Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày này , mỗi ngày ăn
no lại ngủ , ngủ dậy rồi lại ăn . Các loại điểm tâm ăn vặt món ngon
trong cung , muốn là sẽ có người đưa đến tháp nhuyễn mà ta nằm , cảm
giác dù có ngủ thẳng đến khi mặt trời lặn núi tây cũng không ai nói gì , tương phản còn hỏi ngươi ngủ có khó chịu hay không , cũng không cần lo
lắng ngày hôm nay có chuyện gì , ngày mai lại liên tục như vậy , ta sắp
thành cái bánh mì , cả người đều phì ra vài vòng .
Chẳng lẽ đây là cuộc sống của mễ trùng trong truyền thuyết sao ? . Nghĩ không ra ta cũng có phúc khí như vậy.
Nhiều ngày qua cũng không phải không có chuyện gì , … ít nhất … Ta đã biết
thiếu nữ hầu hạ bên người ta tên là Như Ý , nam nhân nhã nhặn giúp ta
xem bệnh tên gọi là Phùng Hiểu Nhai, phụ hoàng ta gọi là Long Huyền Ngự , còn có ta hiện tại đang ở biệt cung Khúc Lâu…
Nga, được rồi, còn có Tiểu Tam kia luôn chiếu cố ta nữa , hoàng đế lão cha của ta đã an
bài hắn vào trong một học viện danh tiếng , nhượng hắn nơi ăn chốn ở hảo hảo , còn được các sư phụ tinh thông truyền đạt tri thức . Chỉ cần hắn
nỗ lực, ngày sau nhất định rất có tiền đồ.
Ta nghĩ, giá hắn ở đây cùng ta thì tốt . Nếu hắn ở lại bên người ta, ăn mặc nhất định không
cần lo , nhưng chung quy cũng chỉ có thể hầu hạ hầu hạ ta, mà nam nhân
muốn hầu hạ ta, trong hoàng cung chỉ thể là hai loại người , một loại là thái giám , loại kia là thị vệ. Chỉ bằng Tiểu Tam dinh dưỡng thiếu thốn , thân thể xương cốt đơn bạc , muốn làm thị vệ… Quên đi, ta không cần
nghĩ làm gì nữa .
Ta thỏa mãn thở dài, nằm úp sấp xuống giường
mềm mại , , ánh dương quang xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào cái lư hương
trên bàn tròn , ấn ẩn như khói sương lượn lơ phi thăng . Hiện tại đại
khái đã vào buổi trưa, bất quá ta còn không muốn đứng lên, khí trời rất
thỏa mái , không cần cái chăn, cũng đều ấm áp .
Thuốc mỡ trên
lưng đã khô , lại kết thành một khối , rất nặng. Làn da mới tái tạo quả
thực hảo hảo , chính tay sờ sờ, tế hoạt nộn nộn . Cũng không riêng gì
tay chân , trong khoảng thời gian này, ngoài cách bảo dưỡng bằng ăn no
ngủ tốt ra , Phùng tiên sinh cũng nhượng ta tắm bằng nước dược hoa , tẩy đến mức toàn thân trên dưới của ta đều non mịn lưu hoạt, đưa ra hướng
ánh nắng xem , còn có loại cảm giác trong suốt a .
Ta hỏi Phùng
tiên sinh, tắm bằng dược hoa thì có ích lợi gì, hắn nói là bảo dưỡng thể chất của ta , sau đó cho ta nghe một đống loạn thất bát tao về y thuật , khiến lỗ tai ta như lọt vào sương mù , thẳn thắn nói ra thì ta nghe mãi mà chẳng hiểu gì . Cuối cùng hắn nói ta cũng không cần quan tâm phải
làm như thế nào .
Giữa lúc ta bịt mắt, mơ hồ muốn đi vào giấc
ngủ, giường nhẹ nhàng động một chút, mở mắt, nguyên lai là phụ hoàng đã
ngồi xuống bên giường. Thấy ta mở mắt , liền ôm ta lên, “Đã tỉnh ngủ rồi , thế nào còn không đứng dậy ?”
