Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 186: Chương 186: Ta ban cho nàng một tạo hoá...




Độc Giao vươn chiếc đầu lớn của mình hướng thiên khung chờ đợi đợt thiên kiếp cuối cùng, đây là đợt nguy hiểm nhất không phải bởi uy lực của nó cường đại mà vì đó là khảo nghiệm tâm trí và nghị lực của người tu luyện.

Tâm Ma kiếp đưa người độ kiếp vào vô vàn ảo cảnh, từng nghịch cảnh đau thương khiến người khác trầm luân trong nó, nếu không thể thoát ra thì chính là chết tâm mà thần hình câu diệt.

“ Uỳnh”

Lôi kiếp giáng xuống mang hắc ám bào chùm lấy toàn bộ cơ thể của Độc Giao, thân thể nàng run rẩy chìm vào trong hắc ám, ý thức dần trở nên mơ hồ thân thể nằm lặng im trên đài cao hắc ám.

Ngọc Giao mơ màng tỉnh giấc, vẫn thấy mình đang nằm trên đài cao với khung cảnh Đầm Sương Bạc quen thuộc, nhưng lúc này nàng chỉ là một đầu Giao nhỏ.

- Ngọc Giao... Con đã tỉnh lại rồi!!

Cảm nhận được bàn tay mềm mại đặt lên đầu mình, thanh âm quen thuộc khiến khoé mắt nàng ướt nhoè...

- Mẫu Thân... Tiểu Giao nhớ người...

- Ngốc tử, mới xa được mấy ngày mà đã mít ướt rồi!! Lúc ra đi còn hùng hổ lắm cơ mà??

- Ngốc tử này... Ta đã nói con đừng bao giờ tiến vào thành trì của nhân loại mà con lại không nghe haizzz....

Ngọc Miên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu lớn của nhi nữ, cử chỉ đầy yêu thương với ánh mắt quan thiết, thấy đôi mi ướt nhoè của con khiến nàng cảm thấy không khỏi đau lòng.

- Mẫu thân, đây là...

Ngọc Giao lẩm bẩm dường như nhận ra cảnh tượng quen thuộc này trong trí nhớ, đây chính là hai mươi năm trước lần cuối cùng mà nàng gặp mẫu thân của mình.

- Điện Chủ....

Hầu Vương từ bên ngoài đằng không mà tới gọi lớn.

- Điện Chủ, nhân loại đã tiến vào Ánh Nguyệt sơn mạch...

- Được rồi!! Hầu Cát ngươi đi thông báo cho mọi người trở lại đi...

Ngọc Miên không quay lại chỉ khẽ gật đầu, khẽ phất tay ra lệnh cho Hầu Vương đi triệu tập chúng thú lại.

Hầu Cát nhìn Ngọc Giao trên thân thể đầy vết thương, ánh mắt hắn lấp loé đầy sát khí nhưng nhanh chóng chắp tay nhận mệnh:

- rõ...

- Mẫu Thân...

- Con đừng lo lắng, sẽ không sao đâu đã có Nương ở đây rồi!! Trở về là tốt... Là tốt.. lần sau nhớ đừng bao giờ như vậy nữa biết chưa??

- Nương... Người mau rời khỏi nơi này đi, nếu không người sẽ chết đó, đừng ở lại đây nữa...

Ngọc Giao lo lắng mà vội vàng khuyên nhủ Mẫu thân rời khỏi nơi đây, bởi nàng nhớ rồi!! Nhớ lại tất cả mọi chuyện hồi đó, nàng trong lúc bất đồng mà đã rời bỏ Đầm Sương Bạc.

Sau khi rời khỏi Đầm Sương Bạc nàng tiến vào phạm vi Cổ Nội thành, ở đó nàng bị nhân loại phát hiện vướng vào truy đuổi khắp nơi, trong lúc trốn chạy để trở về thì đã ra tay hạ sát rất nhiều người nhưng thân thể cũng vì vậy mà trọng thương, lúc nguy cấp nhất tưởng chừng như không thể thoát khỏi kết cục phải chết thì Bạch Nha Vương Kha Lại từ trên không trung sà xuống quắp nàng trở về Đầm Sương Bạc, khi đó nàng đã chìm vào mê man..

