Tháng Ngày Giữ Mạng Bên Người Husky

Chương 39: Chương 39: Hai người đang muốn chính thức công khai sao?




Chu Lê đi thăm bệnh đương nhiên không thể tay không tới, nên nửa đường tranh thủ ghé cửa hàng hoa tự mình bó một bó, thấy skill cắm hoa lúc trước vì ở cùng với mẹ luyện ra được cuối cùng cũng có chỗ dùng tới.

Cậu đưa hoa qua: “Chúc cậu nhanh chóng hồi phục.”

Quý Thiếu Yến không chờ hộ lý bước lên, chủ động đưa tay ra nhận lấy, trong lúc đó còn vô ý chạm vào đầu ngón tay cậu, khi rút tay về như có như không mà vuốt ve nơi còn lưu lại nhiệt độ kia, cười nói: “Cảm ơn.”

Chu Lê nhìn cổ chân hắn, thấy bên trên quấn băng vải, hỏi: “Cái này phải bao lâu mới khỏi được?”

Quý Thiếu Yến nói: “Bác sĩ nói phải ít nhất một tháng mới khỏi.”

Nói cách khác hắn phải bị cấm cửa một tháng.

Chu Lê trong bụng cảm thán một câu, Quý lão gia tử thật sự là một nhân vật phi thường, gật đầu ngồi lên sô pha đơn bên cạnh.

Quý Thiếu Yến nhìn băng gạc trên đầu cậu: “Vậy cậu thì sao?”

Chu Lê nói: “Tôi chỉ bị thương ngoài da, qua mấy ngày là khỏi thôi.”

Trong đầu Quý Thiếu Yến hiện lên hình ảnh cậu bất tỉnh trong vũng máu, đè xuống cảm xúc khó chịu chợt dâng lên, ừ nhẹ một tiếng, đuổi hộ lý đi rồi bưng ấm nước trên bàn lên. . Truyện Đô Thị

Tuy rằng mưa vẫn rơi, tuy rằng không thể ra vườn hoa đi dạo, tuy rằng chỉ có thể ngồi trên ghế nhưng vẫn không thể ngăn cản được Quý thiếu gia khoe tài.

Sáng nay hắn đã cho hộ lý đi lấy một bộ trà cụ tinh xảo, vừa rồi tiện tay nên dọn xuống đây, ôn nhuận, trí trà, hãm trà, tỉnh trà*,... Ngay tại chỗ biểu diễn cho Chu Lê xem.

(Các bước pha trà trong trà đạo Trung Hoa, mình cũng chả biết edit ra kiểu gì nên để nguyên vậy, cụ thể là đun nước, bỏ trà vào, ngâm trà, làm dậy mùi trà,... Mình cũng không tìm hiểu về trà đạo nên không thể giải thích cụ thể)

Động tác cực kỳ trôi chảy vui mắt vui tai, như sương như khói, khiến cả người càng thêm ôn hòa hữu lễ.

Chu Lê yên lặng nhìn hắn, thầm than một tiếng không hổ là giáo thảo có cả đống fans não tàn, thật sự có đủ tư cách này.

Quý Thiếu Yến đặt một ly trà trước mặt cậu, nói: “Nếm thử xem.”

Chu Lê nhấp một ngụm, thấy tay nghề hắn không tồi.

Quý Thiếu Yến nói: “Thấy sao?”

Chu Lê: “Cũng được.”

Quý Thiếu Yến cười với cậu: “Nếu có lá trà tốt hơn một chút thì mùi vị sẽ càng ngon hơn.”

Chu Lê nhìn vẻ ngoài ôn nhu dễ gần này của hắn lại nhớ tới husky tự bế lúc trước, lần nữa ý thức được rằng Đản Đản nhà mình đã không còn, lập tức thấy đau lòng tột độ, lấy điện thoại ra đăng nhập game.

Quý Thiếu Yến không biết được cậu đang nghĩ gì, thấy vậy liền đưa qua một tờ giấy, bắt đầu nói chuyện chính.

“Đây là bản đồ tôi vẽ,“ hắn nói, “Tạm thời chỉ được một phần thôi, cũng không biết chiếm được bao nhiêu phần trăm, nhưng có thể nhìn ra được quy luật nhất định trong này.”

Chu Lê cầm lấy nhìn nhìn, thấy hình vẽ bên trên rõ ràng chỉn chu, bên cạnh còn dùng nét chữ đẹp đẽ viết mấy chữ “tầng thứ ba”, nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy thoái mái.

