Kha Âm cất điện thoại đi, đem mấy suy nghĩ trong lòng mình áp xuống, sau một lúc liền ngủ luôn.
Ngày hôm sau Dạ Dung Lâm đến đón cô sang ăn sáng, tuy rằng hai người không nói gì nhiều lắm nhưng đi chung một chỗ cũng không cảm thấy xấu hổ gì.
Lúc ăn sáng, Kim Giác và Ngân Giác đã đến lăn lộn làm nũng trong ổ nhỏ của chúng nó. Cái ổ kia là do Kha Âm và Dạ Dung Lâm chọn nên đều đặt ở nhà hai người, nhưng do ở nhà Dạ Dung Lâm chúng ở nhiều hơn nên liền có cảm tình hơn.
Dạ Dung Lâm đang ở bên cạnh nói chuyện về công việc với cô, Kha Âm nghe khá thích thú.
Là người trong nghề nhưng anh có ý thức tự giác như những người kia, mặc kệ người khác tag mình, cũng không xem tin tức.
Nhưng có một lần anh nói chuyện cùng với Kha Âm, thấy cô hứng thú, từ đó anh chủ động chăm chỉ cập nhật tin tức. Mà người khiếp sợ chính là đám người ngoài kia. Dạo này số lần đăng bài bằng cả 1 năm rồi, xong lại còn thỉnh thoảng bình luận vài câu nữa chứ.
Bọn họ nghĩ thầm, chẳng lẽ là bị trộm tài khoản? Không thể nào, La Hạo cũng còn xuất hiện cùng mà.
Dạ Dung Lâm nghĩ đông nghĩ tây cũng chỉ muốn lấy lòng Kha Âm thôi.
Thời điểm cùng cô nói chuyện, anh có thể một lòng hai việc, một bên nói chuyện một bên nhìn mặt xinh xắn của Kha Âm, sau mắt lại nhìn đôi môi của cô.
Môi của cô rất xinh, da dẻ thì hồng hào trắng mịn, nhìn cô ngồi nghiễm một chỗ an an tĩnh tĩnh, rất là chăm chú.
Rõ ràng là một động tác bình thường, lại khiến lòng Dạ Dung Lâm không yên.
Anh không ngừng nói với chính mình, anh cùng Kha Âm ở bên nhau chưa được lâu, phải tiến hành từng bước, không được nhảy cóc, cô ấy vốn dĩ đã không hiểu cách cùng người khác tiếp xúc, không thể để cô ấy bị dọa sợ.
Đến nỗi trong nhà thúc giục anh dẫn cô về để gặp mặt nhưng đều bị anh bác bỏ. Ai nghĩ mà nhức hết xương, hận không thể ngay lập tức lấy cô về nhà.
Dạ Dung Lâm cũng không biết, là Kha Âm cũng đang quan sát lại mình. Cô phát hiện anh chàng này dù là diện mạo hay tính cách đều làm cô thích, hơn nữa anh lại học rộng hiểu nhiều, còn nổi tiếng nữa chứ.
Ngẫu nhiên Kha Âm muốn mình có thể mạnh mẽ được như anh. Mục tiêu này đối với cô là quá lớn, ừm Dạ Dung Lâm chính là bạn trai cô mà, không tồi không tồi.
Thời điểm anh nói chuyện vẫn luôn nhìn Kha Âm bằng ánh mắt ôn nhu, Kha Âm ngẩng đầu nhìn anh, môi khẽ cong.
Dạ Dung Lâm còn tưởng mình kể đúng chuyện thú vị làm Kha Âm vui vẻ, càng hăng hái kể chuyện.
Kha Âm thì sao? Khoảnh khắc kia cô đã ra một quyết định.
Bởi vì bệnh của mình nên từ nhỏ đến lớn, cô đều tận lực hạn chế bất hòa với người khác, tránh tiếp xúc nhiều, kể cả là bạn đại học, bạn cùng phòng, cô cũng sẽ giữ khoảng cách nhất định. Điều này gián tiếp làm cho mọi người nghĩ Kha Âm là một người lạnh lùng.
Bởi vì thói quen giữ khoảng cách đó nên cô đã bỏ lỡ rất nhiều điều, dần dà cũng quen thuộc, cô độc một mình.
