Chu Lê biết được mình đã ngủ ba ngày, lập tức cảm thấy quá là ảo.
Trong đầu cậu chỉ nhớ được cậu mơ thấy miếng ngọc bé trai đưa cho cậu không biết tại sao lại biến thành khối ngọc cỡ bự dựng thẳng trên đất thôi, cậu đá một phát mà nó chả nhúc nhích gì nên đành ngồi xuống trước mặt nó, thấy mình ngồi chưa tới 5 phút đã tỉnh lại rồi, sao có thể ngủ 3 ngày được chứ?
Bác sĩ y tá hay tin vội chạy tới kiểm tra, lát sau kết quả cũng giống như mấy hôm trước: Tất cả đều bình thường, nếu không yên tâm có thể ở lại theo dõi 2 ngày.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng bác sĩ biết có theo dõi cũng chả ra được kết quả gì.
Các chỉ số của bệnh nhân đều không có gì bất thường, trước đó đã theo dõi ba ngày vẫn không thể làm gì, có ở lại thêm hai ngày nữa e là cũng không phát hiện được gì mới.
Mấy ngày nay bà Chu và Chu Lộ Văn đều ở lại bệnh viện, cha Chu và Chu Lộ Bác thì mỗi ngày tan làm đều chạy tới, vậy nên hiện tại đều có mặt đủ trong phòng bệnh. Chờ bác sĩ đi khỏi, mọi người liền vây quanh bệnh nhân, xác định nhân cách tỉnh lại là Chu Lê, bắt đầu liên tiếp không ngừng nghỉ hỏi đủ chuyện.
Cha Chu: “Con có gặp Lập Nghiệp không?”
Bà Chu: “Nói có nói gì không, con có cho nó biết chuyện nhà mình không?”
Chu Lộ Bác nhàn nhạt nói: “Trừ nó ra thì còn ai nữa không?”
Ba người kia bỗng im lặng chớp chớp mắt, ngay sau đó đồng thanh nói: “Còn có ai nữa à?”
Chu Lê yên lặng load một lát, hiểu được ý của bọn họ, nhận sai trước: “Lại khiến mọi người phải lo lắng cho con rồi.”
Cậu có sao nói vậy, “Con không gặp được ai cả, cảm giác như chỉ ngủ một giấc, không ngờ lại ngủ lâu như vậy, thật xin lỗi.”
Mấy người nhà họ Chu nghe vậy cực kỳ lo lắng, khuyên cậu nên đi tìm một chuyên gia khoa tinh thần khám thử.
Dĩ nhiên Chu Lê không phản đối, tỏ ý nghe bọn họ sắp xếp, sau đó đưa mắt nhìn sang Quý Thiếu Yến, cười hỏi: “Cậu cũng tới đây sao?”
Quý Thiếu Yến ôn hòa ừm một tiếng: “Trùng hợp ở cùng một tầng, nên sang đây thăm cậu.”
Bà Chu cũng rất vui khi thấy con trai làm quen được bạn mới, cực kỳ thích đứa nhỏ Quý Thiếu Yến này, nuốt xuống nghẹn ngào trong cổ họng, hát bè theo: “Mỗi ngày Tiểu Yến đều tới đây thăm con, ngày nào cũng tới ba lần.”
Chu Lê nhìn Quý Thiếu Yến, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Quý Thiếu Yến trả lại cậu một nụ cười: “Cậu ngủ ba ngày rồi, có đói không?”
Tự dưng được nhắc làm Chu Lê cũng thấy đói, gật gật đầu, muốn đi làm vệ sinh cá nhân rồi ăn chút gì.
Bà Chu nghe thấy thế vội mang đồ ăn cho cậu, Chu Lộ Văn và cha Chu định đỡ cậu vào nhà vệ sinh, thấy cậu có thể tự đi thì yên tâm phần nào. Quý Thiếu Yến thấy vậy cũng lấy lý do có việc rồi ra về.
Hộ lý đẩy hắn ra ngoài, nhìn sau lưng hắn mà thấy thật không hiểu nổi trong đầu cậu chủ đang nghĩ gì.
