Việt tông đón nhận đệ tử tuyển trạch và đệ tử đi tham gia thí luyện trở lại, kết quả khiến ai nẫy phấn khởi bởi đây đánh dấu sự thành công bước đầu, nhưng công tử không theo cùng trở về khiến Việt Tông như thiếu đi một điều gì đó.
Mọi sự vụ trong tông môn diễn ra càng trở nên tích cực dưới sự quản lý của các vị Đường chủ và các cường giả trong tông môn.
Từ thông báo tuyển đệ tử từ bẩy tám tuổi Gióng cho ra đợt trước, số lượng đệ tử trong tông tăng mạnh với đủ mọi lứa tuổi, kèm theo đó cũng xuất hiện dáng dấp của những người khác bên ngoài tông môn.
Vì độ tuổi đệ tử tông môn đa dạng, những đệ tử mới này đều được xắp sếp làm đệ tử ngoại môn, khi nào chân chính đột phá Trúc Cơ thì sẽ được đề thăng trở thành đệ tử nội môn, Kết Đan thăng lên làm đệ tử trung tâm, cấp bậc đệ tử chân truyền là cao nhất nhưng đây là các vị cường giả đỉnh cao lựa chọn.
Hàng ngũ đệ tử Chân truyền lúc này trong tông môn chỉ có: Kim Liên, Bình Nhi là đệ tử chân truyền của Thái thượng trưởng lão Thanh Hà, An Nhiên đệ tử của công tử gia Tần Minh, Khải Đức vốn là đệ tử của Thạch Sanh Đường Chủ Chiến Đường, còn có Tiêu Thi Nguyệt hiện tại không ở tông môn là đệ tử Hắc Tuyên Đường Chủ Sát Đường, Xuân Mai sau khi lên làm Đường Chủ thì nhận Hương Hàm người Trúc gia trang làm đệ tử chân truyền, Trúc Linh cũng bái Kim Thiềm làm sư phụ.
Hệ thống tu luyện trong tông môn dần được hoàn thiện, đệ tử tích cực đua nhau tu luyện nhanh chóng thăng cấp, để nhận được nhiều tài nguyên cung ứng hay lọt vào tầm mắt xanh của trưởng bối.
Phía bên ngoài Việt tông đã hình thành một dãy phường thị nhỏ, được Thạch Sanh xây dựng để đáp ứng nhu cầu thăm nuôi của gia đình những đệ tử nhỏ tuổi, những đệ tử này ngày tu luyện trong tông môn tối được trở ra ngoài cùng gia đình cho tới năm tròn mười hai.
Phường thị này tuy tập trung nhiều người các nơi Lam Nhiên, nhưng hoạt động nằm dưới sự dám sát của Chấp Pháp Đường, hơn nữa các đệ tử Việt Tông ra ngoài lịch lãm huấn luyện hay dừng chân trước khi vào tông môn nên rất quy củ.
Các đệ tử Việt Tông ra ngoài trở về đều mang một vẻ phong trần mệt mỏi, sát khí tán phát nhưng không hề mất đi sự thiện lương và tự tin của tuổi trẻ, khiến chúng nhân trong phường thị tấm tắc tin tưởng động viên hài tử của mình phải cố gắng hơn nữa.
Lúc này một nữ hài tử độ chín mười tuổi, mái tóc có màu tóc đỏ hồng tay cầm thanh kẹo hồ lô tung tăng trên đường, nàng dẫn đầu hơn hai mươi hài tử mới trở về, nàng chạy nhảy vui vẻ thích thú.
- An Nhiên..
- Đại ca ca..
Nàng chạy tới ôm trầm lấy hán tử cao lớn cường tráng để thân trần, cả người hắn khiến người ta cảm giác mỗi tấc cơ nhục đều mang lực lượng cường đại.
Những đệ tử phía sau nữ hài đều chắp tay hành lễ ánh mắt nhìn hán tử đầy vẻ kính trọng, bởi hán tử này lưu trong não hảo chúng những ấn tượng chưa từng phai.
Đây chính là những người không hề xa lạ, huynh muội Khải Đức và những hài tử Thạch gia năm ấy, họ là nhóm người được gọi là cuồng nhân tu luyện của Việt Tông.
- Đại ca, huynh trở về rồi! càng ngày huynh càng lớn ah, không sợ bị Lan tỷ ghét bỏ hay sao???
An Nhiên lọt thỏm trong vòng tay Đại ca cười nói, hắn như thể một gã khổng lồ so với nàng vậy.
