Vốn dĩ cô gái kia còn đang nhìn trộm Dạ Dung Lâm, nhưng sau khi Kha Âm bước ra ánh mắt chuyển sang nhìn Kha Âm.
Áo tắm kia đẹp quá! Không được, mình không thử cái trên tay nữa, phải nhanh chóng tìm nhân viên lấy cái váy đen kia thôi.
Kha Âm không chú ý đến ánh mắt của người kia, chỉ phát hiện Dạ Dung Lâm nhìn mình không chớp mắt, chóp mũi còn hồng hồng.
Cô nghiêng đầu nhìn anh hồn nhiên hỏi: “Làm sao vậy? Em mặc trông lạ sao?”
Dạ Dung Lâm theo bản năng bưng kín mũi, thấy mũi cũng không chảy máu, bèn xấu hổ bỏ tay xuống, “Cũng mua luôn đi.”
Giọng anh hơi khàn khàn, Kha Âm còn tưởng tối qua anh ngủ không tốt. Phản ứng hôm nay của anh làm Kha Âm rất hài lòng, cô cũng không sốt ruột đi thay đồ, còn cười khích lệ anh: “Ánh mắt anh thật tốt, lần sau đi mua quần áo em sẽ rủ anh đi.”
Dạ Dung Lâm cầu còn không được, anh hi vọng mình có một đứa con gái, để mỗi ngày có thể mua cho cô bé quần áo xinh đẹp, làm cô bé thành tiểu công chúa, cưng chiều như Cung Đào Nhi vậy.
Hiện tại tuy rằng không có con gái, nhưng lại có một đại bảo bối, mua đồ Kha Âm cũng giống vậy.
Kha Âm trở lại phòng thay đồ, sau khi đi ra, Dạ Dung Lâm lại hỏi Kha Âm: “Em muốn chọn nữa không?”
Kha Âm lắc đầu: “Không cần, như này là đủ rồi.”
Dạ Dung Lâm xung phong nhận việc: “Lần sau, anh lại chọn giúp em.”
“OK” Kha Âm dạo quanh một vòng, đến khu bán đồ nam, cũng đủ màu sắc như bên bán đồ nữ, nhưng tổng kết lại quần bơi ba chữ không thú vị.
Kha Âm cũng muốn chọn đồ cho Dạ Dung Lâm: “Anh cũng đi thử đi, em giúp anh chọn đồ.”
“Được.” Dạ Dung Lâm cũng không có thiếu quần bơi, nhưng làm sao có thể giống như đồ Kha Âm chọn cho anh được. Anh phải trân trọng cả đời ý chứ.
Kha Âm cũng không am hiểu lắm, chỉ thấy cái nào mình thích thì cô sẽ chọn, chọn cho anh ba cái nhưng đến khi chọn size lại hơi khó khăn.
Kha Âm ngượng ngùng hỏi Dạ Dung Lâm, tay cô còn đang cầm quần bơi, mặt thì đỏ bừng.
Ơ mà nói đến số đo, sao anh biết được số đo của mình nhỉ? Dùng tay ước lượng sao?
Dạ Dung Lâm đợi nửa ngày cũng không thấy Kha Âm đưa đồ cho mình đi thử, anh hỏi lại: Sao vậy em?
Kha Âm khụ một tiếng “không có gì, anh cầm đi thử đi.” Cô trực tiếp chọn size lớn nhất cho anh.
Dạ Dung Lâm vừa nhìn đã thấy không mặc được rồi, rộng quá.
Nhưng mà sao Kha Âm lại chọn cái cỡ lớn thế này.... chẳng lẽ là đang ám chỉ nơi đó?
Nếu suy nghĩ này của anh bị Kha Âm biết được, chắc chắn sẽ mắng anh đầu toàn ý nghĩ xấu xa.
Thấy Dạ Dung Lâm không đi thử, Kha Âm còn thúc giục anh: “Anh đi đi.”
“Chờ anh một chút,“ Dạ Dung Lâm trấn an cô, “Anh đi tìm nhân viên hỏi số size.”
Dạ Dung Lâm đổi lại nhỏ hơn hai size, Kha Âm lúc đó mới biết mình đang làm cái trò gì, cô ngại không dám ngẩng đầu lên.
Mà Dạ Dung Lâm nhìn thấy bộ dáng Kha Âm xấu hổ như thế anh chỉ muốn hôn cô mấy cái thôi. Nghiêng người qua anh nói bên tai cô: “Kì thật cái kích cỡ kia cũng không sai đâu, anh chính là dùng size lớn nhất.”
Nói xong, anh xoay người đi vào phòng thay đồ, để lại Kha Âm ở đó, lẩm bẩm một mình: “A? Có ý gì nhỉ?”
