Ta có chút ngoài ý muốn khi tỉnh lại thấy cảnh vật hoàn toàn lạ lẫm ,
lụa trắng mông mông lung lung ở đại sàn bằng gỗ lim khắc hoa điếu thượng hạng , trụ giường cũng cẩn thận khắc hoa văn tinh tế , khảm nào chim
choc , lá cây mã não , cây mẫu đơn hoa . Lấy đại cái gì trong phòng đem
bán , chỉ sợ ta cả đời đều có thể áo cơm không lo . Mà ta đang năm trên
giường mềm mại , trên lưng đã được thượng dược , trên người cũng được
tắm rửa sạch sẽ, không giống như ngày trước ta ở hồ tẩy rửa, lần này
trên người dơ bẩn bị thanh lý không còn một chút , lộ ra làn da phía
dưới thô ráp tái nhợt .
Bốn phía rất an tĩnh, bên giường có một
cái đỉnh tròn bốn chân , hình như đang đốt gì đó , không khí thoảng
thoảng mùi hương yếu ớt , làm cho ta rất thư thái . Đại khái là hương
thơm có tác dụng an thần .
Toàn thân mềm nhũn , đành nằm
úp sấp xuống , ngón tay vô ý thức niết niết lên hoa mẫu đơn khắc trên
trụ giường , đầu óc dần dần rõ ràng hơn , năng lực tự hỏi cũng dần dần
trở về. Bởi vì nhớ lại mấy hình ảnh khi lần đầu tỉnh lại , lúc đó đầu
vẫn nóng như lửa , đốt tới mức cả người ta đều mơ màng , vì vậy mà căn
bản cũng không có tự hỏi hảo tình huống của mình hiện tại . Hiện tại thì hiểu rồi , giàu to rồi , không biết sau này có giữ lại được mấy thứ này và vân vân không ni .
[Em tính bán cổ vật saoK]
Những
hình ảnh trước kia tái hiện lại , Có người nói cho mình rồi nha . Mệnh
không tuyệt … Mệnh dù không tuyệt nhưng thân thể quá mức tổn hại đến vô
pháp hoàn dương… Hồn phách ngươi tương đương thế tử này , hẳn là nếu đã
phân thân toái cốt chắc chắn sẽ không có khả năng sống lại đâu (em ý bị
nổ tan xác rồi nên đâu còn thân thể =))phân thân toái cốt : thân thể
hỏng , xương cũng không còn) , về phần cái kia , dường như ta tá thi
hoàn hồn có điểm giống quỷ sống bám vào người nha . Thế nhưng cái khác
nhau quan trọng nhất vẫn là , tiểu hài tử kia bị đả thương mà chết , ta
đây chỉ bám vào thân người đã mất , hơn nữa cũng bởi vì chính ta cũng
chết uổng mạng , mà lại do cái người nói chuyện bí hiểm kia an bài nha .
Tình huống hiện tại chắc chắn là khiếu linh chuyển thể rồi (khiếu linh
chuyển thể = chuyển linh hồn từ thân thế này sang thân thế khác) . Chắc
là lúc mà ta bị nổ tan xác đó , cũng là lúc chuyển linh hồn đến nơi cổ
đại này
Có thân thể mới , đến một thế giới mới , có những
sự việc khác , tất cả đều khiến ta trở thành một nhân vật mới … Cuộc
sống mới bắt đầu
Ta không biết nên vui vẻ hay là nên thương tâm,
bất quá việc đã rồi , ta còn có thể thế nào ? Ta cũng không có hứng thú
chết thêm lần nữa.
Bốn phía đều là một mảnh an tĩnh , tỉnh lại cũng đã một thời gian , thế nào một người cũng không có ? Ngực hiện lên một cỗ hoảng loạn khó hiểu , ta mở miệng hỏi “Có người hay không
a?”
Cửa lập tức bị đẩy ra, một thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần đi đến, vén lụa trắng ở trên giường lên , cung kính đứng ở
một bên ôn nhu hỏi “Công tử có khó chịu ở đâu sao ? Nô tỳ đã gọi người , Phùng tiên sinh lập tức sẽ đến .”
…
Ta thừa nhận, ta có điểm theo không kịp , không biết nàng nói cái gì , vì vậy đành trầm mặc.
Thiếu nữ đại khái cho rằng ta sợ, đối ta lộ ra một mỉm cười ôn nhu, sau đó
tiếp tục giải thích , “Công tử hôn mê đã năm ngày , hẳn là đói bụng rồi , nô tỳ gọi người mang ít chúc lên , lập tức là có thể tới rồi… Gia.”
Một thân ảnh cao lớn đứng ở trước giường , thiếu nữ nhẹ nhàng quỳ xuống chúc vạn phúc , rồi lui xuống vài bước .
Bên phải ta là một nam tử nhã nhặn , nắm tay của ta lên bắt đầu xem mạch,
vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng, hại ta lo lắng có phải hay không bệnh
tình ta đã thực nghiêm trọng rồi .
“Gia yên tâm, vết thương của
công tử chỉ cần thượng thêm vài lần dược là được , thêm ba lần nữa sẽ
không còn . Chỉ là thân thể công tử thái hư, cần hảo hảo điều dưỡng, để
tránh sau này sinh bệnh .”