Nhưng Dạ Dung Lâm không như thế, anh biết được bí mật của cô, còn nguyện ý yêu cô, đối xử tốt với cô, cô bỗng mong chờ, nếu cùng sống với anh, có phải cô sẽ càng hạnh phúc?
Kha Âm cũng dặn chính mình không được sốt ruột, muốn chậm rãi cùng anh ngả bài, tranh thủ làm anh lập tức đồng ý.
Ăn sáng xong, hai người chuẩn bị đi mua đồ tắm, Kha Âm ngoài miệng nói nhưng vẫn ngại ngùng. Kiểu quần áo này, khi còn nhỏ cũng chỉ có mẹ đi cùng cô. Hiện tại mang theo Dạ Dung Lâm đi cùng, đúng là lần đầu tiên đi cùng với đàn ông.
Ừm, để kế hoạch thành công, Kha Âm chuẩn bị thử Dạ Dung Lâm một chút, xem phản ứng của anh khi mình mặc bikini ra sao.
Nếu anh mê mẩn, thì kế hoạch kia của cô nàng có thể sẽ thành công.
Không thể ngại ngùng, không thể ngại ngùng, dù sao đi biển cũng phải mặc, hiện tại coi như là làm trước đi.
Cái bộ dạng suy nghĩ của Kha Âm từ trong mắt Dạ Dung Lâm chính là muốn khẳng khái hi sinh =)))
Anh cân nhắc chẳng lẽ do mình đi cùng nên cô ngại? Lúc cô chọn đồ mình có nên đứng ngoài cửa hàng đợi không? Trực tiếp thanh toán là được.
Sau khi xuống xe, Kha Âm đứng ở bên cạnh chờ anh, Dạ Dung Lâm đi tới cười nói: “Đi thôi.”
“Vâng.” Kha Âm duỗi tay nắm tay anh, cô nhìn chằm chằm khóe môi anh đang nhếch lên, sau đó anh nắm tay cô càng chặt.
Dạ Dung Lâm đương nhiên là vui vẻ rồi, trước kia Kha Âm đâu có nhiệt tình như bây giờ, chẳng lẽ hôm qua đi chơi làm khoảng cách giữa hai người kéo lại gần?
Quả nhiên ngày nghỉ đưa cô đi chơi chính là lựa chọn hợp lý, còn có thể làm cô thích mình hơn.
Đi đến cửa hàng chuyên bán bikini, Dạ Dung Lâm vốn định đứng ngoài chờ, ai biết Kha Âm nói: “Anh tới chọn giúp em loại nào đẹp.”
Vừa mới bắt đầu bước vào, đôi mắt anh cũng không dám nhìn loạn, trước kia anh cũng không cảm thấy mấy loại bikini này có gì hấp dẫn. Nhưng giờ đi cũng Kha Âm, nhìn mấy mảnh vải treo trên giá đó, anh theo bản năng tưởng tượng Kha Âm mặc vào sẽ có bộ dáng như nào...... có khác gì quỷ háo sắc đâu.
Còn phải giả bộ lạnh lùng, sợ bị Kha Âm khinh bỉ. Lúc sau anh mới ngộ ra, có người đàn ông nào đứng trước người mình yêu mà không phải sắc quỷ.
Kha Âm thấy mình nói mà vẫn chưa nghe được câu trả lời của Dạ Dung Lâm, trong lòng có điểm thấp thỏm.
Anh sẽ từ chối mình sao? Cô tuyệt đối sẽ không nói lần thứ hai đâu.
Dạ Dung Lâm đang đắm chìm trong sự vui sướng như điên, làm gì có thời gian chú ý đến sắc mặt Kha Âm thay đổi.
Anh nói với chính mình, lần này không nhìn, dù sao đi biển anh cũng có cơ hội nhìn. Nhưng, nhưng, anh thuyết phục bản thân không nổi! Anh muốn xem bộ dáng Kha Âm mặc bikini.
Vì thế Dạ Dung Lâm đột nhiên nhìn về phía Kha Âm, làm cô nàng thiếu chút nữa nhảy dựng, sau đó cô nàng nghe Dạ Dung Lâm nói như đang tuyên thệ: “Rõ.”
Kha Âm: “.....”Chỉ là chọn dáng nào thôi mà, có cần kích động như thế không.
Trên lưng đeo một sứ mệnh lớn, Dạ Dung Lâm đương nhiên phải biểu hiện tốt, lựa từng cái chọn từng cái tham mưu bên cạnh cô.