Ba ngày nay sáng trưa chiều Quý Thiếu Yến đều tới đây, vẫn luôn ở tới khi bị nhắc nhở mới chịu rời đi, thật sự là kéo cũng không kéo nổi, hôm nay cực khổ lắm người ta mới tỉnh lại, sao hắn lại muốn về sớm chứ?
Quý Thiếu Yến vẫn nhẹ mỉm cười, cái mặt nạ hoàn mỹ này như thể được nạm vào mặt hắn vậy.
Hắn thong thả ung dung nắn bóp ngón tay mình, từ ngón cái nắn tới ngón út, lại từ ngón út nắn ngược lại ngón cái, đúng lúc thang máy phát ra một tiếng ding mở ra, Lương Cảnh Tu xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Lương Cảnh Tu sợ lỡ đâu Chu Lê lại đổi nhân cách thì A Yến sẽ phát điên, nên cũng chạy qua đây xem, không ngờ lại gặp hắn ngay cửa thang máy, lúc này còn chưa tới thời gian A Yến trở về thường ngày đâu đó.
Y đưa mắt sang thấy A Yến đang tự chơi đùa với ngón tay mình, lại nhìn nụ cười trên mặt hắn, giật mình một cái.
Đã rất lâu rồi y không thấy A Yến như vậy.
Lần trước chắc là lúc họ 10 tuổi, thằng nhãi Quý Thiên Dương kia bày trò với hắn, khi đó A Yến đứng một bên vừa nhìn vừa nắn ngón tay, hơn hai tháng sau, Tiểu Dương ở nhà bị đồ đạt ngã đè lên xém chút nữa lìa đời ngay tại chỗ, phải nằm viện tận một tháng mới khỏi.
Y như sắp tắt thở tới nơi, cẩn thận hỏi: “Cậu ấy... sao rồi?”
Hộ lý chờ mãi không thấy Quý Thiếu Yến mở miệng, thử trả lời lại một câu: “Đã tỉnh.”
Lương Cảnh Tu nhướng mày: “Người kia...?”
Hộ lý ở cạnh ba ngày nên cũng hiểu được tình hình.
Cô nhìn Quý thiếu gia vẫn không mở miệng nhưng cũng không ngăn cản như cũ, nói: “Người tỉnh lại là Chu Lê thiếu gia.”
Lương Cảnh Tu ngẩn ra, hiểu rồi.
Hẳn là cảm xúc của A Yến sắp bùng nổ, sợ bản thân không khống chế được nên mới đi trước.
Y cũng không dám chọc Quý Thiếu Yến đang trong trạng thái này, biết điều nhường đường, bảo hộ lý đẩy người về phòng bệnh sau đó đi thăm Chu Lê.
Chu Lê vừa ăn xong đã muốn xuất viện.
Người nhà họ Chu vốn định để cậu ở lại theo dõi hai ngày, nhưng thấy cậu bay múa như rồng như hổ, lại nghĩ có ở thêm mấy ngày nữa chưa chắc đã phát hiên được gì liền đồng ý. Vì vậy Chu Lê lên xe về nhà, tiếp đó đi thẳng vào phòng ngủ lấy miếng ngọc kia ra xem.
Lúc trước cậu còn đang nghĩ có khi là trùng hợp thôi, nhưng trải qua chuyện lần này cậu cảm thấy chuyện mình xuyên qua có khả năng cao liên quan tới miếng ngọc cánh hoa, chuyện mình ngủ 3 ngày kia thật sự quá kỳ lạ.
Hôm đó cậu chỉ sờ miếng ngọc một lát liền hôn mê hết ba ngày.
Nếu... nếu cậu trực tiếp đeo miếng ngọc này lên cổ rồi đi ngủ, có thể nào sẽ xuyên về hay không?
Chu Lê lập tức bị ý nghĩ này mê hoặc.
