Tâm Ma kiếp giáng xuống mang theo hắc ám bao trùm lên cơ thể Độc Giao, thân thể to lớn như bồng bềnh trên hắc ám, đôi mắt nhắm nghiền thi thoảng khẽ nhíu lại như đau khổ vì gặp được cảnh tượng thương tâm.
Tứ Bạch Thú và chúng yêu theo dõi độ kiếp cảm giác nôn nóng trong lòng, thấy thân thể ấy hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì lại càng thêm sốt ruột không thôi, nhưng lại không biết làm cách nào đành cầu mong phép lạ sảy ra.
Khi nét mặt Ngọc Giao dần giãn ra và hơi thở trở nên yếu ớt dập dìu như là có thể tắt bất cứ lúc nào, chúng thú trở nên thất thần có chút không đành lòng nhìn mà quay đi mắt đã ướt lệ.
Gióng nhún người bay người lên không trung, đưa ngón tay về phía Ngọc Giao ở phía xa:
- Diễm Tình Chỉ Thiên... Diễm Hư Chỉ
Hoả chỉ hoá thành một tia sáng đỏ rực bắn xuyên qua hắc vụ, đâm thẳng vào mi tâm của nàng làm xuất hiện một giọt tinh huyết chảy ra.
- Ngươi làm gì vậy???
- huynh đệ ngươi....
- khốn khiếp....
Lang thiếu và Tứ Bạch Thú sửng sốt trước hành đông bất ngờ của Gióng, chúng thú cũng một mảng xôn xao giận dữ như thể muốn nhảy vào cắn xé cho hả lòng hả dạ.
Gióng thu chỉ trong tay lại nhìn về phía Ngọc Giao mà nói với chúng thú:
- không cần phải làm loạn lên như thế... Ta chỉ muốn giúp thức tỉnh Giao Vương khỏi trầm mê trong thế giới Tâm Ma mà thôi!
- Chuyện này là thực sự chứ???
- Ngươi có thể cứu tỉnh lại nàng sao???
- Ta cũng không có nắm chắc, việc ta có thể chỉ là chút hỗ trợ như vậy thôi, tỉnh lại được hay không còn phải dựa vào chính nàng, nếu nàng không muốn hay không thể thoát ra thì âu cũng là số mệnh.
Gióng bay lơ lửng trên không trung ánh mắt không rời nhìn về phía trong Đầm, chúng thú nghe nói vậy cũng tạm thời không truy cứu nữa mà lẳng lặng theo dõi.
Chẳng bao lâu sau phía trên thương khung, nơi trung tâm của vòng xoáy hắc vân một cột sáng vàng chiếu thẳng xuống cơ thể Ngọc Giao, sự xuất hiện của cột sáng khiến hắc vân dần tiêu tán, không gian cũng nó mà trở nên tươi sáng hơn, mọi người đã có thể nhìn rõ ràng được cảnh tượng ở phía bên trong.
Thân thể Ngọc Giao nằm ép sát dưới nền đài đổ nát bỗng bay lên lơ lửng trong cột sáng, từng vết thương trong cơ thể nàng dần lành lặn lại..
- Đây là... Thiên địa ân tứ...??
- Thành công rồi, Ngọc Giao thực sự là thành công rồi!!!
- ơn trời!!
- Đại tỷ ngươi có thấy được điều ta đang thấy không?? Ngọc Giao nó thành công rồi!!
- Điện chủ...
- Ta biết Điện Chủ sẽ làm được mà...!
- hahahh... Thành công rồi!!!
Chúng yêu thú một hồi náo động xôn xao mừng rỡ, Ngũ Tiên giáo chúng cũng không khỏi ngước đầu nhìn lên kinh ngạc một hồi.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến người người ngỡ như bản thân đang lâm ảo mộng, họ dường như không thể tin vào mắt mình:
- Hoá Long thật sự còn Hoá Long... Hơn nữa còn là Ngũ Trảo Long...
- Lão thiên có mắt rồi ah...
- Đại tỷ của ta... Người có thể an nghỉ rồi!!!
- hắc... Hắc... Hắc... Nguyệt Điện chúng ta có Long....
- Có Long bà con ơi...
- ngươi... ngươi thử đánh ta một cái xem ta đang tỉnh hay đang mơ vậy???
- bốp... bốp..binh...
- mẹ nó... đau thật.. sự thật mé ơi!!!
- Điện chủ vạn tuế ahhhhjj....
