Một chiếc xe ngựa xa
hoa dừng lại ở trước cửa lớn cung viện của Tam Hoàng tử, cung phó vén
màn xe lên cung kính nói: “Tiêu Phò mã, mời xuống xe ngựa.”
“Ừ.” Tiêu Dực lên tiếng, vịn tay cung phó leo xuống xe ngựa, sau khi đứng vững thì đưa tay chỉnh vạt áo của mình lại.
Trong viện đã có công công đi ra nghênh đón: “Phò mã đã trở lại? Xin hỏi Phò
mã là trước đi gặp Tam Hoàng tử hay là đi gặp Diệp trắc phu trước?”
Trắc phu? Tiêu Dực cúi đầu trong nháy mắt xẹt qua một tia bất mãn, tiện đà
ngẩng đầu ôn hòa cười trả lời: “Tự nhiên là đi gặp muốn Hoàng tử trước,
làm phiền công công hỗ trợ thông báo.”
“Không phiền không phiền,
Phò mã mời đi theo lão nô.” Công công mặt mày hớn hở, Phò mã này thật sự là tốt, tính tình ôn hòa, hành xử lễ phép. Hoàng tử bọn họ đi theo
người kiên cường này ngày sau có thể hưởng phúc.
“Công công, ta
không ở đây mấy ngày nay, Tam Hoàng tử trải qua thế nào? Thân mình khỏe
không? Tâm tình tốt không?” Tiêu Dực làm ra một bộ dáng thâm tình.
Công công che miệng cười: “Tốt tốt tốt, tất cả đều rất tốt, chính là thường
xuyên một mình nhốt ở trong phòng, nhìn những đồ vật túi thơm của Phò mã đưa mà nhớ người đấy!”
Tiêu Dực kiêu ngạo vẻ mặt vui vẻ: “Hoàng tử thật sự nhớ đến ta như vậy?”
Công công cười nói: “Lão thân sao lại dám lừa Phò mã chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, công công tất nhiên là sẽ không gạt ta, ta chỉ là, chính
là rất kinh hỷ.” Tiêu Dực cũng cười theo, Phượng Nhược Liễu là người
nhìn vật nhớ người ư? Căn bản chính là tìm cái lấy cớ đuổi hạ nhân ra
ngoài để cùng ảnh vệ của hắn tình chàng ý thiếp. Tiêu Dực lại thở dài:
“Ta cũng rất nhớ hắn, lâu như vậy cũng chưa gặp, rốt cục thì giờ có thể
gặp được rồi.” Tiểu Khê Nhi của cô, cô cuối cùng có thể nhìn thấy hắn
rồi.
Vừa vặn đi đến tiểu viện của Phượng Nhược Liễu ở, Phượng
Nhược Liễu đã nhận được tin tức đứng chờ ở cạnh cửa. Tiêu Dực bước nhanh đi qua: “Tam Hoàng tử.”
“Phò mã, ngài đã trở lại rồi à.” Phượng
Nhược Liễu liếc mắt đưa tình, lấy ra khăn tay tiến lên một bước lau tro
bụi trên mặt nàng: “Một đường xe ngựa mệt nhọc, ngài gầy.”
Nước
mắt của Tiêu Dực ào ào tuôn xuống, giọng nói tràn ngập đè nén: “Ta thật
không biết nên hình dung tâm tình giờ phút này như thế nào.”
Công công đi theo Tiêu Dực vào và cung thị bên cạnh Phượng Nhược Liễu lúc
trước đều che miệng cười. Lúc này đều cảm động không thôi, chỉ cảm thấy
người có tình sẽ được ở bên nhau. Công công quản sự phất phất tay bảo
mọi người đều lén lút lui xuống. Phượng Nhược Liễu dẫn Tiêu Dực vào
trong phòng cười nói: “Ngươi thật biết diễn trò, tình yêu dào dạt như
vậy.”
“Không phải giả vờ.” Ánh mắt Tiêu Dực xem xét chung quanh
vội hỏi: “Khê Nhi nhà ta đâu? Hắn đều tốt chứ?” Vừa hận hận nói: “Khăn
của ngươi bôi vào cái gì thế? Ám vào mắt ta thật là khó chịu.”
“Hử?” Phượng Nhược Liễu nhấc cái khăn lên đặt ở chóp mũi ngửi ngửi: “Không
biết.” Thấy Tiêu Dực trừng mắt hắn, lại vội hỏi: “Ta thật không biết,
đại khái là nàng đưa cho.”
“Ghen cũng không cần chỉnh ta như vậy
chứ?” Tiêu Dực hung hăng mà liếc liếc trên trần nhà nhưng không nhìn
thấy bóng người, quả nhiên là ảnh vệ, trốn ở đâu cũng không ai biết.
