Edit: RoseBan đêm người đi ra ngoài rất ít, trong thang máy chỉ có hai người Phó Dật Hạo và Chân Tích. Chân Tích đứng mê mẩn, cẩn thận đánh giá một chút người đàn ông bên cạnh.
Vóc dáng cao ráo, Chân Tích so với các cô gái đã khá cao, nhưng Phó Dật Hạo vẫn cao hơn cô một cái đầu.
Chân Tích có chút buồn bực, thật ra cô rất muốn hỏi người bên cạnh có phải Mộ Dật không, nhưng ba lần bảy lượt mặt không đủ dày, cô có chút thẹn thùng.
Tuy nhiên, nếu đó là sự thật, mà cô lại không đủ dũng khí để mở miệng hỏi, thì cô đã lãng phí một tài nguyên tốt nhà hàng xóm.
Đôi lúc miệng còn nhanh hơn não.
Chân Tích mở miệng: “Anh…”
“Đinh—”
Thang máy dừng ở tầng một.
Nháy mắt Chân Tích đã phục hồi tinh thần.
Cửa thang máy đã chậm rãi mở ra, bóng đêm xuyên qua đại sảnh, tràn vào thang máy. Cô cắn môi, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Quên đi, lần sau lại hỏi.
Cô cười cười xin lỗi, đi ra cửa thang máy: “Không có gì.”
Tiểu khu này thật đầy đủ trang thiết bị và cơ sở vật chất, xuống lầu đi thêm vài bước là đến cửa hàng tiện lợi 24/24. Chân Tích đi từ từ qua từng quầy hàng, nghĩ về cảnh tượng vừa nãy.
Đột nhiên có chút hối hận vì không hỏi.
Thôi lại quên đi.
Cô an ủi chính mình.
Lần sau có cơ hội gặp mặt, cô nhất định phải hỏi.
Khi Chân Tích nghĩ về chuyện này, cô không nghĩ lần sau lại đến nhanh như vậy.
Tay của Phó Dật Hạo và cô cùng chạm vào một hộp sữa.
Chân Tích sửng sốt, còn người kia phát ra một tiếng cười nhẹ.
Gần như trong nháy mắt, Chân Tích liền xác định Phó Dật Hạo và Mộ Dật là cùng một người.
“Anh có phải là đại thần Mộ Dật không?” Tay Chân Tích còn đặt ở trên hộp sữa, ánh mắt lại nhìn thẳng vào người đàn ông bên cạnh. Ánh mắt của cô như ngập nước, như có thể nhìn thấu qua tim Phó Dật Hạo.