Thanh Gươm Hổ Phách

Chương 152: Q.2 - Chương 152: Chương 96 Sa đọa (2)




Sau khi Redi nói xong, không ai đáp lời. Hơi lạnh của buổi đêm đảo qua toàn bộ chiến trường. Không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt. Đoàn trưởng giống như ác ma của đoàn lính đánh thuê Bài Tú và Thần quan hắc ám lẳng lặng đứng trong gió, giống như đang nhấm nháp tin tức bao hàm trong đoạn đối thoại này.

Connord ngẩng đầu, mỉm cười, dường như có vẻ tán thành đối với sự hợp tác của gã thanh niên. Có điều gã vẫn luôn tán thưởng, bất kể đối phương chết đi hay thuận theo.

"Mười hai hộ vệ cấp Bạch Ngân." Gã nói lại những lời của thanh niên tóc bạc: "Ngươi cho rằng thế nào?"

"Mười hai?" Thần quan hắc ám hơi ngẩng lên. "Xem ra có khả năng — cho dù có cố bày nghi trận, nhưng trong số chủ lực của Makarow không có sự tồn tại của người trẻ tuổi kia cũng là sự thật."

"Không, không cần nghi ngờ nữa, do dự không quyết đoán chỉ làm hỏng việc." Connord vẫy vẫy tay ngắt lời, lại quay đầu nhìn thanh niên quỳ gối trên mặt đất: "Ngươi là quý tộc nước Thiên Định?"

Redi sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu.

"Tốt, thoạt nhìn ngươi có giá trị hơn những tên kia." Connord cười giống như ác ma: "Chúng ta không cần kẻ vô giá trị, cho nên chúng đều bị xử lý. Người thì khác, ý chí kiên định, biết bản thân muốn điều gì. Đoàn Sói Xám đã xong đời rồi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi bằng lòng làm một trận cùng chúng ta không?"

Thanh niên tóc trắng ngẩng lên, nhất thời ngây ngẩn, không hiểu đối phương nói vậy là có ý gì. Đương nhiên, gã cũng sợ tên ác ma kia được một tấc lại lấn một thước. Vừa rồi Connord nhắc tới thân phận của gã, gã sợ vì vậy mà rước tới họa. Chẳng qua lời đối phương nói đã làm sáng tỏ sự thực, nếu gã từ chối lời mời, kết cục sẽ giống với những tên vô dụng kia.

Redi lại rối rắm. Gã đã bán đứng lương tâm một lần, giờ phút này giống như một thương nhân lỗ vốn. Gã vốn có lòng bỏ thêm vào nhiều tiền hơn để gỡ vốn, nhưng lại phát hiện tiền quẳng xuống giống như tát nước. Bản năng mách bảo gã không nên để chuyện như thế phát sinh. Connord cho gã cọng rơm cứu mạng cuối cùng, gã chẳng qua chỉ do dự giây lát liền cắn chặt răng nắm lấy.

Có chết, cũng là chuyện sau này.

Đoàn trưởng lính đánh thuê trẻ tuổi nở nụ cười: "Tốt lắm, ta cho ngươi mượn một người — không, một đội người. Hiện tại ngươi dẫn họ đuổi theo mười lăm người kia. Ngươi không cần nhất định phải giết chúng, đương nhiên nếu ngươi làm được — vị trí đoàn trưởng của ta sẽ nhường cho ngươi."

Connord cúi người, vỗ vỗ mặt đối phương.

"Yên tâm, ta sẽ không lừa ngươi. Dù sao nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này, ta cũng phải tới nơi khác."

Có điều Redi không nghe rõ lời gã, bởi vì thanh niên tóc trắng nghe thấy chẳng qua chỉ đuổi theo tên Burlando kia, liền không nhịn được thở dài một hơi nhẹ nhõm. Vốn gã đã chuẩn bị tốt hành động tráng sĩ đoạn cổ tay, nhưng nếu đã không cần chặt tay thì đương nhiên không còn gì tốt hơn. Giờ khắc này gã chợt cảm thấy may mắn, may mà bản thân không chọn sai.

Huống chi còn có điều kiện tràn ngập sức hấp dẫn kia.

Tuy rằng đoàn lính đánh thuê Bài Tú ít nổi tiếng hơn đoàn Sói Xám, nhưng cũng là một trong các đoàn lính đánh thuê lớn có tiếng ở biên cảnh phía nam. Nghĩ lại mình có thể ngồi lên vị trí đoàn trưởng, Redi khó nén được động lòng.

Có điều khi gã ngẩng đầu lên lại sợ hãi rùng mình. Bởi vì khi gã nhìn thấy tay Thần quan mặc áo trùm màu đen né người sang, để lộ một kẻ mặc áo choàng màu đen dài, khói đen lượn lờ quanh thân. Redi ngạc nhiên, nhận ra đối phương từ vũ khí bên dưới áo choàng: "Akane…"

"A, thì ra cô ta vốn tên là Akane sao?" Thần quan hắc ám âm u cười.

