Diệp Khê sinh đứa nhỏ xong thì mệt đã ngủ, chờ lúc tỉnh lại thì đã là lúc hoàng hôn. Tiêu Dực đang ôm đứa nhỏ khóc oa oa ở trong phòng đi tới đi lui, một bên vỗ nhẹ tã lót dỗ: “Con ngoan, không khóc nha, không khóc, không khóc.”
“Thê chủ.” Diệp Khê xê dịch muốn ngồi dậy nhưng bụng vẫn còn có chút đau.
“Khê Nhi, chàng tỉnh rồi à.” Tiêu Dực ôm đứa nhỏ ngồi vào mép giường rồi chỉnh góc chăn cho Diệp Khê: “Thân mình còn đau không? Vất vả cho Khê Nhi rồi.”
“Không vất vả. Thê chủ, sao cục cưng lại khóc? Ta muốn nhìn nó.”
“Được.” Tiêu Dực ôm đứa bé đặt ở bên cạnh Diệp Khê, cười nói: “Đây là con của chúng ta, rất xinh đẹp nhỉ.” Lại vỗ nhẹ đứa bé đang khóc nói: “Con ngoan, nín khóc, mở mắt ra xem xem phụ thân của con nè, ai nha, khóc làm cho đầu ta đều đau.”
Diệp Khê cũng vươn một bàn tay vỗ nhẹ đứa bé, giọng nói dịu dàng: “Cục cưng.”
Thật thần kỳ, đứa nhỏ nhấp mím cái miệng nhỏ nhắn, dừng tiếng khóc.
“Cục cưng của ta, thê chủ, là cục cưng của chúng ta nè.”
“Đúng vậy, cục cưng của chúng ta.” Tiêu Dực nhìn gương mặt đứa nhỏ đang ngủ, có chút ăn dấm chua nói: “Ta dỗ nó một hồi nó cũng không để ý đến ta. Khê Nhi vừa gọi một tiếng ‘cục cưng’ thì nó liền ngoan, còn ngủ nhanh như vậy, xem ra nó thật thích phụ thân nó hơn.”
Diệp Khê thấy bộ dáng đau lòng của nàng vội nói: “Sẽ không, cục cưng cũng thích mẫu thân, thê chủ không cần không thích cục cưng.”
Tiêu Dực sờ sờ đầu Diệp Khê: “Sao ta lại có thể không thích cục cưng chứ? Ta vẫn luôn nói muốn Khê Nhi sinh nhi tử, Khê Nhi thật sự sinh nhi tử, ta vui mừng muốn chết, sao lại có thể không thích.” Thấy Diệp Khê cười, Tiêu Dực lại nói: “Khê Nhi đói bụng không? Ta gọi người mang thức ăn đến.”
“Muốn ăn xíu mại nhân tôm thủy tinh.” Diệp Khê yếu ớt yêu cầu.
“Được, những món chàng thích đều mang đến.”
* * *
Diệp Khê sinh đứa nhỏ được Tiêu Dực tự thân tự lực chăm sóc. Ngày hôm sau Phượng Nhược Liễu đến thăm thì thấy Tiêu Dực đang dè dặt cẩn trọng thay tã lót khác cho đứa nhỏ.
“Sao không gọi cung thị làm?” Phượng Nhược Liễu nhìn trong phòng một người cũng không có, bất mãn nói: “Không có người đến hầu hạ hả?”
“Thói quen tự mình động tay thôi, ta cho tất cả bọn họ đều đi ra ngoài.” Tiêu Dực cười cười, ôm đứa nhỏ bao tã xong hiến như vật quý nói: “Tam Hoàng tử, mau đến xem xem, nhi tử của ta thật xinh đẹp đó!”
Phượng Nhược Liễu đi ra phía trước nhìn nhìn tiểu hài tử, cười nói: “Trắng trắng hồng hồng, thật đáng yêu, ơ, nó mỉm cười với ta kìa!”
“Tiểu tử kia, thấy nam nhân xinh đẹp thì cười, mẫu thân con là ta ôm con cả buổi sáng cũng không thấy con cười một cái.”
