Chu Lê và Chu Lộ Văn sóng vai đứng ở cửa ra cầu thang, giống như học sinh tiểu học bị phạt vậy.
Chu Lộ Bác đứng đối diện nhìn bọn họ, vẻ mặc cực kỳ lãnh đạm: “Nửa đêm không nói một tiếng đã lái xe đi mất, một đứa trộm chìa khóa một đứa lái xe không giấy phép, giỏi, giỏi lắm.”
Tuy rằng tối qua có người loáng thoáng nghe được tiếng xe nhưng đều nghĩ cha Chu hay Chu Lộ Bác có việc đột xuất, không ai ngờ được lại là hai đứa nhỏ. Làm sáng nay cả nhà xuống ăn sáng không thấy người đâu, hỏi ra thì mới biết tin tối qua có xe chạy ra, phút chốc trong nhà nháo nhào cả lên, gọi điện tìm mới biết được hai đứa đang trong bệnh viện.
Hai đứa nhỏ rất giỏi yên lặng đứng đó, im ắng như gà.
Có đứa trẻ đùa nghịch cười hì hì chạy lên, đột ngột đối diện với ánh mắt của Chu Lộ Bác, bị khí lạnh trên người anh hù cho run rẩy, quay đầu chạy trở xuống.
Tầm mắt Chu Lộ Bác lần nữa dừng lại trên người bọn họ, lạnh lùng nói: “Điện thoại để trưng cho vui à, báo cảnh sát khó lắm à? Ngày thường coi phim nhiều quá nên muốn làm anh hùng xe bay à? Đợi anh về kêu người làm hai cái huy chương rồi trao cho mỗi đứa một cái nhé, thích bằng vàng hay bằng bạc nào?”
Chu Lê: “...”
Chu Lộ Văn: “...”
Hiếm khi thấy Chu Lê mang vẻ mặt ảm đảm như hiện tại.
Tối qua cậu quả là bị ấm đầu, hơn nữa còn không thể khẳng định suy đoán của bản thân có đúng không, mới quên mất chuyện đi báo cảnh sát, nửa đường Chu Lộ Văn có nhớ tới nhưng lúc đó hai người cũng sắp tới nơi rồi, liền không gọi nữa.
Cũng may là không gọi, nhìn cái tính sĩ diện kia của Tiền Đa Thụ, một khi chuyện này bị làm to ra cho mọi người đều biết, sau này e rằng ông ta sẽ không dám ngẩng đầu nhìn ai nữa mất, nhưng mà lần đầu tiên cậu nhận ra tính cách anh trai mình ngoài lãnh đạm ít lời ra thì còn độc miệng như vậy đó.
Chu Lộ Bác nói: “Rồi không định nói gì hết à?”
Chu Lê thức thời nói: “Em sai rồi.”
Chu Lộ Văn cũng nói theo ngay: “Đừng trách cậu ấy, là do em khẩn trương quá nên quên mất chuyện báo cảnh sát.”
Hai mắt Chu Lộ Bác nhìn chằm chằm bọn cậu, thấy răn dạy bao nhiêu đó cũng đủ rồi, nói: “Chỉ một lần này thôi, không được có lần sau.”
Cả hai như được giải thoát, ba chân bốn cẳng chạy khỏi “phòng thẩm vấn.”
Lúc này Tiền Đa Thụ đã tỉnh lại.
Hai người Chu Lê vừa tới cửa phòng bệnh đã nghe được tiếng cha Chu vọng ra, mang theo lửa giận âm ỉ: “... Ông không biết nghĩ cho hai đứa nhỏ à, người biết chuyện thì hiểu được do ông mất việc, chứ ai không biết còn nghĩ rằng do hai đứa nhỏ không muốn ở với ông nên mới ép chết ông đấy! Ông vui lắm à, có nghĩ tới sau này tụi nó phải sống thế nào chưa?”
Hai người dừng bước, không gõ cửa nữa.
Cha Chu chỉ vào người trên giường, giận tới run run tay.
Đáng giận, lần đầu tiên ông gặp được một người đàn ông khiến người ta giận sôi như vậy.
Quả thật ông không thể nào nếm thử cảm giác của Tiền Đa Thụ, là người đứng xem thì ắt hẳn không thể hiểu rõ được, nhưng dù gì cũng là người làm cha, cho dù có mất việc thì ít ra cũng nên nghĩ cho con mình một chút, chứ không phải buông tay bỏ mặc như vậy.
