Thanh Âm Này Dành Riêng Em

Chương 10: Chương 10




Edit: RosePhó Dật Hạo bật cười nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó lại im lặng nhấn tặng một lễ vật.

Chân Tích thấy được, trên mặt lập tức đỏ lên.

Đây là anh bày tỏ đã nhìn thấy sao?

Bỏ qua những bình luận ồn ào “Nữ thần thật bất công, chúng tôi cũng muốn được ưu tiên”, cô im lặng bắt đầu thực hiện bước kế tiếp.

Đến bước cuối cùng, cô rắc một lớp bột matcha dày lên trên mặt bánh ngàn tầng. Nhìn màu xanh đẹp mắt trước mặt, cô nâng chiếc hộp bánh nho nhỏ, gương mặt lại xuất hiện trên màn hình.

“Tuy bây giờ đã là mùa thu, nhưng tôi vẫn khuyên mọi người nên ướp lạnh trước khi ăn.”

Chân tích bỏ hộp bánh vào tủ lạnh, thở phào một hơi. Nhìn máy tính bảng phía sau, cô rửa sạch tay một chút, mới quay trở lại chào hỏi.

“Không được cướp chồng của tụi tôi!” Chân Tích lẩm bẩm đọc những lời này, không biết Mộ Dật có còn xem hay không nên Chân Tích cũng bớt “phóng túng”.

“Yên tâm, không cướp, nam thần là của mọi người.”

“Tôi thích Mộ Dật rất nhiều năm rồi, mỗi vở kịch truyền thanh của anh ấy tôi đều nghe qua, khi chạy bộ cũng nghe.”

Lúc này Phó Dật Hạo vẫn còn chưa thoát khỏi kênh trực tiếp, bình tĩnh nhìn người đối diện bên trong màn hình.

Ngũ quan ưa nhìn, tóc được buột lỏng ở phía sau đầu, không khác lắm với kiểu tóc của cô ngày hôm nay.

Khi cười rộ, trên má có hai lúm đồng tiền, nhưng trên màn hình trông kém hơn một chút so với người thật.

Không xinh bằng ngoài đời.

Chuẩn rồi.

Phó Dật Hạo đưa ra kết luận như vậy.

Chân Tích lại chọn thêm mấy vấn đề trả lời, sau đó sẽ kết thúc trực tiếp. Nhìn đồng hồ đã qua chín giờ, cô quyết định đăng xuất: “Hôm nay đến đây thôi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.”

Sau đó, màn hình trực tiếp vụt đen.

Phó Dật Hạo xem đến cuối cùng, đợi vài phút, mới từ từ rời khỏi trực tiếp. Anh đứng lên từ sô pha, đột nhiên cảm thấy hơi khát. Nhìn thời gian không còn sớm, anh cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, đành đi vào bếp mở tủ lạnh.

Đôi mắt hẹp dài nhìn lướt qua một vòng tủ lạnh, phát hiện đã không còn sữa.

Chân mày thanh tú nhíu lại một chút, anh chán nản đi lại trong phòng khách, cuối cùng quyết định xuống lầu mua.

Sau khi báo với Phó Dật Tuyền, người vẫn đang siêng năng làm bài tập trong phòng, anh mở cửa đi ra ngoài. Anh mặc quần áo ở nhà, chân mang dép lê, vừa mở cửa thì cũng nghe thấy tiếng cửa mở từ phía đối diện.

“Cót két—”

Phó Dật Hạo ngây ngẩn cả người.

Chân Tích cũng sững sờ.

Phó Dật Hạo ngẩn người là vì, vừa mới xem cô trực tiếp ở trên màn hình, đột nhiên cô lại xuất hiện trước mặt mình.

Còn Chân Tích sửng sốt là vì, buổi tối Phó Dật Hạo mặc quần áo ở nhà… Tuy rằng trang phục ban ngày cũng khá thoải mái, nhưng ai cũng sẽ có sự tương phản như vậy.

Trong tay Chân Tích cầm một túi rác thật to, hôm nay khi chuyển đến có một số đồ bỏ đi mà cô chưa kịp vứt, cô muốn đi xuống lầu để đổ rác, thuận tiện mua chút sữa mang lên.

Sữa giúp cô ngủ ngon, cô quen giường, sợ vừa mới thay đổi hoàn cảnh sẽ không ngủ được.

“Hi…”

Chân Tích mở lời.

Phó Dật Hạo nhìn Chân Tích còn mặc trang phục lúc trực tiếp, hình như cô chỉ tháo kính áp tròng, trên mũi đeo thêm một gọng kính thật to.

Tim của Chân Tích đập nhanh hơn, cô đột nhiên nghĩ đến việc Mộ Dật vừa mới xem trực tiếp của mình, đến giờ này lại đúng lúc Phó Dật Hạo xuống lầu.

Trong lòng Chân Tích có một suy nghĩ lớn mật.

“Đi bỏ rác sao?”

Giọng nói của anh chậm rãi vang lên, lại có cảm giác như dòng điện chạy qua, làm tê dại lồng ngực Chân Tích.

Thật hết thuốc chữa.

“Tôi đi cùng cô.”

Phó Dật Hạo đi về phía cô, giống như muốn cầm hộ túi rác trong tay cô.

Chân Tích bỗng nhiên lấy lại tinh thần, mở miệng nói: “Không cần đâu, tôi định xuống siêu thị dưới lầu mua vài thứ nữa.”

Phó Dật Hạo nghe vậy cong môi: “Được.”

Tay lại rút về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.