Tuy rằng cậu rất quý trọng mạng sống, cũng rất muốn được sống tiếp, nhưng lại không muốn trải qua những ngày tháng ăn một bữa lại phải lo cho bữa kế, hơn nữa người bị cậu chiếm cơ thể vẫn còn sống, tuy rằng sau khi bản thân trở về chỉ là một linh hồn nhưng ít ra không cần lo nghĩ nữa.
Suy nghĩ kỹ xong, cậu quyết định thử một lần.
Nhưng cũng không thể làm ngay lập tức, suy cho cùng cậu vẫn phải tạm biệt những người ở đây.
Tiền Đa Thụ thì không cần, thứ cậu có thể nói đều nói rồi, không muốn nhiều lời với người bệnh kia nữa.
Nhóm nhị đại cũng không cần, bọn họ chỉ mới quen biết mấy ngày, cậu đã mở một buổi concert tặng bọn họ rồi, coi nhưng lời tạm biệt tốt nhất.
Tống Oanh Thời ở bên kia, bản thân cô cũng biết được đám người mẹ kế không tốt lành gì, chỉ cần cậu nhắc mấy câu tranh chữ là đồ thật là ổn.
Gâu đần nhỏ càng không cần cậu bận tâm tới, bà Chu và Chu Lộ Văn chắc chắn sẽ nuôi giúp cậu.
Nên chỉ còn lại đám đàn em, người nhà họ Chu và Quý Thiếu Yến thôi.
Nghĩ xong cậu mở nhóm Wechat “Mãi là anh em” ra, gửi một hơi mười cái bao lì xì 200 đồng.
Đám đàn em bị nổ văng ra ngay tắp lự.
Nhị ca: Vcl!
Lão tam: Vcl tiền!
Tiểu lục: Ưng ca ngầu lòi!
Tiểu tứ: Đây, đây mới là style phú ông nè, mời tiếp tục phát huy.
Tiểu ngũ: Cảm ơn Ưng ca, anh có chuyện gì vui hở?
Tiểu bát: Quỳ cảm ơn.
Thất phát tài: Bố ơi, còn nữa không?
Chu Lê cười cười, gửi một cái tin âm thanh: “Mấy đứa có phải rất tò mò vì sao tính cách anh thay đổi quá nhiều đúng không? Bữa nay anh nói cho mấy đứa nghe...”
Cậu moi cái lý do đã dùng đề lừa rất nhiều người ra, nói rõ thời gian cụ xuất hiện, “Gần đây anh hôn mê ba ngày, cảm thấy không chừng ngày nào đó nhắn mắt lại thì sẽ biến mất ngay, nhưng anh không đành lòng nhìn mấy đứa cứ lê lết như vậy mãi, mấy đứa rất tốt với anh nên anh cũng muốn tốt lại với mấy đứa! Đồng ý với anh, nếu như Ưng ca kia của mấy đứa thật sự trở về thì vẫn phải học hành thật tốt!”
Đám đàn em thật sự bị tin tức này đập cho rơi vào mơ hồ, trong nhóm chìm vào im lặng hơn một phút mới có người nói chuyện.
Tiểu ngũ: Em không cần biết anh là ai, anh từng cứu mạng em, em mãi mãi xem anh là đại ca.
Nhị ca: Đúng vậy, anh xem tụi em là anh em thì tụi em cũng xem anh là anh em!
Lão tam: Đúng đó!
Chu Lê cười: “Vậy mấy đứa phải đồng ý với anh sẽ học hành cho tốt, sau này đừng bê tha như vậy nữa, đây là tâm nguyện trước khi anh biến mất, nếu là anh em thì đừng từ chối anh.”
Đám đàn em xém chút nữa thì khóc tập thể, chịu đựng nỗi đau đang tràng ngập cõi lòng, nghiêm túc nói một câu “Được.”
Chu Lê hài lòng mà tâm sự với bọn nó thêm một lát, lại phát thêm một vòng lì xì nữa, cảm thấy cũng đủ rồi.
Tiếp theo cậu mang chuyện bút tích thật nói với Tống Oanh Thời, sau đó mở cửa xuống lầu, đi vào bếp.