Nhưng dù mắng chửi sao đi nữa, ông cũng không thể nói lời quá chói tai, sợ lại khiến người kia kích động hơn.
Vậy nên ông chỉ có thể đi tới đi lui hai vòng, ép bản thân nuốt hết lửa giận vào trong, xụ mặt ngồi trên ghế hít thở.
Hai mắt Tiền Đa Thụ đỏ bừng, im lặng mà nhìn trần nhà, không hé răng nửa lời.
Chu Lê đứng ngoài nghe xong toàn bộ, đưa tay gõ gõ cửa rồi bước vào nhìn cha Chu: “Con muốn nói chuyện với ông ấy.”
Cha Chu gật đầu, vỗ vỗ vai cậu an ủi sau đó thở dài bước ra ngoài.
Chu Lê kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn Tiền Đa Thụ, ông liếc mắt nhìn qua rồi vội dời đi, có vẻ không dám đối mặt với cậu.
Chu Lê không lên tiếng, cứ ngồi như vậy.
Phòng bệnh nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng, hai người thi xem ai kiên nhẫn hơn, như thể muốn ngồi tới khi trời đất lụi tàn, mơ hồ cảm thấy như đang giằng co với nhau.
Qua chừng nửa ngày, Tiền Đa Thụ mới chủ động lên tiếng trước.
Nói tới cũng lạ, nhân cách thứ hai này rõ ràng không có tình thân với ông, bọn họ chỉ vừa mới quen biết nhau không lâu, nhưng có thể là vì đứa nhỏ này quá điềm tĩnh, cũng có thể là vì nó hiểu rõ tình trạng hiện tại của ông, nên trước mặt nó ông lại có cảm giác tin tưởng, vài lời có thể tự nhiên mà nói ra được.
Ông nói: “Cha... hôm qua cha không nhịn được đã nổi giận ở công ty.”
Chu Lê nói: “Vì sao?”
Tiền Đa Thụ qua loa nói: “Vì mấy chuyện liên quan tới nhân sự.”
Chu Lê à một tiếng, đã hiểu rõ mọi chuyện.
Có thể hôm qua bộ phận nhân sự gọi ông tới muốn cho thôi việc, khiến ông bị kích động.
Giọng Tiền Đa Thụ khàn khàn: “Cha đập phá văn phòng, cha cảm thấy bọn họ đều... đều thấy cha không bình thường.”
Chu Lê nói: “Người nghĩ nhiều rồi.”
Tiền Đa Thụ lắc đầu: “Cha thấy chắc chắn bọn họ đã biết.”
Ông nhìn Chu Lê, “Con đã tìm lại được cha mẹ ruột rồi, Tiểu Văn cũng có bọn họ chăm sóc, không cần tới cha nữa, cha còn sống chỉ có thể trở thành gánh nặng cho hai đứa,“ nói xong ông quay đầu đi, không thể kìm được sự nghẹn ngào, “Cha không muốn sau này hai đứa bị người ta nói có người cha bị bệnh tâm thần.”
“Nên ông nghĩ chỉ cần nói tiếng xin lỗi là hết trách nhiệm?” Chu Lê gật đầu, “Cũng đúng, nhưng ông thấy nó trọn vẹn chưa? Hôm qua ông gọi tên Lập Nghiệp, nhưng tôi đâu phải cậu ta? Ông một câu cũng không nói với cậu ta, chờ tới lúc cậu ta ra biết ông chết rồi, ngoài càng hận ông hơn thì cậu ấy còn có lựa chọn nào khác đây?”
Tiền Đa Thụ đưa tay lên bụm mặt, cuối cùng òa khóc thành tiếng.
(Người có lương tâm ai lại đi đọc truyện ở trang r.e.u.p)
Chu Lê nhìn ra cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng.
Đời trước cậu đã ở trong bệnh viện đủ rồi, cậu không tài nào thích chỗ này nổi, đặc biệt là cùng người vừa thoát chết.
Cậu nhẹ giọng: “Ông cũng biết tình trạng của hai nhân cách mà, nhân cách thứ hai có khi chỉ xuất hiện một hai lần, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa chứ?”
Tiền Đa Thụ lập tức ngẩn ra, giương mắt nhìn cậu.
Chu Lê nói: “Chỉ mắc bệnh thôi mà, cũng đâu phải bệnh nan y, ít ra ông vẫn còn tương lai phía trước, tôi ngay cả tương lai cũng không có mà còn chưa muốn chết đây, ông gấp cái gì?”
