Phòng bao lập tức rơi vào hỗn loạn.
Cô hai Tiền làm như đang về quê khóc tang, ra sức gào thét muốn bay luôn nóc nhà, làm cho cả người qua đường bên ngoài cũng phải chạy tới nhìn, ngay sau đó cửa phòng bị Chu Lộ Bác đóng lại.
Bác cả Tiền có hơi mất mặt, vội vàng đi khuyên em gái mình.
Tiền Đa Thụ đờ người đứng một bên, mắt nhìn qua nhìn lại giữa Chu Lê và người cô hai Tiền đang ôm trong lòng, nét mặt vừa khẩn trương vừa thất thần, còn hơi mất tập trung, bộ dạng giống như có thể lại xỉu bất cứ lúc nào.
Hai mắt bà Chu rưng rưng, vốn cũng muốn an ủi vài câu nhưng lại nghe cô hai Tiền đau lòng tột cùng gào một câu “Ông trời thật độc ác, để con mười mấy năm mới được về nhà” thì lập tức cảm thấy trái tim mình tan nát theo, nước mắt thoắt cái trào ra.
Bà cũng không muốn nhịn nữa, xoay người bổ nhào vào Chu Lê đang đứng trước mặt mình, ôm chặt lấy cậu.
Vóc người bà nhỏ nhắn, đầu vừa vặn có thể gác lên vai Chu Lê.
Nhưng vì gia giáo của bản thân, bà cũng không gào lớn như cô hai Tiền mà cực kỳ kiềm chế rơi lệ, cả người hơi hơi run rẩy, nước mắt nóng hổi chỉ trong chốc lát đã thấm ướt áo cậu.
Chu Lê rũ mắt nhìn bà, nhẹ thở dài một tiếng rồi đưa tay vỗ vỗ vai bà an ủi.
Lúc ngước lên nhìn qua đã thấy một người đàn ông trung niên cao lớn bước tới bên cạnh. Ông mặc áo sơ mi quần tây, bảo dưỡng rất tốt, nhìn bề ngoài chỉ hơn 30 tuổi, chỉ là hiện giờ thần sắc có mấy phần tiều tụy, trên áo sơ mi còn có vài nếp nhăn rất nhỏ.
Chu Lê chỉ cần liếc mắt đã đoán được người này không phải vừa mới đáp máy bay thì cũng là vừa bước ra từ ga tàu.
Bởi trước kia cậu cũng thuộc tầng lớp này, biết những người như vậy luôn chú ý vẻ ngoài, áo sơ mi mặc vào đều phải được là phẳng trước. Nếu xuất hiện tình trạng mày thì chỉ có thể phải gấp gáp lên đường cả ngày lẫn đêm, khiến áo đang mặc trên người bị nhàu nhĩ, đợi tới khi nhận ra đã không kịp cho người về nhà lấy hay mua cái mới, đành phải thay tạm một cái áo đang xếp trong vali.
Cha Chu thấy vợ mình đau lòng như vậy, theo thói quen muốn an ủi một hồi, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của đứa nhỏ kia tự dưng cũng thấy đau lòng, không thể khống chế chính mình dang tay đem cả hai người ôm vào ngực.
Chu Lê: “...”
Nhân viên phục vụ xấu hổ đứng trong góc, yên lặng nhìn hai nhóm người trước mặt.
Vừa rồi cô bị tiếng rống trời sập đất nứt kia làm cho mơ hồ, tới lúc hoàn hồn đã thấy cửa bị đóng lại rồi, đang phân vân không biết nên tàng hình tiếp hay nên mở cửa đi ra thì thấy thanh niên anh tuấn bên kia đang nhìn mình, làm cô hết hồn đứng thẳng lưng lên.
Chu Lộ Bác nói: “Lát nữa chúng tôi chọn món xong sẽ gọi cô vào.”
Nhân viên phục vụ hiểu ý ngay, như được đại xá dán sát tường trườn khỏi phòng.
Chu Lộ Bác đợi cửa phòng được đóng lại lần nữa, nhíu mày nhìn người phụ nữ trung niên đang gào khan như cái máy phát tự động bên kia, vừa định cố nhịn chạy qua khuyên mấy câu thì đã nghe bác cả Tiền đột nhiên quát to: “Đủ rồi, em yên lặng một chút được không!”
Câu nói này cực kì khí thế, chớp mắt đã thấy được tác dụng.
