Quý Thiếu Yến hiểu rõ tính tình ông nội mình.
Trong tình huống này, nếu muốn ông nội rút lại lệnh đã ban thì cách duy nhất là đưa ra một câu trả lời hợp lý làm dịu được cơn giận của ông, nhưng nhất thời hắn thật không nghĩ được cái cớ nào ổn hết.
Huống hồ ông nội đã mở miệng hỏi rồi thì hắn cũng không thể chỉ biết im lặng.
Vì vậy hắn đành phải dựa theo kế hoạch ban đầu mà đáp, mang dáng vẻ biết lỗi rồi, nhỏ giọng nói: “Con sợ Tiểu Dương không nghe lời gây chuyện liên lụy tới trong nhà, muốn giúp nó cắt đứt quan hệ, lại sợ do chúng ta có thành kiến quá lớn, bọn họ thật ra chỉ là bạn bè, lại lo mặc quần áo quá đẹp sẽ bị họ coi thành con mồi nên mới thay quần áo, cũng không dẫn theo vệ sĩ.”
Hắn ngẩng đầu, cực kỳ thành khẩn: “Ông nội, lần sau con nhất định sẽ không lỗ mãng như vậy nữa.”
Ông nội Quý vẫn không tin nổi.
Nhưng nếu cháu nội đã trả lời như vậy thì ông cũng không đào sâu thêm nữa, gật đầu nói: “Được, vậy mấy ngày tới con tự kiểm điểm cho tốt.”
Quý Thiếu Yến đoán được ngay lý do này không qua được, chấp nhận số phận dạ một tiếng.
Cũng may vấn đề không to tát lắm, hắn không đi ra ngoài được nhưng người khác thì vẫn có thể vào mà, chỉ cần bảo Lương Cảnh Tu đi kết bạn với Chu Lê sau đó dẫn cậu tới thăm hắn, vậy là bọn họ có thể gặp nhau rồi.
Ý nghĩ này chỉ mới lóe lên đã nghe thấy ông nội Quý nói với vệ sĩ và hộ lý: “Mấy ngày nay không cho ai tới đây thăm bệnh hết, ngay cả Tiểu Lương và Tiểu Nhan cũng không được vào.”
Quý Thiếu Yến: “...”
Ông nội Quý liếc nhìn cháu trai: “Chờ cho đàng hoàng, chân khỏi rồi mới được đi học.”
Đúng là không khiến ông bớt lo mà!
Quý Thiếu Yến: “...”
Cổ chân hắn còn phải một thời gian nữa mới lành lại, chờ tới lúc khỏi thì đã qua khai giảng mất rồi.
Chuyện này có nghĩa là nếu Chu gia cho Chu Lê chuyển tới Minh Anh thì tới khai giảng bọn họ cũng không thể gặp nhau. Hắn nhắc một tiếng: “Nhưng con phải đi học.”
Ông nội Quý không hề thay đổi.
A Yến thông minh như vậy, cơ bản không cần tốn công, đừng nói chỉ nghỉ học mấy ngày, cho dù nghỉ hẳn một tháng cũng không ngăn được nó lọt vào top 10 lúc tổng kết cuối năm, huống gì con cháu nhà ông cũng không cần thành tích học tập đứng đầu làm chi, liền nói: “Lo mà nghỉ ngơi tịnh dưỡng, chuyện này miễn trả giá.”
Quý Thiếu Yến nhìn ông nội ngồi đối diện bàn ăn, nói rõ chuyện này chấm dứt tại đây, tức thì thấy không vui.
Hắn cũng không thể nhân lúc đi hóng gió bảo Lương Cảnh Tu dẫn người lại đây, Chu Lê tới thăm bệnh đó, hắn đâu thể nào không mời người ta lên phòng uống miếng trà, tự dưng đuổi người đi ngay dưới lầu thì thật sự quá bất lịch sự luôn.
Tạm thời hắn không nghĩ ra được cách gì hay, thấy Lương Cảnh Tu vẫn luôn nhắn tin qua, liền mở Wechat lên lại.
Lương Cảnh Tu chờ nửa ngày không thấy hắn trả lời, cũng không thèm để ý mình đang bị bơ, tự mình tìm vui tiếp tục nhắn, hỏi hắn có kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân gì gì không, cuối cùng vui sướng thấy người gặp họa nói: Chỉ cần cậu kiên nhẫn thêm một ngày là đâu cần gãy chân.