Long từ thời viễn cổ đã là tượng trưng cho tầng lớp yêu thú thuộc hàng tối cao cường đại, Giao Long mang trong huyết quản huyết thống Long tộc đã cường đại hơn mặt bằng chung của yêu thú, nhưng hiện tại Ngọc Giao thực sự Long Hoá thì chẳng khác nào tiến thêm một bậc dài.
Uồm... Uồm...uồm...uồm..
Tràng Long khiếu mang theo uy áp Long tộc cường đại vang lên trên thương khung, chúng thú vui mừng phủ phục mà triều bái, bởi đây chính là Điện chủ của chúng thú Ánh Nguyệt sâm lâm, nàng đã là biểu tượng cho sức mạnh cường đại mới.
Người Ngũ Tiên giáo có chút chật vật khánh cự lại với uy áp thượng vị giả thần thú này, trên mặt mồ hôi đã lấm tấm những giọt lớn nhỏ.
Nơi này chỉ duy nhất có một người vẫn không hề suy chuyển, đó chính là đầu Hắc Viên đang lơ lửng trên tầng không, nhưng lúc này không có ai để ý đến hắn nữa cả.
Gióng nhìn Ngọc Giao Long thể đã thành hình uy mãnh, nàng bay tới đối diện với Gióng bằng ánh mắt dò xét mà tỏ ra nghi hoặc, rồi lại chuyển sang vui mừng cung kính hành lễ:
- Ngọc Giao, đa tạ đại nhân ban ân tạo hoá.
Gióng không tránh đi mà điềm nhiên nhận lễ của nàng, khẽ gật đầu hài lòng nói:
- làm không tệ, mọi chuyện cũ đã là quá khứ thì hãy buông bỏ đi... đừng cố níu giữ nỗi đau ấy trong lòng vì như vậy cũng không thể thay đổi được nữa, hãy sống mà hướng về phía trước để trả ơn những việc người khác, về những việc họ đã làm cho ngươi trong quá khứ, để nếu biết được họ sẽ không hối tiếc về sự lựa chọn ngày trước.
- Vâng, Ngọc Giao xin ghi nhớ những điều đại nhân dạy bảo trong lòng.
Nhọc Giao cúi người nhu thuận lắng nghe, môi ngọc lẩm bẩm để nhớ kỹ lại từng từ vào trong thức hải của mình.
Chúng nhân nhìn cảnh tượng này mà trở nên ngỡ ngàng, vị Điện Chủ cao thượng của họ lúc này lại đang ngoan ngoãn như một học trò nghe lời dạy bảo của người thầy, nhưng từ trong lời nói của hai người kết hợp với hành động lúc trước của Gióng, họ nhận ra Gióng nói là thật và Gióng đã cứu tỉnh Ngọc Giao từ trong Tâm Ma.
Những ánh mắt nhìn về Gióng với ánh mắt nể phục và trở nên cung kính hơn, bởi những hành động của Gióng từ khi xuất hiện đến lúc này hoàn toàn xứng đáng với điều này.
Gióng nhẹ nhàng hạ người trở lại mặt đất, đôi hắc thiết sí ở sau lưng cũng đã thu lại, Ngọc Giao cũng hạ xuống theo, nàng đứng phía sau Gióng như thể một nữ tử bình thường.
Tứ Bạch Thú cùng nhị thú Bạch Mao tiến lại xúm xít vui mừng nhìn nàng:
- Ngọc Giao... Con thành công rồi!?
- tốt lắm... Tốt lắm...
- Tiểu thư... À Điện chủ người đã thành công rồi!!
Ngọc Giao nhìn những người thân thiết với mình như thân nhân vậy thì lòng cũng ấm áp, Tứ Thú là huynh đệ vào sinh ra tử của mẫu thân nàng, họ đã không ít lần bảo vệ và cứu nàng khỏi nguy hiểm, còn hai tên này cũng là đồng bạn lớn lên từ thủa nhỏ.
- Các vị thúc thúc, Ngọc Giao đa tạ các vị đã hết lòng bảo vệ, Ngọc Giao được an toàn độ kiếp và thành công như vậy cũng là nhờ các thúc đã không tiếc thân mình, Ngọc Giao thật không biết lấy gì báo đáp..
Tứ Thú vui mừng gật đầu nhìn nàng yêu mền:
- không có gì.. không có gì... Chỉ cần con không sao là tốt rồi!!
Ngọc Giao lại nhìn hai người Bạch Mao cười nhẹ trách cứ:
- Còn hai huynh nữa bộ dạng như vậy là sao??? Bỗng dưng lại khách khí như vậy không giống thường ngày chút nào ah..