- hắc hắc hắc... Đại ca không sợ, nếu nàng ấy ghét bỏ đã không quen biết với ta, ta phải trở nên mạnh mẽ bảo vệ nàng ấy.
- Huynh còn phải bảo vệ muội nữa chứ..
- đúng bảo vệ cả muội nữa, còn có nghĩa phụ và tất cả mọi người cả Việt Tông này.
Khải Đức kiên định nói, từ khi trở về hắn kiên trì mỗi ngày trong huấn luyện của nghĩa phụ, bởi hắn không muốn một lần nữa bất lực khi trơ mắt nhìn thấy thảm cảnh của thôn nhân và sự biến mất công tử.
An Nhiên cùng những người khác trong lòng có sự suy ngẫm một hồi, họ cũng muốn như vậy bởi đây từ lâu đã là nhà của họ, là nơi cho họ niềm tin để phấn đấu và để họ có cơ hội làm được những điều chưa hoàn thành.
- Muội cũng muốn bảo về huynh, nghĩa phụ cả sư phụ nữa.
- Tốt nếu vậy muội phải mạnh mẽ lên.
- chúng ta về thôi!
- Ân...
Hai huynh muội dắt tay nhau cùng đoàn đội trở về trong nắng chiều buông dần.
Thanh Khâu thành toà thành rộng lớn thuộc tầng trung trong các thành ở Đông Vực, những mái nhà cổ kính được điêu khắc hình tượng rồng phượng đẹp mắt, nơi phố phường người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng và tranh luận ồn ã.
Hai hắc y nhân, một người to lớn phì lũ, một người thành thanh mảnh thướt tha dừng lại trước đại môn của một phủ đệ rộng lớn.
- Hai vị, ngoại nhân không được tiến vào trừ khi được người trong phủ cho phép, mời hai vị rời đi cho đừng chắn trước đại môn như vậy.
- Mời huynh đài xem..
Hắc y nữ tử trùm kín đầu, tay đưa cho thị vệ một chiếc lệnh bài, thành âm nhu hoà thân thiện.
Cao Quyền nhận lấy lệnh bài từ tay nữ tử, qua thanh âm hắn đoán người này còn trẻ tuổi nhưng tu vị khiến hắn khá bất ngờ, hơn nữa người bên cạnh nàng làm cho hắn không nhìn ra chân thực nhưng áp lực mang tới khiến hắn lạnh người, thấy người tới hữu hảo không phải có ý đồ xấu hắn mới thở phào.
- Ah!! Thì ra là khách nhân của Y Tiên tiểu thư, tại hạ thất lễ mong nhị vị thứ lỗi, xin mời nhị vị theo ta.
- Nhân huynh khách khí, xin mời!!
Cao Quyền cười đáp, dẫn đường đưa hai người vào đại sảnh tiếp khách, nhanh chóng phân phó người đi gọi tiểu thư tới, hắn vui vẻ tiếp chuyện dọc đường nhưng vẫn chú ý mọi cử chỉ của hai người.
- nhị vị, xin ngồi đợi ở đây một chút, tiểu thư ắt hẳn sẽ tới ngay khi nhận được tin, tại hạ đi cho người chuẩn bị trà nước, xin nhị vị cứ tự nhiên.
Cao Quyền nói rồi chắp tay rời đi, để lại hai người ngồi ở lại trong sảnh.
Hai người cũng đánh giá phủ đệ một lượt, đại sảnh rộng lớn được thiết kế trang nhã, đồ vật lộng lẫy mang hơi hướng thời gian, trong không khí mùi hương đan dược phảng phất khiến lòng người khoản khoái.
- Đại bá, Dược gia này quả không tầm thường, tuy nói uy danh so với quá khứ thì ngày càng giảm nhưng vẫn là cự kình.
Thiếu nữ đánh giá xung quanh lòng có chút tấm tắc, nàng từng kiến thức qua mấy gia tộc lớn không ít nên lúc này cũng có chút tưởng thưởng.
- uhm... Rất không tệ.
Hắc y nam tử to lớn phì lũ gật đầu, nhưng hắn cũng không để tâm cho lắm vì phủ đệ ngày xưa của hắn còn trang hoàng hơn thế này rất nhiều, với hắn nơi này chỉ coi như không tệ mà thôi.