Cậu không biết cái này cũng là Quý thiếu gia cố ý làm màu, lấy ra tờ giấy mình vẽ qua loa, không hề ngại ngùng mở ra đặt cạnh tờ kia, do dự nói: “Cậu nói xem, cái này có phải bát quái trận không?”

Quý Thiếu Yến di chuyển xe lăn sang bên cậu, nhìn nhìn một lát: “Ừm, có hơi giống.”

Chu Lê nói: “Tôi chưa từng nghiên cứu bát quái trận, chỉ biết ở giữa có hai vòng tròn một đen một trắng, đó có phải điểm mấu chốt hay không đây?”

Quý Thiếu Yến chầm chậm lén xích lại gần cậu thêm một chút, như làm ảo thuật móc ra hai cây bút, ôn hòa nói: “Vậy trước tiên cứ vẽ ra thử xem.”

Chu Lê không có ý kiến gì, vừa chơi trò chơi vừa dựa vào đường đi vẽ thêm vào giấy.

Quý Thiếu Yến ngồi cạnh nhìn cậu mấy lần, mỗi khi cậu sắp nhìn sang đều dời tầm mắt đi, giả vờ chơi trò chơi như không có chuyện gì.

Ngày mưa, cơ bản sẽ không ai đi ra ngoài, đa số đều sẽ nằm nhà chơi trò chơi.

Càng lúc càng nhiều người lên được tầng 4, liên tiếp mở hết cái rương này tới cái rương khác nhưng lại chả có kết quả gì, cả đám sắp điên tập thể tới nơi rồi.

Trịnh Tam: Cái này mẹ nó là cho người chơi à!?

Bá trung bá: Tôi nghi ngờ tầng này có bug!

Cảnh thiếu: Vậy Tháng Ba thì sao?

Lưu Tiểu Duy: “Đúng rồi, gọi Tháng Ba đi, cứu bé với QAQ

Lê: Bà nội cô ấy qua đời, mấy ngày nay sẽ không online.

Lời vừa nói ra, sự chú ý của mọi người đều gom hết lại.

Trịnh Tam: Ngay cả chuyện này cậu cũng biết? Hai người quen nhau ngoài đời à?

Đường Tâm Điềm: Óa, có gian tình!

Lưu Tiểu Duy: Mờ ám ghê!

Lê: Chỉ là bạn bình thường với nhau thôi, người thích tôi quá nhiều, nên để tránh cho mọi người đau lòng tôi đành phải hy sinh một chút, vẫn luôn giữ mình trong sạch.

Cảnh thiếu:...

Lưu Tiểu Duy: Phi!

Trịnh Tam: Đã chụp màn hình, có giỏi thì ế cả đời đi nhá.

Lê: Tuy rằng tôi không có ý như vậy nhưng tôi thiệt sự không hiểu nổi hành động này của cậu, tôi chỉ nói một câu thôi mà, cậu chụp màn hình thì được gì? Tôi đâu cần phải ăn điện thoại đâu nè.

Trịnh Tam:...

Quý Thiếu Yến khẽ giật mình, nhìn người bên cạnh, vừa lúc thấy Chu Lê cũng nhìn hắn, dường như còn mang theo một chút dò hỏi, liền tự nhiên nói: “Bà nội Tháng Ba qua đời sao?”

Chu Lê nói: “Ngay trong đêm cô ấy đi vào tầng 4.”

Quý Thiếu Yến ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, tiếp tục vẽ.

Chu Lê thấy phản ứng lạnh nhạt của hắn, có hơi đắng lòng.

Tuyến tình cảm của nam nữ chính thật sự bị cậu làm toang rồi, cũng không biết sau này có thể bẻ lại được không nữa, nhưng mà gì thì gì Tống Oanh Thời cũng nuôi hắn mấy ngày, địa vị trong lòng chắc cũng hơi khác, nhỉ?

Trong trò chơi, mọi người nhìn thấy manh mối duy nhất không online liền tìm tới Chu Lê.

Cảnh thiếu: Cậu có hỏi cô ấy cụ thể làm sao lên tầng được không?

Lê: Nói chỉ mở một cái rương, nếu có thể hỏi được gì thì tôi đã lên tầng 4 từ lâu rồi.

Mọi người thầm nghĩ cũng có lý, lại than thở thêm lần nữa.

Nhóm fan não tàn không nhịn được réo tên Quý Thiếu Yến, nhóm nhị đại cũng chạy theo réo cùng, bởi vì Quý Thiếu Yến thật sự là người thông minh.