Ngọc Miên lắc đầu:

- Nương còn có thể đi đâu được chứ?? Nơi đây là nhà của chúng ta, Nương không thể bỏ mặc tất cả những yêu thú ở lại mà đi được, Nương không cam tâm.

- Nương...

- Ngọc Giao, con hãy ngủ một giấc đi.. khi thức dậy con sẽ không còn nhớ gì nữa đâu.. mọi việc cứ để Nương lo.

Ngọc Miên tay đặt trên đầu Ngọc Giao độc khí lập lờ phát ra, khiến Ngọc Giao đôi mắt dần mơ hồ yên lặng nằm xuống, nhưng đó chỉ là quá khứ lúc này mọi chuyện vẫn diễn ra trong tầm mắt của nàng.

Ngọc Miên bồi hồi nhìn nhi nữ một hồi khẽ cúi người áp bàn tay xuống nề mặt đài, từng ký tự đồ án xuất hiện bao quanh người Ngọc Giao lại, thân thể Ngọc Giao như biến mất như chưa từng xuất hiện.

Nàng xoay người đạp chân bắn người lên không trung cao vời vợi, bởi kẻ địch của nàng đã tới từ phía xa, trên bầu trời đội ngũ cường giả đang đạp không tiến tới đây với tốc độ nhanh chóng và sát khí hùng hồn.

Từ khắp nơi trong Sâm Lâm Ánh Nguyệt Tứ Bạch Thú Vương dẫn theo đông đảo yêu thú xuất hiện, từng tiếng gầm rống vang vọng đằng không phóng lên bên cạnh Điện Chủ của chúng, yêu khí lẫm liệt trên nền trời.

- Ngọc Miên Điện Chủ mau đưa đầu Giao đó ra đây cho ta..

- Huấn Minh Giáo Chủ, đó chỉ là một đầu tiểu Giao nghịch ngợm mà thôi!! Gây ra một chút náo động không tới mức một Giáo chủ ngươi phải hưng sư động chúng như vậy chứ??

Ngọc Miên nhìn nam tử cao lớn uy vũ trước mặt này, hắn chính là người đứng đầu tiên môn trung đẳng cường đại ở trong Cổ Nội thành ah, nàng thực sự không muốn giao chiến với thế lực như vậy vào những lúc này.

- Chỉ là một chút náo động thôi sao?? Trả mạng lại thê tử của ta lại đây... Một là ngươi giao nó ra, hai là ta sẽ tự vào kiếm..

Huấn Minh tức giận ánh mắt đã đỏ rực, hắn vừa mới rời thành được vài ngày thời gian, trở lại thì thê tử mới sinh nở của hắn đã chết, nhi nữ được tìm thấy trong đống đổ nát của phủ đệ thiếu chút nữa cũng đã không còn nữa, làm sao hắn có thể nuốt trôi được cục tức này..

Ngọc Miên khẽ thở dài:

- Haizzz... Giáo chủ, sự mất mát của ngươi ta rất lấy làm tiếc nhưng ta không thể giao nó ra được. Đắc tội vậy.

Huấn Minh tay xuất đại đao ra lệnh cho giáo chúng:

- hừ... Lên giết hết cho ta...

Giáo chúng Ngũ Tiên triệu xuất binh khí của mình, không chậm trễ mà theo lệnh lao vào đám đông yêu thú đang ngăn cản phía trước.

- Tất cả lên đi.

Ngọc Miên phất tay nói rồi phóng thẳng về phía Huấn Minh.

Gào....

Gừ...ừn

Gầm...

Chúng thú cũng gầm rú nhảy xổ vào những nhân loại xâm nhập tới từ bên ngoài này.

Trận hỗn chiến trên thương khung diễn ra một cách thảm liệt, máu huyết văng tung toé khắp nơi chúng rơi xuống lá cỏ như thể những giọt mưa đêm, các bộ phận thi thể còn nguyên vẹn hay cắt nát rơi rụng lả tả.

Ngọc Giao đứng trong pháp trận chứng kiến cuộc chiến đấu thảm liệt, lòng nàng như bị ngàn vết đao cày xéo, Giao trảo của nàng cào xé vào pháp trận đã toé máu huyết và chảy dài xuống nền đài thành dòng.