Hai người không phải ai xa lạ chính là Lý Thông cùng với Bạch Lan, một năm qua tích cực mở rộng quy mô kinh doanh cũng đã xây dựng được các phân đà ở sáu trên thập nhị thành trì ở Đông Vực, vốn dĩ muốn tới Dược Các sớm hơn nhưng nghĩ lại bèn củng cố nền móng các phân đà thêm chắc chắn, để có thể nắm được vững được địa bàn nên lúc này mới tới Dược gia bàn đã chuyện ước hẹn.
- ồ... Quả nhiên có cường giả..
Lý Thông cười nhạt, khẽ nhón chân phát tán khí tức đối kháng lại với luồng uy áp bất chợt xuất hiện này, Bạch Lan vẫn yên lặng bình thản mới rồi uy áp phô thiên cái địa như làn sóng khiến nàng có chút lạnh lòng nhưng Lúc này thầm thở phào may thay không cự tuyệt việc đại bá đi theo nếu không e là nàng phải chịu thiệt thòi lớn.
- Đây là đạo đãi khách của Dược gia sao hahahah?? Đối sử với ân nhân như vậy thật khiến người khác lạnh lòng mà.
Lý Thông cười dài, thân thể ngồi vững vàng trên ghế mà không hề xoay chuyển, tách trà cầm trên tay mặt nước chẳng hề xuất hiện một rung động nhỏ.
- Nãi nãi...
- Được rồi!
- Vị đạo hữu này xin chớ trách cười, chỉ là sự việc có chút quan trọng nên chỉ là phải đề phòng giả mạo mà thôi!
Người Dược gia theo nhau tiến vào, người đi đầu là lão bà bà Thanh Hoa tay chống quải được Y Tiên dìu tay bước, phía sau là phụ phụ Dược Hằng cùng mấy chủ sự trong Dược các.
Lý Thông đứng dậy chắp tay cười lớn:
- là chúng ta đường đột, đại tỷ bỏ quá hahaha...
Bạch Lan cũng theo sau mà cung kính chào hỏi quá.
Người Dược gia nghe vậy chân lảo đảo suýt ngã, Thanh Hoa bối phận trong Dược gia phải nói là đỉnh chóp, người người phải xem nét mặt mà hành sự, ai dè người này vừa này vừa gặp đã gọi ra một câu đại tỷ làm thân, nếu không phải nhớ lại người này có tu vị cường đại thì đã nhảy ra chửi mắng một hồi.
Thanh Hoa quải trượng trong tay khẽ rung nhẹ, người này giọng nói không quá nhiều tuổi nhưng tu vi cường đại, không lẽ là một lão ngoan đồng.
- Là Đại tỷ ta có lỗi trước, mong là lão đệ không để trong lòng, mời đệ và vị tiểu thư này ngồi tự nhiên.
- Đâu dám.. đâu dám... Mời chư vị thượng toạ.
Y Tiên dìu nãi nãi ngồi xuống chủ vị, rồi đứng phía sau lưng người, nàng mặc một bộ đan sự y phục đeo trước ngực tấm huy hiệu đan sư cấp bốn, mới đạt được hơn một năm trước.
Hôm nay đang luyện dược thấy hạ nhận báo lại có người đưa lệnh bài của mình tới phủ, lòng khấp khởi mong đợi nhưng lúc này nhận ra không phải người nàng mong đợi nên có chút hụt hẫng, nhưng tự nhủ thời gian còn dài nếu song phương giao dịch qua lại thì sớm muộn cũng có lần sẽ gặp gỡ.
- không rõ nhị vị tới có chuyện gì sai xử?? Lệnh bài của cháu gái ta lại sao lại có ở trong tay nhị vị??
Thanh Hoa từ tốn cất lời nghi vấn, việc về Dược viên động phủ đã được bàn bạc và tán thành từ trước, nhưng lúc người tới lại là một chuyện khác, không phải cứ có lệnh bài là tin tưởng.
Bạch Lan đưa lệnh bài đặt lên mặt bàn.
Thần thức những người khác đảo qua phát hiện cũng không phải là giả, nhưng không cất lời nhìn hai người chờ đợi lời giải đáp.
- Chư vị hẳn đã nhận ra tấm lệnh bài này, đây chính là lệnh bài của Y Tiên tiểu thư trước đây đã đưa tận tay cho công tử nhà ta.
- Chuyện hôm nay ta tới đây cũng là sự sai phó của công tử, ngày đó ở gần Nguyên Thọ sơn cách Lam Nhiên Thành năm trăm dặm về gần hướng Thanh Khâu, công tử nhà ta và tiểu thư Y Tiên đây đã có duyên cùng trải qua sinh tử mà làm nên giáo ước. Ngày đó...