Quý đại thiếu từ trước tới nay đều thân thiện gần gũi, tất nhiên không thể ngó lơ bọn họ, nhanh chóng trồi lên.

Quý thiếu: Tôi cảm thấy đây có thể là một đồ án, vẫn đang vẽ thử.

Trịnh Tam: Vẽ kiểu gì đây?

Lưu Tiểu Duy: What? Như này cũng vẽ được á?

Fan não tàn biết được Quý thiếu có cách, kích động cùng nhau la to aaaaa, sôi nổi thổ lộ với nam thần.

Trịnh Tam: Câm mẹ nó mồm hết đi, nghe cậu ta nói kìa, bộ không muốn qua cửa hả!?

Fan não tàn lập tức tắt đài, gắt gao nhìn lên kênh chat.

Nhóm nhị đại cùng giáo bá ngoài trường cũng đang nhìn vào, hóng xem cao kiến của hắn.

Quý Thiếu Yến vừa định gõ chữ, đột nhiên nhìn thấy đằng trước có một cái rương, tiện tay mở ra lại thấy mình mở được một đóa hoa.

Vì vậy ngay sau đó cả đám đều thấy một tin tức hệ thống bắn lên kênh chat, chính là cái có nội dung cực kỳ quen thuộc kia.

[hệ thống] người chơi [Quý thiếu] tặng cho người chơi [Lê] một đóa hoa hồng, thích cậu không cần lý do <3 <3 <3

Trịnh Tam:...

Cảnh thiếu:...

Tiểu Nhan:...

...

Quý thiếu: Tôi cảm thấy toàn bộ tầng thứ ba là một đồ án, có điểm mấu chốt để qua cửa. Có lẽ Tháng Ba trùng hợp gặp được điểm kia cho nên mới lên được tầng 4. Từ những gì đã vẽ được trước mắt thì tôi đoán rằng đây là một bát quái trận.

Mọi người:...

Nè he, vì sao cậu lại ra vẻ như chưa hề có chuyện gì hết vậy? Mất trí nhớ à!

Đường Tâm Điềm: Hiện giờ tớ không quan tâm bát quái trận nữa, thứ tớ muốn biết là tại sao cậu lại tặng hoa cho cậu ấy?

Tin này vừa nhảy lên, bên kia Chu Lê cũng mở được một đóa hoa, thuận tay dùng luôn.

[hệ thống] người chơi [Lê] tặng cho người chơi [Quý thiếu] một đóa hoa hồng, thích cậu không cần lý do <3 <3 <3

Mọi người: “....”

Trịnh Tam: Hai cậu như này là đang muốn công khai à?

Cảnh thiếu: Tôi cũng thấy vậy đó, chơi trúng đứa bạn tồi, một đóa hoa cũng không thèm tặng tôi. Tiểu Nhan, tôi đau lòng quá.

Tiểu Nhan: Tớ cũng vậy.

Lê: Chuyện này không phải bày rành rành ra trước mắt sao? Tôi là giáo thảo, cậu ta cũng là giáo thảo, ai trong chúng tôi lập đội với người khác đều khiến cả đống người đau lòng, nên mới lén lút bàn bạc quyết định lập thành đội giáo thảo, tất nhiên phải cọ cọ thêm chút điểm thân rồi.

Thanh Lâm: Tôi nói cậu đừng buồn nhé, cậu lập đội với người khác sẽ không khiến ai đau lòng đâu, cậu trả Quý thiếu lại cho tụi tôi ụ hụ hụ!

Lê: Đừng giận mà, xài xong thì trả lại cho.

Đường Tâm Điềm: Khụ... câu này của cậu hơi bị đen tối.

Chu Lê suy nghĩ hai giây, khóe miệng hơi giật giật.

Cậu nhìn Quý Thiếu Yến một cái, thấy đối phương câu môi cười nhạt, biểu cảm cũng không thay đổi gì, làm như không nhìn thấy gì mà nghiêm túc gửi lên một tin mới.

Quý thiếu: Bên này tôi chỉ mới vẽ được khoảng một phần tư, mọi người cứ đi làm việc khác, không thì lại đây cùng nhau vẽ, tất cả cùng nhau làm sẽ nhanh hơn không ít.

Đề tài lập tức bị hắn kéo lại đường chính, một đám người nhao nhao báo tên, nhưng thật ra không phải ai cũng biết vẽ nên cuối cùng chỉ chọn ra vài người, lập một nhóm Wechat riêng để dễ bề bàn bạc.