Cậu nhìn Tiền Đa Thụ, thuận miệng nói một câu canh gà cho tâm hồn, “Có câu nói này rất hay, sự đau khổ của hiện tại không đáng kể tí nào, chờ tới lúc bạn sống thêm vài cái mười năm nữa, bạn sẽ nhận ra sau này còn khổ hơn.”
Tiền Đa Thụ: “...”
Chu Lê chợt ngẫm lại, nhận ra mình vừa đút canh gà độc, trầm mặc.
Hai người nhìn nhau mấy lần, Tiền Đa Thụ phì một cái, hơi giống một tiếng cười ngắn.
Chu Lê nói: “Dù sao lần này là tôi cứu ông, ông tự suy nghĩ kỹ lại đi.”
Cậu đứng dậy, “Thật ra ông không chỉ sợ liên lụy tới chúng tôi, mà còn sợ con trai ông sau này thất vọng với ông, sợ hàng xóm láng giềng xa lánh mình nữa đúng không, nên tôi đề nghị nhân lúc này thử đổi một hoàn cảnh mới xem, có thể khiến ông không lo sợ bất an nữa. Tôi không thích bệnh viện, đi đây.”
Lần đầu tiên Tiền Đa Thụ gọi tên cậu: “Tiểu Lê.”
Chu Lê dừng bước.
Tiền Đa Thụ khẽ mở miệng, muốn nói một tiếng cảm ơn.
Nhưng trong quan niệm của ông thì nói cảm ơn gì đấy với con trai rất kỳ cục, không nói nên lời, nghẹn trong miệng cả buổi, ông hỏi: “Con định đi đâu?”
Chu Lê: “Về nhà ngủ.”
Tiền Đa Thụ nói: “À, vậy... vậy con đi đường cẩn thận một chút, về nhà ăn cơm xong hẳn ngủ, không lại đau dạ dày.”
Chu Lê đáp lời, nhận câu mang ý cảm ơn này của ông, không quay đầu lại mở cửa rời đi, nhìn Chu Lộ Văn đang bước đến, nói: “Ông ấy giao cho cậu đó.”
Thứ khuyên được cậu đều khuyên rồi, cậu không muốn lo chuyện sau này nữa.
Có thể Tiền Đa Thụ còn để lại di thư ở nhà, nhưng cậu chả muốn xem.
Chu Lộ Văn nói: “Được, cậu mệt rồi thì về nhà trước đi.”
Vừa lúc cha Chu đang muốn tới công ty, liền bỏ con trai lớn ở lại cùng Tiểu Văn rồi dẫn Chu Lê rời đi.
Hai tay Chu Lê đút trong túi, thong thả đi khỏi khu cấp cứu, bị ánh mặt trời rực rỡ rọi tới mờ mắt.
Ánh dương buổi sáng rực rỡ nóng cháy, mấy khóm hoa đang được tưới nước, vẽ nên chiếc cầu vồng nhỏ giữa không trung, hàng cây ngô đồng xào xạc, thi thoảng chen vào mấy tiếng chim sẻ líu lo, tất cả đều tràn ngập sự sống.
Qua mấy này nữa đã tới lập thu, cái mùa hè này cũng sắp trôi qua.
Chu Lê hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, cảm thấy mớ cảm xúc u ám trong lòng cuối cùng cũng tán đi.
Cậu không nhịn được chụp lại một đóa hoa còn dính bọt nước đăng lên vòng bạn bè, viết caption: Thật tốt khi được sống.
Đám đàn em đều đã dậy, cùng nhảy vào bình luận.
Nhị ca: Còn sống dĩ nhiên là tốt rồi, mọi người lại xem hoa của nhà giàu nè!
Lão tam: Tụi em bao giờ thì mới được đi học? Tối qua em còn mơ thấy mình được học bổng, cha em dẫn cả nhà em tới mộ phần tổ tiên dập đầu, ngay cả chủ nhiệm lớp em cũng đi theo dập đầu chung, làm em cười tỉnh ngủ luôn.
Tiểu lục: Ha ha ha ha ha
Thất phát tài: Giống hoa này là hoa gì vậy, chắc đắt lắm?
Chu Lê bị tụi nó quậy tới không biết nên khóc hay cười, cũng không giải thích, ấn làm mới lại thấy có thêm một tin nhắn.
Quý Thiếu Yến: Làm sao vậy?