Người nhà họ Chu hiện giờ đều xem cậu như hàng dễ vỡ, bà Chu và dì giúp việc vội đi theo nhìn xem cậu muốn làm gì.
Chu Lê nhìn ngó đồ nấu ăn một lượt, thấy rất đầy đủ, thông báo: “Con muốn làm đồ ngọt.”
Tuy cậu không nấu cơm được nhưng làm đồ ngọt lại rất có trình, đây là đặc biệt đi học vì phái nữ trong nhà, đã qua được nhiều lần kiểm chứng đó nhá.
Bà Chu và dì giúp việc trầm mặt một lát, định thỉnh cậu ra khỏi nhà bếp.
Chu Lê nghiêm túc nói: “Tin con đi, con hơi bị có nghề luôn ấy.”
Bà Chu khuyên nhủ: “Vậy thì hôm khác con hẳn làm nhé.”
Chu Lê nói: “Con không có chuyện gì thật mà, lần này khiến mọi người lo lắng rồi, để con làm cho mọi người ăn thử đi.”
Bà Chu thấy hơi cảm động, thấy cậu khăng khăng thì ở lại cùng dì giúp việc canh chừng cậu, nhận ra cậu thiệt sự không nói điêu. Bà nghĩ đa nhân cách chính là trong đầu có rất nhiều phòng, muốn cái gì thì có cái nấy, không khỏi cảm thấy quá vi diệu.
Sở trường của Chu Lê là làm đồ ngọt, nhìn qua thấy đầu bếp đang chuẩn bị làm cơm trưa, tận dụng thời cơ chạy sang nấu một ít đồ ăn, nhưng cũng không dám làm nhiều, cậu biết cái trình nấu ăn của bản thân tới đâu mà.
Đợi làm xong hết mọi thứ, cha Chu và Chu Lộ Bác cũng vừa về tới, cả nhà ngồi vào bàn ăn, nghe được cái đĩa xấu nhất trên bàn là do Chu Lê làm cũng không chê, mau chóng ăn sạch.
Sau khi ăn xong thì đồ ngọt được mang lên.
Cha Chu nhìn hình dáng đáng yêu bên ngoài, thử ăn một miếng, hơi ngạc nhiên nhìn con trai: “Là con làm thật sao?”
Chu Lê cười: “Dạ, mùi vị được không ạ?”
Cha Chu bật ngón cái: “Con có thể mở tiệm bánh ngọt được luôn ấy.”
Chu Lê không thèm khiêm tốn: “Con cũng thấy vậy á, tiếc rằng con bị việc học cảm trở sự nghiệp đồ ngọt nè.”
“...” Cha Chu nói, “Nếu muốn thì cứ nói, cha bỏ vốn cho con.”
Chu Lê: “Tính sau đi, con phải lo học trước đã.”
Cha Chu gật đầu, vừa ăn vừa nói chuyện, trễ hơn bình thưởng nửa giờ mới về công ty.
Chu Lê nhìn theo bọn họ ra cửa, chạy về phòng quay video cho Tiền Lập Nghiệp, chuyện có thể dặn đều dặn hết ra, ví dụ như Tiền Đa Thụ đi chữa bệnh, chuyện nhà họ Chu, chuyện học của đám đàn em cùng chuyện Lâm gia gọi điện thì không cần để ý tới, sau đó khuyên vài câu chân thành rồi ấn lưu.
Cuối cùng chỉ còn sót lại một người thôi.
Cậu chọt cái tên Wechat quen thuộc kia, hẹn với Quý Thiếu Yến chiều tối sẽ sang, trong khi chờ tới giờ lại đi xuống lầu làm thêm mấy món đồ ngọt, còn trang trí cẩn thận, giữa đường ghé vào tiệm hoa tự mình bó một bó hoa ôm tới bệnh viện.
Lúc này Quý Thiếu Yến đã điều chỉnh xong đám cảm xúc mất đi rồi tìm lại được kia, biến trở về dáng vẻ ôn tồn lễ độ xưa nay.
