Thanh Khải

Chương 16: Chương 16




Sau khi trở về, Tưởng Linh chột dạ mất một hồi lâu.

Bạn cùng bàn mới không tin lý do mà nàng bịa ra, cố hỏi cho bằng được vài lần có phải thật sự không biết Lâm Thanh Khải không. Tưởng Linh ngoan cường bất khuất, không quen chính là không quen.

Kết quả chạng vạng ngày hôm sau liền bị bại lộ.

Trường học được quản lý theo hình thức bán quản lý, trừ khi trường cho nghỉ thì không thể ra khỏi cổng trường. Hôm nay khi ăn cơm chiều, bạn cùng bàn thần thần bí bí móc ra hai tờ phép xin nghỉ. Nói là gần đây có một chỗ ăn vặt mới khai trương, rất nổi tiếng, ăn siêu cấp vô địch phi thường ngon.

Lúc hai người đến chỗ ấy, trong tiệm cơ hồ đã ngồi đầy người. Chỗ gọi món thì vẫn đang xếp một hàng dài.

Các nàng phân công hợp tác, Tưởng Linh xếp hàng, bạn cùng bàn đi tìm chỗ ngồi.

Chờ lấy được món ngon liền xoay người, bạn cùng bàn ngồi trong góc vẫy tay với nàng: “Nơi này nơi này nơi này!”

Tưởng Linh nghe tiếng nhìn qua, bước chân lập tức cứng đờ.

Bàn bốn người, bạn cùng bàn cao hứng phấn chấn ngồi đối diện với người có biểu tình nhàn nhạt, Lâm Thanh Khải. Tay hắn đặt trên bàn, cằm khẽ nâng, tầm mắt lướt qua toàn phòng đông đúc, lại tự nhiên an tĩnh dừng phía nàng.

Tưởng Linh đối diện với hắn mà chớp mắt một cái. Nhấp nhấp môi, chậm rì rì mà đi qua, cúi người ngồi xuống.

“Mình không phải cố ý muốn ngồi chỗ này đâu.” Bạn cùng bàn dán vào bên tai nàng, hạ giọng giải thích, “Không còn chỗ ngồi, mà vừa vặn chỗ này có hai người ăn xong mới đi rồi......”

Tưởng Linh ôm ly nước, rũ mắt: “Ừ.” Nàng không dám ngẩng đầu. Nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong ánh mắt của Lâm Thanh Khải.

Các nàng bên này nhẹ giọng nói chuyện. Nam sinh đi cùng Lâm Thanh Khải nãy giờ úp mặt xuống bàn lại đột ngột ngẩng đầu lên ngó nàng: “A, này không phải là cô ——”

Cô nào?

Tâm Tưởng Linh không khỏi nhảy lên mấy nhịp. Sau đó nghe thấy Lâm Thanh Khải nói với nam sinh kia: “Đổi chỗ đi, mày ngồi bên trong.”

Mặt nàng đỏ lên.

Nam sinh lại phản ứng rất nhanh, cợt nhả đứng lên: “Đổi, đổi chứ.”

Tiếp theo chính là tiếng động của ghế dựa. Mùi hương nhàn nhạt trên người Lâm Thanh Khải bay lại gần, một cái cúi người, vững vàng ngồi đối diện với nàng.

Diện tích cửa hàng này không lớn, đại khái chỉ có thể ngồi ghép người như thế này. Tất cả bàn ăn thì cái nhỏ cái lớn tuỳ loại. Cực kỳ chen chúc.

Lâm Thanh Khải chân dài không có chỗ duỗi, lại không có ý tứ kiêng dè gì, rất tự nhiên mà chạm vào nàng.

Tưởng Linh mặc quần đùi, hai cái đùi trần trụi, chỉ có thể cách một lớp quần jean thô ráp của hắn mà phân biệt ra nhiệt độ cơ thể quen thuộc của nhau.