Ta mềm mại tựa vào lòng hắn , cọ cọ quần áo thượng hạng của hắn , trong lỗ mũi hít vào một cỗ vị đạo
nhàn nhạt , dễ ngửi quá nha , nhịn không được lại cố ngửi thật sâu .
Phụ hoàng nhìn động tác của ta , có chút buồn cười mà hỏi “Ngươi đang làm cái gì?”
Ta chôn ở trong lòng hắn, rầu rĩ trả lời, “Phụ hoàng có vị đạo , thật … Dễ ngửi.”
Phụ hoàng cúi đầu cười rộ lên “Thích không?”
“Thích.” Không thích thì ta cố ngửi làm gì a.
Bàn tay to ở trên lưng ta nhẹ nhàng vuốt ve , rất là thư thích, “Vậy sau
này Tiếu Nhi với phụ hoàng ngủ cùng nhau nha , như vậy là có thể mỗi
ngày ngửi thấy.”
Ta ngẩng đầu, đôi mắt đen tuyền của hắn phản ánh hình ảnh nho nhỏ của ta , ta nhìn hắn , hắn có phải đang nói giỡn hay
không ?. Hắn là hoàng đế nha , có thể nào cùng một phụ thân nhà dân
thường giống nhau , cùng ngủ với tiểu hài tử của mình ?
“Tiếu nhi không muốn sao ?” Con ngươi đen tuyền lại chăm chú nhìn ta , phảng phất ôn nhu như muốn đem người quyến luyến đi vào sâu trong đó.
“Nguyện ý…” Đối mặt với người ôn nhu như thế , ta sao có thể cự tuyệt đây ?
“Hảo đáng yêu .” Phụ hoàng tán dương, trước khi ta kịp phản ứng , một cái hôn khẽ rơi vào môi ta.
[ Nguyệt : Té ghế ~~~]
?
Hả ?
Đây là cách mà phụ thân hôn hài tử của minh sao …
Ta mê hoặc nghĩ , kiếp trước chưa bao giờ biết khái niệm thế nào là “ Ba
ba” , nhưng… nghĩ mãi cũng cảm thấy không đúng ở điểm nào …
“Không thích sao?”
Thanh âm thấp nhu ở bên tai ta vang lên , ta nhịn không được rụt xuống cái cổ nhỏ , mặt bất giác đỏ lên .
“Ghét sao?”
Hắn lại hỏi, ta lắc đầu.
Hắn cười rộ lên, cầm kiện quần áo hồng sắc, Áo ngoài bạch sắc in hình lá trúc , thêu chỉ bạc , choàng lên người ta
“Đứng lên đi, phụ hoàng mang ngươi ra ngoài ngoạn . Ngày mai liền lên đường hồi cung, sau đó muốn ra cũng sẽ rất khó .”
Áo choàng màu đỏ , Áo ngoài lại là màu trắng , đai lưng cùng giầy đều màu trắng . Muốn không ai chú ý cũng thật khó.
Bất quá quần áo của ta nhìn đi nhìn lại cũng đều là màu đỏ chiếm nhiều nhất , quay qua hỏi phụ hoàng vì sao để ta mặc hồng y kiêu ngạo (hồng y =
màu đỏ , còn tại sao kiêu ngạo thì ta … không biết) , hắn nói hắn thích
đồ màu đỏ , thoạt nhìn rất đẹp.
Tóc dài ngoài áo choàng được hai
vòng ngọc trang sức tinh xảo buộc lại , khuôn mặt hài tử trong gương
đồng nhìn thật tinh xảo , quả là một oa nhi phấn điêu ngọc mài , nghĩ
không ra ta cũng thật khả ái nha .
Như Ý giúp ta đánh một chút son đỏ lên mi tâm , càng thêm vài phần thanh tú.
Trang phục thỏa đáng, phụ hoàng ôm lấy ta, mang theo Như Ý và Phùng tiên sinh , đoàn người xuất phát !