Ngoài trời có hơi nóng, nên bọn họ hẹn gặp ở khu nghỉ ngơi lầu một. Hắn ngồi trên ghế dài, mỉm cười nhìn Chu Lê đi tới, nhìn nhìn đánh giá cậu: “Đã khỏe hẳn chưa?”
“Không sao hết,“ Chu Lê đưa hoa cho hắn, đem đồ ngọt đặt lên bàn, “Tôi tự mình làm đó, cảm ơn cậu mấy ngày nay tới thăm tôi.”
Quý Thiếu Yến hơi ngạc nhiên: “Cậu làm à?”
Chu Lê đưa ra mời: “Nếm thử đi.”
Sự tò mò của Quý Thiếu Yến bị khơi lên, mở hộp ra thử một miếng, phát hiện mùi vị thật sự không tệ, không hề keo kiệt khen mấy câu.
Chu Lê cười nhận lấy lời hay ý đẹp, an tĩnh nhìn hắn.
Bọn họ cứ đột ngột như vậy mà gặp được nhau, từng có một thời gian ở trong mốt quan hệ tình nghĩa thật trân “quan hốt phân và cẩu chủ tử”, khi cậu tới thế giới này vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hắn, khi cậu rời đi người cuối cùng từ biệt cũng là hắn, coi như trọn vẹn.
Thứ không hoàn mỹ duy nhất chính là trải qua nhiều chuyện ngoài ý muốn, cậu thấy rất có khả năng tình cảm của Quý Thiếu Yến đã đặt lên người mình.
Nhưng mà hai người họ chỉ ở cùng nhau một khoản thời gian ngắn ngủi, trong nguyên tác lúc Quý Thiếu Yến vừa trở lại đối với Tống Oanh Thời chỉ có chút hảo cảm, cảm thấy cô là đặc biệt mà thôi. Hiện giờ dời lên người cậu, cứ cho là bọn họ chia lìa trong thảm khốc đi nữa, chắc sẽ không sâu sắc lắm đâu nhỉ?
Vị thiếu gia này từ trước tới giờ là người thông minh, cũng chưa khi nào đối xử tệ với chính mình.
Cuộc đời hắn còn dài như vậy, cảm xúc tốt đẹp trong chốc lát này có ngày rồi sẽ tan biến thôi.
Quý Thiếu Yến đối diện với anh mắt cậu, đột nhiên không rõ nguyên do lại có dự cảm xấu: “Cậu sao vậy?”
Chu Lê cười nói: “Không sao hết.”
Quy Thiếu Yến không tin, hắn thấy tình trạng của ngốc bạch ngọt có hơi sai sai, ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Tôi có nghe về chuyện đa nhân cách, vì chuyện lần này nên cậu thấy bất an sao?”
Chu Lê nói: “Không đâu, dù gì tôi cũng đã biết bản thân không ở lại được bao lâu từ trước rồi.”
Quý Thiếu Yến hơi mỉm cười, không nói gì.
Chu Lê thấy hắn cười tới dịu dàng như vậy, nhớ tới thuộc tính bạch thiết hắc kia, tự hỏi không biết trong đầu hắn lại đang nghĩ tới chuyện xấu xa gì, điềm nhiên cùng hắn tâm sự một trận, nhìn thấy sắp tới giờ cơm liền đứng dậy tạm biệt.
Quý Thiếu Yến nhìn cậu rời đi, không nhịn được gọi một tiếng: “Chu Lê.”
Chu Lê dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
Quý Thiếu Yến chăm chú nhìn vào mắt cậu: “Gặp lại ở trường nhé.”
Chu Lê cười cười, vẫy vẫy tay với hắn, xoay người rời đi.
Mùa hè trời lâu tối, lúc về tới nhà thì nắng chiều vẫn còn.
Chu Lê ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khiên ghế dựa ra ban công ngồi ngắm hoàng hôn, nhớ tới chuyện phiền toái ở đây sau này đều là của người khác, không nhịn được khẽ thở dài một hơi.
