“Ân…” Ta gật đầu ý nói đã hiểu , tự tay sờ nhẹ sau lưng một chút , có
cảm giác cứng cứng , xem ra vết thương đã kết vảy rồi , bất quá trên tay lại cảm giác mò mò được thêm cái gì nữa , giơ tay về phía trước nhìn
lại , thì ra là một ít chất lỏng đặc màu vàng nhạt trong suốt . Chậc ,
sinh mủ mất rầu.
Ta nhíu nhíu mày , vết thương phải xử lý một
chút, không sẽ lại nặng thêm , có khả năng da thịt sẽ bị phá hư . Ta đối Tiểu Tam nói:
“Tiểu tam, ngươi giúp ta tìm một hồ nước đi .”
Tiểu Tam gật đầu, nâng ta dậy hướng phía ngoài đi đến . Bởi vì trên đùi cũng có thương, cũng đã đóng vảy , đi đường rất khó khăn , chỉ có thể chậm
rãi hướng phía hồ đi đến , khó chịu muốn chết.
Thật vất vả mới đến bên hồ , hai người đều chảy mồ hôi ròng ròng .
Cổ đại a cổ đại, thiếu không khí ô nhiễm, bởi vì hiện đại bị ô nhiễm quá
nhiều mà đến ta cũng nhớ không được hình dáng nguyên thủ của hồ nước ,
nhìn nước ở trong hồ trong vắt mà ta có một cảm giác thật là quải niệm
nha (quải niệm : nhớ nhung canh cánh trong lòng) , cũng không chần chờ
mà đi xuống , khỏi thoát quần áo . Nước có chút lạnh, nhưng thích ứng
được rồi thì cũng không ảnh hưởng.
Ngươi hỏi tại sao ta không cởi quần áo a ? Huynh đệ a, y phục cùng với trứ huyết ( máu đọng ), lại còn nhiều thứ khác nữa, đều kết thành một khối rồi , thế nào thoát a, ta
cũng không đủ can đảm nhìn da thịt của ta cũng bị kéo xuống đâu , không
thể làm gì khác hơn là ở trong nước một thời gian, sau chờ nó nhuyễn ra
rồi tính.
Thật vất vả mới cởi được quần áo , nghiến răng nghiến
lợi nhẹ nhàng tẩy đi vết thương —— đương nhiên là có thêm Tiểu Tam hỗ
trợ , một lần nữa trở lại trong miếu, hai mắt ta đã sắp thành sao kim
rồi (vâng ý ẻm là em bắt đầu hoa mắt thấy sao rầu) , tái mặc y phục, chỉ là trên lưng có thêm lớp vải bố , kỳ thực cũng không ảnh hưởng nhiều ,
dù sao thân thể này cũng chỉ là tiểu hài tử
Vừa nãy ở trong nước
quá lâu , cũng ảnh hưởng không ít đến thương thế , hiện tại nước lại rơi vào trong vết thương , rất đau a… Đầu hỗn loạn, giống như bị chặt một
cái sau ót ấy , một trận lại một trận đau , trừu trừu đau , đáng tiếc
trước không xem mấy loại sách thảo dược (thế sao chương 2 em nói em chỉ
không – hiểu – về – boom =))), không biết có loại cây cỏ nào giảm đau
hay không , bằng không… Đầu hảo nặng a…
Mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, mới phát hiện mình không biết ngủ thiếp từ bao giờ , đầu đau hơn , toàn
thân đều nhuyễn , nằm úp sấp , mấy chỗ thương tích đau cũng không giảm , luôn thường trực đau . Ở trên trán như có hỏa lò, nhất thời cái gì cũng thiêu đốt được.
“Ngươi tỉnh rồi .” Tiểu Tam nhìn nhìn , sau đó
lấy một đóng vải nhúng ướt để lên đầu ta , “Cả người ngươi đều nóng, Lưu mụ kêu nếu nóng thì nên làm như vậy , có thể khiến ngươi đỡ hơn … Còn
có nga, ngày hôm nay Lưu mụ để riêng cho ngươi hai cái bánh bao nhân
thịt đó nha , ngươi nhanh ăn đi, ăn sẽ hảo lên!”
Tiểu Tam rửa tay , cẩn thận cầm lên bánh bao thịt , ngắt một ít bánh bột cùng thịt nhét
vào miệng ta . Tuy rằng hiện tại ta không muốn ăn gì , bất quá tình
huống hiện tại ta cũng không thể tùy hứng , đành cố ăn hết một cái bánh
bao , cũng không thể ăn thêm nổi nữa , ta uống nước , nói Tiểu Tam ăn
nốt cái còn lại , ta lại mơ mơ màng màng ngủ.
Hỗn loạn cũng không biết qua bao lâu. Một lần tỉnh lại, Tiểu Tam không còn ở đây , trên
cạnh đầu thấy có hai cái bánh bao cùng chén nước , ta cầm bánh bao cùng
nước lên ăn uống ; lần thứ hai tỉnh lại, Tiểu Tam còn có thêm bát chúc
cho ta ăn , xong chúc lại có thêm bánh bao .