Không rảnh tìm tên kia tính sổ, Tiêu Dực lại hỏi: “Khê Nhi nhà ta thế
nào?”
“Tốt lắm, có thể ăn có thể ngủ, thái y nói mạch tượng bình
thường, ổn công nói trong mấy ngày sắp tới sẽ sinh. Nhưng là vẫn không
nhìn thấy ngươi cho nên hắn có chút bất an, mỗi ngày đều phải khóc hai
ba lần.”
“Ta đi tìm hắn.” Tiêu Dực đứng dậy, Phượng Nhược Liễu vội giữa nàng lại: “Không được, một lát lại đi.”
“Ta đã đến xem ngươi trước, rất nhiều người nhìn thấy ta thật yêu ngươi,
được chưa. Hơn nữa, Khê Nhi biết ta đã trở về cũng không đi nhìn hắn,
còn không biết phải khóc đến thế nào.”
“Ta không để cho người
khác nói cho hắn biết ngươi đã trở lại. Chúng ta đã lâu không gặp, loại
tình cảm tương tư này không phải nhanh như vậy có thể nói xong. Nghe ta, ngồi xuống một lát.”
Tiêu Dực bất đắc dĩ mà ngồi xuống, Phượng
Nhược Liễu biết nàng rất nhớ thương Diệp Khê, cố ý nói với nàng về cuộc
sống của Diệp Khê những ngày qua: thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày làm gì,
thích ăn cái gì nhất, cuối cùng nói: “Ta có khi thật sự là không hiểu
tiểu phu lang nhà ngươi, nói hắn không thích ta thì lúc hắn nhìn thấy ta lại thật cao hứng; nói lòng hắn có bất an thì hắn khóc xong còn có thể
ăn rất nhiều thứ, ngủ cũng rất tốt.” Phượng Nhược Liễu buông tay: “Ta
thật không biết hắn vì sao lại khóc, ta đoán là vì sắp sinh nên hắn có
chút sợ hãi. Nhưng hắn lại thật chờ mong sinh đứa nhỏ ra.” Phượng Nhược
Liễu nhún nhún vai: “Thật không rõ đấy.”
“Bởi vì hắn không muốn ngươi gả cho ta, lại không thể nói ra cho nên mới khóc.” Tiêu Dực đứng lên: “Có thể đi được rồi.”
“Ta đi cùng ngươi.” Phượng Nhược Liễu đi theo đứng dậy: “Nhưng lúc hắn ở
bên ta thật vui vẻ đó, nói với ta rất nhiều chuyện, không giống như bộ
dáng chán ghét ta.”
* * *
Hai người bước ra cửa đi về phía chỗ Diệp Khê ở. Diệp Khê đang ngồi ở trong sân đưa lưng về phía hai người,
tay phải cầm một cây bút lông hạ xuống một cái lại một cái, nhưng cũng
không giống như là đang viết chữ. demcodon-lqd Phượng Nhược Liễu vẫy vẫy tay cho cung thị tùy thị đều lui xuống, hai người đi đến phía sau Diệp
Khê, chỉ thấy trên giấy trước mặt hắn vẽ một cái giống như đầu người,
không nhìn ra được là ai. Trên mặt đầu người có rất nhiều chấm đen, Diệp Khê còn đang vừa chấm mắng: “Thê chủ thối, cho ngài thêm mặt rỗ, cho
ngài thêm mặt rỗ, cho ngài trở nên xấu xấu, đến lúc đó ai cũng không
thích ngài, chỉ có Khê Nhi thích ngài.”
“Ha ha ha!” Phượng Nhược Liễu ức chế không được cười lên, Diệp Khê này lại ngay cả mắng chửi người cũng đáng yêu à!
Diệp Khê quay đầu: “Tiên tử ca ca? Ca đã đến rồi?”
Lúc Diệp Khê quay đầu thì Tiêu Dực vừa khéo ngồi xổm bên cạnh hắn, cho nên
Diệp Khê không có nhìn thấy nàng. Tiêu Dực cười khổ: “Khê Nhi, chàng
thật sự muốn biến ta thành mặt rỗ sao?”
“Thê chủ?” Diệp Khê quay đầu, sững sờ mà nhìn Tiêu Dực.
Tiêu Dực đau lòng sờ sờ mặt hắn: “Khê Nhi không nhớ ta à?”
“Oa..... thê chủ.... ô ô..... ngài không phải là không cần Khê Nhi sao? Khê Nhi rất nhớ ngài...... Ô ô....”
