Thang Tiêu

Chương 17: Chương 17: Theo đuổi




Triệu Tuệ không rõ chân tướng, vội vàng buông đũa xuống ở phía sau kêu tên anh: “Quý Vân Phong! Anh làm cái gì vậy?”

Quý Vân Phong dừng bước, anh xoay người lại, trên mặt đầy vẻ áy náy: “Thực xin lỗi, chúng ta không hợp, tôi sẽ không thích cô.”

Nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người trong nhà hàng đều dồn về hai người, khuôn mặt Triệu Tuệ nhất thời đỏ ửng, trước mặt nhiều người như vậy, thế nào cô cũng không nghĩ tới một chút mặt mũi anh cũng không để lại cho cô. Lông mày cô dựng đứng, vừa định phát hoả, trong nháy mắt lại phát hiện dường như có cái gì đó không thích hợp. Vì sao bỗng dưng Quý Vân Phong lại muốn rời đi? Vì sao vừa nghe xong những lời cô nói Quý Vân Phong lại có phản ứng lớn như vậy? Sắp xếp các manh mối lại thành một chuỗi, Triệu Tuệ rốt cục rõ ràng, Quý Vân Phong này không phải thích Thang Viên sao?

“Anh muốn đi tìm cô ấy?” Triệu Tuệ bỗng nhiên lên tiếng hỏi, Quý Vân Phong sửng sốt, sau đó không chút do dự gật đầu.

Trong đôi mắt đẹp của Triệu Tuệ cơ hồ toàn lửa: “Anh thích cô ta?” Quý Vân Phong tiếp tục gật đầu. Triệu Tuệ gắt gao trừng mắt nhìn anh vài giây, bỗng nhiên nắm lấy túi xách trên ghế đập lên người anh. Nước mắt từ trong đôi mắt đẹp liên tiếp rơi xuống, đôi môi đỏ mọng cơ hồ bị cắn phá: “Anh đùa giỡn tôi! Anh đùa giỡn tôi...”

Quý Vân Phong không tránh mặc cho cô phát tiết, mãi đến khi cô không còn một tia khí lực nào nữa, anh mới xoay người rời đi, không hề nhìn người phụ nữ phía sau đã khóc đến mặt mũi tèm lem, bước nhanh về hướng Thang Viên rời đi. Đường phố người người qua lại, có người tản bộ, có người đi đường....Anh nhìn mọi người xung quanh, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng cô. Trong lòng Quý Vân Phong cảm thấy thất vọng, nhưng vẫn không che giấu được một tia hưng phấn, mặc kệ thế nào, cô không có bạn trai thật là tốt!

Thang Viên không hề hay biết lời nói dối của mình đã bị người ta chọc thủng, cô cho rằng chuyện giữa cô và Quý Vân Phong đã là chuyện của kiếp trước, cô cho rằng từ nay về sau cô cùng Quý Vân Phong hẳn rốt cục không còn cùng nhau xuất hiện, nhưng là, ngày hôm sau đi làm cô lại sửng sốt ngạc nhiên phát hiện trên bàn làm việc của mình có một bó hoa hồng kiều diễm ướt át! Cô xoắn xuýt cầm bó hoa không biết nên xử lý như thế nào.

Ngay lúc này Triệu Tuệ đi tới, Thang Viên vội vàng để bó hoa xuống, chào hỏi cô ta: “Chị Tuệ, buổi sáng tốt lành.”

Không nghĩ tới Triệu Tuệ cũng không thèm nhìn cô lấy một cái nghiêng người đi qua, Thang Viên cho rằng vừa rồi giọng nói của mình quá nhỏ cô ấy không nghe thấy, lại nói thêm lần nữa: “Chị Tuệ, buổi sáng tốt lành nhá.”

Ngoài dự đoán, Triệu Tuệ bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt đầy châm chọc: “Như thế nào, muốn khoe cô mạnh mẽ hơn tôi? Mị lực hơn tôi?”

Thang Viên bị cô ta nói làm cho đầu óc mờ mịt, quả thực không biết mình lúc nào lại đắc tội với tiền bối này, đành phải cười cười đi tới trước mặt cô ta: “Chị Tuệ, có phải chị hiểu lầm em chuyện gì không, em...”

“Hiểu lầm?” Triệu Tuệ hừ lạnh, đầu ngón tay bén nhọn chỉ vào mặt Thang Viên: “Còn cần hiểu lầm sao, bó hoa kia không phải là minh chứng tốt nhất sao! Như thế nào, cho rằng lấy được Quý Vân Phong làm ghê tởm mắt tôi nên rất đắc ý sao, tôi nói cho cô biết, Thang Viên, ứng xử, phải khiêm tốn một chút, cao như thế cẩn thận một ngày nào đó bị ngã từ trên cao xuống chết đấy!”