Có hơi nóng, chỗ dựa vào nhau tự nhiên có cảm giác tê tê vi diệu.

Nàng muốn tránh, do dự nháy mắt, lại không dám trốn. Chân nhẹ nhàng cùng hắn dựa vào một chỗ, tùy ý để dòng điện tê dại bò khắp các nơi trên cơ thể.

Giữa tiếng ồn ào khí thế ngất trời, chỉ là chút mờ ám như vậy dưới bàn, cũng cảm thấy bí ẩn mà thân thiết.

Bọn họ đã tới một lát rồi, không bao lâu đã ăn xong trước. Lâm Thanh Khải trước khi rời đi cũng không nói cái gì khác, chỉ liếc nhìn nàng một cái: “Đi trước.”

“A, dạ.” Trong lòng Tưởng Linh thở phào nhẹ nhõm, lại có chút mất mát nhỏ. Trộm từ trong chén ngẩng đầu, thấy hắn đứng ở bên quầy thu ngân, đang chờ tính tiền, rũ mắt, hai tay hình như đang làm gì đó.

Điện thoại trong túi tiền của nàng đột nhiên rung lên.

【 Quần quá ngắn! 】

Dục vọng trong tâm Tưởng Linh bị động đến buộc nàng phải thanh thanh giọng nói. Đầu cúi thấp một lát, mới ngẩng cao ngó qua, nhưng Lâm Thanh Khải đã không còn ở trong quán. Đột nhiên có nhân viên trong quán bưng hai ly đồ uống lạnh đi tới, đặt trên bàn các nàng.

“Lâm Thanh Khải mua à?” Bạn cùng bàn nháy mắt biến cả đôi mắt thành hai cái đèn pha hóng chuyện.

Tưởng Linh hàm hồ đối phó. Cúi đầu muốn nhắn một câu cảm ơn với hắn, thế mà hai chữ đánh mãi không xong, Lâm Thanh Khải lại nhắn đến:

【 Thiếu chút nữa chân em chọc anh cứng mất. 】

Trên đường trở về, Tưởng Linh cùng bạn cùng bàn tách ra, vòng đến khu dạy học bên cạnh.

Bên này có hành lang thoáng mát, cũng không biết là lãnh đạo nào lại có tình thú như vậy, thiết kế dàn hoa tử đằng mọc leo khắp nơi.

Màn đêm thật đạm bạc, đèn đường cũng không được sáng lắm. Thân hình hắn trải dài, một mình ngồi chỗ đó. Xa xa nhìn qua, có chút xa cách.

Tưởng Linh chần chờ đi đến trước mặt hắn: “Vừa nãy đi mua vài thứ, cho nên đến trễ một chút.”

Lâm Thanh Khải nhấc cằm nhìn nàng một lát, cánh tay vòng qua bên hông nàng, vây lấy người phía trước. Nhàn nhạt cười cười: “Vừa rồi khẩn trương gì vậy? Sợ tôi làm trò, chạm vào em trước mặt người khác à?”

“Không có......” Hắn ngồi như vậy ôm nàng, tay Tưởng Linh cũng không biết gác chỗ nào cho thích hợp, do dự vài lần, vẫn là gác trên vai hắn.

Quần đùi cạp cao, có vẻ khiến cho mông eo nàng chỗ nào cũng phá lệ dụ người.

Bàn tay Lâm Thanh Khải lưu luyến mấy chập, lần tới mép quần. Tưởng Linh nhớ tới tin nhắn của hắn, không nhịn nổi nói: “Quần cũng không có ngắn quá mà...... Nó được gọi là quần đùi đó. Quần đùi của người khác cũng đều như vậy, giống nhau cả thôi.”

Lòng bàn tay Lâm Thanh Khải đi vòng xuống dưới cẳng chân nàng, cười: “Người khác à, người khác sẽ cọ chân tôi lúc ăn cơm hả?”