Phượng Nhược Liễu múc ra một con cá nhỏ màu đen chưng mộc nhĩ, cá nhỏ chỉ có lớn bằng móng tay cái: “Đây là cây gỗ đen khắc ra, nghe nói có thể trừ tà tránh độc, chúc mừng ngươi được nhi tử.”
Tiêu Dực nhận lấy, đưa lên ở trước mắt cục cưng để cho nó xem, cười nói: “Con ngoan, vừa sinh ra đã nhận được lễ vật, nói ‘cám ơn thúc thúc’ đi.”
“Ai, nói bậy bạ gì đó?” Phượng Nhược Liễu trừng nàng: “Phải gọi là đại phụ thân.”
Tiêu Dực cũng phản ứng lại, vừa vặn đám cung thị bưng lễ vật tiến vào, Tiêu Dực nói: “Đứa nhỏ có thể gọi ngươi là đại phụ thân thật sự là phúc khí tám đời của hai phụ tử bọn họ đã tu luyện được, chỉ là chúng ta còn chưa có thành thân, sợ là tổn hại đến danh dự của ngươi.”
Phượng Nhược Liễu làm ra bộ dáng thẹn thùng: “Làm sao có thể, dù sao hiện tại người khác đều gọi ngươi là Phò mã rồi.”
Đám cung thị kia mang lễ vật vào rồi lui xuống, Tiêu Dực và Phượng Nhược Liễu đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này mới thấy Diệp Khê đứng ở trong cửa nhỏ thông buồng giữ một mặt kỳ quái nhìn hai người.
“Khê Nhi làm sao vậy?”
“Hai người rất kỳ quái.”
Tiêu Dực ôm đứa nhỏ, Phượng Nhược Liễu kéo Diệp Khê qua, ba người cùng nhau ngồi xuống. Diệp Khê còn đang chau mày lại nhìn hai người. Phượng Nhược Liễu gắp cái xíu mại nhân tôm cho hắn, cười nói: “Kỳ quái chỗ nào? Nhanh ăn đi.”
“Đúng vậy, Khê Nhi mau ăn, chàng không phải thích ăn xíu mại nhân tôm thủy tinh này sao?” Tiêu Dực cũng gắp một cái cho hắn.
Diệp Khê nuốt vào hai cái sủi cảo, miệng rốt cục được rảnh rỗi nói chuyện: “Bộ dáng của các ngươi vừa rồi giống như kẻ trộm trộm được túi tiền lại không có người phát hiện.”
“Khụ khụ khụ!” Tiêu Dực đang ngậm đồ ăn bị sặc ở trong cổ họng, năng lực quan sát của Tiểu Khê Nhi cũng quá mạnh nhỉ? Phượng Nhược Liễu liếc mắt nhìn Tiêu Dực một cái, làm một nữ nhân, nàng rất không lạnh nhạt.
“Còn có Tiên tử ca ca, bộ dáng vừa rồi ca nói chuyện cũng không giống như ca lúc bình thường.”
Phượng Nhược Liễu cũng nghẹn một chút, không giống bình thường, chính là giả vờ. Hắn vừa rồi quả thật là giả vờ thẹn thùng đỏ mặt, nhưng hắn cảm thấy mình làm được thật tự nhiên, tuyệt không làm ra vẻ, như vậy còn có thể bị nhìn ra? Trừng liếc mắt một nữ nhân bên cạnh, nàng đang che miệng cười trộm, còn nói với Diệp Khê không rõ chân tướng đang nhìn nàng: “Khê Nhi mặc kệ hắn, hắn thích giả vờ giả vịt.”
“À.” Diệp Khê gật đầu, bắt đầu đại chiến bàn ăn. Tiêu Dực cũng không vội vàng không chậm chạp ăn, còn một bên đùa giỡn với nhi tử. Chỉ có Phượng Nhược Liễu hất cằm ngẩn người, chẳng lẽ hắn giả vờ thật sự không giống? Rõ ràng lại bị Diệp Khê ngốc nghếch hồ đồ liếc mắt một cái đã bị nhìn thấu, nói như vậy ở trong mắt những người khôn khéo kia không phải càng dễ dàng bị lộ ư?