Lý Thông biết người còn chưa tin tưởng, lệnh bài tuy thể hiện thân phận cá nhân thế lực nhưng không thể chỉ có một, bèn kể lại mọi sự việc trước sau mà hắn biết được từ công tử.
Chúng nhân nghe ngóng đối chiếu, và được hai người Phương lão cùng Y Tiên gật đầu xác nhận mới hoà hoãn lại.
- haizzz.. ân cứu mạng Y Tiên của công tử, cũng như khai mở động phủ đến nay Dược gia cũng đã khai thác ít nhiều, vốn có lòng báo đáp mà vì người lại ở xa, nay nhị vị tới hẳn cũng là ý này đi.
Thánh Hoa thở dài một hơi, dược viên có tầm quan trọng với sự phát triển của Dược gia sau này, nếu thế lực khác phát hiện cũng đã tranh đoạt, người ta không những cứu mạng người mang tương lại của Dược gia mà còn giữ bí mật mọi chuyện thì bà cũng không thể làm khác.
Hơn nữa đối phương lực lượng cao tuyệt, bà cũng không nguyện đặt cược mạng sống của mọi người Dược gia vào trong việc này.
Lý Thông:
- Ta muốn sáu thành đan dược luyện ra từ dược viên...
Thanh Hóa lắc đầu:
- Vậy là quá nhiều, không có người Dược giá thì cũng không có được Dược viên như vậy, còn luyện Đan dược vốn không phải là chuyện dễ.
Lý Thông:
- Năm thành, ba thành đan dược khác của Dược Các do Thiên Việt điều phối đầu ra.
Thanh Hóa kinh ngạc:
- Thì ra Thiên Việt thương hội là sở hữu của chư vị, Năm thành vẫn không thể, còn đan dược khác ta có thể để cho Việt Thiên bốn thành.
Lý Thông:
- Bốn thành, cho ta mượn thêm mấy Đan Sư, bốn thành tiêu thụ đan dược khác của Dược gia. Đây là giá cuối.
Thanh Hóa trầm ngâm suy tính một hồi hỏi:
- ta có thể biết chư vị cần Đan Sư để làm gì??
- công tử nhà ta vốn có hứng thú với luyện đan, hơn nữa Thiên Việt thương hội phân Đà hiện tại mạng lưới đã phủ rộng sáu thành trì quanh đây, nên cũng muốn tìm kiếm Đan Sư để phối hợp kinh doanh.
- tốt, vậy thành giao. Ngày mai ta sẽ cho một số Đan Sư tới Thiên Việt, bốn thành đan dược cùng bốn thành thành phẩm bán ra mỗi tháng Việt Thiên chỉ có thể tự tới lấy.
- không thành vấn đề.
- Còn nữa, Dược viên thuộc địa phận Lam Nhiên, hy vọng việc phụ trách đảm bảo an toàn hy vọng chư vị có thể bảo đảm.
- Tốt... Bát cơm ah điều này tất nhiên chúng ta sẽ phối hợp tốt.
- Hảo, nói chuyện với người hiểu chuyện đúng là rất dễ dàng, nhị vị ở lại đôi chút để chúng ta thiết đãi tẩy trần thế nào?? Hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác lâu dài.
Thanh Hóa cười nói hài lòng, khách khí.
- Tiểu Màn Thầu con đưa hai vị khách quý đi nghỉ ngơi, tối này mở tiệc tẩy trần cho nhị vị bằng hữu của Dược gia ta.
- Vâng.. nhị vị mời
- Vậy hẹn gặp lại Đại tỷ sau.
Lý Thông khách khí theo Tiểu Màn Thầu đi về phòng nghỉ ngơi, mấy ngày nay đi chuyển từ Lam Nhiên tới đây quả là cũng có chút mỏi trong người.
- Mẫu thân, giao dịch này liệu có bất lợi với chúng ta??
Dương Hằng chắp tay mà hỏi.
- Một là mất hết còn bị diệt tộc, hai mất bốn thành và được sự bảo hộ của họ, dù sao họ cũng là địa đầu xa ở Lam Nhiên, nếu là con thì chọn cái nào??
- Cái này... Vậy việc chọn các Đan Sư thì sao??
- Con chọn vài Đan Sư ngoại tộc là được, nói là Việt Thiên thương hội cần còn Việt Thiên có giữ được hay không thì chúng ta không cần phải lo.