Cậu nao nao lòng, cười trả lời: Không sao hết, tự dưng thấy xúc động nên đăng thôi.
Quý Thiếu Yến bên kia thấy câu trả lời này, bắt đầu tự hỏi “xúc động” này là trò gì nữa.
Đúng lúc lại nghe tiếng thông báo Wechat, ngốc bạch ngọt nhắn qua một tin.
Chu Lê: Hôm nay thật sự xin lỗi, ngày mai tôi nhất định sẽ tới thăm cậu.
Nhắc tới chuyện này Quý Thiếu Yến lại thấy khó chịu, nhưng vì muốn giữ hình tượng nên vẫn ân cần trả lời: Không sao đâu, cậu bận việc thì cứ giải quyết cho xong trước đi, còn tôi bao giờ muốn tới thăm cũng được.
Tin vừa được gửi đi, lại nghe lách cách một tiếng, hộ lý mở cửa bước vào, đúng giờ mang đồ ngọt tới cho hắn. Hắn ngẩng đầu, ôn nhu nhìn đối phương.
Hộ lý chớp chớp mắt, hỏi: “Cậu vẫn muốn ăn chứ?”
Quý Thiếu Yến thở dài: “Không ăn nữa.”
Hộ lý nhớ lại hắn vì chuyện này bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng khách không đến, lập tức thấy hơi đau lòng, nhanh chân bưng đồ ra ngoài, miễn cho hắn lại thấy cảnh sinh tình.
Cùng lúc ấy, Chu Lê gửi tiếp một tin nhắn sang.
Chu Lê: Ngày mai tôi rất rảnh, lần này đã hẹn rồi thì cho dù bị người khác kề dao lên cổ tôi cũng sẽ tới.
Quý Thiếu Yến cảm thấy lần này chắc ăn như vậy, sự khó chịu vừa nãy vơi đi một ít, trả lời lại một chữ “được“.
Ai ngời nửa đêm mây đen kéo tới đầy trời, hôm sau ngủ dậy bên ngoài vẫn mưa tầm tã không dứt, nước từ trên trời liều mạng đổ xuống ào ào.
Hắn trầm mặt ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn ra, thầm nghĩ người nào đó chắc chắn là cầm tinh con quạ.
Hắn nắm điện thoại, muốn gửi tin nhắn bảo Chu Lê đừng tới, nhưng ngẫm lại cứ thấy không cam lòng, đang do dự chưa quyết định được đã thấy người kia nhắn tới trước, tin nhắn cực kỳ ngắn gọn.
Chu Lê: Sắp tới bệnh viện rồi.
Khóe miệng Quý Thiếu Yến nhanh chóng cong lên, ấn gửi một câu: Nếu lát nữa vẫn còn mưa to như vậy thì đừng tới nữa.
Chu Lê: Không sao hết, tôi đi chậm một chút là được.
Quý Thiếu Yến không cản nữa, trả lời: Vậy cậu đi đường cẩn thận nhé!
Mưa vẫn rơi, bên ngoài một mảng mơ hồ, cũng may đây là bệnh viện tư nhân cao cấp nên sảnh lớn lầu một khu nội trú là nơi để thư giãn, có thể đọc sách uống trà, hai người liền hẹn nhau ở đó.
Quý Thiếu Yến thay quần áo xong xuống lầu trước hai mươi phút, cố ý chọn một vị trí an tĩnh ánh sáng tốt, ngồi xuống rồi nhìn ra cửa, lát sau cuối cùng cũng thấy được bóng dáng Chu Lê.
Hắn không nhịn được hơi híp mắt lại.
Vẫn là dáng vẻ kia, ngay cả ngày mưa cũng không che được sự xán lạn đó, rõ ràng chỉ mới mấy ngày không gặp, nhưng hắn lại cảm thấy như đã trôi qua rất lâu.
Chu Lê dựa theo chỉ dẫn tìm kiếm, nhanh chóng nhìn thấy hắn.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp được người thật, thầm than một câu thật sự đẹp trai, cười chào: “Hi.”
Quý Thiếu Yến nở một nụ cười nhẹ: “Chào cậu.”
Giống nhau, hắn thầm nghĩ.
Cảm giác đúng là vẫn không thay đổi.
Thứ hắn muốn là sự chú ý của Chu Lê mãi mãi đều thuộc về hắn.
Cho dù là husky hay là người đi nữa.
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Thiếu Yến: Nhưng mà người lại không bằng chó.