Cuộc chiến này tất cả là vì nàng mà ra nhưng nàng lại bị mẫu thân phong ấn nó đi, chính nàng đã khiến mọi người phải ngã xuống và mẫu thân cũng vì nàng mà chết đi, lệ đã ướt đẫm trên mi cong hoà lẫn với huyết hồng.

- Nương...

- Mọi người....

- Tất cả là lỗi của Ngọc Giao...

- Đừng mà... Đừng mà....

Ngọc Miên hoá thành bản thể là một đầu Độc Giao Lonng bay lượn trên thương khung, Độc Châu ngâm trong miệng bắn ra một cột độc khí về phía Huấn Minh khiến hắn bắn ngược về phía sau.

Giáp trụ trên người Huấn Minh bị độc hủ mà tan rã, da thịt bị tróc từng mảng nhiều chỗ rơi rụng đã lộ xương cốt trắng xoá, nhưng hắn không cam lòng hắn không thể dừng lại như vậy được.

- Hãm Địa Thực Cốt Chưởng.

Bề mặt không gian phía sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh độc nhân lớn, tay liên tục ra chưởng tấn công về phía Ngọc Miên.

Ngọc Miên thân thể Độc Giao to lớn bị trúng Chưởng và liên tục bị đẩy lùi về phía sau, Giao Lân đã bỏng tróc huyết dịch cũng vì vậy cũng chảy dài, Nàng định trụ thân thể quát lớn:

- Chúng thú tất cả lùi cho ta...

Ngọc Miên quát lớn khí tức trên người cuồn cuồn đẩy lên cuồng bạo, thiên khung cũng dần bị xáo trộn hắc khí từ khắp nơi rất nhanh như bị triệu hoán tụ lại.

- Điện Chủ, không được làm vậy...

- Điện Chủ...

- Điện Chủ...

...

- Các đệ lui mau... Hứa với ta nhất định phải giúp ta bảo vệ nó...

Ngọc Miên miệng lớn mấp máy phát ra tiếng người, nhờ cậy những người tiểu đệ đã theo nàng từ rất lâu trước kia này một lần cuối cùng.

- Lục cửu thiên kiếp.... Ngọc Miên ngươi điên rồi!!

- Huấn Minh, ngươi nếu muốn Ngũ Tiên Giáo ngươi chôn thân ở đây thì tới đi...

Ngọc Giao độc khí trên không trung hội tụ lại bao quanh cơ thể nàng một lúc một nhiều, khi nàng trở thành một bọc độc khí thì phát nổ tạo ra một trận kình khí đẩy bay tất cả mọi người ra phía xa.

Huấn Minh vì đứng gần nhất nên hị hất văng ra xa hắn chật vật đứng dậy:

- Được, ngươi giỏi... chúng ta đi

Dứt lời hắn quay người phóng vễ hướng Cổ Nội mà rời đi, giáo chúng Ngũ Tiên thấy vậy nhìn thiên khung trên đầu đang vần vũ, họ không nói một lời mà nhanh chóng rời đi, thiên kiếp cấp bậc này họ không thể ở lại vì nếu nữ nhân này lao vào họ độ kiếp thì tất cả chỉ có thể cùng hồn phí phách diệt.

Chúng thú Ánh Nguyệt sơn mạch từ xa ngóng nhìn Điện Chủ thân thể trọng thương, lúc này lại triệu ra thiên kiếp để đẩy lùi địch nhân nhưng không thể dừng thiên kiếp lại nữa rồi!

- Điện chủ..

- Đại tỷ...

- Đại tỷ...

“ Uỳnh”

“ Uỳnh”

“ Uỳnh”

“ Uỳnh”

...

Từng tia lôi kiếp cường đại giáng xuống, thân thể Độc Giao to lớn trên không trung gắng gượng chống đỡ, nhưng lại dần bị đẩy lùi xuống phía dưới, Giao Lân không nguyên vẹn mà vỡ nát bắn tung toé khắp nơi, cơ thể từng vết thương cắt sâu hoẵm và âm ỉ cháy.

Cơ thể Độc Giao như một ngọn đuốc sáng trên không trung, bị Thiên Hoả thiêu rụi thành tro tàn bay trong gió, viên Độc Châu rơi xuống nơi đài cao trung tâm Đầm Sương Bạc, Độc Châu lăn lóc đến pháp trận có Ngọc Giao ở phía trong.