- Ách... Đại tỷ... Đại tỷ tỷ ah.. người cứ tu luyện nhanh như vậy chữ “ huynh” này Lão Mao ta không dám nhận..
- Ta cũng không dám nhận đâu này...Xin Điện chủ đại nhân lượng thứ ah.
- Quỷ sứ...
Ngọc Giao cười vui vẻ một hồi mới tách khỏi đám người hướng Gióng nói:
- Đại nhân, người đại giá quang lâm lại ban cho Ngọc Giao một cơ hội chân quý như này, Ngọc Giao không biết lấy gì cảm tạ ân đức này, chỉ hy vọng có thể mời đại nhân di giá vào Nguyệt Điện nghỉ ngơi để Ngọc Giao có thể tỏ chút lòng của kẻ làm gia chủ.
- Đại nhân mời...
- Đại nhân mời...
- huynh đê...
“ Bốp”
- à Đại nhân mời....
Tứ Bạch Thú cũng trở nên cũng kính ra dấu tay đưa mời, Nhị thú có chút hơi ngượng ngập vì mới rồi còn ôm vai bá cổ xưng huynh gọi đệ này địa vị mỗi người lại khác, nhưng thấy thấy trưởng bối nhìn mình nhắc nhở thì cũng răm rắp thành thật.
Gióng gật đầu đồng ý:
- Vậy ta cũng không khách khí, mời Ngọc Giao Điện chủ và các vị Thú Vương...
- không dám, đại nhân cứ gọi tiểu nữ là Ngọc Giao là được rồi!!!
- Đúng vậy... Đúng vậy... Gì mà Thú Vương chứ?? đại nhân xin đừng khách khí..
Ngọc Giao và chúng thú xua tay lắc đầu không nhận cách xưng hô như vậy, người mà có thể thức tỉnh người khác khỏi tâm ma chi kiếp, hơn nữa lại khiến Giao hoá Long thì làm sao họ có thể để người đó gọi mình một cách trịnh thượng như vậy được.
Dưới sự dẫn đường nhiệt thạn của Ngọc Giao, Gióng toan đến nơi gọi là Nguyệt Điện này nghỉ ngơi. Nhưng khi đi qua chỗ Tiểu Tuyết đã thấy nàng ta mở mắt nhìn mình từ lúc nào, Gióng hơi dừng lại nhìn nàng:
- Ngọc Giao này.
- Dạ..
- Chuyện Ngũ Tiên Giáo tới đây ngày hôm vì Độc Châu, nàng có thể hay không mà trao cho họ???
- Đại nhân chuyện này...
Ngọc Giao hơi ngập ngừng khó nghĩ nhìn Tiểu Tuyết khoanh chân ngồi phía ngoài và đám người Ngũ Tiên Giáo, chính vì họ mà mẫu thân nàng đã ngã xuống, cũng chính vì vậy nàng chỉ còn độc châu này là vật tưởng niệm duy nhất.
Tiểu Tuyết từ phía xa nghe được đầu Hắc Viên này lại vì mình mà cầu tình, nàng cũng biết nguồn cơn của viên Độc Châu này và cũng biết tầm quan trọng của nó ra sao, nhưng lúc này nàng không khỏi ôm trong lòng hy vọng.
- Ta biết Độc Châu này là đi vật của mẹ nàng và giữa hai bên cũng có khúc mắc không nhỏ, hai bên đều cũng có những người đã ngã xuống vì nhau, nguồn cơn ra sao nàng cũng rõ hơn một người ngoài như ta, nhưng oan oan tương báo thì đến bao giờ dứt được?? Thôi thì cùng gỡ bỏ nút thắt vì nhau mà cũng vì chính mình, họ cần Độc Châu này là để cứu người mà thôi!! Giao Vương trên trời nếu biết được ắt cũng sẽ thấy vui mừng.
Gióng thấy sự khó xử trong mắt Ngọc Giao nên cũng không gượng ép nàng mà chỉ khuyên giải đôi điều, nếu nàng không đồng ý thì cũng đành tùy thôi!!!
Ngọc Giao hơi chút trầm ngâm suy nghĩ những điều Gióng nói, ban đầu là vì nàng sốc nổi bỏ đi nên mới va chạm với nhân loại, dẫn đến mẫu thân của nữ tử này tử mạng và nàng ta cũng chút nữa gặp nạn.