Cô hai Tiền tắt tiếng ngay tức thì, thật sự giống như bị cúp điện vậy, ngay cả thời gian chuyển đổi trạng thái cũng không cần nốt.
Chu Lộ Bác: “...”
Cô hai Tiền buông người trong ngực ra lui về sau một chút, tuy trên mặt không thấy được nửa giọt nước mắt như biểu cảm lại đau khổ tột cùng, nức nở nói: “Cháu trai, cô là cô hai của con đây!”
Chu Lộ Văn cũng bị diễn biến bất thình lình này hù cho ngu người, đây là lần đầu trong đời cậu ta gặp được người như vậy.
Cậu ta có chút xấu hổ không biết nên làm gì nhưng nhanh chóng mạnh mẽ tự đè xuống, quan sát người trước mặt một lát rồi lễ phép gật đầu nói: “Cô hai.”
Cô hai Tiền vui mừng a một tiếng, ôm cậu ta gào khan hai cái, ngay sau đó đưa tay kéo Tiền Đa Thụ qua, nói: “Cháu trai, đây là cha con.”
Trong lòng Chu Lộ Văn hơi hồi hộp, nhìn Tiền Đa Thụ.
Cuối cùng Tiền Đa Thụ cũng nhìn rõ được dáng vẻ cậu ta, cả người run lên, hốc mắt lập tức chua xót.
Giống quá, đứa nhỏ này lớn lên thật sự quá giống vợ ông, cơ bản không cần đi xét nghiêm DNA thì ông cũng chắc chắn đây là con của ông cùng vợ mình sinh ra.
Chu Lộ Văn thấy ông cứ rơm rớm mắt mà nhìn mình chằm chằm, chủ động gọi: “Cha.”
Tiền Đa Thụ run run trả lời lại, nâng tay lên một chút lại buông xuống, không dám chạm vào.
Chu Lộ Văn lại là một đứa trẻ thật hiểu chuyện, liền bước lên ôm lấy ông. Trong phút chốc nước mắt Tiền Đa Thụ rơi lã chã, nhanh chóng quay đầu đi lau khóe mắt rồi quay lại vỗ vỗ vai cậu ta.
Bác cả tiền thấy vậy khuyên nhủ: “Vậy là tốt rồi, mọi người ngồi xuống hết đi.”
Bà nói xong thân thiết kéo tay Chu Lộ Văn để cậu ta ngồi gần mình, đồng thời quay sang bảo Tiền Đa Thụ ngồi bên kia Chu Lộ Văn.
Cha Chu phía bên kia cũng không buông vợ và con trai ra, định kéo bọn họ cùng ngồi xuống.
Bà Chu nhất thời không động đậy, ngẩng đầu nhìn con trai, trên mặt dính đầy nước mắt.
Chu Lê biết bà đang chờ đợi gì, trong lòng tự dưng hơi chùng xuống.
Thật ra cậu cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ngày thường ngay cả Tiền Đa Thụ cũng có thể dễ dàng gọi một tiếng cha, đừng nói chi là bọn họ. Nhưng không hiểu vì sao Chu gia khiến cậu nhớ tới người thân của mình trước kia, đột nhiên tức cảnh mà sinh tình, thấy hơi đau lòng.
Không thể hiểu nổi tại sao lại có thể sống lại một lần, tuy có thể nói là được lời nhưng người thân bạn bè đều không ở cạnh, chỉ có mỗi mình cậu không gốc không rễ trôi nổi nơi đây, cũng không biết có thể trôi tới bao giờ.
Nhưng cậu vẫn luôn là người lạc quan, chỉ thấy buồn một chút rồi thôi, hoàn hồn lại cười với bọn họ.
Vợ chồng Chu gia cũng không bắt ép cậu, dẫn cậu ngồi xuống bàn đưa thực đơn qua.
Chu Lê nhanh chóng gọi 3 món cậu muốn ăn sau đó đưa lại để bọn họ gọi thêm. Cha Chu nhân lúc mọi người đang gọi đồ ăn, nhìn băng gạc trên đầu cậu, hỏi: “Đầu con còn đau không?”
Chu Lê nói: “Vẫn còn hơi đau ạ.”
Cha Chu ừ một tiếng.
Chuyện ngày hôm qua bọn họ cũng biết, bởi vì vết thương nhẹ nên nhiều lắm cũng chỉ bồi thường tiền là xong, mà tiền thì Quý Thiên Dương cũng đã bồi thường rồi. Ông nghĩ một lát, nói: “Nghe nói đám người đánh con còn chưa xin lỗi con, nếu con muốn tiếp tục truy cứu thì cứ nói với cha.”