Quý Thiếu Yến cho hắn hai chữ: Đáng giá.
Lương Cảnh Tu: Là sao?
Quý Thiếu Yến không giải thích thêm.
(Truyện chỉ được edit và post duy nhất tại https://www.wattpad.com/user/neihades, KHÔNG HỀ post lên truyenwiki1)
Nếu bọn Lâm gia biết Chu Lê là người nhà họ Chu thì sẽ thức thời mà không tìm Chu Lê gây sự, mọi chuyện con như chấm dứt.
Nhưng hắn lại thấy chưa đủ, hắn muốn chơi bọn chúng tới chết, nên dù cho được làm lại một lần nữa hắn vẫn sẽ làm như vậy. Nếu sau này Chu Lê biết được đám người kia do chính tay hắn hủy diệt, ấn tượng với hắn có thể sẽ tốt hơn một chút đúng không? Hơn nữa hắn còn là người đầu tiên cũng là duy nhất, tính tới thời điểm hiện tại, tặng hoa cho ngốc bạch ngọt.
Nghĩ tới chuyện này Quý Thiếu Yến thấy tâm trạng khá hơn, mở game ra.
Game mobile nhỏ này chỉ hiện bao nhiêu người đang online lại không biết được cụ thể là những ai, nhưng có thể thông qua chức năng tặng hoa để xem được. Nhóm nhị đại nhiều người như vậy đương nhiên không có khả năng không bói ra được một đóa hoa, lúc chọn tên người để tặng thì trên màn hình không thấy ID Chu nhị, liền báo với những người khác. Trịnh Tam lập tức cảm thấy đáng tiếc, đành phải cùng bọn họ tám về nhị thiếu thật của nhà họ Chu.
Tuy rằng hotsearch đã được đè xuống, nhưng người muốn tìm vẫn sẽ tìm được tin, sự tích hàng real nhanh chóng được đào lên.
Trịnh Tam: Ồ quao, hay thiệt!
Lưu Tiểu Duy: Quào, đầu gấu luôn!
Trịnh Tam: Với cái tình tình hung hãn này thì có khi nào Chu nhị bị gã ta đánh cho tàn phế luôn không? Tiêu rồi, cậu ta có online được không?
Đường Tâm Điềm: Vậy ý cậu muốn chuyện nào xảy ra đây?
Không biết là Trịnh Tam đang bận hay là không biết trả lời thế nào, nửa ngày vẫn không thấy đáp lại.
Nhóm nhị đại chẳng mấy chốc quên mất việc này, tiếp tục hít drama bự, không khỏi cảm thán. Con trai nhà mình bị người khác nuôi thành đồ bỏ, người họ Chu chắc cũng khó chịu dữ lắm đây, cũng không biết mọi chuyện sẽ trôi về đâu nữa.
Giờ phút này nhân vật chính được nhắc tới cũng không thảm như trong tưởng tượng của bọn họ, mà là đang ngồi trên bàn ăn cơm tối.
Lúc uống nước Chu ộ Bác không nhịn được nhìn thoáng qua em trai ruột nhà mình.
Cả ngày nay kể từ lúc gặp mặt, không hề thấy đứa em này của anh có gì gọi là hồi hộp, từ đầu tới cuối đều bình tĩnh lạ thường, thói quen ăn uống cũng không nhìn ra được khuyết điểm gì, ngồi ở nơi đây thật giống như vốn được lớn lên trong hào môn từ nhỏ, làm anh cũng bắt đầu nghi ngờ tư liệu mình điều tra có khi không chính xác.
Anh lại liếc nhìn cha mình.
Sau khi hai người tản bộ trở về, cứ lờ mờ thấy trên mặt cha có chút đáng sợ, chắc chắn là đã có chuyện xảy ra. Anh kiên nhẫn ăn xong bữa cơm, cùng mọi người nói chuyện một lát trong phòng khách, thấy cha muốn tới thư phòng liền đứng dậy theo vào, dò hỏi mọi chuyện.
Cha Chu không trả lời, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, đột nhiên dừng lại đá cho cái bàn một phát.
Chu Lộ Bác nói: “Là Tiền Đa Thụ?”
Cha Chu nhìn anh.
Chu Lộ Bác nói: “Thật sao?”
