Thang Tiêu

Chương 16: Chương 16: Vạch trần




Viên Địch ngồi ở bàn làm việc rộng rãi nhìn gương mặt vui mừng của em trai nói: “Vật đó đưa ra ngoài rồi hả?”

“Đương nhiên.” Viên Tiêu nở một nụ cười mờ ám, lấy dây chuyền trên cổ mình quơ quơ trước mặt Viên Địch: “Làm sao có thể lỡ tay?” Anh cúi đầu hôn chiếc chìa khóa tinh xảo nhỏ nhắn, khóe miệng không che giấu được hạnh phúc.

Viên Địch đẩy kính mắt đem một phần văn kiện ném vào trong lòng Viên Tiêu: “Đừng đắc ý! Nhìn tài liệu trong tay em đi!” Viên Tiêu nhướn mày, cất kỹ dây chuyền vào trong ngực, gương mặt trở nên nghiêm túc: “Nhà họ Bạch kia lại không an phận rồi hả?”

“An phận? Hừ!” Nhắc tới nhà họ Bạch ánh mắt Viên Địch trở nên lạnh lùng, trong mắt lóe ra sự sắc bén: “Bọn chúng biết hai chữ an phận này viết như thế nào sao? Muốn sản nghiệp nhà họ Viên? Anh ngược lại muốn nhìn xem con trai của bà ta có thực lực để đoạt lấy từ tay anh không!”

“Chỉ bằng cái loại phế vật dưới động trên không động kia sao?” Viên Tiêu hung hăng ném tài liệu lên bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra một con dao Thụy Sĩ đang lóe sáng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm: “Con dao này em vẫn giữ, một ngày nào đó...” Anh buông mí mắt xuống, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy, lúm đồng tiền nho nhỏ lay động, trên mặt biểu tình ngây thơ hồn nhiên: “Một ngày nào đó...”

“Viên Tiêu, tuy nói anh không ngại em dùng phương pháp này, nhưng là...” Viên Địch chống lại đôi con ngươi băng giá không có chút tình cảm nào của Viên Tiêu, nhịn không được rùng mình một cái, nhưng vẫn tiếp tục nói tiếp: “Thế gian này không có bức tường nào không bị gió lùa, nếu một ngày nào đó bị bà ta phát hiện, em sẽ làm như thế nào?”

Bàn tay đang vuốt ve con dao của Viên Tiêu bỗng dừng lại, một màu đỏ tươi nhanh chóng xuất hiện trên đầu ngón tay: “Đừng quên, em không còn độc thân.” Viên Địch cảnh cáo, anh biết anh chỉ có thể cảnh cáo Viên Tiêu đến đây, em trai này của anh, tuy miệng ngọt ngào gọi anh trai, nhưng từ nhỏ tới lớn, cho tới bây giờ anh Viên Địch cũng không dám làm chuyện gì quá phận với Viên Tiêu.

Còn nhớ rõ đứa nhỏ này lúc năm tuổi có thể làm bộ ngã từ trên cầu thang xuống để đổi lấy sự chăm sóc ngắn ngủi của mẹ, khi anh biết là Viên Tiêu cố ý, kinh ngạc tới mức không biết nói gì cho đúng. Mà Viên Tiêu năm tuổi lại vân đạm phong khinh nằm trên giường, vẻ mặt trào phúng nhìn sự kinh hãi của anh.

Có lẽ là từ thời điểm đó, anh đã bắt đầu không dám đi trêu chọc đứa em trai này. Nhiều năm đã qua, hai người cứ như vậy nương tựa nhau mà sống, mà anh cũng là một người anh trai tốt, nhưng về chuyện của Viên Tiêu, cho tới bây giờ anh chỉ có thể khuyên bảo hơn là can thiệp, bởi vì anh biết, em trai nhà mình căn bản là không cần, huống chi, anh không nghĩ muốn trêu tức Viên Tiêu.