Phượng Nhược Liễu lén lút lui ra ngoài, ngoài sân thần sắc cung thị không
ngừng trộm nhìn hắn. Phượng Nhược Liễu vẫn tươi cười như cũ: “Đi chuẩn
bị chút gì thức ăn đến, Phò mã đi xe ngựa mệt nhọc còn chưa có dùng bữa. Diệp trắc phu khóc xong cũng đại khái cũng đói......”
Phượng
Nhược Liễu nói còn chưa dứt lời đã bị Tiêu Dực lao tới giọng nói vội
vàng đánh gãy: “Thái y! Thái y! Mau, mau, Khê Nhi đau bụng, Khê Nhi hắn
đau bụng......”
Phượng Nhược Liễu lập tức dặn dò hạ nhân: “Ổn công, vào xem. Mau mời thái y.”
Tiêu Dực đã trở lại bên cạnh Diệp Khê, Diệp Khê hai tay ôm bụng, khuôn mặt
nhỏ nhắn còn mang theo nước mắt nhăn nhó như lão nhân: “Thê chủ…. đau….
Khê Nhi đau......”
“Đừng sợ, Khê Nhi không sợ, có thể là cục cưng muốn sinh ra, chớ sợ chớ sợ.”
Tiêu Dực trấn an Diệp Khê, một bên ổn công lại nói: “Nô tỳ muốn kiểm tra cho Diệp trắc phu xem có phải sắp sinh hay không, mời Phò mã tránh ra.”
“Vì sao phải tránh ra? Ngươi kiểm tra là được, ta sẽ không quấy rầy ngươi.”
Ổn công thật khó xử: “Nhưng… phải cởi bỏ quần áo, nam nữ khác biệt, Phò mã vẫn là......”
“Khác biệt cái rắm!” Tiêu Dực sốt ruột đến độ tức giận: “Hắn là phu lang của
ta, ta chỗ nào không nhìn qua? Động tác của ngươi nhanh một chút cho
ta!”
“Dạ, dạ.” Ổn công vội vàng cởi bỏ quần áo của Diệp Khê kiểm tra rồi nói: “Rốn hồng, là muốn sinh, mau đỡ lên trên giường đi.”
“Khê Nhi không sợ, ta ở đâu, Khê Nhi dũng cảm nhất có phải hay không?” Tiêu
Dực dịu dàng nói lời dỗ dành Diệp Khê, cẩn thận ôm lấy hắn đi vào trong
phòng. Diệp Khê đau đến mặt nhăn nhó, đứt quãng nói: “Ta… ta muốn… sinh
cục cưng…. cho thê chủ.”
“Được, ta yêu nhất là Khê Nhi, Khê Nhi
ngoan, thê chủ ở bên chàng.” Tiêu Dực ôm Diệp Khê đặt ở trên giường, ổn
công kia lại nói: “Phò mã, Diệp trắc phu sắp sinh, mời Phò mã ra ngoài.”
Tiêu Dực nhảy lên đi qua mộ kéo vạt áo của hắn một cái: “Ta muốn làm cái gì
không cần ngươi phải tới nói! Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi cần phải làm là làm cho hắn bình an sinh ra đứa nhỏ, cái khác không cần ngươi quản!”
Kiếp trước xem qua không ít phim cung đấu chiếu trên tivi, đặc biệt một
tập “Ly miêu hoán chúa’ kia lại làm cho cô ấn tượng sâu sắc, cho nên cô
phải ở chỗ này trông chừng mới an tâm.
“Dạ, dạ......” Ổn công bị
bộ dáng hung thần ác sát của Tiêu Dực bộ hù dọa, một đám cung thị cũng
đều không dám lên tiếng. Tiêu Dực lại rống lên một câu: “Còn không nhanh nên làm gì thì làm đi!” Mọi người mới đều bắt đầu chuyển động.
Diệp Khê chỉ cảm thấy bụng càng ngày càng đau, còn có cảm giác ẩm ướt, sờ
soạng một chút nhấc tay lên chỉ thấy màu đỏ đầy tay. Diệp Khê bị dọa kêu to: “Thê chủ… thê chủ!”
Tiêu Dực buông tay thả ổn công ra liền
chạy đến bên giường, chính mình cũng ngồi cạnh nắm giữ tay của Diệp Khê: “Khê Nhi, chớ sợ chớ sợ, ta ở chỗ này, ta ở đây.”
Diệp Khê ô ô khóc: “Thê chủ… ta đổ máu… có thể làm cục cưng bị thương hay không?”
“Sẽ không, Khê Nhi đừng lo lắng, sinh cục cưng sẽ chảy ra ít máu là bình
thường.” Tiêu Dực đau lòng lau nước mắt cho hắn, đều do cô sơ sót, không từng nói cho hắn biết chuyện sinh đứa nhỏ, làm cho hắn chưa hiểu rõ hết đến khi nhìn thấy máu đã bị hù dọa.