Lúc cha Chu về tới, từ xa đã thấy cậu ngồi đờ ra bên đó, sau khi vào cửa liền tự mình gọi cậu ăn cơm, đi tới bên cạnh cậu, hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Chu Lê nói: “Ngắm cảnh, tiện thể suy ngẫm nhân sinh một chút.”
Cha Chu: “À, rồi có hiểu được gì không?”
Chu Lê: “Ừm... thấy hơi nóng.”
Cha Chu: “...”
Ai kêu con mùa hè đi phơi nắng chứ!
Ông thấy rất chi là cạn lời, kéo đứa con đang bay trên chín tầng mây lại, xuống lầu ăn cơm.
Không khí trong phòng ăn vẫn hòa hợp như ngày thường.
Chu Lê tập trung tận hưởng xong bữa tối cuối cùng, cùng bà Chu xem phim một lát, lên lầu rửa mặt rồi thay đồ ngủ lên giường, lấy miếng ngọc cánh hoa đeo lên cổ, hai tay giao nhau để trước ngực, chuẩn bị trở về nói chuyện trên trời dưới đất cùng hàng xóm, nhảy disco trên mộ, mỹ mãn mà nhắn mắt.
Một đem không mộng mị.
Đừng nói là ngọc, ngay cả cái nịt buộc ngọc còn không mơ thấy.
Chu Lê ngồi dậy, nhìn ánh mặt trời bên ngoài lại nhìn phòng ngủ thân quen, rơi vào mơ hồ luôn. Cậu mở cửa chạy ra, dụng trúng cha Chu đang xuống lầu.
Cha Chu cười nói: “Sớm vậy.”
Chu Lê chào lại một câu, hỏi: “Lần này con ngủ mấy ngày dạ?”
Cha Chu ngơ ra, tức thì thấy đau lòng, bước lại vỗ vỗ vai cậu trấn an: “Chỉ ngủ một đêm thôi, con không có hôn mê, đừng sợ, cha đã liên hệ với chuyên gia rồi.”
Chu Lê ồ một tiếng, đơ mặt về phòng.
Vì sao vậy?
Ngay cả lời tựa của “Tôi có một mối tình ở dị thế” cậu cũng nghĩ xong rồi, đang tính cùng hàng xóm kể hết chuyện lạ đời mình, cuối cùng kịch bản thì soạn rồi nhưng lại không có ai nghe.
Cậu thấy như thể mộng tưởng bị đập tan, đợi 10 phút mới xuống lầu đi theo tiếng gọi của phòng ăn, thấy Chu Lộ Văn đang mặc đồng phục.
Đồng phục của Minh Anh không khác lắm với đồng phục trước kia của cậu, lấy màu đen làm chủ, được cắt may vừa người, cực kỳ tôn dáng, mùa hè thì không cần mặc áo khoác nên Chu Lộ Văn chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, vẻ ngoài càng thêm ôn hòa ổn trọng.
Hôm nay Minh Anh tổ chức lễ khai giảng, cậu là học sinh chuyển trường nên không cần tham gia, chờ ngày mai vào học chính thức mới tới trường.
Chu Lộ Văn nhìn cậu hỏi ý: “Cậu có muốn đi với tớ không? Tớ dẫn cậu đi tham quan trường học.”
Chu Lê nói: “Không cần đâu.”
Hiện giờ cậu không muốn đi tham quan trường, chỉ muốn nhảy disco trên mộ thôi.
Nhưng mà đời nào có như mơ chứ, đều là như vậy hết á.
Cậu ôm miếng ngọc cánh hoa ngủ rồi thức cả một ngày liền, vẫn không thể nào xuyên về được như cũ, sáng sớm hôm sau đành phải chấp nhận số phận cõng cặp nhỏ đi học.
Cấp 3 của Minh Anh mỗi lớp chỉ có 30 người.
(đọc ở trang reup coi chừng ải chỉa)
Cậu được xếp vào lớp cuối cùng của khối, vì lớp này chỉ có 27 người, cậu chính là người thứ 28.
Cậu theo chủ nhiệm lớp đi vào phòng học, đợi cô thông báo xong thì nhìn quanh một vòng, giới thiệu bản thân.