“Không sao, em tự có cách.” Viên Tiêu đem ngón tay bị thương đặt vào miệng tinh tế mút vào, khóe miệng giương cao: “Đến đây đi, để em nhìn xem, bọn người kia rốt cuộc muốn làm gì. Muốn tranh mảnh đất Thành Tây kia? Em cho họ cũng được!”

“Viên Tiêu!” Viên Địch không đồng ý nhíu mi, mảnh đất kia là kế hoạch bọn họ ấp ủ đã lâu, cứ nhìn Thành Tây bây giờ không còn phồn vinh, nhưng theo tin tức nội bộ mà Viên Địch được biết, bến xen thành phố R sắp chuyển đến Thành Tây, bến xe, đó nghĩa là gì, kia chính là Thành Tây sắp thay đổi! Chính là Thành Tây sắp vùng dậy! Mà bọn họ lại biết tin tức này rất sớm, sao có thể không động? Nhưng bọn họ theo dõi mảnh đất kia, nhà họ Bạch cũng theo dõi mảnh đất đó, cũng không phải nhà họ Bạch biết được tin tức nội bộ gì, mà là nhìn bọn họ muốn đấu thầu cạnh tranh nến muốn cướp. Đây là thói quen nhiều năm của Viên Sanh, chỉ cần là có thể cướp đoạt, toàn bộ đều muốn cướp lấy!

Đương gia Viên gia đương nhiệm là Viên Chiến, cũng chính là cha của Viên Tiêu cùng Viên Địch, đã có hai đời vợ. Người vợ đầu tiên là một người dân bình thường, cũng là một người vợ cặn bã (*) của Viên Chiến, là mẹ đẻ của Viên Tiêu cùng Viên Địch, năm Viên Tiêu bảy tuổi, Viên Tiêu mười hai tuổi đã qua đời, tuyên bố với bên ngoài là mắc bệnh qua đời. Người vợ thứ hai có gia thế rất lớn, là con gái Bạch Hiển đứng đầu ngành ăn uống thành phố R Bạch Nhiễm Nhiễm, từ khi hai người kết hôn tới nay đã có một người con trai, tên là Viên Sanh, chỉ ít hơn Viên Tiêu một tuổi.

“Anh, để cho bọn họ ăn trước đã, sau đó...” Trong đôi mắt tối đen của Viên Tiêu ẩn chứa một tia tà ác, anh không nói thẳng ra, mà chỉ gỡ ra nửa nút: “Anh nói Bạch lão gia tử kiêng kỵ nhất là thứ gì?”

Viên Địch sửng sốt, lập tức mở miệng nói: “Quỷ thần!” Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, rất lâu trước kia hai anh em bọn họ đã tìm hiểu rất kỹ từng người trong nhà họ Bạch. Nhưng mà, cái này thì có lợi gì? Viên Địch khó hiểu, chống lại đôi mắt tà ác của em trai mình mới giật mình tỉnh ngộ: “Em nói là...”

“Không sai!” Viên Tiêu chậm rãi dọn dẹp đống tài liệu hỗn độn trên bàn, cugnx không ngẩng đầu lên trả lời: “Lần này không chỉ muốn đem hình tượng Viên Sanh ăn chơi trác táng khắc thật sâu vào trong lòng Bạch lão gia tử, em còn muốn khiến thanh danh nhà họ Bạch bị hao tổn!” Viên Tiêu nắm chặt bàn tay, cặp hồ sơ mỏng trên tay lập tức trở nên khó coi: “Còn có, anh, chúng ta mượn nhà họ Văn một công ty có khả năng sử dụng.”

Một bước lại một bước, không lộ ra tí ti sơ hở nào, ra vẻ như bản thân mình không thèm đếm xỉa tới, lại có thể hung hăng dạy dỗ Viên Sanh một phen. Viên Địch ở trong lòng cảm thán, em trai nhà mình quả nhiên là trời sinh để đảo lộn thương trường, nhưng mà...Anh nhìn đôi con ngươi màu đen tuyền nồng đậm của Viên Tiêu, trong ánh mắt lộ ra chút bi thương, không ai hiểu Viên Tiêu hơn anh, trong lòng anh (Viên Tiêu) có nhiều ngoan độc, anh (Viên Tiêu) lại càng cần thêm nhiều ấm áp.