Một lát, hắn rốt cục mở miệng, thanh
âm nhã nhặn nhượng ta hồi tưởng lại buổi tối ngày đó , đồng dạng thanh
âm, nhưng sau đó nhìn xuống chân ta lại trở nên bất ổn .
“Có đói bụng không?” Thanh âm cũng quen thuộc bên ngoài vang lên, thân ảnh
cao to ngồi xuống bên giường , hai mắt đen sâu thẳm ôn nhu nhìn ta ,
dường như muốn đem người đối diện hút vào .
Cái người này
trước khi ta hôn mê , ta nói ta là hài tử của hắn . Lục lại tư liệu
trong đầu , ta chỉ thấy được hình ảnh của của hai nam tử , hình dạng và
vân vân đều không thấy được, vì vậy mà khi có người ở trước mặt ta nhận
ta là hài tử , ta thật bất khả tư nghị , thực sự ta là hài tử của hắn
sao ?
Khi đã nghĩ thật kĩ , lại nhìn người đối diện chăm
chú ôn nhu nhìn , ta gật đầu lia lịa , muốn ngồi chờ ăn bát chúc , nhưng phát hiện trên lưng dương như có cái gì nổi lên giống mai con rùa ,
trên đùi vết thương cũng kết lại cứng rắn, hại ta cũng không biết nên
làm sao ngồi xuống , dù là chỉ cần nâng thắt lưng lên và ngồi xuống
nhưng cái kỹ thuật này ta còn chưa có hiểu ni.
Một đôi bàn tay to nâng ta lên , dùng chăn bao bọc lấy ta rồi để ta ngồi trên đùi
hắn , tựa vào trong ***g ngực thẳng tắp của hắn . Nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp kia , ta đột nhiên nhớ tới “Ba ba “kiếp trước , hai tay của hắn
cho tới bây giờ ta chưa từng chạm qua, mà cảm giác duy nhất của ta với
hắn , cũng chỉ có hai chữ xa lạ, người kia với ta mà nói, chỉ là một
người qua đường tình cờ gặp mặt mà thôi .
Thế nhưng người này …
Ta ngẩng đầu nhìn tuấn nhan phóng đại trước mắt (tuấn nhan : dung nhan anh tuấn) , hắn là “Ba ba” của ta ni. Bên mép bất tự giác câu lên một mạt
cười ôm ấp này thật an toàn, dày rộng, ấm áp, thật giống như trong mộng . Cảm giác có ba ba …
Nhìn ta cười, hắn cũng ôn hòa cười rộ lên, cùng lúc tiếp nhận trúc oản trong tay thị nữ kia, múc một muôi để
trước miệng thôi , cẩn thận uy vào miệng ta.
Thịt cá gạo kê chúc, thật thơm , Điềm điềm ấm áp.
Thẳng đến khi hắn hỏi ta có ăn thêm không , ta mới phát hiện bất tri bất giác ta đã ăn sạch một chén chúc . Lắc đầu biểu thị không muốn ăn nữa , hắn
đặt ta lên giường , nhượng ta nằm úp sấp, bắt đầu giúp ta rịt thuốc.
Dược cũ cũng không lau đi , chỉ là ở trên mặt tiếp tục bôi thêm , ta nói ni, thảo nào trên lưng cứng rắn nổi lên y như một cái mai rùa . Trên lưng
xác thực rất dày , ta chỉ mơ hồ biết tay hắn tới nơi nào, cặp tay kia
giải khai thắt lưng của ta , nơi nào cũng có thương, chỉ là thương ít
hơn, vừa đến gần vết thương , sở dĩ ta ta cảm nhận rõ ràng vì đôi bàn
tay ấy rất ấm áp , luôn di chuyển lên xuống , khiến ta một trận dại ra.
[ Nguyệt : Ôi em nghĩ cái gì vậy em =)) ]
“Ân… Hô…” Một tiếng thở dài từ miệng ta vọng ra , nghe vào trong lỗ tai chính là có chút tinh tế nộn nộn , mềm mại đáng yêu .
Bàn tay đang rịt thuốc bất ngờ dừng lại chút , rồi lập tức lại di chuyển chỉ có điều chậm hơn nhiều
Bất quá dù có chậm cỡ nào, cuối cùng cũng bôi dược xong .
Quấn lại cái khăn đang dính sát vào trên mông ta . Ta nghĩ ta hiện tại hình
dạng ta khẳng định giống như người Ai Cập cổ đại nha , bọn họ cũng chỉ
quấn một cái khăn , chỉ là hiển nhiên ta so với bọn hắn ngắn hơn nhiều , cũng chỉ bao đến cái mông .
“Ta là phụ thân của ngươi,
cũng là vua của quốc gia này. .” thanh âm nam nhân trầm thấp ở phía trên đầu ta vang lên , mang theo một chút khàn khàn, lộ ra vị đạo hoặc nhân, nhượng ta có chút say mê trong đó “Vì thế ngươi chính là đại hoàng tử – Long Hàm Tiếu ”
“Ân…” Ta đáp lời, ý thức có chút không rõ, thanh âm dễ nghe cứ nhẹ nhàng vang lên.
“Hảo hảo nghỉ ngơi nha , để thân thể khỏe lên , trẫm sẽ mang ngươi hồi cung
.” Ngón tay ấm áp vuốt nhẹ tai ta , nhẹ nhàng ôn nhu, có chút ngứa “Tiếu nhi của trẫm…”
[ Khứ : Hay nhỉ , đã của anh đâu =.=!!! ]