo sư khảo cổ nổi tiếng hôm nay sẽ tổ chức tọa đàm tại đại học Thanh Liên, 10 giờ rưỡi bắt đầu, kết thúc lúc 12 giờ, vì thế muốn tới nghe ké thuận tiện tìm cơ hội hỏi mấy lời với chuyên gia. Nếu chuyên gia cũng không biết thì kế đến cậu định đi tìm đại sư huyền học, thử xem người ta có nhìn ra được tí huyền diệu nào không.
Quý Thiếu Yến không biết được nguyên do trong đó, rất bất ngờ khi nghe được đáp án này, nhưng trên mặt vẫn không để lộ tí sơ hở nào: “Đi tới đó làm gì?”
Chu Lê nói: “Nghe một buổi tọa đàm.”
Cậu không đợi người kia hỏi tiếp đã chủ động khai luôn: “Nói về khảo cổ ấy, tôi thấy rất hứng thú nên muốn đi nghe thử một lần, Quý thiếu thì sao?”
“Tôi quên thay thuốc nên giờ phải đi thay,“ Quý Thiếu Yến mỉm cười, “Nhưng tôi cũng không gấp lắm, vừa nghe cậu nói xong tôi cũng thấy có hứng thú, để tôi đi nghe cùng cậu nhé, vừa hay có bạn có bè.”
Chu Lê liếc hắn một cái, quay đầu chấp nhận số phận.
Buồn thiệt chứ, sao cậu nhớ Đản Đản tự kỷ của mình quá đi mất.
Vậy nên Quý Thiếu Yến nói lại với tài xế điểm đến, cùng với ngốc bạch ngọt đi tới đó.
Bọn họ vừa đi giây trước thì giây sau tin tức đã được đồn ra.
Đa số đều không biết Chu Lê là ai, nghe nói Quý thiếu chỉ học hai tiết đã về rồi, liền đoán có khi thân thể hắn không tốt còn không chịu nghỉ ngơi cho tốt, không chịu nổi mà đứt từng khúc ruột.
Nhóm nhị đại thì lại biết Chu Lê cũng không ở trường, nhưng không ai nghĩ hai người kia có gì với nhau.
Lương Cảnh Tu ngạc nhiên quá chừng, sâu sắc cảm thấy hình tượng của A Yến sắp bay rồi, vì theo đuổi người ta mà dám trốn học, còn không từ thủ đoạn lừa đối phương ra cổng trường.
Y nhìn bạn cùng bàn, nhỏ giọng: “Cậu nói coi cậu ta tàn phế như vậy rồi có thể đem người ta đi đâu chứ? Muốn làm gì cũng bất tiện á.”
Nhan Vân Huy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được gì, tốt bụng đề nghị: “Hay là cậu nhắn Wechat hỏi thử chút đi?”
Lương Cảnh Tu nhún vai: “Aiz, tám phần cậu ta không chịu nói rồi.”
Tuy là nói vậy nhưng y vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ đang trào dâng, nhắn một tin với A Yến, thấy hắn trả lời đi bồi đắp tình cảm thì không vừa lòng xì một tiếng.
Hai người trốn học ngồi xe bon bon thẳng tới đại học Thanh Liên, trước khi tọa đàm bắt đầu mười phút gấp gáp đi vào giảng đường.
Vị giáo sư này rất nổi tiếng, trường học đã quảng cáo từ trước nên người tới không hề ít.
Lúc này mọi người đều đã vào chỗ lại đột nhiên nhìn thấy một cái xe lăn được đẩy tới, không hẹn mà cùng nhau nhìn qua, ngay cả giáo sư đang chuẩn bị làm việc cũng có hơi cảm động.
Ngay sau đó người ở gần phát hiện là hai anh trai nhỏ giá trị nhan sắc cực cao, máu mê trai nổi lên ngay tức thì, lập tức có nhân viên công tác tiến lại muốn giúp đỡ.
Hai người đang quan sát giảng đường.
Đây là một phòng hội trường phân tầng, cách hai bước sẽ có một bậc thang, ghế ngồi là cố định không thể di chuyển được, Quý Thiếu Yến chỉ có thể ngồi bên cạnh để nghe.
Độ đốc của bậc thang không lớn, thật ra vẫn có thể mang xe lăn lên nhưng hắn lại muốn được Chu Lê dìu, thêm vào ý tưởng muốn ngồi cạnh Chu Lê liền níu người kia lại, đồng thời từ chối nhân viên công tác đang định giúp nâng xe lăn lên, nói với Chu Lê: “Mang xe lăn để sát vào tường đi, để tôi nhảy lên.”
Chu Lê không có ý kiến, thấy hắn duỗi tay với mình liền kéo người lên, tay kia thì ôm hắn phòng hờ lát nữa hắn hụt chân té ngã bị thương nặng thêm.
Quý Thiếu Yến ngẩn ra rồi nhanh chóng hoàn hồn lại.
Hắn không chút ngại ngùng nào lập tức dựa hết cả người sang, dán vào cực gần, ngay cả hơi thở dường như cũng đang phun lên lỗ tai đối phương.
Chu Lê: “...”
Nhịn.
- ---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thiếu Yến: Ai nói tàn phế thì không làm gì được?