Cha Chu nói: “Con biết rồi?”
Chu Lộ Bác gật đầu: “Con thấy tình trạng ông ta hôm nay không ổn định, cảm giác như có chút vấn đề.”
Cha Chu thở hổn hển mấy hơi, nỗ lực đè lửa giận trọng lòng xuống mà kể lại mọi chuyện một lần.
Sắc mặt Chu Lộ Bắc lập tức cũng lạnh theo, anh nhìn ra được có lẽ bên trong xảy ra chuyện nhưng lại không thể ngờ chuyện lại nghiêm trọng tới vậy, khó trách được đứa nhỏ kia không giống với tư liệu, thì ra do nó là nhân cách thứ hai.
Cha Chu nói: “Nhanh chóng kêu người gác lại chuyện chuyển hộ khẩu, hộ khẩu của Tiểu Văn không thể để hắn chuyển sang bên đó, tìm cớ kéo dài trước đã!”
Tên súc sinh kia đã hủy hoại một đứa con của ông, không thể để lão ta hủy thêm đứa nữa. Ông đi tới đi lui hai vòng, càng nghĩ càng thấy giận, đi ra cầu thang nhìn xuống thấy Chu Lê không ở trong phòng khách, vừa hỏi thì biết cậu đã về phòng rồi, liền đi tìm cậu hỏi xem có muốn tố cáo Tiền Đa Thụ không.
Chu Lê nói: “Ông ấy có thể trình ra một tờ kết quả khám bệnh, tố thì tố cũng không khiến ông ấy vào tù được.”
Cha Chu nói: “Cha có cách khiến ông ta phải vào.”
Chu Lê do dự mấy giây, lắc đầu: “Chuyện này con không thể tự quyết định được.”
Cậu không biết mình tại sao lại đến nơi đây, càng không biết lúc nào mình phải rời đi.
Nhưng gần đây cậu bỗng nhiên nghĩ ra một câu trả lời đáng tin, chính là bác sĩ từng bảo cậu sống được ba tháng nữa, cuối cùng cậu lại không sống hết, nên có khi ông trời nể mặt cậu làm việc tốt mà cho cậu một cơ hội sống hết.
Cậu đã ở đây gần một tháng rồi, vậy thì thời gian còn lại chỉ hơn một tháng nữa thôi.
Đợi tới lúc cậu trở về là có thể tiếp tục nghiên cứu phải bốc thăm hay xổ sổ để đi đầu thai rồi, nói không chừng sau đó còn kịp gặp mặt hàng xóm rồi nhảy quảng trường với nhau, cùng ngắm sao trời tán gẫu về chuyện khi còn sống, vui buồn hợp tan trong kiếp người, kể cũng không tồi.
“Con cũng không có tình cảm gì với Tiền Đa Thụ, chủ yếu là Tiền Lập Nghiệp,“ cậu nhìn hai người trước mặt, “Vậy nên hai người chờ cậu ấy ra rồi hỏi thử xem, nếu cậu ấy muốn tố thì tố.”
Nếu một tháng sau cậu vẫn không biến mất thì tính tiếp.
Cha Chu đau lòng vỗ vai cậu, không nói gì thêm nữa, dẫn con tai lớn về thư phòng muốn tìm luật sư tư vấn xem tình huống hiện tại nên làm gì, kết quả mở cửa ra đã thấy bà Chu và Chu Lộ Văn không biết vào được từ lúc nào.
Bà Chu dù sao cũng làm vợ chồng cùng ông nhiều năm, đã sớm nhận ra đêm nay ông có hơi mất tập trung, vốn định lén dò hỏi nhưng vừa mới lên lầu cùng Tiểu Văn đã nhác thấy ông và con trai lớn sắc mặt trầm trọng đi vào phòng Lập Nghiệp, liền đoán được chuyện có liên quan tới đứa nhỏ kia nên tới đây xem.
Cha Chu theo bản năng thoáng nhìn Chu Lộ Văn.
Chu Lộ Văn hiểu ý: “Cần con tránh mặt ạ?”
Cha Chu do dự nửa giây, nói: “Không cần.”
Tuy nói đó là cha ruột Tiểu Văn nhưng chuyện này nó nên được biết, miễn cho sau này lại vô ý bị thương.