Hộ lý đứng xa xa nhìn đồng hồ, do do dự dự bước gần lại.

Chắc Quý lão gia tử cũng sợ cháu nội giở trò, nên quy định mỗi ngày đi hóng gió không được quá nửa giờ, hôm nay hắn xuống lầu trước hai mươi phút, vốn chỉ được tiếp khách mười phút, nhưng hộ lý thấy hắn đáng thương đã tự mình cho hắn thêm chút thời gian, lúc này nhìn lại đã thấy một giờ sắp trôi qua.

Cô nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, phải trở về thôi.”

Quý Thiếu Yến ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt có mấy phần khó xử: “Chúng tôi vẫn chưa bàn xong, chờ thêm một lát được không?”

Hộ lý ngay lập tức thấy mềm lòng, chưa kịp đồng ý đã thấy thiếu niên kia mở miệng: “Không sao hết, nhắn tin trong nhóm cũng được, dù sao cũng chỉ vẽ cái hình thôi mà, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt.”

“...” Quý Thiếu Yến nói, “Cũng trưa rồi, dùng cơm xong hẳn đi nhé?”

Chu Lê nói: “Thôi đi, tôi về nhà mình ăn, đúng lúc mưa cũng nhỏ.”

Quý Thiếu Yến nhìn cậu nói xong thì đứng dậy, vội vàng bảo hộ lý đẩy mình đi tiễn khách, ngồi ở cửa nhìn tới khi bóng dáng cậu hoàn toàn không thấy được nữa mới chịu dời mắt.

Hắn lại bảo hộ lý đẩy mình quay lại sảnh lớn giúp hắn lấy bó hoa khi trước, thấy hắn đưa tay nhận lấy rồi tự ôm, nửa ngày cũng không biết phải nói gì, nhìn hắn một lúc lâu lại thấy mình không nên nói, thử hỏi: “Cậu chủ, trưa nay cậu muốn ăn gì?”

Quý Thiếu Yến nói: “Không muốn ăn lắm.”

Hộ lý thầm nghĩ toi rồi, cuống quýt khuyên nhủ hắn.

Quý Thiếu Yến nhìn nét mặt cô, thấy cũng hơi mủi lòng, đột nhiên lại nghĩ được một cách “ra tù” sớm.

Trời mưa cả ngày, đến chập tối mới tạnh.

Qua một buổi trưa giao lưu với nhau trong nhóm chat, quan hệ của mọi người tốt lên trông thấy. Khi bọn họ lên tầng 3 đều ở vị trí không giống nhau, cùng nhau ra tay quả nhiên nhanh chóng vẽ được gần một nửa.

Đây là một cái bát quái trận cải tiến, xem ra khá phức tạp.

Chu Lê thầm nghĩ Vệ lão gia tử thật sự biết hành hạ người ta, nhắn lại một tiếng muốn đi ăn cơm rồi duỗi cái vai lười, bước xuống lầu.

Chu Lộ Văn vẫn còn ở trấn Tương Mãn, nhìn tình hình này chắc đêm nay không về rồi.

Chu Lộ Bác thì đã về từ sớm, để một vệ sĩ lại bên đó phòng hờ tình huống cấp bách. Mấy người hòa khí ăn xong một bữa cơm, Chu Lê liền dắt gâu đần nhỏ ra ngoài đi dạo.

Vừa đúng lúc Lương Cảnh Tu có việc đi ngang qua, nhìn thấy cậu hai mắt phát sáng, lập tức dừng xe tiến lại chào hỏi: “Hi.”

Chu Lê quay lại, thấy thiếu niên mặt mũi anh tuấn, thêm đôi mắt đào hoa chứa đầy ý cười, nhìn rất phong lưu phóng khoáng, hỏi: “Cậu là ai?”

Lương Cảnh Tu nói tên họ, tiện miệng cũng nói luôn ID trong game.

Chu Lê hiểu ngay.

Lương Cảnh Tu và Nhan Vân Huy đều là bạn nối khố với Quý Thiếu Yến, suất diễn trong truyện còn không hề ít.

Lương Cảnh Tu làm như đã quen cậu từ lâu, đầy mặt tươi cười hỏi thăm cậu mấy câu, ngay sau đó vào thẳng chủ đề: “Tôi hỏi cậu cái này được chứ, cậu với A Yến làm sao quen biết nhau vậy?”