… …
…
Còn nói “Đi ra ngoài ngoạn” ! Ta ghé vào loan giá mềm mại , bĩu môi hờn dỗi ..
Nói thật dễ nghe, ngoạn cái rắm nga! Ngày hôm qua bị phụ hoàng ôm , ta căn
bản cách hắn không được hai bước , sau đó vào một tòa lâu vô cùng hoa lệ ngồi . Nếu không phải ta kháng nghị, bọn họ còn dự định bắt ta ngồi mãi trên đêm ghế luôn .
Phụ hoàng căn bản không cho ta tùy tiện đi lại , ta nghĩ muốn cái gì tự nhiên sẽ có Như Ý đưa đến tay ta .
Thế nhưng… Ta nghĩ mãi…
“Làm sao vậy? Khuôn mặt nhỏ nhắn đều sắp giống một cái bánh bao chiều rồi , còn đang sinh khí với phụ hoàng sao ?”
Ngày hôm nay phụ hoàng mặc một thân áo choàng hắc sắc thêu kim long , cổ áo
hồng sắc , trên đầu đính một kim quan, mặt trên còn đính một viên ngọc
trai thật lớn , cái gì mà ngọc trai từ Nam Hải ở Đàn Châu đưa tới, một
người mà dùng viên ngọc trai lớn như vậy , nom kiêu ngạo muốn chết.
Nhưng một thân y phục khiến hắn trở nên uy nghiêm hơn nhiều , khí chất quân lâm thiên hạ lại càng rõ rệt .
Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc một nam nhân xuất sắc như vậy lại là phụ thân ta , ta cũng không ngại cười trộm.
“Đang suy nghĩ cái gì? Cười đến hài lòng như thế .” Một ngón tay nâng cằm ta
lên , khiến cho ta ngẩng đầu lên nhìn hắn. Sắc mặt phụ hoàng có chút âm
lệ , dường như ai đó nhạ hắn mất hứng , khí thế cường đại bao phủ toàn
bộ loan giá, ta phát hiện mình ngay cả một ngón tay cũng không dám động , ngay cả thở cũng không dám thở mạnh .
“Ta… Ta đang suy nghĩ… Phụ hoàng…” Thê thê ai ai mở miệng, một câu nói lắp bắp. Phụ hoàng như vậy… Thật là khủng khiếp!
Giống như thủy tinh trong nháy mắt liền vỡ , khí thế bức nhân khi nãy thoáng
cái tiêu thất vô tung vô ảnh , ta thở hổn hển, thiếu chút nữa hoài nghi
vừa rồi có phải phản ứng quá độ sinh ra ảo giác hay không nữa.
“Nga? Nghĩ về ta cái gì ?” Nhìn ta sắp nhuyễn ra , phụ hoàng ôn hòa kéo ta ôm vào trong lòng hắn .
“Nghĩ … Ngươi là phụ hoàng của ta…” Ta thành thật ăn nói, vừa rồi thực sự hảo dọa người, ta tuyệt đối không dám đối hắn nói dối.
Bàn tay to ấm áp ôm lấy ta , sau đó phụ hoàng xoa đầu ta nói
“Tiếu nhi, sau này cùng ở một chỗ với phụ hoàng , chỉ có thể nghĩ về phụ hoàng. Bằng không phụ hoàng sẽ tức giận.”
Thanh âm rất êm tai, ngữ khí cũng rất ôn nhu, đối lập với loại cảm giác run
rẩy lúc nãy . Ta đành nhu thuận đáp ứng , toàn thân nhận biết đều không
thể gây rối —— ta không thể phản kháng lại nam nhân này !
Thấy ta thẳng thẳng đáp ứng , sắc mặt phụ hoàng hảo lên, hôn khẽ ta một cái , vừa cười vừa nói giống như trước kia , thật ôn nhu
“Tiếu nhi có sợ phụ hoàng tức giận không?”
“Có a .” Ta trả lời.
“Như vậy không được nhạ phụ hoàng tức giận nha , nhớ kĩ nga .”