Lần này mở mắt, Tiểu Tam không ở đây , bánh bao bên cạnh được đặt trong cái bát , trên mặt
đè thêm tảng đó , đó là tránh cho bị chuột ăn vụng a . Ta hiện tại không muốn ăn cũng không muốn động . Đầu hơi choáng váng , ngoài cửa sổ một
mảnh đen tối , Tiểu Tam vẫn chưa trở về .
Ta giương mắt mơ mơ
màng màng đợi một hồi, cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài gian nhà
truyền đến tiếng nói , bởi vì cách khá xa , lại nói thì thầm nên cũng
không nghe ra đang nói cái gì . Đang nghĩ có phải là Tiểu Tam trở về hay không , chợt nghe tiếng cửa bị đẩy ra . Ta ngẩng đầu lên, nương theo
ánh trăng bên ngoài , chỉ có thể nhìn ra ba cái bóng đen , ba cái bóng
đều rất cao lớn , ta xác định trong bọn họ không ai là Tiểu Tam .
Nếu không phải, ta đây cũng không cần cố nâng cái đầu đang choáng lên mà nhìn nữa.
Ba người dường như ngừng lại ở cửa , sau đó ta phát hiện trong phòng sáng lên , đại khái là ai đó thắp lửa .
“A , nơi này cũng có chủ nhân nha .” Một người thanh âm hơi khàn khàn mang theo chút tiếu ý mà nói , “Có thể quấy rầy một buổi tối hay không ?”
Thanh âm sàn sạt lại đến gần hơn , ánh sáng của lửa phát ra từ bó đuốc nhỏ
đến trái phải ta thì dừng lại , sau đó ở trước mặt ta sắp một bó củi
chuẩn bị đốt . Ta bĩu môi, đều đã vào, còn muốn hỏi ta làm gì .
Trong phòng sáng lên, cũng ấm áp lên. Ta nhắm mắt lại , không muốn nói, cũng không muốn biết bọn họ là ai.
“Khó chịu lắm sao ?” Một người thanh âm nhã nhặn hỏi .
“Ân…” Ta mềm mại lên tiếng. Lời vô ích, ta hiện tại một bộ chết không ra xác sống không giống người , ngươi nhìn không ra a.
Trước mặt tối sầm lại, một ngón tay chạm vào cổ tay ta , mí mắt bị xốc lên
nhìn một chút, “Thân thể rất suy yếu, bị nội thương không nhỏ , ngoại
thương không có xử lý tốt, đã nhiễm trùng sinh mủ.”
Thanh âm lãnh tĩnh nói, hiện tại ta nghe thanh âm nào cũng như nhau vì đang bệnh mê
man mà . Một hơi mùi thơm ngát nhưng đắng nghét được nhét vào miệng ta , có tiếng nói giải thích “Dược này đối thân thế của ngươi rất có lợi .”
Ta lập tức nuốt xuống dưới.
Cố sức mở mắt, quay lại đám người trước mặt vì bị che mà không nhìn rõ mặt , nói “Cảm tạ.”
“Không cần.” Đối phương tựa hồ cũng cười một chút. Tự tay giúp ta chỉnh lại y
phục , kết quả y phục quá ngắn, xốc tới vai thì phía dưới cũng chỉ đến
bắp chân nhỏ , người nhã nhặn hơi ngây ngốc một chút , dự định giúp ta
kéo chỉnh lại , con mắt đảo xuống cổ chân ta thì ngây ngẩn cả ngươi .
“Lão gia, hắn…”
Đột nhiên nhớ tới, vì y phục cùng trứ huyết bị kết vào nhau mà ta đã thoát
ra , cái ngũ long ngọc bội kia cũng che không hảo lắm . Ta vội vàng dấu
đi .
Đếm chưa đến một … hai …. Ba , ta đã bị nhắc tới trước …
“A… Đau …” Nương a, ta đang bị thương nha …
“Trên chân ngươi có gì… Để ta xem nào !” cái người thanh âm khàn khàn lúc nãy nghe thật dễ chịu giờ phát chuyển thành âm hàn , lạnh đến mức ta phát
run.
“Nương cấp ta … Buông tay…” Thực sự đau quá a… Nước mắt ta đều nhanh chảy đến.
“Ngươi nương? … Ngươi năm nay bao nhiêu?”
“9 tuổi …” Ta nhớ từ khi hài tử kia sinh , tổng cộng ít nhất cũng qua chín mùa tuyết
“Sinh nhật ni?”
“Mười sáu tháng năm …” Ta nhớ kỹ cái này không thể sai nha .
“Mười sáu tháng năm … Mười sáu tháng năm …”Namnhân niệm mấy lần, đôi chăm chú nhìn chằm chằm vào ta, “Vậy không sai, ngươi là hài tử của ta!”
Gì?
Cái gì đang xảy ra đây ?
Ông trời a , ta là bệnh nhân, chịu không nổi kích thích đâu nha …
Mơ mơ hồ hồ , ta lại ngất tiếp…
[ Nguyệt : Anh nhận nhanh dữ trời ]