Chu Lê không biết được Quý Thiếu Yến nói như thế nào, liền thật thà nói: “Tôi chỉ mới biết cậu ấy được mấy ngày, là ở trong game đó.”

Lương Cảnh Tu nghe được mà hoảng sợ trong lòng, nói như vậy thì trước kia A Yến cơ bản không có quen biết người này rồi!

Y vừa định ngẫm lại cái khả năng biến thành chó không thể tượng tưởng nổi kia, liền nghe thấy người đối diện nói tiếp: “Nhưng mà trước đó tôi có quen biết cậu ấy không thì thật ra chính tôi cũng không rõ nữa.”

Lương Cảnh Tu ngẩn ra: “Là sao?”

Chu Lê nói: “Cậu biết tại sao tôi lại không khớp với tư liệu các cậu tra được không? Vì tôi là nhân cách thứ hai.”

“...” Lương Cảnh Tu, “Hả?”

Chu Lê thành khẩn nói: “Tôi cũng thấy khó tin á, nhưng mà thiệt.”

Lương Cảnh Tu: “...”

Ai hỏi cậu cái này đâu!

Y mau chóng hoàn hồn lại, tạm thời không muốn bám lấy câu chuyện cẩu huyết này nữa, hỏi cái khác: “Vậy ID trong game là cậu hay nhân cách kia đặt?”

Chu Lê thầm nghĩ trong bụng gạt y cũng không xong, mang vấn đề đá trở lại: “Sao lại hỏi tôi câu này? Có phải Quý Thiếu Yến nói gì với mấy cậu không? Trước đây tôi với cậu ta thật sự quen biết nhau sao?”

Suy nghĩ trong đầu Lương Cảnh Tu xoay mấy vòng, nghĩ rằng nếu xì ra câu “nhất kiến chung tình” kia, chắc chắn A Yến sẽ đập chết mình, liền nói: “Cậu ta chỉ bảo bản thân có duyên với cậu.”

Chu Lê rất vui vẻ: “Đó là chuyện đương nhiên, chúng tôi đều là giáo thảo nên tất nhiên có đề tài chung rồi.”

“...” Lương Cảnh Tu làm như không nghe thấy gì, hỏi, “Vậy cái ID kia thì sao?”

“Cái này quan trọng lắm sao,“ Chu Lê còn ra vẻ thân thiết hơn cả y, vỗ lên vai y một cái, “Cậu giúp tôi nói với Quý Thiếu Yến nhé, nếu cậu ta thấy có duyên với tôi thì tôi cũng nhận cậu ta làm anh em của mình!”

Lương Cảnh Tu rất muốn trả lời “cái này quan trọng lắm luôn“. Nhưng nhất thời lại không tìm được lý do hợp lý, kiên nhẫn nói chuyên phiếm với cậu, cuối cùng đề tài đã bị cậu dắt đi xa tít mù.

Chờ y khổ cực muốn kéo đề tài trở về thì trời đã tối mất rồi, người kia nói tạm biệt y rồi dắt chó lượn mất.

Lương Cảnh Tu: “...”

Rốt cuộc A Yến thích người nào đây?

Y trầm mặc nhìn đối phương đi xa, không nhịn được chụp một bức ảnh, chọt bạn nối khố: Hôm nay tôi gặp được người tình nhỏ của cậu nè, nhìn gần thì đẹp hơn trong hình há.

Quý Thiếu Yến thầm nghĩ một tiếng tất nhiên rồi, nhớ tới hôm nay gặp được người thật đã thấy sướng chết.

Ngay sau đó thấy Wechat rung lên tiếp, bên kia lại gửi qua một bức ảnh.

Lương Cảnh Tu không cùng đường với Chu Lê, nên quyết định hố bạn nối khố một cú: Tiếc là quên chụp trước mặt rồi, cậu nhìn tạm bóng lưng đỡ thèm đi nhé.

Y gửi ảnh sang, chứng minh bản thân thật sự gặp Chu Lê, sau đó lại gõ thêm một dòng: Tôi hỏi cậu ấy quen biết với cậu khi nào, cậu ấy nói mới biết cậu trong game được mấy ngày, cậu có gì muốn giải thích không?”

Cơ bản Quý Thiếu Yến không đọc được tin nhắn này, bởi hắn đang bận nhìn chằm chằm gâu đần nhỏ trong ảnh.

Đây là “tạm thời nuôi mấy ngày” đấy hử?

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Thiếu Yến: Ngáo thì không tốt bằng gâu đần à, ghi nợ thêm một dòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.