Băng vải trên đầu đã được tháo ra, tuy quanh miệng vết thương phải cạo một ít tóc nhưng cũng may tóc cậu dài, có thể che khuất, không ảnh hưởng gì tới hình tượng cả. Đồng phục của cậu còn đang may, hôm nay mặc trang phục giản dị thoải mái, trên mặt nở nụ cười nhẹ, đẹp trai ngời ngời như ánh mặt trời vậy.
Trừ Đường Tâm Điềm đã ăn cơm cùng cậu lúc trước, các nữ sinh còn lại đều phấn khích nhìn cậu tới nỗi hai mắt phát sáng. Ngay cả Đường Tâm Điềm cũng không thể không thừa nhận mặt tiền của cậu thật sự quá được, tiếc là cái nết hơi thèm đòn.
Chu Lê nhận một tràn pháo tay của cả lớp rồi bước xuống bục giảng, đi tới chỗ trống phía sau ngồi xuống.
Lúc này chuông hết tiết cũng vang lên.
Vài gã nam sinh thấy chủ nhiệm vừa rời đi, nháy mắt với nhau sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Chu Lê, hỏi: “Ây dô, sao cậu lại chuyển tới Minh Anh vậy, từ chỗ khác mới dọn tới hay là người ở đây?”
Chu Lê nói: “Người ở đây.”
Nam sinh cầm đầu nói: “Vậy trước kia cậu học trường nào?”
Chu Lê nói: “Nhị trung Liễu Tây.”
Một nam sinh bên cạnh ngạc nhiên nói: “Đó không phải ở ngoại thành sao?”
Tiếng nói có hơi lớn khiến người xung quanh đều nhìn sang.
Chu Lê nhìn đám người trước mặt, gật đầu nói: “Đúng vậy, tự dưng tôi giàu lên nên mới chuyển qua đây á.”
Mấy tên kia nghe vậy liền nghĩ đứa mới tới này cũng là nhà giàu mới nổi như mình.
Thật là hên, đẹp trai như vậy nếu lại có thêm tí gốc gác thì tụi nó làm sao mà sống nổi chứ?
Cả đám cảm thấy thân thiết ngay tức thì.
Đứa cầm đầu ngồi xuống cái ghế trước mặt cậu, cười nói: “Ấy, bên Liễu Tây kia của mấy cậu cũng nói tiếng phổ thông hay nói tiếng địa phương thế? Cậu nói thử mấy câu xem, làm tôi vui vẻ thì sau này trong lớp tôi bảo kê cho cậu.”
“Đúng đó, nói mấy câu cho anh em nghe nào.”
“...” Đường Tâm Điềm đang định đi qua chào một tiếng, nghe vậy hết cả hồn nhìn bọn họ.
Mấy người hết chuyện làm rồi hả, dám đi chọc tên đó?
Chu Lê nhìn ngó đánh giá người trước mặt mấy cái, hiểu rồi nè, nhìn cái ngữ này chắc là đầu gấu lớp rồi.
Hai ngày nay tâm trạng cậu vốn đã không tốt, lập tức quyết định bung xòe một trận, cười tới thân thiết: “Được nhá, bên kia chúng tôi nói chuyện cực kỳ dễ nghe dễ học, muốn tôi dạy cho mấy cậu không.”
Nam sinh lớn tiếng vừa nãy liếc thấy bạn nữ mình thầm mến vừa lén nhìn chằm chằm học sinh chuyển trường, tự dưng thấy khó chịu thêm một ít, giành nói với đại ca: “Nếu không thì cậu nói luôn 3 ngày đi, để xem tôi có học được không.”
Chu Lê cười nói: “Được chứ, bảo đảm cậu sẽ học được.”
Cậu thích rất nhiều thứ, ngôn ngữ cũng là một trong số đó.
Cậu nói được 4 thứ giọng: giọng phổ thông, giọng Đông Bắc, giọng Tứ Xuyên và tiếng Anh.