Mẫu thân của nàng cũng vì vậy mà ngã xuống, vốn không phải do phụ thân Tiểu Tuyết gây ra chỉ là sự trùng hợp của thiên kiếp, nếu bây giờ nàng không cho họ Độc Châu lại chính là làm hại thêm một mạng người nữa, ắt sẽ lại khiến người càng sinh hận, nàng có lẽ không sao nhưng những yêu thú khác sẽ không tránh khỏi sự hận thù.
- Đại nhân, Ngọc Giao đã hiểu..
Ngọc Giao đáp lời xuất Độc Châu trong tay, khẽ vỗ về nó yêu thích có chút không nỡ rời xa, nàng chậm rãi tiến lại về chỗ Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết thấy vậy cũng trở người mà đứng dây, ánh mắt chăm chú không rời nhìn vào viên Độc Châu trong tay của Ngọc Giao.
Hai bên nhân loại và yêu thú cũng vì vậy mà trở nên khẩn trương hơn mà cẩn thận đề phòng lẫn nhau.
Nhị nữ đối diện nhìn nhau một hồi làm không khí dường như trở nên trững lại, Ngọc Giao đưa Độc Châu trong tay về hướng Tiểu Tuyết nói:
- muội muội... Chuyện năm đó của mẫu thân muội ta thật không có cố ý, khi đó vẫn còn là một đầu thú không hiểu chuyện. Lần đầu ra khỏi sâm lâm trong lúc sợ hãi trốn chạy mà vô tình làm đổ những công trình ấy, ta thật lòng xin lỗi muội... Mong muội tha thứ hãy tha thứ cho ta...
Tiểu Tuyết đưa tay nhận lấy Độc Châu trong tay Ngọc Giao, nhìn thật sâu vào đôi mắt của nữ tử đối diện này nàng cảm nhận được sự thật lòng của đối phương. từ rất lâu về trước khi nàng còn thơ bé, lúc biết mẫu thân mình vì một đầu yêu thú mà chết, nàng đã rất tức giận và hận thù.
Nhưng khi biết được đối phương cũng vì chuyện lần đó mà cũng lâm vào hoàn cảnh như mình, thì mối hận trong lòng nàng cũng đã vơi bớt đi từ lâu, giờ biết đối phương không hề cố ý gây ra thì nàng cũng không muốn cả hai bên lâm vào khổ sở kéo dài nữa.
- Điện chủ, ta cũng xin lỗi vì chuyện của mẫu thân người, viên Độc Châu này ta biết người rất quý trọng nó, nhất định sau khi dùng xong chính tay ta sẽ trở lại để trả nó cho người, chuyện trước đây thôi thì xem như mây khói đã qua.
- Tốt, xem như mây khói đã qua... Khi nào xong việc muội cứ tùy thời trở lại nơi này... Ta sẽ luôn chào đón muội.
- Vậy, đa tạ Điện Chủ rồi!! Nếu có dịp Điện Chủ một lần nữa vào Cổ Nội, Hân Tuyết xin được làm người đưa Điện Chủ đi vãn cảnh..
- sẽ có dịp tái ngộ..
- tái ngộ..
Nhị nữ chắp tay cúi đầu chào nhau, chúng nhân cũng khẽ thở phào mà trong lòng nhẹ nhõm đi một phần nào.
Tiểu Tuyết chở về với giáo chúng Ngũ Tiên Giáo, không lâu sau tất cả đã rời đi mà không có một yêu thú nào ngăn trở lại.
Ngọc Giao cùng chúng thú dõi theo tới khi hình bóng của họ biến mất khỏi tầm mắt mới thôi, Gióng tiến lại gần nàng nhìn theo hướng Tiểu Tuyết rời đi nói:
- Nàng đã có một quyết định đúng, hận thù đôi khi chỉ là thứ che mờ đi tâm chí của chúng ta, đôi khi buông bỏ lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với tiếp tục kéo dài nó, hận thù chỉ tiếp nối hận thù và nuôi dưỡng hận thù, nó chính là chiếc dây thòng lọng treo lên cổ chính người đi trả thù.
- Thôi thì hãy xem như mây khói đã qua...
- Vâng....
- Đại nhân mời đi bên này...
Ngọc Giao thở dài một hơi bỏ xuống khối nặng trong lòng thời gian qua, tiếp tục dẫn đường cho Gióng đi tới Nguyệt Điện cách Đầm Sương Bạc không quá xa, nàng khẽ đặt tay lên một khoảng không trước mặt độc khí nơi tay hơi lay chuyển, một hệ thống công trình dần hiện rõ trước mắt thường.
- Đại nhân, mời....