Ngọc Giao nhìn viên Độc Châu của mẫu thân mà khóc rống lên:

- Nương...a.a.a.a..a....Nương....

- aahhhh...a.a..a.a.ahhhh.....

- Nương...... Nương....

Không gian trở nên tràn ngập hắc ám, mọi hư ảnh đều dần biến mất như chưa từng xuất hiên, mọi thứ quanh nàng chỉ là hắc ám...

“ Xoẹt”

Bỗng một tia sáng màu đỏ xuyên qua thế giới hắc ám bắn vào mi tâm của nàng, thế giới hắc ám như thể một tấm gương bị vỡ vụn mà từng mảng rơi xuống, một thế giới tinh không bao la xuất hiện xung quanh nàng.

Một bàn tay đưa tới trước mặt nàng, nàng đưa Giao trảo khẽ đặt vào bàn tay đó, Giao lân trên trảo nàng dần biến mất trở thành bàn tay của nữ nhân, nhưng khuôn mặt đối diện với nàng lại mờ ảo khiến nàng không nhận thức được rõ ràng.

Thân ảnh cao lớn nâng tay nàng dậy rồi quay lưng lại phía nàng, thân ảnh đó đạp từng bước đi lơ lửng giữa tinh không, càng lúc càng xa hơn thanh âm vang vọng trong thức hải của nàng:

- Tất cả những gì đã qua đều đã là quá khứ, đó không phải lỗi của một ai cả, chỉ là nó đã là quy luật sẽ diễn ra.

- Đừng quá đau buồn... Mẫu thân nàng sẽ không mất đi mà luôn tồn tại trong tâm trí nàng, người sẽ luôn dõi theo từng bước đi của nàng.

- Ta ban cho nàng một tạo hoá... Nàng đi được đến đâu là do nàng quyết định, nhưng đừng khiến mẫu thân nàng và ta thất vọng.

Ngọc Giao ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng ấy biến mất giữa tinh không bao là phía trước, nàng chập chững đạp bước lên tinh không nhưng cơ thể nàng lại rơi xuống.

- Ah..

Nàng giật bắn người lo lắng nhìn quanh, nhưng bỗng thấy thân hình mình lại bồng bềnh trên thiên khung, xung quanh không còn quang cảnh tinh không bao la đó nữa mà là thực tại ở Đầm Sương Bạc.

Thân hình Độc Giao của nàng đang lơ lửng giữa một cột sáng vàng, đây chính là thiên địa ân tứ cho tu sĩ sau khi độ kiếp thành công, thân thể to lớn của nàng dần dần được gột rửa bằng linh khí, từng vết thương nhanh chóng được hồi phục trở lại.

Giao Lân dần được biến đổi thành Long lân xanh đen mang lại cảm giác cường đại, trên cơ thể vốn chỉ có tứ trảo nhưng chợt mọc lên một chiếc trảo thứ năm, đôi Long Giác nhỏ bắt đầu trồi lên và Long Tu uốn lượn trong gió.

Ngọc Giao đắm chìm trong thiên địa ân tứ cảm nhận sự biến đổi trên cơ thể của mình, cảm thấy một thân lực lượng hùng mạnh dần được đẩy lên cao làm cơ thể như thể muốn bùng nổ, nàng Long thân uốn lượn trong cột sáng hướng thiên khung mà cất một tràng Long khiếu:

... uồm....uồm....uôm...

Thanh âm vang vọng khắp Đầm Sương Bạc như lời báo hiệu về sự xuất thế của nàng, khiến chúng nhân nhìn lên mà trở nên ngây ngốc trước cảnh tượng trước mắt mình này.

Thiên Địa ân tứ rồi cũng dần kết thúc, nàng lại nhìn thấy đầu Hắc Viên lúc trước đang lơ lửng nhìn về mình ở phía xa, nàng liền bay lại hướng đó.

Long Thân bay lượn tới gần rồi dừng hẳn lại, nàng đã hoá lại thành nhân hình, từng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần Hắc Viên. Ánh mắt nàng từ trong nghi hoặc dần trở nên sáng rỡ, vì trong thân thể ấy khiến nàng cảm giác một sự quen thuộc tới từ tâm trí, đây chính là người đó...

Nàng khẽ nhu thuận cúi người hành lễ:

- Đại nhân... Ngọc Giao đa tạ người đã ân tạo hoá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.