Nghĩ xong ông liền nói thẳng ra, bà Chu nghe xong sắc mặt trắng bệch che ngực lại, quả nhiên muốn xỉu tiếp.
Chu Lộ Văn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà, bỗng nhiên thấy rất đau lòng.
Cha cậu ta nói con người trên đời muôn hình vạn trạng, có khả năng người thân thật sự của mình sẽ không phải người tốt. Cậu ta đã chuẩn bị tinh thần trước, cũng âm thầm mong đợi qua. Hôm nay gặp mặt nhau, cậu ta thấy cô hai có hơi tham vặt nhưng lại nói nhiều, bác cả không nói nhiều nhưng lại làm việc dứt khoát, cha ruột nói chuyện với mình hơi e dè, tính tình nhìn có vẻ rất tốt... Không nghĩ tới đằng sau tính cách nhìn như tốt đẹp ấy là sự thật đáng sợ tới vậy.
Mà quan trọng nhất là thiếu niên kia.
Tuy rằng chuyện ôm nhầm con này không phải do bọn họ tự quyết định, nhưng từ lúc xem xong tư liệu cậu ta liền cảm thấy mình nợ người kia rất nhiều, ai ngờ ngoài những thứ bên ngoài có thể nhìn thấy được thì thứ mà cậu ta nợ đối phương còn lớn hơn rất nhiều, lớn tới mức cậu ta cũng không biết phải làm sao mới có thể trả hết.
Thiếu niên kia lúc này đang ngồi hóng drama ngon lành.
Cậu đã gom đủ 9 mảnh nhỏ khác nhau, chỉ còn ba mảnh nữa là có thể lên được tầng 3. Mở rương thì không cần kỹ thuật cao siêu gì, cũng may trên kênh chat đang có đủ loại suy đoán rất thú vị về mình, vì vậy cậu vừa xem vừa đi dạo trong mê cung, rất nhanh đã mở được một cái đạo cụ đổi mảnh, tiện tay dùng luôn.
(Truyện chỉ được edit và post duy nhất tại https://www.wattpad.com/user/neihades, KHÔNG HỀ post lên truyenwiki1)
Trịnh Tam đương bàn bạc với mọi người mấy ngày tới hẹn nhau tụ tập một lát, hay là đợi tới sau khai giảng rủ nhị thiếu thật Chu gia ra ăn cơm thì đột nhiên bị đạo cụ bốc trúng, đổi mất cái mảnh số 1 duy nhất của y.
Y nhìn tên ID, lý trí phựt một tiếng đứt mất.
Trịnh Tam: Tên Lê kia, cậu mẹ nó nhắm vào tôi đúng không!!!
Lê: Tôi cũng đâu biết đâu, hơn nữa mảnh này của cậu hổng xài được, tôi có rồi.
Trịnh Tam: Cậu dám được lợi mà còn đem khoe khoang à!
Lê: Đừng nóng đừng nóng, cậu nghe bài hát này chưa?
Trịnh Tam: Gì?
Lê: Nhất định là do duyên số, mới có thể cùng đường trở thành người một nhà, anh ấy yêu bạn thêm vài phần, bạn yêu anh ấy thêm vài phần, mới có thể cùng đi tìm hạnh phúc~
Trịnh Tam: Biến đê, mợ nó ai thèm có duyên với cậu!
Lê: Tôi nói là cậu với hệ thống á!
Trịnh Tam:...
Cảnh thiếu: Ha ha ha ha ha
Quý Thiếu Yến cũng không nhịn được cười một tiếng, không lâu sau mở được một cái đạo cụ, dùng ngay.
Hệ thống chớp mắt bắn ra một khung thoại: Chúc mừng, bạn lấy được mảnh ghép số 8 từ tay người chơi [Lê]!
Hắn ngẩng ra, lại cười lên một tiếng.
Chu Lê vẫn đang khịa Trịnh Tam, không hề đề phòng đột ngột bị đạo cụ bốc trúng, bị đổi là mảnh ghép duy nhất cậu có, lập tức đắng hết cả lòng mề.
Đản Đản, đứa con bất hiếu này! Ông trẻ hết lòng hết sức nuôi mày lâu như vậy, vậy mà mày quay lại muốn cắn chủ!
Quý thiếu: Ngại quá Lê, đạo cụ tự dưng lại bốc trúng cậu.
Lê: Không sao đâu, tôi đi đổi mảnh khác là được.