Chu Lê cực kỳ thành thật: “Con muốn.”
Cậu nhìn cha Chu: “Con mong người có thể giúp con sắp xếp một chút để con nói chuyện với kẻ bị thương kia mấy câu.”
Chu gia đã tìm tới cửa thì bản thân cậu sau này được an toàn, nhưng tiểu ngũ bên kia còn chưa xong chuyện đâu.
Suy cho cùng trước khi Lâm gia bám theo cậu thì người gã muốn chơi là tiểu ngũ, nếu không có cửa với cậu nữa nói không chừng Lâm gia sẽ quay xe lại, trong nhà tiểu ngũ như vậy, cơ bản không chống đỡ nổi.
Tuy cha Chu không hiểu gì nhưng vẫn nhẹ nhàng đồng ý: “Được.”
Chu Lê nói: “Cảm ơn.”
Đồ ăn vẫn chưa được mang lên, cô hai Tiền lại bắt đầu mở máy, nắm tay Chu Lộ Văn liên tục nói tới chuyện của mẹ cậu ta.
Chu Lê nhìn thoáng qua thấy Chu Lộ Văn thật sự rất chăm chú nghe, liền hiểu cậu ta thật lòng muốn biết thêm về người thân của mình. Vị thiếu gia này đột nhiên biết được mình không phải con ruột, chắc chắn trong lòng sẽ sinh ra khổ sở và bất an, nhưng vì hoàn cảnh lớn lên quá tốt đẹp nên qua hai tháng cân bằng, cậu lại giống với những đứa trẻ được nhận nuôi ra nước ngoài trở về nước tìm người thân trên tin tức kia, tràn ngập tò mò đối với người thân ruột thịt của mình, cũng chờ mong được thân cận.
Cậu lại nhìn người nhà họ Chu, thấy bọn họ đều không bất ngờ gì thì biết chuyện này hẳn đã được bàn bạc trước.
Cha Chu âm thầm đánh giá con trai mình.
Tối hôm qua trong lúc chờ báo cáo bọn cũng tiện tay đi xác minh lại tin đồn trên mạng, phát hiện tới tám chín phần là thật. Đứa nhỏ này là đầu gấu ở Nhị Trung, hút thuốc uống rượu trốn học đánh nhau trêu chọc con gái không từ chuyện nào, ngoài người trong trường ra thì còn đánh nhau cả với người bên ngoài, nên cứ cách mấy ngày là trên người lại có vết thương, cả người đều là lệ khí, muốn nổi nóng lúc nào thì nổi lúc ấy.
Nhưng lúc này đây nhìn nó cầm ly an an tĩnh tĩnh uống nước, ông cảm thấy đứa này với đứa trên tư liệu thật sự không phải cùng một người, hiện tại đầu gấu đều nội liễm như vậy à?
Cha Chu lựa lời một lát, nói: “Anh con đã nói với con chưa? Chúng ta muốn chuyển trường cho con, là trường quốc tế Minh Anh, thầy cô đều là giáo viên giỏi lại có trách nhiệm, sẽ không vì thành tích học sinh không tốt mà không thèm quan tâm tới.
Ông dừng mấy giây, nói thêm, “Nhưng hoàn cảnh mới sợ là con sẽ khó thích ứng được trong thời gian ngắn, chủ yếu vẫn là bản thân con muốn thế nào.” . truyện kiếm hiệp hay
Chu Lê không có vấn đều gì cả: “Con sao cũng được, nghe mọi người hết.”
Cha Chu trầm mặc một chút rồi tiếp lời: “Thường ngày con thích làm gì?”
Chu Lê nói: “Thích rất nhiều thứ nè, ca hát, xem phim truyền hình, trồng cây nhỏ, sờ chó các thứ.”
Cha Chu: “...”
Hình như hơi bị khác với đầu gấu trong trí nhớ của ông à nha.
Nói thêm mấy câu nữa thì đồ ăn cũng lần lượt được dọn lên.
Vì vậy mọi người vừa nói chuyện với nhau vừa ăn cơm, nhưng hoàn cảnh hai nhà khác nhau quá xa, lại vừa mới quen biết nên đề tài cũng chỉ xoay quanh hai đứa nhỏ. Cô hai Tiền thật sự gì cũng có thể nói được, lúc này cũng không nói xấu cháu trai mà chọn mấy chuyện thú vị khi cậu còn nhỏ để nói, lâu lâu mới thấy một lần bà không nói tới mấy sự tích “vinh quang” làm bà ngứa mắt.
