Thanh Gươm Hổ Phách

Chương 153: Q.2 - Chương 153: Chương 97 Sa đọa (3)




Quả thực có thể nói như vậy, thời gian không nhiều. Có điều cách nói đó cũng chỉ là tương đối. Giáo đồ Hắc Hỏa hoạt động trong khu rừng này, có nghĩa là nơi đây có thể gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Mặt khác, điều khiến Burlando yên tâm chính là hắn biết rõ giáo đồ Hắc Hỏa hiện tại còn đang tìm Makarow và Burgar để kiếm chuyện, còn bên bọn hắn chẳng qua chỉ phải đối mặt với hang ổ người thằn lằn chẳng có sức phòng thủ mà thôi. Tuy rằng không thể tránh được một trận chiến, cũng như hắn biết rằng lũ người thằn lằn kia bề ngoài là cường đạo, thực ra lại là một nước cờ ẩn của Nhà nuôi trồng — bởi vì trên bản hướng dẫn đi màn thực sự viết rất rõ ràng. Toàn bộ sự kiện là một cái bẫy lớn, thậm chí có quan viên nào đó ở trấn Charbury đã bị Nhà nuôi trồng mua chuộc, khoét cái hố to tướng chỉ chực chờ Makarow nhảy xuống. Đương nhiên con cáo già quả thực danh bất hư truyền, dù trong tình huống như vậy vẫn có thể dựa vào trực giác sâu sắc dẫn đứa con nối dõi duy nhất của Đại Công Lorn an toàn ra ngoài.

Thế nhưng tất cả những chuyện đó chẳng liên quan gì tới Burlando. Bài hướng dẫn nói rằng giáo đồ Hắc Hỏa cuối cùng cũng không hợp lại với người thằn lằn, bởi vì trước đó kịch bản này đã xong. Nói cách khác, đối thủ duy nhất của bọn hắn chính là lũ bò sát chưa tiến hóa hoàn toàn kia mà thôi. Hắn chỉ cần nhìn thoáng qua hơn hai mươi bộ binh hạng nặng tinh linh khoác chiến giáp lóng lánh ánh bạc, đầu đội mũ giáp đỉnh nhọn có cánh bạc chỉ chừa lại đôi mắt bạc kia, liền cảm thấy vô cùng chắc chắn. Đó là quân cấm vệ tinh linh, vệ đội Phượng Hoàng, lực lượng trung kiên trong bộ đội lục chiến của phe đồng minh Thần thánh. Tuy rằng vị chỉ huy vệ đội tinh linh, người duy nhất đội mũ giáp màu vàng kim, đã nói rõ ràng cho hắn, sau khi rời tế đàn, lực lượng của họ sẽ cấp tốc xói mòn. Có điều Burlando cũng không lo lắng, hang ổ người thằn lằn cách tế đàn khoảng hai ngày hành trình — còn chưa tới chu kỳ suy yếu lực lượng của quân cấm vệ tinh linh.

Mà cho dù tới chu kỳ, lực lượng suy giảm một nửa, binh linh tinh linh trong vệ đội Phượng Hoàng vẫn không kém một Boss tinh anh cấp 30, dễ dàng dẫm đạp lũ người thằn lằn. Điều đáng lo lắng duy nhất là giáo đồ Hắc Hỏa. Giờ phút này chúng đang chơi trốn tìm với Burgar, đợi đến khi chúng phục hồi tinh thần lại, Burlando nghĩ mình đã lấy được phiến đá Hiền giả và dây chuyền của Medisa bỏ chạy thật xa, cũng có thể cân nhắc để lại cho chúng một đống xác bò sát.

Kho báu, vật phẩm nhiệm vụ, kinh nghiệm, một thứ cũng không thể thiếu.

Nhất là đối với người chơi.

Thậm chí Burlando còn lo không biết có nên tính toán một cái, làm thế nào lợi dụng số "Tài nguyên" trên tay mình để xử lý con Boss Thần sứ cấp 50 có khả năng tồn tại kia. Lợi dụng NPC cao cấp xử lý Boss chính là chuyện kích thích nhất trong trò chơi. Về phần tên đoàn trưởng Connord của đoàn lính đánh thuê Bài Tú coi như món ăn tráng miệng sau bữa chính đi.

Đương nhiên, ngoài tự sướng ra, Burlando vẫn có chuyện phải đau đầu.

Bởi vì đại đa số tinh linh bạc đều có tính cách trầm mặc mà cao ngạo. Họ đi theo đội ngũ đằng xa — trên thực tế bọn họ chỉ cần tin rằng, không có bất kỳ kẻ nào có thể phá vòng vây của họ để tấn công tới Burlando ở khoảng cách này, vậy là đủ. Tuy loài người là đồng minh của họ, nhưng tinh linh bạc rất tự cao, không quá tình nguyện đi cùng các lính đánh thuê loài người. Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Đương nhiên, "Hợp tình hợp lý" cũng chỉ do họ tự nhận mà thôi. Các lính đánh thuê Rubis thủ hạ của Burlando đã sớm oán giận ngập trời, họ nào đã từng bị khinh bỉ như vậy?