Quý Thiếu: Là mảnh trùng sao?
Lê: Mảnh duy nhất.
Trịnh Tam: Dừa, nghiệp quật!
Lê: Không sao hết, tôi có thể đổi về từ trong túi của cậu á.
Trịnh Tam: Biến đê! . Cập nhật truyện nhanh tại { TR ÙMtruyện. o rg }
Lê: Tôi cảm thấy khả năng này lớn lắm ó.
Trịnh Tam: Mẹ nó cậu học lớp nào ở Nhị trung Liễu Tây?
Lê: Muốn tới tìm tôi nữa hả? Vậy cậu không cần hỏi lớp làm gì, cứ kéo đại một người hỏi giáo thảo Nhị Trung là được.
Đường Tâm Điềm: Oa, giáo thảo luôn [hưng phấn]
Trịnh Tam: Gió lớn bay cả nóc nhà.
Lê: Không chém gió thiệt mà, tôi nam sinh có mặt tiền đẹp nhất Nhị Trung, không tin qua xem nè.
Cảnh Thiếu: Nhị Trung Liễu Tây... Trường cậu có người tên Tiền Lập Nghiệp đúng không?
Lê: Đúng vậy.
Nhóm nhị đại nhất thời phấn khích.
Bọn họ chỉ xem qua tư liệu còn cụ thể như nào thì không rõ lắm, không nghĩ ở đây lại có một nhân chứng sống, lập tức dẹp Trịnh Tam đang mắng người sang một bên, tò mò hỏi cậu Tiền Lập Nghiệp là người ra sao.
Lê: Đầu gấu kiêm giáo thảo á.
Trịnh Tam: Không phải cậu bảo cậu là giáo thảo sao?
Lê: Đúng rồi, nên tôi là Tiền Lập Nghiệp nè, chào mọi người.
Nhóm nhị đại lập tức hợp sức nã cậu.
Tên này có hơi ngứa đòn nhưng tiếp xúc một thời gian bọn họ đều có thể nhìn ra tính cách cậu rất tốt, không có tí liên quan nào với đầu gấu thường xuyên đánh người hết, hiển nhiên tên này lại đang ỷ vào trò chơi đều dùng tên ảo nên muốn trêu bọn họ.
Lê: Thiệt mà, nhìn vào mắt tôi đi.
Trịnh Tam: Biến đê, nếu cậu là Tiền Lập Nghiệp thì tôi ăn điện thoại cho cậu xem.
Lê: Tôi chụp màn hình rồi á.
Trịnh Tam: Chụp thoải mái, chụp xong qua đây tìm anh, anh sẽ tiếp đãi cưng chu đáo.
Lê: Được [mỉm cười]
Chu Lê vừa tám loạn xạ cùng mọi người vừa mở một cái rương.
Chắc đã qua được bể khổ nên tối nay vận may cậu không tồi, không tới 1 giờ đã gom đủ mảnh ghép, lại tiếp tục là người đầu tiên đi vào tầng kế.
Mới vừa tiến lên cậu đã thấy được chức năng mới, chờ cập nhật xong cậu phát hiện có thể nhắn tin riêng.
Gần như ngay sau đó Quý Thiếu Yến cũng theo vào tầng 3, hắn bơ hết mấy tin nhắn chúc mừng mình trên kênh chat, chọt tin nhắn riêng với Chu Lê, viện cớ vì chuyện đi tham quan nên muốn xin số điện thoại cậu, nhân tiện add luôn Wechat.
Chu Lê không từ chối, thoải mái cho hắn, thấy dòng phía sau thì mở Wechat lên đồng ý.
Quý Thiếu Yến nghe thấy tiếng chuông vang lên, lại thấy hệ thống thông báo bọn họ đã trở thành bạn tốt, nhìn hai chữ “Chu Lê” bỗng thấy tâm trạng tốt lên một chút. Hắn gửi một câu chào qua rồi lại không muốn dừng lại như vậy, nói tếp: Cậu biết chân tướng của trò chơi này không?
Ngay tức thì Chu Lê cảm thấy hứng thú, trả lời: Cậu biết à?
Quý Thiếu Yến ừ một tiếng, chờ cậu hỏi thêm mới kể cho cậu nghe chút chuyện của Vệ lão gia tử.