Dạ Dung Lâm trời sinh vóc dáng chuẩn, anh mặc quần bơi vào sau đó tự tin bước ra để Kha Âm nhìn. Kha Âm hoàn toàn sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn từ xương quai xanh của anh, đảo đến vòng ngực, xuống chút nữa là vật ái muội kia, làm Kha Âm vội quay mặt không dám nhìn.
Phản ứng của cô nàng đều bị Dạ Dung Lâm nhìn thấy được, còn cảm thấy cô thật đáng yêu.
“Thế nào?” Dạ Dung Lâm hỏi
Kha Âm gật đầu như gà mổ thóc: “Đặc biệt tốt, anh thử nốt hai cái còn lại đi.”
Nếu cái này đẹp vậy thì hai cái kia cũng không khó coi đâu. Lại nói tiếp nhãn hiệu này Dạ Vạn Nham là người đại diện, còn có cả bên nhãn hiệu vest xa hoa kia nữa.
Người bán hàng cũng chưa từng gặp ai mặc đẹp hơn Dạ Vạn Nham. Dạ Dung Lâm không thể nói là đẹp hơn anh ấy nhưng tuyệt đối không có thua.
Kha Âm tận mắt nhìn thấy dáng người của Dạ Dung Lâm, vừa nhìn đã thích, không phải loại cơ bắp cuồn cuộn mà là nhìn vào thấy mạnh mẽ khỏe khoắn.
Dạ Dung Lâm còn cố ý biểu diễn, chưa vội vàng thay đồ, còn đứng ở cửa nói chuyện với Kha Âm.
Mọi người trong tiệm đều quay mắt sang nhìn Dạ Dung Lâm trầm trồ, phái nam thì hâm mộ dáng người anh, nhất là đồ kia giống như là còn lớn hơn của mình, phái nữa cũng chỉ thuần túy nhìn ngắm dáng người của anh.
Nếu không phải trong cửa hàng có quy định không được chụp ảnh, thì các cô đã lấy di động chụp trộm Dạ Dung Lâm rồi.
Nói được một lúc, Dạ Dung Lâm cũng thử xong hai cái còn lại, đều được Kha Âm khen ngợi.
“Em chờ một chút, anh đi lấy quần áo thay.” Dạ Dung Lâm tuy là dặn dò Kha Âm nhưng mà cô nàng không nghe lời mà đi thanh toán.
Giờ đang thịnh hành thanh toán điện tử, mọi người có thể trả tiền mặt hoặc cà thẻ, tiền Dạ Dung Lâm chuyển cho Kha Âm vẫn còn đang nằm trong tài khoản.
Rất nhiều người đợi thanh toán, đặc biệt là mấy anh nam dẫn bạn gái đi cùng, không lấy ra thẻ kim cương thì cũng là thẻ đen không giới hạn.
Cũng có mấy cô gái tự mình đi thanh toán nhưng đều là đi cùng với bạn thân của mình.
Để bạn gái mua đồ cho mình thì nhân viên thanh toán mới gặp lần đầu tiên. Đương nhiên trên mặt các cô không thể hiện gì hết, nhưng các cô nàng triệt để thay đổi ấn tượng tốt đẹp đối với Dạ Dung Lâm.
Nhìn bộ dáng lịch sự tuấn tú, còn tưởng anh là thân sĩ thổ hào, không nghĩ tới lại để bạn gái mình trả tiền cho. Quả nhiên lớn lên đẹp trai, dáng người tốt cũng không lien quan gì! Ai mà biết được anh lại được một cô gái nhỏ bao dưỡng!
Thời điểm bước ra ngoài Dạ Dung Lâm thấy ánh mắt của mấy bạn nhân viên này có chút không đúng, anh cầm theo ví đến quầy thanh toán thì thấy Kha Âm đang cầm 6 cái túi, anh cười hỏi: “Vừa lúc em đã tìm nhân viên gói đồ rồi, đợi ở đây anh đi thanh toán.”
Kha Âm ngồi xuống nhìn Dạ Dung Lâm nên phải ngẩng đầu, cô duỗi tay chỉ vào mấy cái túi: “Không cần đâu, em thanh toán hết rồi, cả của anh nữa.”
Có thể tranh thanh toán trước với Dạ Dung Lâm nên Kha Âm rất vui vẻ, còn thiếu chút nữa cười ra tiếng. Dạ Dung Lâm bất đắc dĩ đứng tại chỗ, thẻ trong tay cũng không biết đưa cho ai.
Mấy người ở đằng xa nhìn thấy thẻ trong tay Dạ Dung Lâm, là thẻ giới hạn thì con mắt cái miệng đều mở to.