Thang Viên cũng không phải là một người dễ bị bắt nạt, ngược lại với vẻ ngoài trầm tĩnh là tính cách sắc sảo cực đoan ở bên trong. Triệu Tuệ đã nói như vậy, cô làm sao không biết bó hoa kia ai tặng. Cô bình tĩnh tiêu sái đi đến bàn mình cầm bó hoa kia lên, cẩn thận nhìn một chút, rốt cục phát hiện bên trong có một tờ thiệp vô cùng tinh xảo, Thang Viên dùng hai ngón tay lấy tấm thiệp ra khỏi

“Thang Viên, tối nay tan tầm gặp nhau ở cửa công ty____Quý Vân Phong.”

Bàn tay Thang Viên run lên, tấm thiệp thiếu chút nữa rơi xuống đất, vì sao anh ta lại lần nữa có hứng thú với cô, chẳng lẽ anh ta đã biết cô không có bạn trai rồi sao? Nhưng tại sao anh ta lại biết? Hay là bởi vì nguyên nhân gì khác? Thang Viên cảm thấy đau đầu day day huyệt thái dương, ngay cả những lời muốn phản bác Triệu Tuệ cũng đều quên hết. Mặc kệ thế nào, cô tuyệt đối sẽ không chờ anh ta, cũng sẽ không có bất kỳ một mối quan hệ nào với anh ta hết! Thang Viên tiện tay ném bó hoa kia vào trong thùng rác.

Hôm nay, vừa tan tầm, Thang Viên lập tức chạy ra khỏi văn phòng, tốc độ nhanh đến mức khiến cho trưởng phòng cũng cảm thấy kinh ngạc, nói thẳng nha đầu này hôm nay không bình thường, các đồng nghiệp khác cũng nhao nhao phụ hoạ, không biết Thang Viên nhanh như vậy để làm gì. Chỉ có Triệu Tuệ lạnh lùng nghiêm mặt ngồi ở chỗ kia, giọng nói bén nhọn không hề lưu tình: “Còn thế nào nữa, câu được kim quy!”

Phàm là những người đã công tác vài năm, sao không thể nghe được châm chọc trong lời nói của cô, nhưng mà kim quy? Công ty bọn họ có kim quy sao?

“Thang Viên có bạn trai rồi sao?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ thật sự kết giao cùng người khác rồi hả?”

“Kết giao? Nếu cướp đoạt đàn ông của người khác cũng gọi là kết giao thì đó là kết giao.” Sắc mặt Triệu Tuệ vô cùng khó coi nói xong câu đó thản nhiên tiêu sái bước ra khỏi văn phòng, để lại mọi người trong phòng đầu tư đưa mắt nhìn nhau khó hiểu. Này...nghe thế nào cũng cảm thấy đây như mối quan hệ tay ba nha?

Lại nói về Thang Viên, cô vốn cho rằng chỉ cần nhanh chóng rời khỏi công ty là có thể tránh mặt Quý Vân Phong, ai ngờ, còn chưa kịp đi tới cửa đã nhìn thấy Quý Vân Phong đang đứng dựa trên khung cửa, ánh mắt nhìn về phía cửa thang máy, cực kỳ rõ ràng, là đã sớm đoán ra Thang Viên sẽ chạy như điên. Chuyện tới nước này, muốn tránh cũng không thể tránh, Thang Viên hít sâu một hơi, tiêu sái đi về phía cửa: “Thật có lỗi, tôi còn có việc.” Nói xong liền cất bước đi về phía cửa chính.

“Thang Viên, em đây là đang trốn tôi sao!” Quý Vân Phong bước theo sau không rời một bước, giọng nói vô cùng chắc chắn.

“Không có, tôi thật sự có việc.” Thang Viên cũng không quay đầu lại. Quý Vân Phong ở phía sau nở ra một nụ cười chua xót, không nói gì, nhưng vẫn bước theo sau Thang Viên. Nhưng tiêu sái một trước một sau như vậy chưa đầy hai phút, Thang Viên có chút không chịu nổi, cô quay đầu lại, căm tức nhìn Quý Vân Phong: “Quý Vân Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Cùng em ăn cơm.” Quý Vân Phong biểu tình cực kỳ vô tội, trên khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn là vẻ thành khẩn. Thang Viên chống lại cặp con ngươi chờ mong kia, không nghĩ tới bỏ chạy. Kiếp trước, sau mỗi lần bọn họ cãi nhau, anh đều mang vẻ mặt này, mặc kệ cô trừng mắt lạnh lùng hay lời nói lạnh nhạt, anh đều trông mong bước theo sau cô, thành khẩn như thế nhìn cô, dịu dàng giải thích bên tai cô, chỉ một vài phút là cô đã thoả hiệp.

Thang Viên rũ mí mắt xuống, lông mi run nhè nhẹ, không thể tưởng tượng được cô vậy mà lại nhớ lại, sao lại muốn nhớ lại, nhớ người này đã từng vứt bỏ hay là vô tình? Cô gắt gao nắm chặt quả đấm, liều mạng chống lại từng gợn sóng đang trào dâng trong lòng. Quý Vân Phong là một người rất biết tuỳ mặt gửi lời, không thì đã không thể trở thành trưởng phòng máy tính khi còn trẻ như vậy. Chỉ cần liếc mắt một cái, anh liền biết Thang Viên dao động, mặc dù không biết rốt cục là nhớ lại chuyện gì khiến cô dao động, nhưng là, phải tận dụng thời cơ!