Hổ Tước quay lại liếc những binh sĩ tinh linh, không nhịn được nhíu mày. Anh ta biết đám đằng sau đáng sợ bao nhiêu, cho nên không nói gì, chỉ nói: "Ngài lãnh chúa, lá bài Kỵ sĩ ngựa một sừng là thẻ bài trung tâm trong bộ bài 'Vĩnh Ca', mà có thể cộng hưởng kêu gọi với lá bài trung tâm chỉ có phó bài trong bộ bài —"

"Phải phải phải." Burlango ngắt lời ông chú này.

"Anh đã nói sáu lần rồi. Chủ bài cấp Bạch Ngân, hai lá phó bài nhất định cũng cấp Bạch Ngân, đúng không? Ta đều biết. Đương nhiên ta có quan tâm tới chuyện này, nhưng anh cũng phát hiện ra rồi, lá bài kia đang cách chúng ta ngày càng gần. Ta thấy có điều lạ thường, không ngại thì chúng ta lấy khỏe đánh mệt, thế nào?"

Hổ Tước cười. Anh ta làm sao không biết, nhưng ngài lãnh chúa của anh ta dường như luôn thờ ơ với những chuyện khẩn yếu. Phải biết rằng pháp sư lữ hành càng mạnh, những sinh vật triệu hồi như anh ta mới càng mạnh, nhưng dường như Burlando nghe không lọt tai. Anh ta không chỉ một lần ám chỉ cho hắn là nên coi trọng việc tu luyện pháp sư lữ hành, thu thập thẻ bài, nhưng Burlando vẫn làm theo ý mình như trước, từng bước làm việc.

Tuy rằng vị đội trưởng lính đánh thuê có kiến thức rộng rãi, nhưng giờ phút này cũng không biết trong đầu Burlando đang có suy tính gì. Chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn muốn trở thành vương hầu cắt cứ một phương thôi sao? Theo anh ta thì như thế thật thiếu ý nghĩa, nhất là sau khi tiếp xúc với thế giới pháp sư lữ hành. Người phàm dù sao cũng là người phàm, mà mục đích cuối cùng của pháp sư lữ hành lại là thăm dò chân lý của thế giới, tìm kiếm con đường đi lên sự tồn tại cao cấp hơn.

So với điều này, hết thảy mọi sự phàm tục còn có lực hấp dẫn hay sao? Hổ Tước sờ sờ bộ râu của mình, không đoán được ý tưởng của Burlando.

Có điều chắc là anh ta không nghĩ tới, thực ra ý tưởng đằng sau của Burlando còn "Thông tục dễ hiểu" hơn so với tưởng tượng của anh ta. Bởi vì hắn đang tự sướng đến mức chảy nước miếng với một đống chiến lợi phẩm căn bản không tồn tại. Boss vĩnh viễn là sự hấp dẫn lớn nhất đối với người chơi, nhất là lúc biết mình có cơ hội xử lý nó, đánh rơi trang bị. Có điều, đang lúc chàng trai nghĩ có nên tự kiềm chế mình hay không, bỗng hắn cảm thấy có người vỗ sau lưng một cái.

Cú giật mình này quả không nhỏ. Burlando mất hồn mất vía quay lại, nhìn thấy một cái mũ giáp vàng lóng lánh cùng với đôi mắt màu xám bạc.

Là vị quan chỉ huy tinh linh.

Burlando liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương, không nhịn được thầm mắng to một câu, đại ca đi đường có thể phát ra tiếng hay không? Hắn vỗ ngực thở phào một hơi, hỏi: "Có chuyện gì à?"

Có điều quan chỉ huy tinh linh thực có hơi oan uổng. Mặc dù vệ đội Phượng Hoàng được gọi là bộ binh hạng nặng số một đại lục — đương nhiên, đó là tiêu chuẩn từ bảy thế kỷ trước, thế nhưng chỗ cường hãn của họ là ở kỹ năng chiến đấu và trang bị, mà không phải kỹ xảo tiềm hành. Sở dĩ Burlando bị dọa giật mình thuần túy là vì trước đó hắn đang tự sướng đến mất hồn mà thôi.

Quan chỉ huy tinh linh cũng không vì mình dọa người lãnh đạo đội người này mà cảm thấy áy náy. Đương nhiên, thực tế nếu ngài tinh linh đây bỏ mũ giáp xuống, có lẽ khuôn mặt đẹp trai của y sẽ khiến Burlando ghen tị muốn chết, chẳng qua trên mặt y lúc này chẳng có lấy một chút biểu tình nào. Y chỉ lạnh lùng ra hiệu, nhỏ giọng nói: "Đằng trước có một đội người đang trốn về phía chúng ta."