Thẻ thanh toán không giới hạn, thẻ này là bên Dạ thị phát hành, mà cái cửa hàng này cũng nằm trong sản nghiệp nhà họ Dạ.
Nghe nói có thể sở hữu tấm thẻ này đều là đại cổ đông hết. Làm ở đây lâu như vậy mấy bạn thanh toán viên chỉ gặp rất ít người dùng thôi. Trời ơi, vừa nãy các cô còn đang khinh bỉ Dạ Dung Lâm, mà giờ chỉ cảm thấy bát cơm của mình còn giữ được không thôi.
Mấy cô nàng còn nhìn trộm Kha Âm thêm vài cái, có thể để cho anh chàng đại cổ đông chủ động thanh toán, thì cô gái kia có địa vị gì? Nói là cô được Dạ Dung Lâm bao dưỡng thì chắc chắn, tuyệt đối họ không tin.
Nhìn Kha Âm luận vóc dáng có vóc dáng, khí chất thì xuất chúng, mà Dạ Dung Lâm đối xử với cô rất săn sóc, không chừng cô cũng xuất thân hào môn ở Đế Đô.
Tưởng tượng vậy xong thấy hai người thật xứng đôi.
Thấy cô thanh toán rồi Dạ Dung Lâm cũng không nói gì, chỉ xách đồ sau đó cầm tay Kha Âm rời đi.
Suy nghĩ của Kha Âm anh rất rõ, muốn đem số tiền kia tiêu hết cho anh. Tuy tiêu không nhiều nhưng Kha Âm vẫn rất vui vẻ, đi đường đều cảm thấy mĩ mãn.
Dạ Dung Lâm muốn dẫn Kha Âm đi ăn ở tiệm trên tầng cao nhất, anh còn đặt vé xem phim buổi chiều, khi hai người ngồi ở quán ăn, Dạ Dung Lâm nhìn Kha
Âm hỏi: “Rất vui sao?”
Kha Âm sờ sờ mặt mình: “Rõ ràng như vậy sao anh?”
“Ừm. Vui vẻ vậy, có thể chia sẻ cho anh một chút không?” Dạ Dung Lâm làm bộ cái gì cũng không biết.
Kha Âm liền nói: “Bởi vì mua được nhiều áo tắm đẹp! Con gái bọn em đều thích mua mua mua mà.”
Con gái nói lời này thì Dạ Dung Lâm tin, còn Kha Âm nói thì anh không thể tin được.
Điều khiến Kha Âm hứng thú tuyệt đối không phải là mua, mà là các loại hình vận động. Nếu giờ cô còn độc thân thì chắc chắn cô đang nằm nhà chơi game chứ không ra ngoài dạo phố như này.
Dạ Dung Lâm bất động thanh sắc, tự nhiên nói: “Em thích là tốt, anh chuyền tiền đồ tắm cho em.”
Kha Âm lập tức duỗi tay ngăn cản, anh mà trả thì cô còn vui vẻ cái nỗi gì.
“Không cần!”
Dạ Dung Lâm hỏi lại: “Hửm?”
Tròng mắt Kha Âm xoay chuyển, sốt ruột nói: “Anh yêu em như vậy, em mua cho anh mấy bộ quần áo thì có làm sao? Anh cứ nhận lấy đi.”
Yêu? Từ này làm Dạ Dung Lâm rất thích.
“Cho nên hiện tại xem như là em yêu anh?” Dạ Dung Lâm đặt tay lên bàn, người hơi nghiêng về phía Kha Âm.
Cô nàng cũng không chột dạ, nhìn thẳng mắt anh nói: “Không sai.”
Lý do này thì anh sao cự tuyệt nổi: “Được, anh nhận.”
Kha Âm đợi đồ ăn mang lên, cầm điện thoại mở weibo của Dạ Dung Lâm xem, rồi đọc mấy bình luận bên dưới.
Sau đó cô nhìn thấy một bình luận mới đăng: “Hôm nay mình cùng bạn đi chơi công viên giải trí có nhìn thấy nam thần cùng bạn gái anh ấy. Đáng tiếc là chậm một bước, không thể chụp được ảnh. Nam thần cực kì đẹp trai, bạn gái anh ý cũng rất xinh, lại đầy khí chất!”
Có không ít người vào trả lời: “Cô xác định? Cô đã gặp qua nam thần sao?”
Cô gái đáp lại: “Chưa gặp qua, nhưng tôi nhận ra giọng của nam thần. Hơn nữa anh còn gọi bạn gái là Âm Âm!”
Âm Âm, xưng hô này đối với mọi người đều rất quen thuộc.