“Em không có cọ anh mà......” Càng nói về sau, âm thanh của Tưởng Linh càng nhỏ dần xuống. Nàng cảm thấy nói loại lời thật là xấu hổ.

Lâm Thanh Khải nhìn nàng.

“Ngồi lên đùi tôi này.” Hắn giơ tay kéo người nàng xuống.

Tưởng Linh nghiêng người ngồi, cánh tay vòng qua cổ hắn. Tầm nhìn mơ hồ, ánh mắt rất gần, đến cả tiếng hô hấp cũng nghe được. Là khoảng cách có thể hôn môi.

Nhưng Lâm Thanh Khải chỉ nhìn nàng.

Tưởng Linh dường như bị trúng cổ, cắn cắn môi, thử dán sát lại hôn hắn. Môi mỏng mềm mại, có mùi thuốc lá rất nhẹ.

Hắn hút thuốc sao...... Ý niệm nàng thoảng qua, học hắn hôn nàng trước giờ, nhẹ nhàng mút vào.

Ngón tay Lâm Thanh Khải bấu trên đùi nàng thật chặt, tiếng nói trầm thấp không thể nghe thấy: “Đầu lưỡi.”

“Dạ?”

“Dùng đầu lưỡi.”

Yết hầu Tưởng Linh có chút khô khốc, nàng tranh thủ thở hắt hai hơi, lại nhếch cằm hôn. Đầu lưỡi dò ra, liền bị đầu lưỡi ướt nóng của Lâm Thanh Khải quấn lấy.

Hai người đều thở dốc rất nhanh, hàm hồ lại đầy áp lực. Thần trí Tưởng Linh như bị rớt mất theo động tác liếm mút của hắn, cho đến khi tách ra, người đã có chút xụi lơ.

“Đủ rồi hả?” Đuôi mắt Lâm Thanh Khải có ý cười rất nhẹ.

Tưởng Linh mặt đỏ tim đập chôn đầu.

Nàng thật thích hôn hắn.

Qua một lát, Lâm Thanh Khải thấp giọng.

“Lúc này cứng thật rồi.”

Quần jean vì tư thế ngồi mà cuộn lên đến tận sát bắp đùi. Không phải lần đầu tiên chạm vào, nhưng chỉ cần một chạm, tim Tưởng Linh lại hẫng mất hai nhịp.

“Anh cứng rồi......” Nàng nhỏ giọng nói.

Lâm Thanh Khải cười rộ lên. Kéo tay nàng, cách lớp quần xoa nắn dương vật hai lần.

“Nghẹn đủ lâu rồi.” Tiếng nói hắn như sắp mất tiếng, “Mỗi tối đều muốn chết trong cái ngõ của em.”

Nàng gắng gượng đè xuống xúc cảm mặc dù không trực tiếp chạm tay vào, vì nhiệt độ thật doạ người. Phía dưới Tưởng Linh không khỏi theo đó mà co rúm lại một chút.

“Muốn không?” Lâm Thanh Khải khẽ cắn cằm nàng, “Ngày hôm qua kêu dâm đến vậy.”

Trên người Tưởng Linh cực kỳ nóng.

Chỉ là một câu ngỏ như vậy, loại cảm giác vừa tê vừa sướng trong ký ức ập tới, lại lần nữa mãnh liệt bùng lên. Ngón giữa hắn ở trong thân thể nhấn nhá dẫn ra sự tê dại điên cuồng, toàn bộ hạ thân cũng trở nên căng trướng.

Nàng rên rỉ ra tiếng.

Tay Lâm Thanh Khải từ quần đùi nàng luồn đi vào, thong thả xoa đến khi ướt át rỉ nước.

“Tối thứ bảy không quay về? Được không?”

Đầu Tưởng Linh mông lung, tuy biết rõ ý tứ của hắn, nhưng mở miệng vẫn hỏi ra câu vô nghĩa: “Muốn...... Đi chỗ nào?”

Môi Lâm Thanh Khải dán bên tai nàng: “Đi làm em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.