Bà Chu nghiêm túc nghe, thấy nước mắt lại sắp chảy ra thì vội nhịn xuống, cũng kể lại chuyện của Chu Lộ Văn.
Hai bên nói qua nói lại, chậm rãi ăn xong một bữa cơm. Cha Chu thấy mọi người cũng đã ăn no mới nói tới chuyện chính, bởi vì cũng sắp khai giảng rồi.
Chuyện ôm nhầm con này bản thân bọn họ đều chưa từng thấy qua nên không có ai để học hỏi tham khảo cả.
Tin tức trên mạng cùng phim ảnh thì có không ít thật, đặc biệt là hai gia đình hoàn cảnh cách nhau quá xa thì đa số đều có kết cục không tốt. Tối qua khi bọn họ tìm được người rồi, lại xem xong tư liệu thì cả nhà hầu như thức trắng cả đêm.
Hận à? Dĩ nhiên là có.
Đứa con yêu quý của ông, vốn nên được hưởng tất cả những điều tốt đẹp nhất, không buồn không lo vui vẻ mà lớn lên, kết quả lại bị nuôi thành ra như vậy, tối qua thiếu chút nữa ông muốn dịch chuyển tức thời qua đánh nhau với Tiền Đa Thụ một trận.
Nhưng là do số mệnh trêu đùa, bọn họ cũng đâu muốn mình ôm nhầm con, bọn họ cũng đâu muốn chia cắt với máu mủ của mình mười bảy năm trời.
Hiện giờ mọi chuyện đã tới nước này rồi, có trách cứ ai đi nữa thì cũng không thể thay đổi được, cả nhà họ đều muốn cố gắng hết sức, cho dù là nơm nớp lo sợ như đang đi trên dây vẫn muốn nổ lực sửa chữa lại, tạo ra một kết quả tốt nhất có thể.
Ông nhìn người nhà họ Tiền, chậm rãi nói: “Tôi hy vọng các người có thể để Tiểu Văn tiếp tục đi học ở trường cũ, học phí ở đây... ừm, có hơi cao hơn trường công một chút, nên mong có thể để nhà tôi trả, cho hai đứa nhỏ yên ổn học xong cấp 3. Nếu các người thật sự không yên tâm thì có thể dựa theo lời nhà bên đó nói lúc sáng, đem hộ khẩu của Tiểu Văn dời qua bên đó. Ngày thường lúc đi học để Tiểu Văn ở nhà tôi, ngày nghỉ hay lễ tết thì về bên đó, hoặc cũng có thể để hai đứa cùng về, các người thấy được không.”
Kết quả tốt nhất là hai nhà hòa thuận với nhau một chút, coi như cùng nhau nuôi chung hai đứa nhỏ là được.
Chờ tụi nó học đại học xong, thành niên độc lập rồi, có suy nghĩ tự chủ của bản thân cùng với dự định tương lai, bọn họ làm cha mẹ cũng chỉ có thể ủng hộ và dõi theo. Đứa nhỏ Tiểu Văn này trước nay đều điềm tĩnh chững chạc nên không cần phải lo lắng, chủ yếu là con ruột nhà mình, 17 tuổi, tính cách cơ bản đã hình thành, bọn họ càng phải tốn nhiều tâm tư để ở chung hơn.
Bên kia Tiền Đa Thụ còn chưa mở miệng thì cô hai Tiền đã cười nói: “Vậy cũng tốt đấy, được nghỉ đều trở về đi, còn có thể để Lập Nghiệp dẫn Tiểu Văn đi xung quanh chơi.
Chu Lộ Bác đưa mắt nhìn bà một cái, bưng ly lên uống nước, vẫn không nói gì.
Khóe miệng Chu Lê run rẩy.
Cuối cùng cậu cũng đã rõ, không biết sáng nay bọn họ nói gì nhưng cô hai phát hiện ra Chu gia rất giàu có, nên giờ mới không muốn cắt đứt quan hệ với cậu đây nè, chả trách lúc nãy lại nói tốt cho cậu.
Cô hai Tiền nói: “À đúng rồi, học phí kia là bao nhiêu vậy?”
Cha Chu dừng một chút, nói: “Học phí cộng với phụ thu thì một năm tầm 30 vạn.”