"Trốn?" Burlando sửng sốt, mới chú ý tới cách dùng từ của đối phương. Hắn nghĩ không biết người phương nào lại chạy trốn về phía này. Về lí mà nói, đoàn người Burgar hẳn là đang đi về phía nam mới đúng. Trên hướng dẫn đã nói rõ ràng rành mạch về điều này, Burlando tin tưởng không nghi ngờ. Lịch sử vẫn chưa phát sinh lệch lạc.

Đôi mắt xám bạc của quan chỉ huy tinh linh nhìn hắn, giống như bất mãn với nghi vấn của hắn, có điều vẫn gật đầu.

Burlando biết tên đầu gỗ này không sẽ không đùa cợt với mình — kỳ thực hắn luôn hoài nghi đám tinh linh kia có biết biết đùa hay không, hay trong từ điển của họ chưa từng có hai chữ vui đùa? Chẳng qua điều đó không quan trọng, hắn lập tức giơ tay lên bảo những người khác dừng lại. Trong đoàn người này (ngoài các tinh linh bạc), Burlando đã sớm gây dựng uy tín. Hắn vừa ra dấu, các lính đánh thuê lập tức ngừng lại.

Anditina và Roman vốn đang buồn ngủ cũng giật mình một cái. Tiểu thư thương nhâng ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: "Sao thế, Burlando?"

Burlando ra hiệu yên lặng. Quả nhiên, hắn mau chóng nghe thấy tiếng bước chân lộp bộp xuyên qua lùm cây. Tiếng bước chân lộn xộn, giống như hoảng hốt không chọn đường, hoàn toàn có thể nghe ra đúng là một nhóm người đang chạy trốn giữ mạng. Burlando nhìn tinh linh bên cạnh, cảm thấy bội phục, quả không hổ danh là NPC cao cấp, người chơi thông thường không thể sánh nổi về mức độ cảnh giác này.

Hắn từng gặp rất nhiều người chơi ra ngoài mạo hiểm mà như đi du xuân, đúng là khiến người ta khó coi. Tất nhiên, thực lực cá nhân của người chơi rất mạnh mẽ, đôi khi dù dính tập kích bất ngờ cũng có khả năng đảo ngược tình thế, đó lại là một chuyện khác.

Hắn lại nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên bắt được âm thanh từ nơi xa hơn — là truy binh, có vật cưỡi.

Sắc mặt Burlando lập tức nghiêm túc lại. Có thể lợi dụng vật cưỡi thay đi bộ ở khu vực này chỉ có hai thế lực. Thứ nhất là kỵ binh săn rồng truyền thống của người thằn lằn, một thế lực khác chính là ác ma của chính giáo đồ Hắc Hỏa. Chiến mã rất khó phát huy ưu thế trong rừng, nhất là với khu vực núi đồi rừng rậm này. Burlando chưa từng thấy ai chán sống lại chạy thúc ngựa chạy vội trong rừng sâu như thế.

Hắn lập tức bảo mọi người phân tán ra, chuẩn bị chiến đấu.

Có điều, ngay sau đó, người chạy trốn hoang mang, hốt hoảng liền tiến vào tầm nhìn của hắn. Một hàng sáu người, nửa nam nửa nữ, tất cả đều quần áo tả tơi như dân chạy nạn, toàn thân phủ kín đủ kiểu vết thương. May là ít nhất họ chưa vứt bỏ vũ khí — không vứt vũ khí chứng tỏ ý chí chiến đấu còn chưa mất, dưới điều kiện này chứng tỏ rằng họ là lính đánh thuê cực kỳ ưu tú.

Chính là vì như thế, Burlando nhận ra thân phận của họ: Đoàn lính đánh thuê Sói Xám.

Không, những người này không chỉ có lính đánh thuê Sói Xám. Burlando nheo mắt. Nhóm này là lính đánh thuê G'dran, bộ binh hạng nặng của đoàn Sói Xám, hắn đã từng gặp mặt những người này.

Có điều hắn lập tức nhíu mày. Không đúng, dựa theo bản hướng dẫn đi màn thì giáo đồ Hắc Hỏa và lính đánh thuê Sói Xám không nên xuất hiện ở hướng này mới đúng. Hắn suy nghĩ, nghĩ tới khả năng có một số người tách khỏi đám Burgar. Tuy rằng khả năng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược này có vẻ nhỏ, nhưng so với khả năng khác thì Burlando càng muốn tin tưởng nó hơn.