Chu Lê thầm cảm thán một tiếng, không trách mấy phú nhị đại đó lại chịu chơi cái game làm ẩu này, quả nhiên là vì có lời chứ sao.
Quý Thiếu Yến: Tôi đoán trò chơi thiết lập ra cái điểm thân này thì chắc chắn sau này sẽ dùng tới. Tôi có hai người bạn nữa nên không muốn giành với bọn họ, tới khi đó tôi lập đội với cậu được chứ?
Hắn biến chuyện mà Chu Lê đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được.
Vì không để cho ngốc bạch ngọt lập đội với Tống Oanh Thời, hoặc là tương lai lại nảy ra ý định gì với Tiểu Nhan hay Chu nhị, hắn phải nhanh chân trói người lại với mình.
Chu Lê theo bản năng đáp một câu “được thôi”, đang định gửi đi lại tự dưng thấy có cái gì đó sai sai ở đây.
Ủa rồi Tống Oanh Thời đâu, anh quăng Tống Oanh Thời vợ anh đi đâu rồi? Tốt xấu gì người ta cũng nuôi anh mấy ngày đó!
Cậu hỏi: Tôi chơi game tệ lắm, cậu không muốn suy nghĩ lại một chút sao?
Quý Thiếu Yến: Không cần đâu, tôi cảm thấy vận may của cậu rất tốt.
Chu Lê: Nhưng có người vận may còn tốt hơn tôi kia kìa, cậu nhìn Tháng Ba xem, mở được hai cái đạo cụ đều là hi hữu, được hệ thống gọi tên chúc mừng kìa.
Quý Thiếu Yến: Cô ấy là con gái.
Chu Lê: Nam nữ phối hợp thì làm gì cũng suông sẻ.
Quý Thiếu Yến: Chắc cậu cũng thấy độ nổi tiếng của tôi, vì tránh mang thêm phiền phức cho cô ấy, tôi thấy chọn con trai vẫn tốt hơn, mong cậu đừng từ chối nữa.
Chu Lê nhìn khung chat, cảm thấy hướng đi này hơi sai sai.
Nhưng mà cũng do cậu nhảy ra giữa chừng nên thời gian ở chung của Quý Thiếu Yến và Tống Oanh Thời bị cắt bớt, càng không có mặt ở cảnh bà nội Tống qua đời kia làm không bồi dưỡng ra được nhiều tình cảm, nên so ra thì tình đồng chí cách mạng với cậu sâu sắc hơn, chắc là muốn kết bạn với cậu thôi, liền trả lời: Vậy được.
Quý Thiếu Yến thiệt vừa lòng: Sau này có hoa nhớ phải tặng tôi đó.
Chu Lê đồng ý xong lại cùng hắn nói chuyện một lát rồi offline đi ngủ.
Sáng hôm sau, cậu vừa vào nhà ăn ngồi xuống đã thấy bầu không khí hơi kì, bà Chu nhìn cậu, đôi mắt đỏ bừng.
Cậu suy nghĩ một lát, hỏi: “Mọi người biết hết rồi?”
Mấy người Chu gia đồng loạt gật đầu,
Chu Lê nói: “À, vậy sau này mọi người gọi con là Tiểu Lê đi, con không phải Tiền Lập Nghiệp.”
Bà Chu nhẹ nhàng gọi theo, theo thói quen muốn nói thêm ít lời rồi lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Cha Chu thấy không khí nặng nề, nói: “Thôi được rồi, ăn cơm đi, ăn xong Tiểu Lê đến bệnh viện với cha.”
Chu Lê nhìn ông hơi khó hiểu.
Cha Chu cho rằng cậu hiểu lầm mình muốn dẫn cậu tới khoa thần kinh, vội nói: “Không phải con muốn gặp kẻ bị thương kia sao? Cha giúp con sắp xếp rồi.”
Chu Lê à một tiếng, thong thả ung dung ăn xong cơm, đi theo ông tới bệnh viện Lâm gia đang nằm.
Nhị gia đột nhiên đắc tội Quý gia nên hiện tại chỉ muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, vì vậy phòng bệnh chỉ có hai đàn em chăm sóc Lâm gia.
Bọn chúng nghe xong thân phận của người tới đều cảm thấy như đang mơ, nhưng khí thế của cha Chu cùng thanh niên đi cùng cậu lại không phải giả vờ, luật sư và vệ sĩ cũng không phải trưng cho vui, bọn chúng nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này.