Cô hai Tiền ngay lập tức hít sâu một hơi, líu lưỡi nói: “Cái... cái này không phải hơi phung phí sao?”
Cha Chu nói: “Không đâu, trường học rất tốt.”
Cố hai Tiền liền đá mắt ra hiệu với Tiền Đa Thụ, bảo ông đồng ý.
Tiền Đa Thụ hơi hé miệng, phút chốc cứng đờ.
Lý trí bảo ông nên đồng ý, nhưng trước giờ ông vẫn luôn là trụ cột trong nhà, nên về tình cảm đột nhiên để ông ở trước mặt con ruột thừa nhận mình không đóng nổi học phí cho nó, việc này làm ông thấy cực kỳ khó khăn.
Cô hai Tiền thấy vậy không chờ được, cười với cha Chu: “Vậy phải làm phiền rồi.”
Cha chu đáp “không có gì”, thấy chuyện trường học đã xong, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cơm đã ăn xong, vợ chồng Chu gia muốn mời bọn họ tới nhà chơi một lát, cô hai Tiền đang định đồng ý thì Tiền Đa Thụ đã giành từ chối trước nên đành thôi. Người nhà hai bên cũng cho nhau cách liên lạc các thứ rồi chào tạm biệt.
Bà Chu nhìn Chu Lê, hỏi thử: “Nhà mình cách nơi này rất gần, nếu không thì hôm nay con về nhà ở một ngày nhé?”
“Đúng đó, Lập Nghiệp con về thăm nhà cũng tốt,“ cô hai Tiền thân thiết cười, nhìn Chu Lộ Văn, nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng với đứa cháu trai lớn này, cười nói, “nếu không Tiểu Văn cũng đi theo chúng ta về ở một ngày đi?”
Chu Lộ Văn dừng bước, nhìn Tiền Đa Thụ hỏi ý.
Tiền Đa Thụ nhìn gương mặt cậu ta, môi giật giật, giọng khàn khàn nói: “Hôm khác đi, trong nhà rất bừa, cái... cái gì cũng chưa dọn dẹp.”
Ông nhìn Chu Lê: “Lập Nghiệp, hôm nay con cũng ở nhà bên kia đi.”
Chu Lê đối diện với ánh mắt của ông, lập tức hiểu ra.
Tiền Đa Thụ không phải không muốn để con trai ruột về nhà, mà là không dám. Hôm nay tâm trạng ông thay đổi quá nhanh, lỡ như phát bệnh đánh người thì lớn chuyện rồi.
Tất nhiên Chu Lê cũng không muốn trở về cùng một quả bom hẹn giờ, biết nghe lời nói: “Dạ.”
Tiền Đa Thụ nhìn cậu cùng Chu Lộ Văn rồi nhìn mấy người Chu gia, xoay người bước ra ngoài.
Cô hai Tiền sốt ruột.
Hộ khẩu còn chưa dời qua đâu đó, ít nhất cũng nên giữ một đứa nhỏ lại với mình chứ, liền vội vàng đuổi theo bảo ông đổi ý.
Tơ máu trong mắt Tiền Đa Thu càng lúc càng nhiều, nhịn rồi lại nhịn, bỗng nhiên quay đầu: “Im mồm, đây mẹ nó là con của tôi chứ không phải con của chị, ông đây chấp nhận!”
Tiếng quát này cực kỳ lớn, nháy mắt đã thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Cô hai Tiền hoảng sợ lui về sau nửa bước. Tiền Đa Thụ lập tức tỉnh táo lại, cảm thấy như bị một chậu nước đá dội lên đầu, cơ hồ không dám quay lưng lại nhìn, ông thở hổn hển mấy cái rồi run run giọng nói thêm: “Tới khai giảng Lập Nghiệp phải dọn qua đó, cứ để nó làm quen trước đi.”
Cô hai Tiền trên mặt ngượng ngùng nói: “Cũng đúng... Dù gì sau này vẫn có thể về nhà ở.”
Tiền Đa Thụ không nói với bà nữa, quay đầu bước tiếp, lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng, ngay sau đó có một bàn tay ấn mạnh lên vai ông.
Ông theo bản năng muốn hất ra, kết quả tay còn chưa kịp đưa lên đã bị kìm lại. Sự bạo ngược chợt lóe lên trong mắt ông, xoay mạnh người lại lại nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Chu Lê.