Vì vậy cậu mở miệng liền bắn liên thanh: “Mấy đứa ngó coi mấy đứa có dóng mấy con chó hông chứ, kéo cả đám bu lợi ăn hiếp người mới dậy đó, còn kiu ngừ ta dạy nói chiện, ngộ nghĩnh nhỉ, bộ hông đạp ngừ ta xuống thì hông bay lên được hả?”
(Ờ đoạn trên Chu Lê nói giọng Đông Bắc, mình thì không đủ trình để edit giọng Đông Bắc nên xin phép được sửa lại giọng miền Tây nhé, toàn dân sub cho ai không hiểu: Các người nhìn xem các người có giống chó không chứ hả, kéo cả đám lại bắt nạt người mới tới, lạ lùng ghê, không đạp người khác xuống để mình cao lên thì không chịu nổi sao?)
Đường Tâm Điềm: “...”
Mấy nam sinh: “...”
Mọi người: “...”
Chu Lê nói: “Sao hả, dễ hiểu lắm đúng hông?”
Mấy nam sinh kia cuối cùng cùng hoàn hồn lại.
Đứa hơi ganh tỵ với cậu hỏi: “Mẹ nó mày đang chửi ai vậy?”
Chu Lê đang định cãi lại, đột nhiên nghe thấy cửa phòng học bị gõ hai cái, Trịnh Tam đang đứng đó cười vẫy vẫy tay với cậu: “Chu thiếu, ra đây tôi giới thiệu vài người với cậu.”
Chu Lê ừ một tiếng, không để ý tới đám người trước mặt nữa, đứng dậy đi mất.
Mấy nam sinh: “...”
Đm đó không phải Trịnh tam thiếu sao?
Không giống bọn họ chỉ biết bày vài trò vặt ức hiếp người khác, Trịnh tam thiếu kia là đầu gấu trường hàng auth đó.
Có vài người mau chóng ngẫm lại: “Đm tôi nhớ rồi, hồi hè không phải trong nhóm đồn là Chu Lộ Văn không phải cậu hai thật của Chu gia sao? Người này họ Chu, không phải là cậu ta thật đó chứ?”
Mấy đứa còn lại hết hồn tập thể, đợi Chu Lê trở về cũng không dám thò sang nữa.
Chu Lê nhìn bọn nó, hô lên: “Lại đây hết đi, học tiếp nè, tính rẻ thôi.”
Đầu gấu lớp gượng cười: “Không cần đâu Chu thiếu, chúng tôi chỉ giỡn với cậu một chút thôi mà.”
Mấy đứa khác cũng nói: “Đúng đúng đúng, giỡn tí thôi.”
“Mọi người đều là bạn bè mà, bỏ qua nha.”
Chu Lê cười nói: “Tôi không đùa đâu, đàn ông đàn ang nói chuyện phải biết giữ lời chứ.”
Chu Lê nói được thì làm được, nói ba ngày thì phải chuẩn ba ngày, thiếu một phút cũng không được, hơn nữa còn chỉ nói với mấy đứa kia, chuyển qua nói với người khác đều dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn. Đám kia càng nghe lại càng thấy quay cuồng nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể cam chịu.
Sáng sớm ngày thứ 4, tiếng chuông buổi sáng vừa reo lên đã thấy có người vọt vào phòng học: “Quý thiếu đi học rồi!”
Quý Thiếu Yến là nhân vật nổi rần rần ở Minh Anh, fan não tàn cực kỳ đông đảo.
Lúc nghỉ hè có tin hắn bị tai nạn xe, tới khai giảng cũng không thấy bóng người, các fan sắp điên đến nơi rồi, giờ phút này nghe được tin cuối cùng hắn cũng xuất hiện thì lập tức phấn khích.
Chu Lê kinh ngạc nhướng mày, ý nghĩ “không phải hắn bị cấm cửa tận một tháng sao” vừa tòi ra, đã nghe thấy mọi người xung quanh đồng loạt thốt lên hai từ: “Má ôi!”
Chu Lê: “...”
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Lê: Giọng Đông Bắc đúng là không làm người ta thất vọng á.