Chu Lê chờ người đều đi ra hết liền đóng cửa phòng lại, ngồi lên cái ghế cạnh giường.
Sắc mặt Lâm gia so với hôm qua đã đỡ hơn một chút, hỏi: “Đó mới là cha cậu?”
Chu Lê nói: “Đúng, hai nhà chúng tôi ôm nhầm con.”
Lâm gia cười nhạo: “Các người đang quay phim truyền hình đấy à?”
Chu Lê cười: “Đúng thật, tôi cũng cảm thấy rất máu chó.”
Lâm gia ngừng cười, trầm mặc nhìn cậu.
Lần trước bọn họ gặp mặt giương cung bạt kiếm, địa vị quá rõ ràng, chỉ cần gã đưa tay ra là có thể bóp chết đối phương, hiện tại mới một ngày không gặp, người tuy vẫn không đổi nhưng đã không còn là người mà gã có thể tùy ý chạm tới.
Gã hỏi: “Cậu tìm tôi làm gì?”
Chu Lê móc điện thoại ra: “Trả tiền cho anh.”
Lâm gia cười một tiếng, trong nụ cười lại có hơi tự giễu, không biết là đang cười cậu hay đang cười chính bản thân mình, nói: “Không cần.”
Chu Lê nói: “Đã nói phải giữ lời, tôi không muốn mắc nợ ai.”
Lâm gia thấy cậu khăng khăng, lấy điện thoại ra quét mã cho cậu.
Chu Lê chuyển tiền cho gã xong, nhìn thấy giỏ trái cây bên cạnh, cầm một trái quýt lên cực kỳ bình tĩnh lột vỏ. Lâm gia chính là thích dán vẻ thản nhiên này của cậu, nhìn chăm chú mấy lần, đột nhiên có cảm giác tiếc nuối trước nay chưa từng gặp, gợi chuyện nói tiếp: “Không nói một tiếng xin lỗi với tôi sao?”
Chu Lê cười hỏi ngược lại: “Đàn em của anh đập đầu tôi, hình như cũng chưa xin lỗi tôi đấy?”
Lâm gia cười theo: “Thôi được rồi, hòa nhau.”
Gã thấy đứa nhỏ kia cuối cùng cũng lột xong quýt, tách ra một múi, đang muốn đưa tay ra nhận lại thấy người ta tự đưa vào miệng ăn mất, trầm mặc ngay tức thì.
Chu Lê vờ như không thấy gã tự mình tưởng bở, chậm rãi nuốt xuống, nói: “Thật ra ngay từ đầu tôi đã biết rõ ý đồ của anh với tôi.”
Trong lòng Lâm gia giật nảy, lập tức nhìn cậu.
Chu Lê nói: “Tôi cũng biết trước đó anh vốn có ý đồ với tiểu ngũ.”
Lâm gia nháy mắt hiểu ra: “Cậu cố ý quấn tôi?”
Chu Lê nói: “Đúng, nếu không thì tôi làm được gì khác chứ?”
Lâm gia nói: “Nếu cậu không gom được đủ tiền thì sao?”
Chu Lê nói: “Không gom đủ thì mượn người ta, chủ yếu là cần thời gian suy nghĩ để đối phó anh thôi, cũng may tôi tốt số nên không cần đi tới hoàn cảnh khó khăn như vậy.”
Lâm gia nhìn cậu.
Gã cho rằng đứa nhỏ này ngốc, thật ra người ta thành tinh rồi, từ lúc bắt đầu gã đã bị xoay trong tay cậu. Gã im lặng một lát: “Nên hôm nay cậu tới đâu là muốn để tôi không động tới anh em cậu?”
Chu Lê nói: “Đúng, nếu anh động tới nó thì đừng trách tôi.”
Cậu cười nhẹ: “Lâm gia, tôi là người rất biết giữ lời, anh hiểu mà.”
Cậu để quả quýt xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi, bỗng dừng lại một lát: “Đúng rồi, con golden nhỏ kia của anh để hôm nào tôi cho người đem trả lại.”
Lâm gia nhếch môi: “Tặng cậu, tôi chỉ tiện tay cho người mua, cậu trả lại tôi cũng ném nó đi thôi.”
Chu Lê gật đầu, mở cửa ra ngoài.