Chu Lê yên tĩnh mà nhìn ông chằm chằm, không lùi một bước.
Để một người mất khống chế lái xe mang theo hai người như vậy trở về, nếu không may thì cả ba đều đi bán muối hết.
Cậu nói: “Con có chuyện muốn nói, chúng ta qua bên kia được không?”
Nói xong cậu kéo người đi tới khu nghỉ chân trong sảnh lớn, ấn ông ngồi xuống ghế dài cạnh cửa sổ.
Lúc này Tiền Đa Thụ mới ngẫm lại được, cảm giác hai tay đều hơi run rẩy, liền mạnh mẽ nắm lại với nhau.
Ông nghĩ tới mình vừa mất khống chế, nhịn không được nói: “Chuyện của cha có thể...”
Chu Lê nhướng mày: “Giữ bí mật?”
Cậu cười một tiếng: “Vậy là cha xem thường người anh trai tài ba kia của con rồi.”
Tiền Đa Thụ theo bản năng quay đầu sang, thấy Chu Lộ Bác đang lãnh đạm nhìn bọn họ bên này, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả làm ông lập tức cứng đờ cả người.
Chu Lê nói: “Hơn nữa con cũng muốn nói với bọn họ chuyện hai nhân cách, sợ rằng không nói thì khi thấy con hiện tại khác trước kia quá nhiều, sớm muộn gì cũng bị truy hỏi thôi.”
Tiền Đa Thụ hơi hé miệng, một chữ cũng không thốt ra được, chỉ nhìn cậu cầu xin.
Chu Lê nói: “Dĩ nhiên con cũng sẽ nói thật với bọn họ rằng cha đang chữa bệnh.”
Cậu xoay người rời đi, nói nốt một câu: “Cha bình tĩnh lại rồi hẳn đi, trên đường bất kể cô hai có nói cái gì thì cứ xem như gió thoảng qua tai là được, mới vừa tìm được con ruột, chắc cha cũng không muốn bị tai nạn xe đúng không?”
Dứt lời cậu đi tới chỗ mấy người Chu gia đang đứng, bình tĩnh ngó lơ ánh mắt Chu Lộ Bác rồi theo bọn họ đi ra bãi đỗ xe.
Chu gia lái tới hai chiếc xe, Chu Lê theo hai vợ chồng Chu gia vào một chiếc, Chu Lộ Bác và Chu Lộ Văn một chiếc, một trước một sau chạy tới tiểu khu nhà họ Chu, dừng trước một ngôi biệt thự cao cấp.
Hai vợ chồng yên lặng quan sát vẻ mặt của con trai, nói: “Đến rồi, là chỗ này.”
Chu Lê dạ một tiếng, chậm rãi theo bọn họ vào cửa, sau đó được dẫn vào một căn phòng ngủ trên lầu 3.
Căn phòng này hiển nhiên là vừa được dọn xong, giường tủ đồ đạc đều còn mới hết, phần lớn chỗ vẫn còn để trống, không biết bọn họ tự tưởng tượng ra cái gì mà trong phòng còn treo cả một cái bao cát tập đấm bốc.
Bà Chu dẫn cậu lên phòng, nói: “Cái này cha con gọi điện kêu người mua tới, nói có khi con sẽ thích nó.”
Chu Lê không còn lời nào để nói luôn.
Bà Chu nói: “Nếu không thích căn phòng này thì trong nhà vẫn còn phòng khác, con muốn đi xem không?”
Chu Lê nói: “Không cần đâu.”
Bà Chu nói tiếp, “Khăn trải giường vừa được giặt sạch, có thể yên tâm mà ngủ. Chúng ta cũng không biết con thích gì nên cũng không dám mua nhiều đồ, nếu con muốn gì cứ nói một tiếng, mẹ kêu mọi người dẫn con đi chọn.”
Chu Lê nhìn bà một cái, thấy được sự cẩn trọng từng li sâu trong đôi mắt bà, nói: “Không có, như vầy là đủ lắm rồi, con muốn ngủ trưa một lát.”
Bà Chu nói: “À được rồi... vậy con ngủ đi, mẹ không quấy rầy nữa.”
Chu Lê nhìn cửa phòng được khép lại, vô lực thở dài.
Bắt đầu bồi dưỡng tình thân từ con số không như thế này là khó khăn nhất, làm việc gì dù nhỏ nhặt cũng phải cẩn cẩn thận thận, làm gì cũng sợ rằng khiến người kia không vừa ý, đặc biệt với người lớn lên trong hoàn cảnh chênh lệch quá lớn mà nói thì càng khó khăn hơn nữa.