“Thật vậy ư? Nhưng mà ta đau quá.” Diệp Khê khẩn trương hai tay đều ôm bụng, đau đến trên đầu đều bắt đầu đổ mồ hôi.
Tiêu Dực kéo hai tay của hắn qua lại cúi đầu hôn lên trên trán của hắn. Bây
giờ mới bắt đầu bổ sinh tri thức sinh sản cho hắn, thuận tiện phân tán
lực chú ý đau đớn của hắn: “Khê Nhi đừng sợ, sinh cục cưng đều sẽ đau,
chàng còn nhớ rõ khi An ca ca của chàng sinh tiểu chất nữ không? Khi đó
hắn cũng đau đến mức phải kêu la, cũng có đổ máu nữa đúng hay không? Cho nên chuyện này đều là bình thường, Khê Nhi phải thoải mái, đợi lát nữa
lúc cục cưng muốn đi ra còn phải nhờ chàng dùng sức, phải lưu trữ sức
lực đợi lát nữa dùng.”
Diệp Khê vẫn là khẩn trương: “Thê chủ… ta sợ… bụng đau quá… có thể nứt ra hay không?”
Tiêu Dực đau lòng sờ đầu của hắn, cười gượng: “Sẽ không, chính là bụng của
Khê Nhi sẽ căng to ra, phải căng to ra mới có thể cho cục cưng từ bên
trong đi ra, cho nên bụng sẽ đau. Vì cục cưng, Khê Nhi có thể nhịn đau
xuống, có phải hay không?” Tiêu Dực vừa nói vừa lau mồ hôi cho hắn, dỗ
dành hắn nói: “Khê Nhi đừng nói chuyện, phải lưu trữ sức lực đợi lát nữa dùng. Ta sẽ ở trong này với chàng, ta biết Khê Nhi dũng cảm nhất.”
“Dạ.” Diệp Khê nửa híp mắt lại lên tiếng nói: “Ngài đã trở lại…. cho nên cục cưng muốn đi ra… ta… sẽ dũng cảm.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng đau đến xé rách bụng cũng không thể xem nhẹ.
Diệp Khê một tiếng tắc nghẽn lại một tiếng kêu đau không chỉ làm cho
Tiêu Dực đau lòng không yên, còn làm cho Phượng Nhược Liễu ngồi ở trong
viện tay cầm ly trà có chút run, ‘sinh đứa nhỏ, có phải đau như vậy
không? Người kêu la giống như bị đánh, rất khủng bố.’ Phượng Nhược Liễu
đứng lên, dặn dò cung thị bên cạnh nói: “Nói cho công công quản sự chăm
non nơi này thật tốt, ta trở về chọn lễ vật cho đứa nhỏ đầu tiên của Phò mã rồi quay lại.
Cung thị kia đồng ý, sắc mặt Phượng Nhược Liễu
bình thường trở lại viện của mình, cho đám cung thị đều lưu ở bên ngoài
một mình vào phòng, vừa đóng cửa vào thì chân mềm nhũn ngồi xuống đất.
Trước mắt tối sầm lại, Phượng Nhược Liễu ngẩng đầu: “Mặc.”
“Hử?” Mặc ngồi xổm xuống, Phượng Nhược Liễu dựa vào trong lòng nàng: “Sinh đứa nhỏ có phải thật sự rất đau hay không?”
“...... Không biết.” Nàng không sinh qua nên không biết.
“Diệp Khê kêu la thật thảm.”
“Ừ.”
“Chúng ta về sau không sinh đứa nhỏ có được không?”
“Được.”
Hai người cũng không nói nữa, Phượng Nhược Liễu lẳng lặng mà dựa vào trong
lòng Mặc, cũng không biết qua bao lâu trong viện có tiếng bước chân vang lên, lập tức có cung thị ở bên ngoài nói: “Hoàng tử.”
Người trước mắt trong nháy mắt biết mất, Phượng Nhược Liễu đứng lên, hít vào một hơi rồi mở cửa, sắc trời đã có chút tối.
Phượng Nhược Liễu hít một hơi: “Chuyện gì?”
“Bẩm Hoàng tử, Diệp trắc phu đã sinh, là nhi tử.”
Phượng Nhược Liễu mỉm cười: “Đã biết, ta lập tức đi qua.”
Phượng Nhược Liễu xoay người trở về phòng lấy ra hộp nữ trang của mình, hắn
nhớ Diệp Khê từng nói qua Tiêu Dực thích nhi tử, lần này thật đúng là
thuận theo tâm ý của nàng. Phượng Nhược Liễu xem hết rương bảo vật, nên
chọn món gì đưa thì có vẻ thích hợp đây?