Các nam nữ lính đánh thuê này nhìn thấy đoàn người Burlando lập tức lắp bắp kinh hãi, biểu tình trên mặt gần như là tuyệt vọng. Có điều, ngay sau đó có người nhận ra Burlando. Thực ra Burlando cũng nhận ra đối phương, là người trẻ tuổi đi cùng Redi đã nói với hắn mấy câu vào chiều hôm đó. Tất nhiên, so với thằng nhãi choai choai lông trắng kia, ấn tượng của hắn về người thanh niên này khá hơn.

Hắn nhớ đối phương tên là gì ấy nhỉ? À, đúng rồi! Sanvid!

"Tiên sinh Burlando, xin giúp chúng tôi!"

Người trẻ tuổi tên là Sanvid vừa thấy Burlando liền giống như thấy được cứu tinh, sức lực toàn thân như bị xì hơi, thoáng cái quỳ sụp xuống, khẩn cấp nói.

Tuy Burlando không thích chõ mõm vào, nhưng cũng không phải hạng người thấy chết không cứu. Hiện giờ hắn lại ôm được cái bắp đùi to là vệ đội Phượng Hoàng bên cạnh, đúng là thời cơ tốt để cáo mượn oai hùm — hắn biết đoàn lính đánh thuê Sói Xám coi như đã tan rã, tuy Makarow có lỗi vì đã coi các thủ hạ của theo ông ta lâu năm thành con tốt để lợi dụng, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thực là đa số những người này đều là chiến sĩ có kinh nghiệm phong phú — bọn họ là lính đánh thuê, không có đường ra nào tốt hơn. Một khi đã như vậy, chàng trai hoàn toàn có thể thuận tiện hốt luôn những người này theo.

Người G'dran đấy, một trong các lính đánh thuê ưu tú nhất. Nghĩ thông suốt, Burlando lập tức gật gật đầu, bảo các thủ hạ của mình bảo vệ những người này. Đương nhiên, đồng thời cũng hỏi thăm vấn đề mà hắn quan tâm nhất: "Làm sao các người lại ở đây?"

"Chúng tôi…"

Đáng tiếc, Sanvid còn chưa kịp nói, truy binh đằng sau đã trả lời giúp cậu ta.

Rừng cây cách đó không xa vang lên động tĩnh rào rào, sau đó có vài kỵ sĩ cưỡi "Heo rừng" xông ra. Hiển nhiên đó không phải heo rừng, nơi này trừ đám tinh linh đầu gỗ ra thì đại khái cũng chỉ có Burlando nhận ra đám giáo đồ Hắc Hỏa đang cưỡi thứ gì.

Ma lùn xanh, một loại ác ma cấp thấp giống heo rừng nhưng bộ lông màu xanh đóm đen, mọc bốn răng nanh, có bốn cặp mắt. Ma lùn xanh là một trong các thành phần quan trọng trong kỵ binh ác ma cấp thấp, làm vật cưỡi cho lũ giáo đồ Hắc Hỏa càng tăng thêm sức mạnh. Có điều, khi Burlando nhìn thấy quần áo của lũ giáo đồ Hắc Hỏa kia liền hít một hơi lạnh.

"Tiên sinh Burlando, cẩn thận… bọn chúng… rất quái dị." Sanvid nhỏ giọng nhắc.

Nói nhảm, đương nhiên quái dị! Burlando không nhịn được mắng thầm. Hơn chục tên giáo đồ Hắc Hỏa đằng trước đều là giáo đồ cao cấp, còn không quái dị sao? Đây là kỵ binh tinh nhuệ của giáo đồ Hắc Hỏa, vì sao lại chạy đuổi theo năm tên lính đánh thuê nghèo như ăn mày thế này?

Không, đợi một chút.

Hắn bỗng rút trường kiếm. Burlando chợt nghĩ tới một vấn đề. Nếu nghiêm túc suy xét, bọn Sanvid không thể có cơ hội chạy tới nơi này. Nói cách khác, bọn họ bị cố ý đuổi tới chỗ này, chẳng qua là có ý gì, thị uy sao? Hắn gấp gáp nhìn chằm chằm phía đối diện, trong lòng không dám xác nhận có phải lũ đáng ghét kia đang theo dõi nhóm mình hay không, tuy rằng dường như bọn chúng không có lý do gì cùng xuất hiện.

Nhưng đúng lúc đó, quan chỉ huy tinh linh bỗng tới sau lưng hắn nói: "Trong rừng có người."

Burlando lập tức nhìn về phía kia — trong rừng không thấy một bóng người. Hắn chỉ có thể nhìn thấy cây cối, bụi rậm tầng tầng lớp lớp cấu thành rừng rậm loang lổ. Có điều, chỉ trong chớp mắt sau đó, hắn bỗng cảm thấy giật mình.

Lá bài Kỵ sĩ ngựa một sừng trên tay hắn như có sinh mệnh liếc mắt một cái.

Cừ thật, thẻ bài lại phản ứng!

Chuyện thì ra là vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.