Anh nên ngăn cản Viên Tiêu, nhưng Viên Địch lại biết, nếu Thang Viên không xuất hiện, có lẽ bây giờ Viên Tiêu đã trở thành một cỗ máy không có cảm xúc rồi. Nhưng loại tình cảm này, không phải cứ trả giá là có hồi báo, đạo lý này anh chưa từng nói qua với Viên Tiêu, nhìn em trai mỗi ngày đều tâm tâm niệm niệm cô gái đó, Viên Địch cảm thấy Viên Tiêu đã hoàn toàn lún sâu rồi. Vậy thì tùy anh (Viên Tiêu) đi, để cho tất cả tình cảm của anh (Viên Tiêu) có một nơi để gửi gắm có lẽ cũng tốt, nếu một ngày nào đó cô gái ấy phụ lòng Viên Tiêu....đôi môi mỏng của Viên Địch mím thành một đường thẳng, vậy thì đừng trách anh vô tình!

Trở về từ thành phố R

Sau đó, Thang Viên đem toàn bộ thể xác cùng tinh thần vùi đầu vào công việc, đương nhiên, cô không có quên lời hứa với Viên Tiêu, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho anh, ân cần hỏi thăm một tiếng, mỗi lần nhận được điện thoại của cô Viên Tiêu đều nhảy nhót vui mừng giống như một đứa trẻ, Thang Viên vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể dần dần tăng số lần trò chuyện. Ở công ty, cô và Quý Vân Phong vẫn là ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, thời điểm lướt qua nhau cũng sẽ chào hỏi vài tiếng, nhưng sẽ không có cái gì gọi là trò chuyện sâu rộng với nhau, huống chi, hiện tại Quý Vân Phong đang gần gũi cùng một nữ đồng nghiệp phòng cô. Thang Viên cười nhạo, thì ra đây là cái anh ta gọi là ‘thích’, nhưng bây giờ chuyện này đã không còn liên quan tới cô, anh ta là anh ta, cô là cô, sẽ còn là bọn họ nữa.

Người đang gần gũi với Quý Vân Phong tên là Triệu Tuệ, xem ra, cô ta đúng là có ý với Quý Vân Phong, nhưng Quý Vân Phong đối với các loại ám chỉ của cô ta, chỉ làm như không thấy, quả thực khiến cho người luôn tự xưng là mỹ nữ như Triệu Tuệ căm tức một phen, nhưng người chính là như vậy, không chiếm được luôn luôn là tốt nhất, Quý Vân Phong càng không để ý tới cô ta, cô ta càng muốn theo đuổi anh ta cho bằng được, cho nên mấy ngày nay cô ta không làm gì liền như hình với bóng đi theo anh ta, khiến cho rất nhiều đồng nghiệp trong công ty đều cho rằng bọn họ phát triển thành một đôi.

Buổi tối hôm nay, Triệu Tuệ lại hẹn Quý Vân Phong ra ngoài, Quý Vân Phong vốn là không muốn đi, nhưng ngẫm lại, vẫn cứ nên nói rõ ràng với cô gái này thì hơn, anh đối với cô ta không hề có cảm giác, tiếp tục dây dưa như vậy đều không tốt cho cả hai. Huống hồ, Quý Vân Phong day day huyệt thái dương, anh không thể không thừa nhận mới vừa rồi anh lại nghĩ đến Thang Viên rồi. Anh cho rằng bất quá chỉ là hảo cảm nhất thời thôi, ai ngờ bây giờ lại phát triển đến mức mỗi ngày đều nhớ thương như vậy. Anh không chỉ một lần tự cảnh cáo chính mình, cô đã có bạn trai, một vừa hai phải thôi! Nhưng nếu tình cảm có thể khống chế tốt như vậy mà nói, đã không có các ví dụ như thiêu thân lao đầu vào lửa rồi. Càng khống chế, càng thân bất do kỷ, càng áp lực càng nhớ thương...