"Vậy thì bây giờ kêu tên này đi. Dù sao ta cũng chẳng có tài đặt tên. Ngươi hoàn thành nhiệm vụ thì cô ta là của ngươi —"

Yết hầu gã thanh niên tóc trắng giật giật. Gã căng thẳng. Gã thích cô gái tóc đỏ kia, đó là chuyện mà mọi người trong đoàn đều biết. Thế nhưng Akane chỉ chung tình đối với Erko, với người khác chỉ có tình cảm anh em mà thôi. Redi biết rõ điều này, nhưng gã vẫn giữ chút hi vọng xa vời. Gã hi vọng sau khi Yuura và Erko thành hôn, gã có thể chờ được một cơ hội.

Nhưng chính gã cũng biết, cơ hội này quá nhỏ.

Gã hít một hơi, tuy giờ phút này Akane nhìn có phần khác với cô gái trước đây, nhưng không vấn đề gì. Gã bỗng nghĩ tới lời nói của Connord, đoàn lính đánh thuê Sói Xám đã xong đời, gã lại biết Yuura còn sống — trên thực tế, rất ít người biết rằng chẳng những gã thích Akane mà còn nhìn trộm thiếu nữ mù lòa kia — chẳng qua đây là một giả thiết không tồn tại, cho nên gã mới ép phần dã tâm này xuống đáy lòng.

Có điều, giờ phút này con dã thú ẩn giấu trong lòng gã đã bắt đầu rục rịch.

...

Connord nhìn thấy biểu tình của Redi liền nhếch môi hơi cười. Gã quay lại, ném dao găm cho Thần quan hắc ám — đó là dao găm mà đối phương dùng để tế lễ, không thể tùy tiện dùng để giết người. Gã là thành viên của Nhà nuôi trồng, đương nhiên biết rõ điều này. Tế lễ là hoạt động thần thánh, là một phần trong cả kế hoạch nghênh đón Rồng Hắc Ám giáng lâm lần nữa.

Thần quan ám liếc thiếu nữ tóc đỏ, cũng đi lên vài bước. Y kính cẩn cúi đầu, giọng âm trầm khen ngợi: "Ngươi quả thực là bậc thầy đùa bỡn lòng người."

Kỳ thực chỉ có y mới hiểu, gã trẻ tuổi giống như ác ma này ngay từ đầu đã không thèm hỏi bất cứ vấn đề nào với những lính đánh thuê kia. Mọi hành vi đều chỉ biểu diễn cho Redi xem. Ngay từ đầu, Connord đã nhận rõ sự yếu đuối của đối phương.

"Nhân tính vốn yếu đuối, tìm may tránh rủi chính là thiên tính của động vật. Trước giờ ta không hề đùa bỡn bất kỳ kẻ nào, chẳng qua chỉ cho chúng nhiều lựa chọn hơn mà thôi —" Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Bài Tú đáp: "Ngươi có biết, so với những kẻ luôn miệng nói vinh dự và chính nghĩa gì đó, con người ta có một khuyết điểm, đó chính là xưa nay không bao giờ nói dối."

Thần quan ám nhỏ giọng cười: "Nhưng con người gian xảo, sẽ không biểu hiện mặt yếu đuối của mình ra ngoài."

"Cho nên mới nói tra hỏi là một môn nghệ thuật." Connord cười cười: "Thực ra ta nhìn trúng thân phận của gã, muốn chôn nước cờ tiếp theo trong ở nước Thiên Định, không chừng sẽ có lúc dùng tới. Nhưng vì sao ngươi đồng ý cho gã mượn vật nuôi mới kia?"

"Ý chí của cô gái kia chưa biến mất hẳn, để cô ta nhìn xem đồng đội của mình thối nát đến mức nào. Chỉ có nhìn nhận được mặt đen tối của nhân tính mới có thể khiến cô ta tăng tốc chấp nhận ý chí của Máu thần." Thần quan ám đáp.

"Kế hay."

"Ngài lại nghĩ sao, ngài đoàn trưởng?"

"Chúng ta đi chuẩn bị, giành trước tới Heukire. Không ngờ bọn chúng lại đi về hướng đông bắc, đã biết đó là lãnh địa của người thằn lằn lại có thể đảo hướng tư duy, quay lại con đường này để đi. Nếu không phải có thể nắm bắt lòng người thì con cáo già kia đã suýt nữa gạt được cả ta."

"Thật ra mà nói…" Thần quan ám lắc đầu: "Ta không thích giao tiếp với lũ thằn lằn thối kia."

"Ta cũng không thích." Connord cởi bao tay nhuốm máu, đáp.