- Được rồi tất cả tản ra đi, nhớ việc này không được cho người khác biết được, nếu không khó mà an toàn.
- vâng.
Chúng nhân nhận mệnh rời đi, đại sảnh đường rộng rãi chỉ còn hai bà cháu.
- Nãi nãi.. cho ta đi theo các Đan Sư được không??
- Đứa nhỏ này, chưa gì đã muốn đi nhà người ta sao?? Không được để một thời gian rồi hãy tính, dù sao cũng cần giao dịch một vài lần để biết đối phương là người như thế nào.
- Người không cản cháu sao?? Đi được thật chứ??
- uhm, nhưng đi đâu cũng phải nhớ cháu mang họ Dược.
- vâng. Hihihih..
- rồi rồi... Đưa ta về phòng đi.
Căn phòng lớn dành cho khách nhân, Bạch Lan phất tay ra hiệu cho nha hoàn ra ngoài, nàng châm trà cho Lý Thông cất lời hỏi:
- Đại bá, bốn thành này liệu có ít quá không?? Tiểu Lan nghĩ nếu chúng ta ép thêm thì năm thành vẫn được thậm chí còn có thể hơn nữa.
- ép quá dễ gẫy, tuy có thể nhưng sẽ khiến mất lòng, thời gian ngắn còn đỡ để lâu tất sinh lòng phản trắc, hơn nữa bốn thành này chỉ là nhất thời mà thôi, sau này sợ rằng còn chúng ta có khi phải nắm cả Dược gia này!!
Lý Thông cười nhìn Bạch Lan, đứa cháu dâu thông hiểu kinh thương này khiến việc hắn bớt phần nào, Thầm nhủ ba năm nữa nếu nhấc được Niệm Trì về Việt tông thì hắn có thể toàn tâm toàn ý làm việc khác rồi.
- Sao có thể??
- Y Tiên này hơn hẳn đã muốn ngả vào lòng công tử, sợ rằng chỉ sớm hay muôn mà thôi và Dược gia dường như cũng không phản đối vì tiềm lực phát triển của công tử.
- vậy còn tiểu thư con??
- Đấy là việc con nên hỏi công tử sẽ đối xử với tiểu thư nhà con như nào, hay hỏi Niệm trì mới được, Sao lại hỏi ta?
Bạch Lan phụng phịu, vị công tử này quả là không biết nói sao, không tâm vun trồng nhưng cây cối vẫn xanh um, xem ra Tiểu Thư sau này phải chịu khổ.
- Đào sâu xuống một chút nữa.
- sâu nữa..
- sư phụ phía dưới sẽ có bảo thật sao???
- Tất nhiên, các ngươi cứ đào tiếp đi, còn con còn đi luyện kiếm đi đừng có mà lười biếng. Đệ tử của ta không thể thua kém đệ tử của các vị đại nhân khác như vậy được.
Tiểu Kim chỉ trỏ ra lệnh cho đội ngũ khai thác, ra lệnh cho đệ tử mới thư nhận của mình tích cực tu luyện, lần trước nó so kiếm với người bị thua một đường, khiến nàng thua mất một đám tài bảo nghĩ đến mà đau lòng.
Ở một nơi khác rất xa...
- nhanh nữa, mình phải nhanh hơn nữa.
- nhanh nữa....
- vẫn còn quá chậm..
Hắc y nhân nữ tử bàn tay nhỏ bé nắm chặt, răng hơi nghiến lại phát ra những tiếng kèn két nhỏ nhỏ, nàng phi hành bay lượn rồi lộn nhào giữa những đại thụ, thân ảnh khi hư mộng lúc hữu thực, như chim yến né tránh ám khí bay tới từ khắp mọi nơi.
Cơ thể bất đầu xuất hiện những vết thương, nhưng nàng không dừng lại mảy may.
“ Keng“...
“ Rầm“...
Đại thụ chắn phía trước, khi nàng chuẩn bị lách người vượt qua nó, một bóng sáng lấp loé xuất hiện bất ngờ chém về phía nàng, nàng đưa song thủ đỡ lại nhưng kình lực quá lớn khiến cơ thể bắn ngược về phía sau, hai chân kéo lê trên mặt đất thành hai đường dài.
Thân thể nàng đập mạnh vào đại thụ khiến miệng hộc ngụm huyết hồng, nàng nằm yên lặng nhìn những cơn gió đang đùa giỡn trên những tầng xanh ngắt, trong sâm lâm thanh âm bước chân dần tiến lại gần nàng.