Chuyên chú đưa ý kiến cho Kha Âm, lại dựa vào dáng người của cô, chọn mấy loại, anh trông rất bình tĩnh, chọn rồi đưa đồ cho cô đi thử.
Kha Âm nhận sau đó rời đi thử đồ thì Dạ Dung Lâm mới dám thở dài nhẹ nhõm.
Kha Âm đi vào phòng thay đồ, vỗ vỗ ngực thả lỏng lại. Có trời mới biết, cô phải dùng bao nhiêu sức lực mới rút ánh mắt dán lên người anh. Bikini anh chọn cho cô, cô cũng chưa nhìn kỹ.
Lúc này nhìn lại, có ba phong cách, một cái đen gợi cảm, hồng nhạt đáng yêu cùng một cái hoạt tiết đỏ đen tôn dáng người. Kha Âm nghĩ nghĩ rồi chọn chiếc màu hồng lên thử trước, sau khi thay xong, cô nhẹ nhàng đẩy cửa gọi: “Dung Lâm anh ở đây không?”
“Anh đây.” Dạ Dung Lâm đứng cách đó không xa, nhìn về phía cô không chớp mắt.
Lúc này khu thử đồ cũng chỉ có hai người, Kha Âm tim nhảy một nhịp rồi kéo rèm đi đến trước mặt anh.
Từ khi cô bước ra ánh mắt của Dạ Dung Lâm dính lấy cô không rời. Anh vẫn biết Kha Âm nhìn gầy nhưng dáng người không tồi, không nghĩ rằng lại cân đối như vậy.
Bikini hồng nhạt kia mặc lên trông người lả lướt thướt ta, trên vòng ngực lộ rõ hình dáng, trông như hai con thỏ trắng nõn.
Cả người Kha Âm thẹn thùng sắp bị nhuộm hết thành màu đỏ rồi, cô cúi đầu, không thấy ánh mắt của Dạ Dung Lâm, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào? Trước kia em cũng chưa mặc loại này bao giờ.”
Dạ Dung Lâm cảm thấy mình nói chuyện giọng còn run run, ở trong lòng thầm phỉ nhổ mình.
“Rất xinh, mình mua nhé.”
Kha Âm gật đầu, sau đó lại đi vào. Kéo rèm ra một lần nữa, Kha Âm nhẹ nhàng thở ra một hơi. Không nhìn anh, nhưng Kha Âm cảm nhận được anh mắt nóng rực kia của anh.
Xem ra có hấp dẫn.
Đổi sang chiếc thứ hai màu đỏ, có kinh nghiệm lần trước, cô cũng không khẩn trương nữa, bước ra ngoài cô còn xoay một vòng rồi hỏi anh.
Vừa xoay người lại anh mới nhìn thấy phong cảnh mê người sau lưng, làm người ta hỏa dục phun trào mà.
Eo cô rất nhỏ, lúc cô xoay người Dạ Dung Lâm cúi nhìn bàn tay mình, cảm giác eo cô vừa trọn trong bàn tay anh.
Kha Âm vui vẻ nhìn về phía Dạ Dung Lâm, anh còn có thể nói gì? Cô gái mình thích, có mặc cái gì cũng đều mê người.
Vì thế anh giơ ngón cái với cô: “Đẹp, mua luôn.”
Kha Âm vui vẻ: “Ánh mặt anh chọn đồ không tồi nha.”
Kha Âm thay chiếc màu đen cuối cùng, mặc lên người trong rất gợi cảm. Tự ngắm mình trong gương, thì Dạ Dung Lâm cũng đứng bên ngoài phòng thay đồ đi lại. Cũng có khách hàng vào khu thay đồ, nhìn thấy anh còn liếc trộm hai cái.
Anh trai này đẹp trai quá, không biết cô gái kia như thế nào?
Dạ Dung Lâm trong đầu vẫn luôn hiện lên bộ dáng Kha Âm mặc chiếc bikini màu đen kia, không khỏi làm miệng lưỡi khô đắng: “Âm Âm, em được chưa?”
“Rồi ạ.” Kha Âm hít một hơi rồi đi ra ngoài.
Phòng thay đồ có chút tối, bên ngoài ánh đèn ấm áp, chiếu vào người cô càng tôn lên da dẻ trắng mịn đối lập với chiếc bikini đen kia.