Tiền Lập Nghiệp trong nguyên tác chắc là cũng ở lại Chu gia như vậy, chỉ là tương đối thảm.
Bởi trí mạng nhất ở chỗ bản thân gã là người trong cuộc, không thể nào xem nhẹ mọi chuyện giống như Chu Lê, mà tính cách gã dễ bị kích động, sợ rằng chưa đợi mọi người gắn kết được thân tình với nhau thì tinh thần của chính gã đã sớm hỏng trước.
Chu Lê lắc đầu đi ngủ.
Bà Chu đóng cửa xong liền vọt thẳng tới phòng khách.
Mấy người Chu gia đều đang đợi bà, cha Chu thấy vậy hỏi: “Nó có cần thêm gì không, làm sao không xuống đây?”
Bà Chu nói: “Nói nói mọi thứ đều tốt hết, muốn ngủ trưa.”
Mấy người Chu gia: “...”
Vậy cũng hơi bị bình tĩnh quá rồi, tối qua bọn họ bàn bạc cả buổi nghĩ ra đủ thứ kế hoạch, xem ra không cái nào xài được hết!
Cha Chu nhìn con trai lớn: “Tư liệu con tra có chính xác không đấy?”
Chu Lộ Bác trầm mặc sau đó nhìn ông với anh mắt cha tự mình ngẫm xem.
Cha Chu cũng không biết phải làm sao, nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Mọi người nói xem có khi nào vì nó ở trường làm đại ca nhiều năm, nên sóng gió gì cũng trải qua rồi?”
Mấy người còn lại đồng loạt nhìn ông chằm chằm.
Cha Chu chỉ cảm thấy đầu bắt đầu đau, phất tay nói: “Thôi được rồi, cả đêm không được nghỉ rồi, giờ đi ngủ hết đi.”
Một giấc ngủ này cả nhà ngủ tới chập tối.
Lúc Chu Lê đi xuống đúng lúc mọi người vừa dậy, nghe bà Chu hỏi cậu tối nay muốn ăn gì, biết lúc thế này nếu nói “gì cũng được” thì sẽ có chuyện, hỏi: “Có thực đơn không ạ?”
Bà Chu ngạc nhiên, lập tức nói: “Có chứ, con chờ một lát, mẹ đi lấy.”
Bà đi nhanh vào bếp, thứ như thực đơn trước kia không có, nhưng bây giờ thì phải có, vì vậy bà cũng nhanh chóng mang một cái ra, bên trên đều viết món sở trường của đầu bếp.
Chu Lê mau chóng chọn hai món, nói với bà sau đó đi tới sô pha đơn ngồi xuống chờ ăn cơm.
Cha Chu liếc cậu một cái, hỏi: “Phải chờ một lúc nữa mới tới giờ cơm, hay là cha dẫn con đi dạo một vòng tiểu khu nhé?”
Chu Lê không ý kiến gì, đứng dậy theo ông ra ngoài.
Hai người đi men theo con đường nhỏ, Chu Lê thấy ông cố gắng gợi chuyện, chủ động nói: “Mọi người có phải đều cảm thấy con không giống với tư liệu đúng không?”
Cha Chu cẩn thận nói: “... cũng hơi giống.”
Chu Lê cười cười: “Vậy con nói thẳng vậy, con không phải Tiền Lập Nghiệp mà mọi người tra được mà là nhân cách thứ hai của thân thể này. Con tên Chu Lê, tuy rằng cũng họ Chu nhưng chuyện này tất cả chỉ là trùng hợp thôi.”
“...” Cha Chu tự dưng cảm thấy não load không kịp.
Chu Lê chọn lật bài cùng ông là vì không muốn thấy bà Chu chịu đả kích quá lớn, ở trước mặt cậu ngất xỉu thêm lần nữa.
Cậu kể sơ qua tình huống của Tiền Lập Nghiệp cùng Tiền Đa Thụ, nói: “Nên nếu một ngày mọi người thấy con biến mất thì có nghĩa là Tiền Lập Nghiệp thật sự đã trở về, cậu ấy... tâm lý có vấn đề, con khuyên mọi người nên dẫn cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý, hơn nữa lòng tự trọng của cậu ấy quá cao, bị đánh lâu như vậy nhưng chưa từng nói với người ngoài mình chịu bạo lực từ gia đình, người ở cái vòng này đều kiêu ngạo, nếu cậu ấy bên ngoài bị người khác ức hiếp thì tám phần sẽ không nói với mọi người, mọi người nên quan tâm cậu ấy một chút.”