* * *
Vô luận như thế nào, Phượng Nhược Liễu và Tiêu Dực vẫn là phải giả vờ. Bây giờ cách hôn sự cũng bất quá là mười ngày, việc vặt phía trước đều có hạ nhân đang làm. Bây giờ ngay cả hai người đều bắt đầu bận rộn, thử giá y, bái tổ tông, giả các loại thâm tình.
Lúc Tiêu Dực đang vội thì Diệp Khê một mình ở trong phòng trông đứa nhỏ, vài cung thị ở trong phòng hầu hạ hắn. Lúc chưa sinh đứa nhỏ thì Diệp Khê được xem là cùng Phượng Nhược Liễu trò chuyện với nhau thật vui cũng chưa từng đề cập qua yêu cầu gì. Bây giờ cũng không giống như vậy, hắn sinh đứa nhỏ, cũng không thể lại không chú ý.
“Ta có thể không cần vải này được không?” Diệp Khê hỏi cung thị hầu hạ một bên.
“Vải gì?” Cung thị không hiểu được.
“Chính là vải này.” Diệp Khê giật nhẹ khăn trải giường dưới thân. Hắn biết vải này khẳng định thật quý, trước kia hắn cũng chưa gặp qua loại vải này; chỉ là trước kia đi với thê chủ vào một cửa hàng vải trong thành mua vải thì gặp qua một loại vải khác tương tự. Lão bản nói qua đây là một loại vải này rất mắc tiền, số tiền đó đủ cho bọn họ mua mấy khúc vải bông tốt nhất.
Cung thị kia nhìn thoáng qua: “Diệp trắc phu, ngài bây giờ dùng là trang phục và đồ dùng giống như Hoàng tử.”
Diệp Khê không hiểu rõ những lời cung thị nói, hắn ngơ ngác mà nhìn y: “Ta có thể không giống hắn được không? Ta vừa mới sinh đứa nhỏ.”
“Cho dù Diệp trắc phu sinh đứa nhỏ cũng phải hiểu được tôn ti, Hoàng tử không để ý xưng huynh gọi đệ với Diệp trắc phu. Diệp trắc phu cũng phải biết thân biết phận của mình, còn nữa, ngài sinh bất quá là nhi tử, dựa vào cái gì thị sủng mà kiêu? Đừng tưởng rằng mình rất giỏi!”
Diệp Khê mím môi: “Ngươi nói cái gì vậy?”
“Ta nói ngài đừng tưởng rằng sinh đứa nhỏ là có thể muốn làm gì thì làm.”
“Làm sao vậy?”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến, cung thị kia vội quỳ gối xuống đất: “Tam Hoàng tử, Diệp trắc phu ỷ vào mình sinh đứa nhỏ, muốn thay đổi tất cả vải.”
“Tiên tử ca ca.” Diệp Khê nhìn thấy Phượng Nhược Liễu giống nhìn thấy người thân, tiểu thị kia thật hung dữ.
Phượng Nhược Liễu không để ý cung thị kia mà đi đến bên cạnh Diệp Khê nói: “Sao vậy Diệp Khê?”
“Hắn vì sao nói ta phải biết thân biết phận? Còn nói ta bất quá là sinh nhi tử đừng tưởng rằng rất giỏi? Ta cũng đã khỏe lại, thê chủ cũng rất thích cục cưng, cục cưng cũng thật ngoan, vì sao hắn không thích cục cưng?”
“Tam Hoàng tử minh giám, Diệp trắc phu ỷ vào sinh đứa nhỏ trước, lại được Phò mã sủng thì vọng tưởng leo lên trên đầu Hoàng tử, còn muốn dùng vải phải tốt hơn Hoàng tử.”
Phượng Nhược Liễu đảo mắt một hồi lại hỏi: “Diệp Khê muốn đổi vải?”
“Đúng.” Diệp Khê sợ hãi mà gật đầu: “Không thể sao?”
“Vì sao muốn đổi? Vải này không tốt hả?”
“Vải này thật lạnh lại trơn, ta lo lắng cục cưng sẽ trơn rớt xuống dưới giường.” Diệp Khê ôm đứa nhỏ vào lòng chặt một chút: “Cục cưng còn nhỏ như vậy, không thể để nó té ngã.”
“Vải này sẽ không trơn.”
“Sẽ.” Diệp Khê lấy tay sờ sờ: “Ca xem, thật trơn.”