“Quý Vân Phong! Anh đến rồi!” Triệu Tuệ mặc một chiếc váy bó sát ra vẻ tiêu sái, chiếc váy ngắn ngủn hấp dẫn không ít ánh mắt, mỹ nữ mà, người nào không thích xem! Quý Vân Phong gật gật đầu, đem thực đơn đưa cho Triệu Tuệ: “Muốn ăn cái gì tự mình chọn đi!”

“Không cần đâu! Anh tùy tiện chọn là tốt rồi.” Triệu Tuệ che miệng cười khó xử: “Anh chọn gì em cũng thích.”

“Khụ khụ...” Quý Vân Phong ho khan hai tiếng không tiếp lời cô ta, mà để cho bồi bàn giúp anh chọn đồ ăn. Đối với việc Quý Vân Phong không đáp ứng đã nằm trong dự kiến của Triệu Tuệ, nhưng khi tận mắt chứng kiến trong lòng vẫn cảm thấy có chút thất vọng, nhưng mà không sao, cô cũng muốn nhìn xem anh còn có thể chống cự bao lâu nữa!

Sau khi đồ ăn được đưa lên, hai người đều cúi đầu dùng cơm, không khí lúc này có chút tế nhị, Quý Vân Phong ngập ngừng một hồi lâu mới mở miệng: “Triệu Tuệ...”

“Dạ?”

“Tôi nghĩ chúng ta cũng...”

“A! Đó không phải là Thang Viên sao?” Triệu Tuệ bỗng kinh hô một tiếng, Quý Vân Phong lập tức quay đầu nhìn qua, nhưng chỉ còn nhìn thấy một góc áo gió của cô. Đã trễ thế này một mình cô còn làm gì ở đây? Vì sao cô lại nguyện ý một mình đi đường đêm? Lần trước là thế, lần này cũng là như vậy! Ngay cả một chút nguy cơ cô cũng không ý thức được sao? Quý Vân Phong gắt gao nắm thật chặt khăn trải bàn, cơ hoog muốn lập tức lao ra.

“Anh quen cô ấy sao?” Triệu Tuệ nghiêng đầu hỏi Quý Vân Phong.

Quý Vân Phong giả bộ bình tĩnh gật đầu: “Quen.”

“Cô gái đó cũng không tệ lắm, chỉ là an tĩnh quá rồi.” Triệu Tuệ gắp một miếng thức ăn rồi đặt vào trong miệng chậm rãi nhai kỹ sau đó nuốt xuống rồi mới tiếp tục: “Nếu còn tiếp tục như vậy thì sao được chứ, sẽ rất khó tìm bạn trai nha, ai, cũng không biết cô ấy nghĩ gì, ngay cả các buổi tụ họp bình thường cũng không đi nữa.”

Quý Vân Phong lập tức bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Triệu Tuệ, anh ta lập tức như vừa được tắm máu gà, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Triệu Tuệ: “Cô ấy không có bạn trai? Làm sao cô biết?”

Triệu Tuệ bị ánh mắt của anh làm hoảng sợ, nhưng vẫn trả lời vấn đề của anh ta: “Nào có bạn trai, có bạn trai thì trưởng phòng bọn em đã không gọi cô ấy đi tụ họp nha!” Tim Quý Vân Phong bỗng nhiên đập tăng tốc, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ yên tĩnh như giếng nước: “Nhưng tôi nghe nói cô ấy đã có bạn trai rồi mà!”

“Khẳng định không có, nói linh tịnh!” Triệu Tuệ trừng mắt nhìn phản bác, bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên: “A, em biết rồi, cô ấy có một người bạn quan hệ rất tốt, mặc dù là nam, nhưng giữa bọn họ quả thật không có chuyện gì.”

Quý Vân Phong bỗng nhiên nhớ tới cuộc điện thoại tối hôm đó, trong lòng sáng tỏ, thì ra đều là giả! Cô ấy không có bạn trai! Anh đột nhiên đứng lên kéo ghế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.