Cha Chu và Chu Lộ Bác đang chờ cậu bên ngoài, thấy cậu ra liền cùng cậu đi khỏi, rất nhanh đã đến bãi đỗ xe. Cha Chu nói: “Muốn về nhà hay là muốn đi chơi ở đâu nữa?”
Chu Lê nói: “Không cần đâu, hai người cứ tới công ty đi.”
Cha Chu nói: “Cũng không bận lắm, nếu con muốn đi đâu thì cha để anh hai đưa con đi.”
Chu Lê nói: “Thôi khỏi đi, hai người cứ đi làm đi.”
Cậu nghĩ nghĩ, nói thêm: “Con đi xóa hình xăm.”
Cũng không biết là do Tiền Lập Nghiệp không đủ tiền hay do thợ ở chỗ kia tay nghề kém mà nét vẽ xấu không chịu nổi, cậu cũng nhìn không lọt mắt từ trước rồi nhưng vẫn không có tiền xóa, hiện giờ thì có thể rồi.
Cậu nói: “Con xóa nó rồi nếu sau này Tiền Lập Nghiệp muốn xăm lại thì mọi người nhớ tìm cho cậu ấy thợ xăm tốt một chút.”
Cha Chu nói: “Hình gì vậy?”
Chu Lê kéo cổ áo ra một chút để ông tự xem.
Cha Chu tò mò ngó sang, thấy Chu Lộ Bác cũng không nhịn được liếc mắt một cái.
Hai người nghiên cứu một lát, cha Chu bật ngón cái nói: “Kền kền à, rất có khí thế!”
Chu Lê: “Đây là chim ưng á.”
Cha Chu: “...”
Chu Lộ Bác: “...”
Cái cổ chim ưng trông như vậy hả?
Chu Lê nói: “Hiểu rồi phải không, nhớ tìm cho cậu ấy một thợ xăm lâu năm đáng tin chút.”
Hai cha con Chu gia không biết nên nói gì nữa.
Chu Lê lấy điện thoại ra tìm chỗ xóa hình xăm, giữa đường xuống xe, lượn tới lượn lui trong khu thương mại bỗng nghe tiếng chuông Wechat vang lên, cậu mở ra nhìn thì thấy là Quý Thiếu Yến nhắn, vẫn là tin âm thanh.
Sở dĩ Quý Thiếu Yến làm vậy là vì nhớ tới không ít post trên diễn đàn trường học nói rằng giọng hắn rất hay, nên muốn dùng cách này.
Chu Lê không biết được ý đồ đen tối của người nào đó, áp lên tai nghe.
Ngay sau đó liền nghe được một giọng nói ôn nhu truyền ra, mang theo chút ý cười: “Chào buổi sáng, cậu có đang online không? Tôi thấy tầng thứ 3 rất thú vị, bao giờ cậu online được chúng ta có thể vừa chơi vừa thảo luận.”
Cậu gõ chữ trả lời: Hiện giờ không biết nữa.
Quý Thiếu Yến: Bận gì sao?
Chu Lê: Ừm, tôi đi xóa hình xăm.
Quý Thiếu Yến thầm nghĩ xóa sạch càng tốt, tiếp tục nói chuyện phiếm với cậu, lâu lâu còn gửi một tin âm thanh.
Chu Lê bị hắn dắt đi nói hết thứ này tới thứ khác một hồi lâu, đột nhiên giật mình nhìn lịch sử trò chuyện, dần dần cảm giác được có gì đó sai sai, trong nguyên tác Quý Thiếu Yến nói nhiều như vậy à? Dù là muốn kết bạn với cậu cũng không cần làm tới mức này đâu.
Chẳng lẽ bởi vì cậu ăn một gậy giúp hắn nên tình cảm của Quý Thiếu Yến chuyển lên người cậu rồi?
Nhưng mà dù gì người ta cũng là nam chính đó, tự dưng muốn cong là cong liền luôn hả.
Sai rồi, có lẽ do hắn biến thái nên nam nữ ăn tất?
Chu Lê tự hỏi hai giây, gõ một dòng: Có em gái muốn xin Wechat của tôi nè, nhìn đáng yêu ghê, chờ chút xong chuyện mình nói tiếp nha.
Quý Thiếu Yến: “...”
- ------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thiếu Yến: Tôi muốn đặt làm một cái lồng sắt.