“Vậy đệ nghĩ muốn vải gì?”
“Ta nghĩ muốn vải bông.”
Phượng Nhược Liễu sửng sốt: “Đệ muốn đổi thành vải bông?”
“Đúng vậy.” Diệp Khê gật đầu: “Chúng ta ở nhà cũng là dùng vải bông, thật ấm áp, cũng không trơn.”
Phượng Nhược Liễu chuyển qua hỏi cung thị đang quỳ: “Ngươi đã nói thế nào?”
Cung thị kia sợ tới mức dập đầu: “Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ không hỏi rõ ràng......”
“Tốt lắm. Người đâu.” Phượng Nhược Liễu truyền một đám cung thị tiến vào: “Đi chuẩn bị một bộ khăn trải giường bằng vải bông đơn thuần tốt nhất thay cho Diệp trắc phu.” Sau đó liếc mắt một cái người đang quỳ: “Dẫn đi.”
Công công quản sự tiến lên: “Hoàng tử, cung thị này......”
Phượng Nhược Liễu mỉm cười nói: “Lúc trước ta đã nói qua cái gì? Không chăm sóc cho Diệp trắc phu tốt thì phải làm gì? Bây giờ nên làm cái gì thì làm đi. Còn có, đều lui ra đi.”
Công công quản sự kinh ngạc: “Nô hiểu được, nô lui xuống.” Rời khỏi ra ngoài cửa, nói ra hai chữ chỉ thị hạ nhân: “Trượng tễ.”*
(*trượng tễ: đánh đến chết.)
Diệp Khê đương nhiên không biết điều này, hắn chỉ biết là hắn có thể đổi vải khác: “Tiên tử ca ca, cũng chỉ có ca đối xử tốt với ta.”
“Ta đối xử tốt với đệ, đệ đừng có trách ta gả cho thê chủ đệ là được.”
Ánh mắt của Diệp Khê ảm đạm xuống, Phượng Nhược Liễu lại nói: “Đệ không cần đau khổ, đệ phải biết rằng thê chủ đệ thật sự rất yêu đệ, nàng cưới ta cũng là bất đắc dĩ. Ừ, về sau ta thành thân với nàng còn có thể giống như trước khi chưa thành thân. Nàng vẫn sẽ rất yêu đệ, ta cũng sẽ giống như mấy ngày nay chăm sóc cho đệ, đệ chỉ cần thông suốt phóng khoáng là được rồi.”
“Người khác đều nói hai người nhất kiến chung tình.”
Phượng Nhược Liễu thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: “Ta có một bí mật, ta sẽ nói cho đệ biết nhưng đệ không thể nói cho người khác biết, có được không?”
Diệp Khê gật đầu, Phượng Nhược Liễu tiến đến bên tai Diệp Khê nói nhỏ: “Thật sự ta tuyệt đối không thích thê chủ đệ.”
“A?” Diệp Khê mở to mắt, thê chủ tốt như vậy lại còn có người không thích?
Phượng Nhược Liễu thấy mắt hắn tràn đầy nghi vấn, thật khẳng định lặp lại: “Thật sự, ta không có lừa đệ.”
Diệp Khê nhìn xem chung quanh giống như kẻ trộm nhỏ giọng hỏi y: “Vậy ca vì sao còn muốn gả cho thê chủ ta?”
Phượng Nhược Liễu cũng nhỏ giọng trả lời hắn: “Nếu ta không gả thì Hoàng thượng sẽ chém đầu ta, còn có thể chém đầu thê chủ của đệ.”
“A?” Diệp Khê rút rút bả vai: “Vậy vẫn là gả đi.” Hắn cũng không muốn thê chủ bị chặt đầu.
“Đây là bí mật của hai chúng ta, đệ phải nhớ kỹ không được nói ra với cùng bất luận kẻ nào, biết không?”
“Cũng không thể nói với thê chủ hả?”
Phượng Nhược Liễu thở dài: “Thê chủ đệ đã biết việc này, đệ đã biết thì được rồi, không cần nói với nàng, miễn cho bị người khác nghe được, vạn nhất nói cho Hoàng thượng biết thì chúng ta sẽ bị chém đầu.”
Diệp Khê vội vàng gật đầu: “Ta đã biết.”