Vì thế, sau khi Thang Viên kịp phản ứng mới phát hiện cổ tay mình đã bị Quý Vân Phong nắm chặt, mà cô đangbị anh ta kéo đi. “Buông ra! Anh buông tôi ra.” Thang Viên liều mạng muốn thoát khỏi bàn tay to đang kéo mình, lại phát hiện sức lực của mình chỉ như con kiến lay cành cổ thụ: “Quý Vân Phong, anh buông tôi ra! Tôi muốn về nhà!”

“Cơm nước xong sẽ đưa em về nhà.” Lực trên cánh tay Quý Vân Phong không hề buông lỏng, cho dù biết vậy sẽ làm bị thương cánh tay cô, anh cũng sẽ không buông.

Anh biết, nếu lần này thoả hiệp, thì lần sau vẫn sẽ tiếp tục thoả hiệp, mặc dù nói đôi khi đánh vào tâm lý mới là phương pháp tốt, nhưng lấy tình huống bọn họ trước mắt mà nói, ngẫu nhiên sử dụng sức mạnh mới là đúng đắn!

“Quý Vân Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Nếu tránh không thoát, Thang Viên cũng không muốn làm chuyện vô dụng, cô nhìn anh hỏi, trong giọng nói không che giấu được vẻ mệt mỏi.

“Tôi nghĩ em đã biết, hoặc là em đang giả vờ không biết?” Bước chân Quý Vân Phong bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Thang Viên, ánh mắt mang theo lửa nóng khiến Thang Viên không tự chủ được mở to đôi con ngươi: “Tôi...”

“Tôi không muốn biết!” Thang Viên ngắt lời anh, nổi lên dũng khí đón nhận ánh mắt anh: “Tôi nói rồi chúng ta chỉ có thể làm người xa lạ, cho nên mời anh buông tay.”

“Người xa lạ?” Quý Vân Phong cười nhạo, một tay kéo cô lại gần hơn, hơi thở cơ hồ phun lên trên mặt cô: “Anh không muốn! Thang Viên, em nghe này! Anh thích em, anh muốn theo đuổi em.”

Thang Viên chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác: “Ứng xử không nên tự kỷ như thế, huống chi anh đã quên sao, tôi đã có bạn trai!”

“Em thật sự cảm thấy cái cớ này còn có thể dùng được?”

“Anh có ý gì?”

“Anh đã biết, người kia chỉ là bạn của em, cho nên em không cần tiếp tục dùng cái cớ này để lừa gạt anh.”

Thang Viên trầm mặc, trái tim run rẩy, vừa kéo vừa đau. Quý Vân Phong, chúng ta không có khả năng, vĩnh viễn không có khả năng. Cho nên ngay từ đầu tôi đã không cho anh hy vọng, không, cũng có thể là...không cho mình hy vọng.

“Tôi thật sự phải về nhà, anh...”

“Chỉ ăn một bữa cơm, một bữa cơm mà thôi.” Quý Vân Phong nhìn cô, trong giọng nói mang theo tia cầu xin.

Hốc mắt nóng lên, đại não không chịu nghe theo sự điều khiển gật gật đầu, Thang Viên nhìn Quý Vân Phong mừng rỡ như điên, lời nói châm chọc đã đến đầu lưỡi cuối cùng lại nuốt ngược trở vào.

Kiếp này, lần đầu tiên Thang Viên cùng Quý Vân Phong đơn độc ngồi cùng một chỗ ăn cơm tối. Khẩu vị anh vẫn như cũ không hề thay đổi, cũng như cô, thích ăn cay vô cùng. Thời điểm gọi thức ăn Quý Vân Phong hô to hữu duyên, còn Thang Viên chỉ bình tĩnh nhìn thực đơn, trong miệng chua xót vô cùng. Hữu duyên, đâu chỉ đơn giản là hữu duyên?

Không thể không nói Quý Vân Phong thực sự rất biết chăm sóc người khác, mỗi lần Thang Viên chỉ cần một động tác quay đầu đơn giản, anh liền biết cô muốn gì, còn có thể vô cùng chính xác đưa tới. Một bữa cơm tuy hai người không nói nhiều lắm, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ.

Sau khi ăn xong, Quý Vân Phong quả nhiên tuân thủ lời hứa, không tiếp tục lôi Thang Viên đi chỗ này chỗ kia, mà là đưa cô trở về nhà. Đến dưới lầu nhà mình, Thang Viên nhìn Quý Vân Phong gật gật đầu đã đi vào xe rồi mới quay vào nhà ở, Thang Viên đang đắm chìm trong hồi ức không hề phát hiện trong đáy mắt Quý Vân Phong lan ra một ý cười.

Rốt cuộc biết được cô ở chỗ nào! Quý Vân Phong trên đường trở về kích động đến mức tay cơ hồ không muốn cầm vào tay lái. Đêm này thu hoạch thật là lớn! Về sau mặc kệ cô có còn ở công ty hay không anh đều không cần lo lắng biến mất không thấy nữa!

Thang Viên, em là của anh! Quý Vân Phong nhếch môi lộ ra một nụ cười nhất định phải có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.