Sắc mặt cha Chu xanh mét, hối hận vì đã không đánh Tiền Đa Thụ một trận.
Chu Lê dặn dò xong thì cảm giác nhẹ lòng hẳn đi.
Quý Thiếu Yến thành công trở lại thân thể mình, chuyện của Tiền Lập Nghiệp cũng đã nhắc nhở xong, sau này cậu có thể sống một ngày thì chính là lời một ngày, không cần nghĩ tới tương lai lâu dài, chỉ cần bản thân vui vẻ là được rồi.
Diện tích tiểu khu cực kỳ rộng lớn, đều là biệt thự riêng, đi nửa ngày mới có thể thấy một cái.
Đương lúc chập tối nên người trong tiểu khu dần dần nhiều lên, rất nhanh có người bắt gặp bọn họ, vì vậy một bức ảnh chớp mắt được share khắp các nhóm Wechat.
Quý Thiếu Yến được Lương Cảnh Tu báo tin lúc đang ăn cơm chiều, vừa mở lên xem đã nhận ra là Chu Lê.
Lương Cảnh Tu: Tin hot cuối ngày, Chu gia tìm được nhị thiếu gia thật sự rồi!
Quý Thiếu Yến: “...”
Lương Cảnh Tu gửi một cái voice chat: “Cuộc sống đúng là lắm niềm vui bất ngờ, tớ cũng không nghĩ ra được cái plot twist vi diệu như này, cơ hội của cậu tới rồi, trong vòng có biết bao nhiêu người đang hóng nhị thiếu gia Chu gia đó, nhìn tính tình thô bạo của người yêu bé nhỏ nhà cậu thì khẳng định sẽ đắc tội cả đống người, sống không được tốt lắm đâu, cậu hiểu mà.”
Quý Thiếu Yến thầm nghĩ kẻ tính tình thô bạo không phải Chu Lê.
Với cái tính chả để tâm tới chuyện gì của ngốc bạch ngọt, hơn nữa trong đầu còn có hố thì không biết sau này ai mới là người khó sống.
Hắn vừa định trả lời lại thấy cửa phòng két một tiếng, ông nội hắn bước vào, vì vậy bỏ điện thoại xuống gọi: “Ông nội.”
Ông nội Quý ừ một tiếng.
Ông bận cả một ngày, cuối cùng cũng rảnh rỗi, định lại đây một lát xem hôm nay cháu nội rốt cuộc muốn làm gì mà gan cùng mình như vậy, một vệ sĩ cũng không dẫn theo!
Quý Thiếu Yến nói: “Ông nội, con muốn xuất viện về nhà dưỡng bệnh.”
Ông nội Quý bước qua ngồi xuống, từ chối ngay: “Không được.”
Quý Thiếu Yến nhìn ông, có dự cảm không lành.
Quả nhiên nghe ông nội Quý nói tiếp: “Tiểu Dương ở nhà kiểm điểm còn con ở đây kiểm điểm cho ông, mỗi ngày sáng trưa chiều có thể xuống dưới hóng gió một lát, thời gian còn lại không được ra khỏi phòng bệnh.”
Quý Thiếu Yến: “...”
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thiếu Yến: Rất là không vui.
(chỗ này cảm ơn độc giả vote trên TG)
Thấy mọi người chương trước đều đang nói về Tiền Lập Nghiệp, vậy nói hai câu như này.
khẳng định đã bay về Tây Thiên, khỏi nghĩ nữa.
Trong khẳng định sẽ cho cậu ta một cái kết hợp lý, nhưng khẳng định cậu ta sẽ không xuất hiện nữa, chỉ giải thích mấy câu mà thôi, chỗ này có drama bự, manh mối quan trọng đã nhá hàng từ trước rồi, chỉ là ít người nhìn ra thôi.
Cuối cùng, Chu Cánh Tay đã quá lắm rồi, khuỷu tay là ý gì nữa ahahahaha.
(Ừ chỗ này Lộ Bác (路博) viết khá là giống với cánh tay (胳膊) trong tiếng Trung, mấy chương trước dưới cmt toàn kêu Chu Lộ Bác bằng Chu Cánh Tay nên chương này tác giả mới nói câu này á.)