...

Bầu trời đêm đầy sao hôm qua giống như dự báo thời tiết quang đãng hôm nay. Trừ đương sự, có lẽ không ai biết đến cuộc giết chóc tàn khốc trong rừng rậm. Dấu vết duy nhất để lại chính là khói đen mờ nhạt ở đường chân trời mà đoàn người Burlando thấy được sau đó. Mặt trời chói chang phơi bày cả khu vực. Tầng tầng tán cây thu hút đủ ánh mặt trời liền tỏa ra màu xanh biếc chấn động con người — màu xanh của sinh mệnh.

Mặc dù chẳng qua là một khả năng không tồn tại, nhưng các lính đánh thuê trả qua cả một đêm chém giết vẫn cảm thấy nghi ngờ, có khi số cây cối kia hút được chất dinh dưỡng trong máu tươi mới có thể tươi tốt như thế. Họ nói thầm, nhưng giọng cực nhỏ cũng không tránh được cảm nhận sâu sắc của chàng trai.

"Mê tín phong kiến thực đáng sợ."

Burlando thầm nói. Hắn lật qua lật lại lá bài màu đen thui trên tay. Rõ ràng là phẩm chất Bạch Ngân lại biểu hiện sắc màu đen như mực. Hình vẽ Medisa cười ấm áp như thế lại có sự đối lập hoàn toàn tương phản. Đây là thẻ bài màu đen duy nhất của hắn, nhưng hắn phải đi đâu kiếm thẻ bài môi trường cung cấp nguyên tố Bóng tối đây.

Nếu có thể mau chóng gọi cô bé kia ra, trong thời gian khá dài sau này hắn có thể cưỡi ngựa xem hoa. Chẳng qua trước mắt đây vẫn chỉ là một chuyện mơ mộng hão huyền.

Hắn kinh ngạc nhìn lá bài — bỗng ngừng động tác tay, lại tin tưởng rằng một chút rung động trong lòng đêm qua đúng là tiếng gọi của thẻ bài. Điều này trong quy tắc của pháp sư lữ hành có nghĩa là, trong khu vực này tồn tại một lá bài khác cùng bộ với lá bài trên tay hắn, hơn nữa còn phát sinh kêu gọi bắc cầu — nếu đêm qua hắn chưa phải pháp sư lữ hành, có lẽ phản ứng phát sinh đã không phải "Thẻ bài ứng triệu", mà là "Phản ứng cộng hưởng ma lực" giống như lần trước ở thung lũng Ma cây hoàng kim.

Chẳng qua sau khi hắn lục soát toàn bộ thẻ bài mình sở hữu, phát hiện lá bài Vận mệnh gây ra lời kêu gọi này không ngờ lại là lá bài này — "Kỵ sĩ ngựa một sừng" đại biểu cho "Medisa". Bộ bài "Vĩnh Ca" là do hắn chế tạo, nhưng ngay cả Burlando cũng chưa từng nghĩ rằng trong trong thời gian ngắn như vậy đã có quy tắc mới gia nhập vào bộ bài ấy.

Đó có thể là thẻ bài Vận mệnh mới sinh, cũng có thể là một tồn tại có cùng thuộc tính với "Medisa" sinh ra phản ứng. Bất kể trang bị, sinh vật hay là kết giới, tóm lại đã nói rõ là vật kia có tiềm năng phong ấn vào bộ bài. Đáng tiếc thứ kia không có khả năng là thẻ bài Môi trường, bởi vì Burlando đã biết, ngoài một số trường hợp đặc biệt ra, thẻ bài môi trường sẽ không kêu gọi bất cứ thẻ bài nào khác.

Sự kêu gọi này đã xảy ra sáu lần suốt đêm qua, lần sau gần hơn lần trước. Lần sớm nhất cách hơn một giờ, gần như phát ra ngay bên trái hắn. Phát hiện này khiến Burlando cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ đúng là sinh vật nào đó? Hay là có người mang theo lá bài kia di chuyển?

Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời. Trải qua bôn ba suốt một đêm, tới giờ đã gần trưa. Thực lực trên Hắc Thiết, hoặc nói thể chất đạt tới 3 năng cấp, một hai đêm không ngủ cũng không gây ra ảnh hưởng gì cho con người. Chẳng qua Roman và Anditina có vẻ mệt mỏi. Lúc Burlando thu lại ánh mắt liền nhìn thấy tình huống của hai cô gái. May mà đã có chị em tinh linh đi cùng chăm sóc cho, các nàng mới có thể miễn cưỡng theo kịp đội ngũ.

Thời gian không còn nhiều lắm. Bởi vì chậm trễ khá nhiều ở tế đàn Trật tự, hiện giờ bọn hắn phải tranh thủ từng phút từng giây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.